Sau khi truyền đủ lượng máu cho nhỏ, bác sĩ đến rút ống tiêm. Băng Nhi nằm im thin thít đến giờ đã được cử động, tay chân có chút không linh hoạt như bình thường, vì cả ngày hôm nay cô còn chưa ăn gì mà. Lúc nãy bấc đắc dĩ cô phải nói dối rằng mình đã ăn rồi thì họ mới cho cô vào đây truyền máu. Loạng choạng bước xuống giường, cô nhìn sang nhỏ xem có tiến triển gì không, kết quả vẫn như thế!
Xảo Yên lại được đưa đến một phòng khác theo dõi, có lẽ cao cấp hơn. Cô ôm bụng đói ngồi trên chiếc ghế đá trong hành lang để lấy lại sức, bây giờ chắc anh và mọi người đang rất lo lắng cho nhỏ, cô cũng vậy!
Mãi bâng khuâng suy nghĩ, chợt có một bình sữa ấm nóng hiện hữu trước mặt, chớp mắt cơ hồ đây là mơ, nhưng không! vì đây là thật. Cô nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình , gương mặt phúc hậu đầy vẻ thiện cảm, ánh mắt nhu hòa ẩn hiện sau nụ cười hiền lương, thông qua cách ăn mặc chắc chắn đây là người thanh cao, nhã nhặn, chiếu theo phương diện khác thì đây có thể là một người mẹ chu toàn! cô đoán thế
_ Cháu đang đói, uống một ít sữa nóng cho khỏe này
Bụng tuy đang kêu gào thảm thiết, nhưng cô đâu nào dám nhận ơn nghĩa từ một người lạ, khẽ lắc đầu, xua tay cười cười
_ Thưa không, cháu cháu đã ăn rồi, mà cô đến thăm người thân ở đây ạ.
Người phụ nữ thấy thái độ e dè của cô, làm bà càng thêm hứng thú bắt chuyện, bà ngồi xuống ghế cạnh Băng Nhi.
_ Bác đến kiểm tra sức khỏe định kì, sẵn tiện thăm đứa cháu gái đang nằm bệnh viện này
_ Cháu của bác bị gì sao?
_ Ừm, haiz! bọn trẻ các cháu bây giờ thật hiếu thắng, ngay cả tính mạng mình cũng đem ra đùa giỡn được, đụng chuyện lại chỉ tổ làm phiền lòng người lớn thôi!
Bà chỉnh lại phần dưới áo, thở dài phiền não, biết mình tự nhiên thái quá, bà nhanh chóng lấy lại vẻ ban đầu. Cô không biết nói gì hơn, quả thật rất trùng hợp.
Cô chăm chú nghe bà kể chuyện, thì ra người phụ nữ này tên Thúc Tư Giản, tuổi ngoài 40, hay đến chùa niệm phật, cúng quả, hay làm từ thiện, chồng và con bà đều đã đi làm, nhưng làm việc gì thì cô không rõ, bởi bà chỉ nói sơ qua về gia đình mình, phải chăng cuộc sống gia đình không mấy hạnh phúc? tìm đến chốn phật để tâm tình yên tịnh. Chả trách vì sao lúc cô nhìn bà lại thấy ấm lòng như vậy!
Bà hỏi tên, tuổi tác, ... nhưng khi hỏi đến công việc cô đột nhiên ngẩn người, nói sao bây giờ ? Rằng cô làm việc ột cậu thiếu gia gia giàu có, rằng cô mới tí tuổi đầu đã đòi khuyên nan người khác sao! Băng Nhi nói qua loa về hoàn cảnh của mình, còn việc kia là tuyệt mật. Sau đó Bà cùng cô hàn huyên rất nhiệt tình. Có lẽ đã lâu bà không được trò chuyện với ai hợp ý như cô, khi trông thấy cô bé bơ vơ ngồi một góc khuất của bệnh viện, bà lại mường tượng về một người bạn của mình, trông như bản sao vậy! Cô bé lại rất dễ thương và cởi mở. Cô không để ý thấy, có những lúc bà nhìn cô rất chăm chú, tựa như xem xét hay đang nghĩ ngợi điều gì. Phải! " nếu đứa bé gái kia lớn lên chắc cũng sẽ rất giống mẹ của nó " .
Ục ục...ọc cái bụng ăn hại lại một lần nữa phát ra tiếng rú não nề! Cô cười khổ ôm bụng, bà dúi vào tay cô bình sữa lúc nãy, ngụ ý cô muốn từ chối cũng không thể. Băng Nhi ngoan ngoãn nhận lấy và được bà giục uống ngay, Thúc Tư Giản bỗng nhiên có điện thoại, vẻ mặt bà tối sầm, buông câu than thở " đúng thật là, hiếm khi có diệp ra ngoài thảnh thơi,... " bà bỏ lửng câu nói, cố nặn ra nụ cười tạm biệt nhìn cô, Băng Nhi tiếc nuối cuối chào lại bà. Thúc Tư Giản ra đến một ngã rẽ, liền có một người đàn ông mặc áo vest theo sau, chắc là con trai của bà rồi. Cô ngồi phịch xuống ghế, nghĩ đến Xảo Yên, cô quay ngược vào trong tìm phòng nhỏ. Lan Đỉnh Mai nhìn thấy bóng cô, liền đưa đến một phong thư dày cộm, không cần xé ra cũng biết trong đây chứa thứ gì
Cô từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vội vàng trả lại bao thư
_ Thưa cháu không cần tiền, cháu vì Xảo Yên mới hiến máu, không có ý bán máu
Bà lại đẩy lại bao thư vào tay cô, cương quyết không để Băng Nhi trả lại, cô thật sự rất khó xử, bà ôn tồn trấn an
_ Ta không phải muốn nói cháu bán máu, đây chỉ là một chút tấm lòng của gia đình ta, vì cháu đã truyền máu cứu mạng con bé. Hi vọng cháu sẽ nhận, đừng cảm thấy ngại, cháu chơi thân với Xảo Yên cũng giống như con gái ta thôi mà.
_ Xin lỗi, cháu không thể nhận được, vì cháu có lỗi với Xảo Yên, hơn nữa bác cũng đừng cảm thấy mắc nợ
Bà coi như đã bó tay với cô bé này rồi, trước nay không có người hầu gái nào mà bà cho tiền lại không nhận, rất khác biệt!
Băng Nhi yên tâm dìu bà đến bên ghế
_ Bác đừng lo lắng quá, cháu tin rằng Xảo Yên sẽ sớm bình phục thôi mà.
Bà cười buồn cho sự quan tâm của cô, có người mẹ nào muốn con gái mình sống chật vật bao giờ, dĩ nhiên nhỏ sẽ tỉnh lại, nhưng hỡi gương mặt kia làm sao nhỏ sống tiếp đây.
_ Cháu chưa làm mẹ, chưa thể hiểu hết được đâu.
Nói đoạn, bà lại đến cửa nhìn con gái qua lớp kính mỏng, máy đo nhịp tim kia vẫn chạy, những giọt nước truyền dịch lách tách từng hạt khẽ rơi, người trong kia vẫn đôi mắt nhắm nghiền, tay chân không hề lay động.
~~o0o
~~Tử Hàn từ phía căn tin đi đến, trên tay anh mang theo một chút thức ăn nhẹ. Trước lời mời của anh, mẹ Xảo Yên vẫn mắt không rời đứa con mình, lắc đầu từ chối " Bác đã ăn rồi ". Tử Hàn đưa bình sữa nóng cho cô, Băng Nhi giơ chiếc bình lúc nãy của Thúc Tư Giản cho cô ra
_ Tôi đã no rồi
Anh nhìn chiếc bình, đôi mắt có chút nghĩ ngợi " nhãn hiệu này không phải rất quen đó ư " .
Cô không hiểu anh đang nhìn gì, lại ngắm đến bên ngoài bình sữa " có vấn đề gì sao??? "
Tử Hàn ra hiệu cho cô đi theo anh ra ngoài, ra đến cổng anh đưa bao thức ăn cho cô.
_ Trời gần tối rồi, mau về nhà nghĩ ngơi, hôm nay, ngày mai cô có thể nghĩ việc ở nhà
_ Thiếu gia, anh là đang đuổi việc tôi sao
Cô giật mình dương mắt to tròn nhìn anh
_ Tôi cho phép, nghĩ có thời hạn, nhưng nếu cô muốn làm thì tùy, ở nhà khóa cửa cẩn thận, nên nhớ bây giờ cướp rất nhiều, phải xem Tivi điện tử ở cổng mới được ra nghe không.
À thì ra! cô thở phào, bị anh hù suýt nữa tim bật tung ra khỏi lồng ngực. Anh còn dặn dò rất mực chu đáo, sau đó giao chìa khóa lại cho cô, dĩ nhiên sự tin tưởng phó thác ấy hình thành từ lúc nào không biết.
_ Vậy anh có cần tôi mang theo một số vật dụng cá nhân của anh vào đây không?
_ Tôi sẽ tự lấy, cô về một mình được chứ
_ Vâng, tôi tự đi được, Nếu Xảo Yên tỉnh lại xin anh hãy nói cho tôi biết nhé
_ Ừm.
~~o0o~~
Thúc Tư Giản lạnh lùng bước vào nhà, trông bà không được vui như nói chuyện cùng Băng Nhi lúc chiều, bà nhìn người chồng ngồi tướng gia trưởng cùng bữa cơm thịnh soạn tại phòng khách lại vô cùng khó chịu.
_ Đi khám sức khỏe có cần phải lâu đến vậy không, đến cả giờ ăn tối cũng quên à?
_ Không phải cũng đã kêu người lôi tôi về đây sao? Tôi là muốn đi vô chùa thật nhiều, muốn giảm bớt tội nghiệt ấy người thôi
Cao Tử Vương bị vợ đã kích lên cơn thịnh nộ, một tay đập mạnh xuống bàn, hất tung cả bữa tối xuống nền đá hoa cương tạo thành âm thanh vô cùng chói tai, phẫn nộ, phía Thúc Tư Giản có chút xê dịch, nhưng bà đã quen với kiểu sống này rất lâu rồi, cơ mặt cũng trở thành chai lì, lấy gì cần phải sợ nữa
_ Không phải tôi luôn cố gắng bù đắp cho bà đó sao, không phải tôi luôn cố gắng hết mình để sửa sai hay sao, bà và Tử Hàn còn muốn tôi phải làm như thế nào nữa, hai mẹ con bà muốn lão già này chết thì mới hài lòng?
Khóe môi có chút nhếch lên, " hực những lời nói này đã nghe hơn cả nghìn lần, đến những cô hầu gái trong nhà còn cảm thấy phát ngán kia mà "
_ Ông muốn bù đắp ẹ con tôi sao, nực cười, người ông cần bù đắp là gia đình Tăng Thiếp Đình kìa, ông hại gia đình người ta, sống trên sự bất hạnh của người ta, làm vậy ông vui được sao, tôi không giống ông, không phải kẻ bất nghĩa. Các người có từng nghĩ đến những việc mà các người từng làm, sau này hậu quả chính là con cháu các người phải nhận, Xảo Yên là một ví dụ đó, ông trời có mắt sớm ngày cũng sẽ tìm tới chúng ta thôi
Chát...
Ông giáng xuống mặt bà một cái tát thật mạnh, Tư Giản nửa cười nửa như khóc, ai nói làm bà hoàng thì cuộc sống vô cùng sướng, ai nói chỉ ngồi mát ăn bát vàng là đã rất hạnh phúc, chỉ cần chồng con có cơ nghiệp đồ sộ thì nửa đời sau thật là viên mãn. Không đâu, vì có những thứ nắm trong lòng bàn tay nhưng lại không hề thuộc về ta, chỉ là chủ nhân của nó không còn cơ hội để đến đòi lại, thứ đó đích thị chính là tiền! một đồng tiền hai mặt vô tri bất giác kia nhưng lại có sức lớn ma mãnh đến vậy, chết cũng vì nó sống cũng vì nó . Còn về cái tát này, 12 năm qua không lúc nào nói đến chuyện này mà không ăn chứ!
Cao Tử Vương lúc nào cũng vậy, dường như đánh xong rồi thì con ma vũ phu trong lòng ông mới chịu xuất ra. Lại nhẹ giọng xin lỗi, muốn đỡ bà ngồi dậy, Tư Giản hất tay ông ra tự mình đứng lên, bỏ về phòng mình khóa chặt cửa. Ông ngồi sụp xuống ghế, tay xoa đầu mệt nhọc, xem ra hôm nay lại là một đêm vô gia phùng hoang. Bà lặng lẽ ngồi trên giường, bấy lâu đã muốn dọn đi nhưng không thể, bà có trốn ở ngõ ngách nào thì vẫn không qua khỏi tay ông, ít ra thì ông ta vẫn còn chút lưu tình mà không giết bà là may lắm rồi. Muốn qua chỗ con trai lại càng không, vì sợ rằng Tử Hàn thấy ba mẹ nó cãi nhau sẽ càng thêm ghét ông, thế nên mỗi lần như vậy bà chỉ biết về phòng mình tụng kinh xóa nghiệp, xong thì đâu lại vào đấy vài ba bữa lại phải đối mặt cùng nhau, phải ăn cùng ông, đi dự tiệc cùng ông, những việc làm rất chi là vô vị, vì sao ư? vì tình cảm từ lâu đã sức nẻ rồi.
~~o0o~~
Cô đón một chiếc xe buýt, mang theo Tiểu Bảo Bối về nhà, căn biệt thự đã mấy ngày vô chủ, cô đơn hiu quạnh sừng sững ở một xó, tiếng cổng chính vang lên trong không gian yên bề tĩnh lặng, thoáng một chút cảnh vật như không có gì thay đổi, điều thay đổi duy nhất là số người từng sống ở đây!
Dường như căn nhà cũng biết buồn, cỏ cây cũng biết buồn, vườn hoa lâu ngày không ai chăm sóc gần héo úa, trời dần tối, bốn bể như trở nên u ám hẳn. Cô mở cửa bước vào nhà, mùi vị lạnh lẽo bên trong lan tỏa ra, bật sáng đèn để không khí ấm áp hơn, chú cún con cảm nhận được lực yếu ớt từ tay cô, nó nhanh chóng nhảy phóc lên ghế sofa nghỉ ngơi, để người bảo mẫu kia yên tâm lo việc của mình. Cô cất đồ ăn anh giao vào tủ lạnh, sau đó đi tắm thay bộ đồ đồng phục, dùng máy hút bụi từ trên xuống dưới nhà một lượt rồi lâu lại một lần nữa, khi chắc chắn đã sạch cô mới dám nghỉ mệt, đúng là nhà cao cửa rộng chỉ thêm khổ!
Cô xuống bếp lấy một chút thức ăn dành cho Tiểu bảo bối, sau đó tự mình nấu mì ly để lót bụng, xuống phòng bếp đi ngang qua bàn ăn thường ngày, hiển nhiên lại nhớ đến những lúc cô cùng Xảo Yên ăn tại đây, rất vui vẻ. Tiếng tivi trên phòng phát ra đưa Băng Nhi về thực tại, thì ra * Bò Sữa * quơ chân trúng cái remote. Vừa định tắt nhưng trên đó lại có một bảng tin làm cô phải hiếu kì
" viên Queen Merry Beryl Lục Đào đỏ hiện nay ở nước chỉ có ba viên duy nhất, đều thuộc quyền sở hữu của đại gia tộc họ Mathan Misley , theo thông tin được biết cội nguồn và sự hiện diện của viên tinh thể này từ lâu đã không ai biết đến, cho đến nay lại để thương gia Mathan Misley và vợ của ông Tajack Mya may mắn tìm thấy được, quả là một việc hiếm có. "
Bảng tin đưa đến màng hình hai vị trung niên ăn mặc quý phái, nhìn ra đó là hai vợ chồng, cô vợ tạo dáng người mẫu, khoét mảng lưng trần quyến rũ, kiêu sa đứng trên thảm đỏ, kế bên người chồng vẻ quyền lực, nụ cười hoạt bát không lấp đi sức hút mê người, trên người họ đầy những thứ đá quý đắc tiền, ai nhìn vào chúng đều phải sáng ngời cả hai mắt, phía sau đầy những ánh mắt ngưỡng mộ. Họ rất tự tin khi sánh vai bên nhau dự cuộc họp báo, có nhiều nhà đầu tư muốn mua lại, tuy nhiên họ đều từ chối!
Từ khi làm phiên dịch viên cho Tử Hàn, xem qua nhiều tài liệu về đá quý Băng Nhi bỗng có hứng thú với những thứ này hẳn, cô có hứng tìm tòi về từng nguồn gốc của chúng, tìm hiểu lịch sử, giá cả. Có thể sau này hoàn thành việc cô sẽ kinh doanh đá quý chăng? Băng Nhi nghĩ bụng rồi gạt suy nghĩ sang bên " Dám ước mơ chỉ sợ không thực hiện được ".
Cho tiểu bảo bối ăn xong, nhìn sang đồng hồ đã là mười một giờ hơn rồi. Mắt đã có hiện tượng cụp xuống, che miệng ngáp dài, cô cố gắng cách máy vẫn không thể thắng nổi thần ngủ, gối đầu lên ghế sofa, Băng Nhi từ từ chìm vào giấc ngủ say.
~~o0o~~
Mọi thứ trong bệnh viện đều không có gì mới mẻ, Tử Hàn hết nhìn đồng hồ, lại nhìn ra bầu trời. Tự trách mình Lúc chiều anh sao lại bất cẩn như vậy, đáng lẽ nên tìm thêm một hai người vệ sĩ đến gác ngoài biệt thự mới phải, giao nhà lại cho nha đầu ấy anh không mấy yên tâm, kẻ xấu rất nhiều, anh chỉ sợ.... "
Cuối cùng, chọn cách về nhà một chuyến, mướn thêm vài cô y tá ở lại trông chừng Xảo Yên, anh nhanh chóng lái xe về biệt thự.