Dịch giả: Matahari
Nguồn: 4vn.eu
“Angel, có mặt người ngoài đừng bao giờ mặc ít như vậy, cháu biết cháu bao nhiêu tuổi rồi không?” Minky nhìn Angel vẻ bất lực.
Dường như cô bé hoàn toàn không biết mình có sức cuốn hút thế nào với nam nhân. Cái tên Lý Phong này đúng là biểu hiện rất khá, tuyệt nhiên không hề tỏ ra thất thần, còn biết cách từ chối, đúng là tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng, nhưng cũng không thể sơ ý, thời đại này chỗ nào chẳng có sói đội lốt cừu, cần cẩn thận vẫn hơn, cô quyết không cho phép để Angel phải chịu tổn thương.
Angel ngồi trên sofa thản nhiên để lộ gót ngọc mĩ miều, hoàn toàn không để ý đến lời của Minky. Tiểu thiên sứ còn chưa hề hay biết cảm giác của người khác giới khi nhìn thầy cô, nói một cách vắn tắt đó là một thứ ham muốn “ăn sống”. Chính bởi mê lực này mà từ trước tới nay mọi sinh hoạt của Angel đều do Minky săn sóc, những người xung quanh cô bé cũng hầu như chỉ là nữ giới.
Lần này đến USE biểu diễn cũng không biết là phúc hay là hoạ, tóm lại là cảnh giác vẫn hơn.
Liên tiếp hai lần bị gọi là đại ca, Lý Phong không khỏi cảm thấy đau đầu. Hừm hừm, nhất định không thể để ý chí hủy hoại ở đây... Nên biết bản lĩnh thực lực của hắn là một hệ thống nhất, chỉ cần một mắt xích bị đứt là toàn bộ hệ thống sẽ xuất hiện kẽ hở. Khi đó nếu đối mặt với nguy hiểm, hậu quả rất có thể khôn lường...
Vì thế, thành quả phải sinh tử mới có được là tuyệt đối không thể đánh mất!
Một mặt vì đã xem nhiệm vụ lần này như một cuộc sát hạch sống còn, mặt khác cũng rất chờ đợi ngày mới đến nên đêm nay Lý Phong không sao ngủ được…
Vừa phải chống đẩy liền hai trăm lần mới tạm chợp mắt được, nhưng vắt kiệt não cũng chưa nghĩ ra cách “đối phó” với Angel. Cảm giác không an tâm lại khiến Lý Phong thức giấc... Đồng hồ sinh học của hắn còn chưa điểm, hẳn là còn lâu mới đến năm giờ sáng...
....Gió lạnh thấu xương...
Nhưng hình như... có ai đó đang đứng bên cạnh... Lý Phong lạnh hết người. Ai có thể đến gần mà linh giác của hắn tuyệt nhiên không phát giác thấy?
Lý Phong lật mạnh người, chưa đến tích tắc đã khóa chặt kẻ kia trong tay trái, tay phải bổ thẳng vào cổ họng đối phương. Với công lực được Ma Quỷ Kim trui rèn, một đòn đó dù là sắt thép ắt cũng phải biến dạng...
Có điều bàn tay hắn bất ngờ khựng lại, bởi đôi mắt to long lanh của “địch thủ”... Angel...!
Lý Phong buông vội tay, từ trên giường bật dậy: “Sao cô lại ở đây?”
Angel ngồi dậy trên giường, chun mũi: “Lý Phong đại ca, Angel dậy rồi không ngủ lại được, dì út lại không thích ngủ bị người khác quấy rầy, thế nên…”
Tiểu Thiên sứ thản nhiên nở nụ cười láu lỉnh, dường như chuyện vừa rồi hoàn toàn không liên quan gì đến mình. Lý Phong chỉ còn biết ghếch mắt nhìn mà không thấy, cố gắng không để nhãn tuyến abứt gặp ánh mắt Angel. Thật kỳ lạ, đúng hơn là thật... kinh khủng!
Dám chắc trên thế giới này gần như không ai có thể tiếp cận hắn kiểu đó, cho dù là lúc hắn đang ngủ. Trừ phi đó là một đại đại đại cao thủ, hoặc là... trong tiềm thức người này không hề có một mảy may sát khí!
Có thể như vậy được không? Dám khẳng định cô bé này không hề có chút võ công nào, nhưng vừa rồi lực đạo hắn dùng đâu có nhỏ, vậy mà cô ta không có vẻ gì là bị thương, đau đớn hay sợ hãi!?
Lý Phong tạm không có ý định tìm hiểu nguyên do, nhưng Angel không chịu buông tha: “Đại ca, đừng làm ngơ thế mà! Kể muội nghe chuyện học ở trường quân sự được không? Muội sẽ hát cho huynh nghe!”
Bó tay... Quỷ thần ơi, cứu con với!
Lý Phong chưa bao giờ thấy bất lực như lúc này, cảm giác thậm chí còn tàn khốc hơn cả khi bị Tiểu Kim hành hạ. Tuy Tiểu Kim hành động không bao giờ nương tay nhưng tích cách của hắn là gặp mạnh sẽ càng mạnh. Cứng chọi cứng may ra còn có cơ hội, đằng này tiểu nha đầu lại thuộc dạng siêu nhu nhuyễn, nhưng là loại nhu nhuyễn có thể trực tiếp phá hủy ý chí người khác, muốn đỡ cũng không thể!
Lý Phong không thể không một lần nhìn vào Angel... Vẫn nhan sắc tuyệt trần ấy, mái tóc vàng hơi quăn buông thõng có chút cẩu thả, song lại càng làm tăng vẻ quyến rũ chết người, đặc biệt là khi nhan sắc ấy chỉ ở cách hắn chưa đến một tầm tay...
Quỷ thần ơi... Lý Phong thậm chí cảm thấy đôi chút hoảng hốt. Tuy Tiểu Kim từng nói hắn không phải kiểu chiến binh theo đuổi dị năng tinh thần, nhưng do cơ thể được tôi luyện đặc biệt nên tinh thần cũng có những tiến bộ vượt bậc, một khi gặp phải người có khả năng lay động tinh thần sẽ là rất nguy hiểm. Lúc đó Lý Phong đã hỏi cách thức hóa giải nhưng Tiểu Kim chỉ cộc lốc trả lời một câu “không biết”, làm hắn chỉ còn biết nghiến răng...
Đến Đường Linh cũng chỉ có thể gây đôi chút ấn tượng mà không lay động nổi tinh thần của hắn, vậy mà đứng trước tiểu nha đầu này Lý Phong lại không thể trụ được, dù chỉ trong giây lát...
Một ý nghĩ kinh khủng chợt lóe lên... Không thể chống, vậy có nên loại bỏ…???
Không được, thế thì tàn nhẫn quá! Có thể nhận thấy Angel không hề có chút đề phòng nào với hắn, ánh mắt trước sau vẫn trong vắt dịu dàng như thể thực sự đã xem hắn là anh trai... Đứng trước một sự tin cậy như thế, kẻ nào lại có thể xuống tay?!
Từ khi kết thúc huấn luyện đến nay, đây là lần đầu tiên Lý Phong gặp đe doạ mà không biết nên xử trí thế nào. Chẳng lẽ đó chính là cái mà Tiểu Kim gọi là “ngưỡng cửa phải vượt qua”?
“Đại ca, kể cho muội nghe đi mà!” Angel không hề biết mình đang cận kề cái chết, vẫn hồn nhiên kéo áo Lý Phong.
Đột nhiên Lý Phong sực tỉnh... Sao không nghĩ ra sớm kia chứ! Lựa chọn của hắn chỉ có hai, lập tức từ bỏ nhiệm vụ hoặc buộc phải chấp nhận sự tiếp xúc này, còn nếu cứ căng mình ra chống đỡ tất hắn sẽ không thể chịu nổi áp lực.
Hiển nhiên nhiệm vụ không thể bỏ, càng không thể vô cớ làm hại một sinh linh vô tội. Vậy thì lựa chọn duy nhất chính là gạt bỏ cảnh giác trong lòng, nếu tinh thần không đề phòng thì cũng sẽ không gây ra hiệu quả phản tác.
Hắn thử đặt Angel vào danh sách “tuyệt đối an toàn”... Đúng là quá trình đó không hề đơn giản. Khi đã đề phòng cao độ mọt ai đó, đâu thể tự nhiên gạt phắt mọi cảnh giác chỉ vì một ý niệm đơn giản? Có điều, không làm được cũng phải làm...
Angel vẫn thản nhiên ngồi đó, kiên nhẫn chờ đợi câu chuyện. Dần dần tình cảm yêu mến sâu trong lòng Lý Phong được khơi dậy... Đúng là một cô bé đáng yêu, một kết hợp hoàn hảo của vẻ đẹp ngoại hình và tâm hồn lương thiện. Một thiên thần như thế không nên đi lại trong thế gian này, tiếp xúc với con người bình thường...
Hít sâu một hơi, cuói cùng phòng tuyến đối với Angel cũng bị cởi bỏ. Lý Phong nở nụ cười hòa nhã, tự nhiên vuốt ve mái tóc vàng óng của Angel: “Được thôi, nhưng đợt ta mặc áo đã!”
Vẻ như Angel rất thích động tác đó của hắn, nghiêng đầu dựa sát hơn vào Lý Phong. Trong lòng hai người đều không có ý gì, song không có nghĩa là ai đó không dè chừng...
“Quỷ háo sắc, đi chết đi!”
Một tiếng hét vang dậy, Minky vừa đến cửa lập tức biến thành tiểu Trương Phi, nhằm thẳng Lý Phong tung liền một cước...
Lý Phong chưa bao giờ có thói quen chịu đòn, cho dù là đòn vì hiểu lầm. Khẽ nghiêng vai, hất nhẹ một cái... Minky bay vụt qua hắn thẳng vào bức tường phía sau……rầm…..
Thương hoa tiếc ngọc à? Đã đánh ta thì đều là kẻ thù hết!
Angel hốt hoảng đưa tay bịt mắt, điệu bộ đáng yêu khiến Lý Phong càng không khỏi mềm lòng... Hắn chợt nhận ra, khi bản thân không cố tình chống lại mê lực của Angel thì áo lực cô bé gây ra cho tinh thần hắn giảm hẳn. Có một cô em gái đáng yêu như vậy cũng hay chứ sao? Đằng nào cũng thú vị hơn là cuộc sống khô khan của một vệ sĩ...
May mà thực lực của Minky khôgn hề kém, huống hồ nơi cô ta rơi xuống vẫn là chiếc nệm giường, lập tức vùng ngay dậy hằn học : “Đồ thối tha, dám lợi dụng Angel hả? Ta lóc xương ngươi nung thành tro...!”
Minky lại định ra tay nhưng Angel đã hốt hoảng kéo lại: “Dì út, là Angel đến tìm Lý Phong đại ca mà, đại ca có làm gì đâu...!”
Nhìn vẻ cầu sin của Angel, cơn tức giận trong Minky phút chốc giảm đến quá nửa... Hừ, cứ cho là tiểu nha đầu không biết ý tứ, nhưng tên ranh này lại dám cả gan đụng chạm vào Thiên sứ của ta, chặt đứt quách tay hắn cho rồi…! Đáng tiếc đây không phải là đất của NUF...
“Còn nói nữa hả? Đã bảo đừng chạy nhảy lung tun, theo ta về phòng mau!”
Minky kéo tay Angel đi thẳng ra ngoài, đến cửa còn không quên trừng mắt nhìn lại, lạnh lùng: “Lý bảo vệ, hãy nhớ thân phận của mình!”
Lý Phong căn bản không để lời Minky vào tai, chỉ là nể mặt Angel mới không phản ứng lại. Dù sao hắn cũng khẽ nhún nhún vai vẻ bất cần... Cứ nói đi, cứ lườm đi, có giỏi thì chúng ta lại đánh một trận!
Kéo Angel về phòng, Minky vẫn không thôi cằn nhằn: “Nha đầu bướng, lại gây chuyện rắc rối. Mẹ cháu mà biết, còn không liều mạng với ta đấy hả? Chẳng phải cháu rất ghét để người khác chạm vào mình đó sao, lần này là thế nào?”
Angel nghĩ một hồi, khẽ nhún vai: “Dì út đừng giận nữa, Angel cũng không biết, chỉ cảm thấy vị đại ca này... trên người có một mùi vị rất đặc biệt...”
“Mùi vị à?” Minky cố nhớ lại. Hình như đâu có mùi vị gì? Cô ta không có ý đi sâu tìm hiểu cái gọi là “đặc biệt” đó. Thực ra vẻ mặt của Angel khi ấy rất phức tạp, không phải là yêu thích hay thân thiết, nhưng là một cảm giác hết sức kỳ dị, bản thân cô bé cũng không biết làm sao để biểu đạt...
Dù sao Angel vẫn còn ngây thơ lắm, có lẽ chỉ có mỗi chữ “đặc biệt” mà thôi...
“Không cần biết mùi vị gì, cứ biến khỏi USE là xong!” Minky giọng hằn học. Vẫn biết phụ nữ một khi chiến tranh lạnh là rất đáng sợ, nhưng lo lắng chỉ là thừa. Thằng nhãi USE này… cô ta không muốn cho bất cứ kẻ nào làm hỏng Thiên sứ của mình.
“Dì út, Angel nghe lời mà, nhưng đừng có đuổi đại ca đi được không?”
“Hừm, chỉ được cái bộ ngây ngô là giỏi... Lần này bỏ qua, lần sau muốn làm gì phải xin phép ta! Không được tự ý làm một mình, càng không thể một mình chạy đến phòng đàn ông, nguy hiểm lắm biết chửa...?”
CƠ ĐỘNG PHONG BẠO
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh