Có Em Chung Đường

Cửa phòng bị đẩy ra, tiếng bước chân theo quy luật vang lên, Kỷ Tiểu Dao không cần nhìn cũng biết người đến là ai. Không muốn anh nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của mình, cô trùm chăn qua đầu, rầu rĩ nói: “Mẹ đi rồi à?”
Kỷ Minh Diệu gật đầu, nhíu mày rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Anh đột ngột lật chăn ra, trước mắt là cô gái với gương mặt tái nhợt, hai mắt đầy nước mắt.
Nếu Kỷ Nghiên Lệ ở đây, nhất định sẽ nghĩ có phải Tiểu Dao bị bệnh hay không, hay có trong người có chỗ nào không thoải mái. Nhưng theo bản năng, Kỷ Minh Diệu cảm giác sự việc không đơn giản như thế, nhớ lại lời nói của Kỷ Nghiên Lệ trong bữa cơm tối, sắc mặt anh tối hẳn đi.
Một người nằm một người ngồi, trong phòng ngủ nhất thời tĩnh lặng không có âm thanh nào. Kỷ Minh Diệu nhắm mắt, ôm cô gái vào trong lòng mình, giống như rất nhiều lần Kỷ Tiểu Dao không thoải mái trước đây, anh nhẹ giọng dỗ dành cô: “Bụng đau hay là đầu đau, anh xoa cho được không?”.
Có lẽ là giọng nói của anh quá dịu dàng, những ấm ức trong lòng Kỷ Tiểu Dao càng bộc phát. Nước mắt chảy nhanh hơn, ôm anh thật chặt, tựa đầu vào trong lòng anh, rốt cuộc rầu rĩ khóc ra tiếng: “Hức… Hức… Em khó chịu, chỗ nào cũng khó chịu!”
Kỷ Minh Diệu ôm cô, âm thầm siết chặt tay, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, bàn tay khác lại cực kỳ dịu dàng, chậm rãi vuốt sau lưng cô, dịu dàng nói: “Vậy để anh xoa cho em, xoa một chút sẽ hết đau!”
Chim tước nhà bên cạnh nuôi phát ra tiếng hót ríu rít, đánh thức giấc ngủ của cô.
Kỷ Tiểu Dao từ từ tỉnh lại, đầu rất đau, hai mắt sưng, cảm giác cả người mềm nhũn. Cảm giác này không hề xa lạ, từ nhỏ cơ thể cô đã không tốt, thường hay ốm, đau nhẹ, nên với những phản ứng sinh lý kiểu này cô đã quen.
Hai mắt nhìn trần nhà màu trắng hồi lâu, cả đầu như lâng lâng, cả người lười biếng không muốn nhúc nhích.
Chỉ chốc lát sau, cửa đã bị đẩy ra, đi vào là Kỷ Minh Diệu ăn mặc chỉnh tề, cẩn thận cầm khay trên tay. Anh đi đến đầu giường cô, đặt khay lên cái tủ nhỏ bên cạnh rồi cúi xuống sờ trán Kỷ Tiểu Dao, mặt mày giãn ra một chút: “Tốt hơn rồi, không sốt.”
Kỷ Tiểu Dao hơi mệt, nhìn cái khay anh mang vào, phía trên có cháo, trứng gà, sữa, còn có một ly nước lọc cùng mấy viên thuốc.
Tuy không muốn động đậy nhưng cô vẫn nói với Kỷ Minh Diệu: “Em muốn đánh răng, rửa mặt trước.” Cô thích sạch sẽ, ngủ dậy rồi tuyệt đối không chấp nhận chưa đánh răng rửa mặt mà đã ăn.
Kỷ Minh Diệu gật đầu, tắt đồng hồ báo thức ở đầu giường cô, hôm nay là Chủ nhật không cần đến trường.
Có thể là do tối hôm qua bị sốt, trên người ra mồ hôi, nên cảm thấy dính dính, không thaoir mái. Thực ra, Kỷ Tiểu Dao còn muốn tắm nhưng nghĩ đến Kỷ Minh Diệu sắp phải ra ngoài nên không muốn làm phiền anh. Cô đành nhìn, nhìn gương quan sát mặt. Vừa nhìn thấy cô gái trong gương thì cô hoảng sợ, tóc rối bù, gương mặt tái nhợt, hai mắt sưng húp. Dáng vẻ chật vật thế kia, là cô ư?
Thất thần nhìn gương một lúc, nghe thấy tiếng Kỷ Minh Diệu thúc giục ở bên ngoài, cô mới nhanh chóng rửa mặt.
Ăn điểm tâm xong thì uống thuốc, Kỷ Minh Diệu hài lòng nhìn cô nằm xuống giường, sau đó chỉnh chăn cho cô, rồi dặn dò vài câu, nhắc cô hôm nay không được ra ngoài, phải nằm ở nhà nghỉ ngơi. Xong xuôi, anh mới yên tâm đi ra ngoài.
Kỷ Tiểu Dao nghe được tiếng bánh xe ô tô dần dần đi xa, lật trái lật phải trên giường hai cái, mắt tuy muốn ngủ nhưng lại không thể nào ngủ được.
Cô nghĩ ngợi rồi đứng lên, ngồi vào bàn học lấy bút và giấy ra viết thư, viết được hai dòng, yên lặng trong giây lát, do dự rồi vo tròn tờ giấy ném và sọt tác bên cạnh. Viết lại một cần nữa, lặp đi lặp lại, cô cũng không biết mình đã biết bao nhiêu lần. Mặt trời đã lên rất cao, mắt cô rất xót rồi, Kỷ Tiểu Dao mới viết xong hai dòng chữ. Sau đó, bỏ thư vào phong bì, viết tên người nhận: Triển Phi.
Cô đi nhà tắm tắm rửa, xoa một ít phấn để che giấu gương mặt tái nhợt của mình, cảm thấy ổn rồi, cô mới cầm theo bức thư ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô tới nhà Triển Phi, bởi nhà ở khu nhà quân đội cũng không khó tìm.
Mỗi hộ gia đình đều có một khu nhà riêng, trên cổng có đề tên, chẳng bao lâu cô đã tìm được nhà Triển Phi. Trước cửa là một chiếc xe có cắm cờ đỏ trông rất hoành tráng, Kỷ Tiểu Dao nhìn biển số xe, hai số đầu là ‘00’, biểu hiện thân phận của chủ nhân chiếc xe này không tầm thường.
Cô vốn muốn đem thư đặt vào hộp thư rồi đi, nhìn trái phải xung quanh không phát hiện có người thì mới làm.
Song, khi đó có một người đàn ông trung niên mặc quân trang bước nhanh từ cầu thang xuống. Ông ta là sĩ quan phụ tá bên cạnh Triển Quang Quốc, đang ở dưới lầu chờ Triển Quang Quốc, dựa vào sự mẫn cảm của người lính, ông ta phát hiện ra Kỷ Tiểu Dao ở ngoài cửa, vội bước ra ngoài.
Do ông ta từng đến thị trấn nhỏ cùng bố con nhà họ Triển nên dễ dàng nhận ra Kỷ Tiểu Dao. Thấy cô thập thò ngoài cửa, ông ta không khỏi nghi ngờ: “Có chuyện gì vậy?”
Kỷ Tiểu Dao có tật giật mình, cười gượng hai tiếng, rồi giao bức thư cho ông ta, nói: “Nhờ chú giao bức thư này cho Triển Phi.”
Vừa mới dứt lời, nghe thấy giọng nói oang oang của Triển Phi trong phòng, trái tim cô đập mạnh. Cô không chờ ông ta đồng, lập tức bỏ chạy.
Sĩ quan phụ tá không hiểu nổi hành vi đột ngột của bọn trẻ, khó hiểu nhìn Kỷ Tiểu Dao chạy như tên bắn, đi vào nhà .
Phòng trong, không khí giữa hai bố con không tốt lắm, Triển Quang Quốc kéo căng sống lưng đứng ở trong phòng khách nhìn con trai chính mình, cực kỳ nghiêm túc.
Mà Triển Phi đứng ở cầu thang, cố chấp ưỡn ngực nhìn ba mình, lớn tiếng: “Con muốn đi, con sẽ đi, ba để cho con đi! Nếu không con không tham gia quân ngũ nữa!” Bộ dáng đó tương đối bướng bỉnh, có loại tư thế không đạt được mục đích không bỏ qua.
Triển Quang Quốc tất nhiên không đồng ý, thời gian đã định rồi, xe cũng chuẩn bị tốt, đang đỗ ở bên ngoài, bây giờ con trai lại ầm ĩ muốn ra ngoài, không có một chút tổ chức kỷ luật nào!
Ông ta vỗ bàn, tức giận nói: “Không phải sáng sớm đã ra ngoài một lần rồi sao! Bây giờ kêu gào cái gì! Ầm ĩ nữa tao lấy roi đánh mày!”
Chẳng hiểu sao trong lòng Triển Phi cảm thấy bất an, vẫn muốn đi ra ngoài gặp Kỷ Tiểu Dao. Nhưng lúc sáng sớm, khi cậu chạy đến, người giúp việc lại nói với cậu, Kỷ Tiểu Dao không có nhà. Gõ cửa lần nữa, họ không chịu mở cửa. Vì thế, cậu không còn cách nào khác đành phải quay về.
Sau khi trở về trong lòng vô cùng bất an. Hôm nay lại không phải ngày đi học, Kỷ Tiểu Dao cũng không phải người thích ra ngoài chơi, sáng sớm hẳn là không có khả năng đi ra ngoài…
Nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn muốn đi một lần nữa!
Song Triển Quang Quốc không cho phép, vậy mới khiến cho hai cha con lại tranh cãi như vậy!
Mẹ Triển trên lầu giúp Triển Phi kiểm tra hành lý, nghe thấy tiếng cãi nhau của hai cha con, cảm thấy đau đầu, lập tức đi ra.
Vì con trai phải đi, đến đơn vị rồi chỉ sợ một năm cũng khó có thể về nhà một lần. Là người mẹ bà thật sự đau lòng, đương nhiên hướng về con! Có điều kiện gì lại không thể thỏa mãn nó chứ, bà liền ôm con, đứng một bên khuyên nhủ: “Thằng bé muốn đi cứ để cho nó đi là được, đi đi về về cũng chỉ mất mười phút thôi, anh mắng nó làm gì!”
Sắc mặt Triển Quang Quốc rất đen, cả người tản ra khí lạnh dày đặc.
Sĩ quan phụ tá nghe xong, đại khái cũng hiểu được chuyện gì, tuy không biết Triển Phi rốt cuộc muốn đi đâu nhưng hẳn là có liên quan đến cô bé vừa đến đưa thư kia. Nhìn họ căng thẳng cũng không phải chuyện hay, ông chần chừ đưa bức thư.
Triển Quang Quốc có thói quen xem thư một mình, dù trước mặt là người nhà có quan hệ thân mật nhất. Ông ta quay lưng lại, rồi mở bức thư, bắt đầu đọc. Bức thư chỉ có hai dòng ngắn ngủi. Đọc lướt qua, Triển Quang Quốc trầm ngâm một lúc, để bức thư vào trong túi áo. Ông ta xác định không thể làm theo ý muốn của con trai, không để ý tới vợ mình đang trợn mắt nhìn mình như thế nào, túm lấy con trai đi ra ngoài: “Tôi nói không cho đi là không cho đi, con lên xe cho bố!”
Nhân tiện nói với sĩ quan phụ tá: “Anh chạy nhanh lên lầu đem hành lí của nó xuống đây!”
Sĩ quan phụ tá mặc dù thắc mắc lá thư kia viết cái gì, khiến cho Triển Quang Quốc lại trở nên càng mạnh bạo như thế, nhưng đối với mệnh lệnh, ông không dám chần chờ, lập tức chạy lên lầu.
Với sức lực của Triển Quang Quốc, một thiếu niên như Triển Phi tuyệt đối không thể chống lại được, bị túm lên xe. Sĩ quan phụ tá cũng rất nhanh, trong chốc lát đã xuống dưới, để hành lý vào sau xe, cúi đầu chui vào ghế lái.
Triển Quang Quốc bảo phụ tá kéo cửa kính xe lên, ngăn cách đôi mắt đẹp đang rưng rưng của vợ ở bên ngoài, ra lệnh: “Lái xe!” Xe liền xuất phát, tiếng mắng chửi của Triển Phi càng lúc càng xa…
Kỷ Tiểu Dao đưa thư xong cả người choáng váng, cũng không muốn về nhà, một mình lảo đảo đi trên đường. Cô muốn làm gì đó nhưng lại không biết phải làm gì. Trong lúc vô thức đã đi đến khu sầm uất nhất thành phố, xung quanh là những đôi tình nhân tay trong tay, vừa nói vừa cười, rất ngọt ngào. Cô cảm thấy vô cùng cô đơn, ánh nắng mặt trời cũng không làm cô thấy ấm áp.
Lang thang không mục đích trên con phố, tới lối đi bộ góc đường, thình lình một chiếc xe máy rẽ ngoặt qua, đụng phải người cô.
Kỷ Tiểu Dao ngã xuống đất, đôi mắt mịt mùng, người lái xe kia chạy xuống xe xem cô, lo lắng hỏi: “Cô có sao không?”
Kỷ Tiểu Dao theo bản năng lắc đầu, lái xe lại không nói thêm nữa, lên xe, phóng xe đi như chạy trốn. Còn lại Kỷ Tiểu Dao một mình ngớ người ra ngồi dưới đất.
Nhiều người đi đi lại lại trên đường, có người quay đầu tò mò liếc nhìn cô, nhưng tuyệt nhiên không ai tiến lên nâng cô dậy.
Bỗng nhiên một người tiến đến, kinh ngạc nói: “Tiểu Dao? Sao em lại ở đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui