Dịch giả: Matahari
Nguồn: 4vn.eu
“Chà chà... cày cuốc 12 năm, cuối cùng cũng sắp được cái bằng tú tài. Lý Phong, sau khi tốt nghiệp cậu định thi vào đâu?” Mã Khả cười tít mắt nhìn gã bạn nối khố: “Dừng chơi một chút, suy nghĩ đi, đừng lúc nào cũng cắm mặt vào game như thế! Chơi game liệu ra cơm chắc? Hay cậu thực sự định vào quân đội?”
Lý Phong nhìn vào gã bạn chí cốt từ nhỏ, khẽ gật đầu: “Vốn định như thế, nhưng tạm thời chưa quyết hẳn...”
“Trời đất...!” Mã Khả lấy tay ôm trán, sửng sốt: “Hóa ra là cậu có ý đấy thật hả? Tỉnh lại đi bạn hiền! Đám robot rách của USE kia, có khác gì mấy cái bia sống? Dây vào chỉ tổ mệt người, hơn nữa đâu có tiền đồ gì? Người thường như chúng ta, làm sao sánh được với thể chất của người Inventer?”
Lý Phong chau mày nhưng không phản bác, mà có muốn cũng không thể phản bác nổi...
Thực sự đó là hiện thực tàn khốc của nhân loại... Đang là năm 2250, Nhân loại nguyên thủy vẫn tồn tại nhưng không phải là chủ nhân duy nhất của thế giới nữa, mà phải san sẻ quyền thống trị cho một nhân loại khác, người Inventer. Người Inventer không phải là một giống người tự tiến hóa lên hay từ hành tinh khác tới, mà chính là người cải tạo gen trên cơ sở người bình thường...
Hơn hai trăm năm trước, con người lần đầu tiên phát minh ra nhân bản vô tính, và sau đó là phương pháp cải tạo gen. Mặc dù những bộ phim khoa học giả tưởng đã cảnh báo, thậm chí hầu hết các quốc gia thời đó đã nghiêm cấm nhân bản vô tính người, nhưng các công trình nghiên cứu gen vẫn không hề dừng lại. Điều này cũng bắt nguồn bởi nỗi sợ của nhân loại đối với sinh lão bệnh tử, muốn tìm ra các phương thuốc kéo dài tuổi thọ cho mình...
Cá thể nọ nối tiếp cá thể kia, dần dần nhân loại mới ra đời, tự xưng là “người cải tạo” (Inventer). Bề ngoài họ không quá khác biệt so với người bình thường, có điều cơ thể tráng kiện hơn hẳn, khả năng đề kháng bệnh tật cũng nâng cao rất nhiều. Thật may cho nhân loại cũ là não bộ của họ chưa thể hiện được ưu thế vượt trội... Điều này cũng không có gì khó hiểu, bởi suy cho cùng thì cải tạo trí tuệ còn khó khăn hơn cả khám phá vũ trụ...
Nhưng chỉ mấy điểm đó cũng đủ để tạo nên khác biệt rồi, chẳng hạn thành tích tốt nhất chạy 100m của con người là 9 giây 6, như thế đã là tinh anh trong số tinh anh, nhưng một người Inventer bình thường cũng nhẹ nhàng đạt được thành tích này, còn người Inventer nhanh nhất chỉ cần 8 giây 8, và vì thế xung đột bắt đầu xuất hiện...
Năm mươi năm đầu tiên, người Inventer phát triển như vũ bão. Nhân loại cũ không chịu nổi vùng lên, và thế là chiến tranh bùng phát. Hai nhân loại cũ mới tranh giành ác liệt hơn nửa thế kỉ, không ai thắng ai, cuối cùng phải ký hòa ước kết thúc cuộc chiến hao tổn vô bổ ấy. Lịch sử cả hai bên đều gọi đây là “Thời kỳ rối loạn”, trong khi đối với nhân loại cũ, đó chính là Đại chiến thế giới lần thứ tư!
Sau cuộc chiến, hai nhân loại bắt tay cùng thống trị thế giới. Trong khi nhân loại cũ thành lập Liên minh thống nhất địa cầu USE (United States of Earth?) vẫn quản lí Trái đất, thì người Inventer dựng lên NUF (Neohuman Union for Freedom?) chủ yếu tập trung trên mặt trăng. Mặc dù gọi là “tự do” nhưng trên danh nghĩa NUF vẫn lệ thuộc vào USE, loài người vẫn có căn cứ nghiên cứu trên mặt trăng và người Inventer cũng có bộ phận tương đương ở địa cầu, chủ yếu tập trung ở Châu Đại Dương. Trải qua hơn năm mươi năm tồn tại cạnh nhau, tuy chưa hoàn toàn hoà nhập song cả hai đã thích ứng với việc chung sống hoà bình. Dù sao thì nhân loại cũ hay người Inventer đều có chung một nguồn cội, đó là điều mà không ai có thể thay đổi được.
Sau mỗi cuộc chiến, trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loài lại phát triển vượt bậc. Chiến tranh càng ác liệt, bước tiến khoa học kỹ thuật lại càng mạnh mẽ hơn. Không biết do tính ham dịch chuyển của loài người hay vì bản chất của chiến tranh mà chừng vài năm trở lại đây, loài người bước vào một cuộc cách mạng vũ trụ chưa từng có. Chiến hạm không gian của con người đã có thể đi lại tuỳ ý trong hệ mặt trời, các nguồn tài nguyên ở những hành tinh khác không ngớt được chuyển về địa cầu và mặt trăng...
Để thích ứng với chiến tranh và khai thác vũ trụ, chiến hạm không gian dùng năng lượng phản vật chất trở thành phương tiện vận chuyển chính, và khi đổ bộ xuống các hành tinh thì chiến sĩ cơ động lại trở thành đội quân chủ lực. Bởi lẽ suy cho cùng, không ai có thể thích ứng với đủ loại hình công việc hơn chính bản thân con người.
“Chiến sĩ cơ động” thực ra là sáng tạo của người Inventer, nói thẳng ra, đó chính là những cỗ máy chiến đấu được con người ngồi bên trong hoặc từ xa điều khiển. Chiến sĩ cơ động hầu hết mang hình người, người Inventer lợi dụng sức mạnh và phản ứng nhanh nhạy của mình, có thể điều khiển chiến sĩ cơ động vô cùng linh hoạt. Đó chính là lý do vì sao người Inventer vốn nhân số ít hơn rất nhiều so với con người, lại có thể tránh được thất bại trong Chiến tranh thế giới thứ tư.
Giờ đây, Chiến sĩ cơ động đã trở thành lực lượng chiến đấu và lao động vũ trụ chính của cả USE và NUF. Loại binh sĩ này có thể thích ứng với mọi địa hình của các tinh cầu, hết sức tiện lợi. Nghe nói mới đây cả Chiến sĩ cơ động trạm không gian cũng đã được nghiên cứu thành công, tất nhiên những chuyện này là cơ mật tuyệt đỉnh của hai đại liên minh cũng như các công ty quân sự, người thường chỉ là đồn đại mà thôi.
Từ những thế hệ chậm chạp kém cỏi đầu tiên, đến giờ Chiến sĩ cơ động đã được cải tiến nhiều lần. Kết quả dù là người bình thường cũng có thể điều khiển, mặc dù hiệu quả kém xa so với những người được huấm luyện.
“Bạn hiền này, cái bằng tú tài không có tiền đồ gì đâu! Cậu muốn tòng quân tôi cũng không ngăn cản, có điều tốt hơn hết phải thi vào trường quân sự! Nếu không ấy à... cậu chỉ có thể làm lính nấu cơm hay thậm chí khuân vác thôi, chẳng tích sự gì đâu!”
Mã Khả bất lực nhìn thằng bạn nối khố Lý Phong. Tuy không hề thích trò trơi “Chiến tranh vũ trụ”, nhưng xem qua gã cũng biết Lý Phong chơi không tối. Nhưng không tồi thì sao? “Chiến sĩ cơ động”, nghe thì oai, chẳng qua cũng chỉ là những tên khổ sai trên chiến trường, vừa cực nhọc vừa dễ thiệt mạng, giống như bộ binh trong chiến tranh cổ đại thôi...
Lý Phong bất đắc dĩ nhún vai. Không phải hắn chưa từng nghĩ đến những điều đó, nhưng thi thố sách vở đúng là không phải là sở trường của hắn. Ở thời đại vũ trụ này, điểm thi vào của các trường quân sự luôn cao chót vót, năm học viện quân sự lớn nhất thì càng khỏi phải nói, bởi đó là nơi tập trung tinh anh trong các tinh anh của cả hai nhân loại...
Lấy một ví dụ đơn giản, Lý Phong tốt nghiệp trung học xong đi lính, sau khi qua các cuộc kiểm tra thể lực và sát hạch sẽ phải bắt đầu từ binh nhì. Cần cù đày ải vài năm, không chừng có thể được tuyển vào Chiến sĩ cơ động, nhưng cũng chỉ là hạ sĩ mà thôi. Nếu như vận số tốt, lập được chút công trạng gì đó, thăng đến cấp thượng úy thì cũng đã ngoài bốn mươi, trong khi lũ bạn tốt nghiệp một trong năm học viện quân sự danh giá kia, vừa ra trường đã được phong thiếu úy! Bất kể chức vụ chỗ làm thế nào, chỉ riêng quân hàm cũng đã đủ khiến người ta ngưỡng mộ muốn chết rồi... Nếu là sinh viên xuất sắc, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp được tuyển vào điều khiển chiến hạm không gian, chỉ sau hai năm thậm chí có thể đeo quân hàm thiếu tá, điều này thì một chiến sĩ cơ động bình thường, hành xác đến chết cũng đừng hòng mơ nổi...
Nhưng đó lại là một sự thực tàn khốc khác... Chiến sĩ cơ động, trong đội hình chiến đấu chẳng khác nào lính bộ binh trước đây, còn điều khiển chiến hạm không gian, dù là nhân viên bình thường cũng phải là sĩ quan trung cấp rồi!
Chuyện này thì Lý Phong hiểu, có đều hắn có chút không đồng ý với Mã Khả. Mỗi người có sở trường của riêng mình, nếu so sánh với việc ngồi ấn nút trong chiến hạm không gian thì hắn vẫn thích trở thành một chiến sĩ cơ động hơn. Kiên cường xông pha vào những nơi nguy hiểm nhất, dùng thực lực của mình đè bẹp mọi thách thức... ( He, what a dreamer!)
Nhưng... muốn nhanh chóng trở thành chiến sĩ cơ động thì phải vào trường quân sự, mà thi cử... lại là nỗi đau mãi mãi trong lòng... (có ai lại không thế chứ nhỉ?)
Lý Phong biết chỉ số IQ của mình không thấp, có điều đề thi đúng là quá biến thái. Những thứ lý luận vô bổ ấy, có hô khẩu hiệu từ sáng đến tối hắn cũng không đào đâu ra hứng thú để học.
“Ha ha, khỏi lo đi! Còn những nửa năm nữa, mặc xác nó! Dù sao tôi cũng phải thử vận may một lần, còn cậu, có dự định gì không?”
“Khà khà...” Mã Khả cười tít mắt: “Tôi không có hùng tâm tráng trí lập đại nghiệp như cậu, chỉ muốn thành một phóng viên, tốt nhất là làm cho báo Bát Quái ấy, chuyên quay trộm mĩ nữ minh tinh. Yên tâm đi, đợi khi tôi thành danh, chỉ cần có bài đăng nhất định sẽ tặng cậu miễn phí một bộ!”
Hai gã trai khoác vai nhau, cười lên hô hố. Thanh niên tuổi trẻ, điên cuồng một chút cũng có sao? Lý Phong biết tính tên bạn thân của mình, rất thích soi mói người khác, khả năng văn chương cũng không tồi, làm nhà báo quả hết sức thích hợp. Tuy sở thích khác nhau, nhưng điều đó không hề cản trở hai gã thành bạn thân từ hơn mười năm nay. Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng chung lớp, giờ đây hai con đường sắp sửa tách khỏi nhau, mục tiêu của Lý Phong là trường quân sự, Mã Khả lại muốn vào học viện văn khoa...
Rời khỏi nhà Mã Khả, Lý Phong không vội về. Hắn thong thả đi bộ trên hè phố, dưới lòng đường, những dòng xe đệm từ không ngớt ngược xuôi. Lý Phong thèm thuồng nhìn theo các cỗ xe bóng loáng êm như ru, không biết bao giờ mình mới đủ tiền mua nổi...
CƠ ĐỘNG PHONG BẠO
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh