Có Em Chung Đường

Kỷ Minh Diệu ra ngoài, hình như còn dặn dò người giúp việc vài câu, căn nhà khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Thế nhưng, tâm trạng Kỷ Tiểu Dao lại không bình tĩnh nổi, cái cảm giác kỳ lạ lúc nãy vẫn còn quanh quẩn đâu đây khiến cô cảm thấy bất an. Nhất là ánh mắt sâu thăm thẳm, giàu tính xâm lược đó của Kỷ Minh Diệu, tựa như ánh mắt của loài dã thú khi đi săn mồi, phát ra tia sáng.
Giây phút này, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nghĩ tới Giang Mỹ Vân từng nói với cô một câu: “Kể ra thì tình cảm của em với anh em cũng thật tốt. Chị chưa thấy nhà ai có tình cảm được tốt như thế, nếu người khác không nói, chị còn tưởng rằng…” Lúc đó, cô không suy nghĩ nhiều, chỉ là theo bản năng sinh ra e ngại mấy lời đồn, nhưng bây giờ Kỷ Tiểu Dao phải suy nghĩ.
Anh chị em những gia đình khác chung sống thế nào không phải cô chưa từng gặp qua, thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay, véo má gì đó. Quan hệ của cô và anh: hôn má, ôm một cái, thậm chí đôi khi còn nằm chung giường, quả thực rất ít gặp.
Kiểu quan hệ quá mức thân mật này bình thường không có người lớn hướng dẫn cho. Có lẽ, họ quá bận rộn, không rảnh nói, cũng có thể là do trong nhà ít trẻ con, cùng lắm họ cũng chỉ cho rằng anh em muốn thân thiết lẫn nhau. Cho nên, cô cũng không để ý nhiều.
Nhưng rốt cuộc có phải bình thường hay không? Hay là do mình quá nhạy cảm, nếu hiểu lầm người ta thì không phải mình có vẻ rất xấu xa hay sao?
Lăn lộn trên giường một hồi, đầu lại đau. Thực ra cô cũng không rõ, chỉ cảm thấy quan hệ giữa người với người thật là phức tạp, quả thực là môn học vấn thâm thúy nhất trên thế giới. Cô trùm chăn kín đầu, định lấy nó để chặn lại những suy nghĩ trong đầu mình.
Một lát sau, có người gõ cửa phòng, tiếng nói của người giúp việc vang lên từ bên ngoài: “Cô chủ, tới giờ uống thuốc rồi!”
Kỷ Tiểu Dao sửng sốt, lập tức đứng dậy, nghĩ chắc là do Kỷ Minh Diệu căn dặn trước khi đi. Thấy suy nghĩ của người ta như vâỵ mà mình lại tốn bao nhiêu thời gian nghĩ ngợi lung tung, đúng là tiểu nhân.Với lại, anh đối xử với mình tốt như vậy, từ trước tới giờ luôn luôn chiều chuộng mình, khiến cho mình không hề cô đơn nữa. Cô… không muốn dễ dàng mất đi!
Giống thuốc buổi sáng, Kỷ Tiểu Dao uống một ngụm nước rồi nuốt vào. Tinh thần dần thả lỏng, cả người cũng mệt mỏi, đang chuẩn bị lên giường ngủ lại nghe thấy tiếng gì đó, cúi đầu nhìn mới nhớ ra con chó mình mới mua.
Chắc là nó vừa tắm qua, không biết lén chạy tới đây khi nào. Cả người nó ướt sũng, nhìn cô chăm chú, trông rất gọn gàng đáng yêu; tâm trạng Kỷ Tiểu Dao tốt hơn. Ngoắc ngón tay với con cún, bày ra một bộ dáng đại gia đang đùa giỡn. Không ngờ con cún kia vừa nhìn đã hiểu, lắc la lắc lư chạy tới, lưu lại những dấu chân ướt trên sàn nhà.
Kỷ Tiểu Dao muốn xoa đầu nó, nhưng thấy trên người nó ướt như vậy, lại không biết nên chạm vào đâu. Mà con chó nhỏ dường như hiểu được suy nghĩ của cô, lắc thân mình thật mạnh, làm bắn ra vô số giọt nước, vì thế người nào lập tức đen mặt: không biết lùi lại một chút rồi mới vẩy hay sao, bắn hết nước lên người mình rồi! Tức giận xong, lại nở nụ cười gian ác, lục tìm một cái áo cũ, tròng lên người con cún, dùng hết sức xoa nắn nó, miệng còn lẩm bẩm: “Ai bảo mày làm người chị ướt hết hả, trước đây chỉ có chị đây khiến cho người khác tức giận thôi nhé, đối phó với mày chẳng phải dễ như ăn kẹo sao?”.
Một người một chó phát động một màn truy đuổi ngay tại trong phòng. Nếu bạn cùng lớp, Qúy Gia Vũ thấy được cảnh này, nhất định sẽ cười nhạo Kỷ Tiểu Dao: “Aiz, bộ dáng này của cậu cũng chỉ có thể bắt nạt một con cún mà thôi.”
Cuộc sống có thêm một thú cưng để chơi đùa, một chuyện cũ không vui cũng dần phôi phai, tâm trạng của cô dần tốt lên. Một mùa hè nữa lại trôi qua, Kỷ Tiểu Dao chào đón năm lớp mười hai đầy căng thẳng. Một năm này đối với cô không hề dễ dàng, kiến thức tích lũy được từ kiếp trước đều đã gặm hết rồi, huống chi còn phải tiếp nhận chính sách cải cách về thi tốt nghiệp trung học nữa, nếu không nỗ lực phấn đấu sẽ bị OUT .
Tiểu thuyết võ hiệp bị xếp trên tầng cao nhất của giá sách, thay vào đó, trên bàn học đầy các loại tài liệu ôn tập. Số lần bị kiểm tra nhiều như cơm bữa, bài tập làm không ngơi tay; ngay cả buổi tối ngủ mơ cũng toàn là hình học, các con số, công thức. Ngày ngày trôi qua khốn khổ muốn chết!
Bởi vì lười biếng lề mề thêm năm phút, lại trêu chọc con cún, Kỷ Tiểu Dao bị muộn học. Mang theo đôi mắt thâm quầng, cõng cái cặp sách nặng trịch đi tới trường, xa xa nhìn thấy chủ nhiệm lớp đứng ở cửa lớp học với bộ mặt cau có, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời nhăn lại. Vì không muốn bị rửa tội bằng nước miếng, Kỷ Tiểu Dao ba chân bốn cẳng chạy tới, nhưng mà không khéo bị người ngăn lại.
“Ê! Cô nhóc, bưu kiện của cháu này!”
Kỷ Tiểu Dao nhìn nhân viên chuyển phát tóc hoa râm đứng chắn trước mặt mình, khóc không ra nước mắt. Xuất phát từ truyền thống tốt đẹp kính già yêu trẻ của Trung Quốc, cô không thể cứ mặc kệ được, càng không thể đẩy người ta ra, chỉ có thể dừng lại nhận đồ. Ông cụ này lại là người đầy trách nhiệm, nhất định muốn Kỷ Tiểu Dao nghiệm thu ký tên. Ký thì ký, mà vì sao tìm chiếc bút lại mất nhiều thời gian thế.
Nhất định là muộn rồi, Kỷ Tiểu Dao hơi nhụt chí, thực sự cô không muốn chạy, nhưng dưới cái nhìn soi mói như có điện của giáo viên, cô chỉ có thể lê bước chân chạy về phía trước. Theo lời thầy giáo nói thì ‘làm người có thể ngu dốt, nhưng thái độ nhất định phải tốt!’.
Một hồi tắm nước miếng vẫn đúng hạn mà tới, Kỷ Tiểu Dao kiên nhẫn cúi đầu nghe xong, chỉ thấy thầy giáo truy cứu từ nguyên nhân đến muộn cho tới tầm quan trọng của kỳ thi tốt nghiệp, cuối cùng đề tài lại đột nhiên chuyển đến Triển Phi.
“Tôi nhớ rõ em và một thiếu niên bất lương trường khác có quan hệ tốt lắm mà, bây giờ hai người còn qua lại không?”
Kỷ Tiểu Dao sửng sốt, sao thầy đột nhiên lại nhắc đến…
Đúng là rất lâu rồi cô chưa thấy Triển Phi, từ lúc cậu ta đi tới giờ chắc cũng phải một năm rồi, hai người ngay cả điện thoại cũng không gọi. Nguyên nhân rất đơn giản, có lẽ là do lá thư đó, mình đã nói đến tuyệt tình như vậy rồi, cậu ta lại quấn lấy nữa chẳng phải là tự rước lấy nhục sao.
Kỷ Tiểu Dao cúi đầu đếm ngón tay, nói cho cùng, từ đầu đến cuối, cô chưa từng có mối quan hệ nào với Triển Phi, muốn cô trả lời như thế nào đây? Trong lòng cô nảy sinh oán giận với thầy giáo: lúc trước thầy nói cũng đã nói rồi, cũng tìm cả phụ huynh rồi, bây giờ một thời gian dài đã trôi qua, bỗng nhiên lại nhắc tới, là muốn học trò mình thật sự yêu sớm hay là thế nào? Cũng không biết đây là thời kỳ ngỗ nghịch của thanh thiếu niên hay sao?
Thầy giáo thấy cô không trả lời, nghĩ rằng cô đã tỉnh ngộ rồi, trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào với sự giáo dục thành công của mình, nói thêm vài câu cổ vũ cô học tập về sau tương lai sẽ rộng mở linh tinh, rồi để cô đi vào.
Vào chỗ ngồi, Kỷ Tiểu Dao ném hộp giấy vào trong ngăn bàn. Cô biết đó là cái gì, hôm nay là sinh nhật mình, bên trong là quà tặng mà Triển Phi gửi tới. Hai năm gần đây, dịp sinh nhật nào, cô cũng nhận được quà của cậu ta, đó cũng là mối liên hệ duy nhất giữa hai người. Cô không biết như vậy là có ý gì, vả lại, cô cũng không hề muốn biết.
Hộp quà không được mở ra, được đưa cho một bạn ó hoàn cảnh khó khăn trong lớp. Thấy sự vui vẻ, mừng rỡ của bạn đó vào sáng hôm sau, chắc hẳn đó là đồ tốt, song cô không còn là đứa trẻ, cũng chẳng hiếm lạ gì.
Những ngày bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, không biết từ lúc nào mùa hè đã đi xa, mùa thu cũng hết, giá lạnh mùa đông bắt đầu tràn về. Mặt sau của tấm bảng đen trong lớp học ghi rõ ngày thi tốt nghiệp sắp tới, bằng hàng chữ rất to, những bước chân đến trường rồi tan học luôn luôn vội vã. Ngay cả khi hết giờ rồi, hành lang của các lớp khối mười hai đều không nghe được nhiều tiếng động, một phần vì lạnh không muốn đi ra ngoài, nhưng phần lớn là đang chăm chú học bài.
Các lớp mười hai mới tăng thêm số giờ tự học, nói là tự nguyện, nhưng nếu bạn không đi thì trong mắt các giáo viên và bạn cùng lớp, bạn đang tỏ vẻ muốn bỏ qua kỳ thi tốt nghiệp, không muốn vào một trường đại học tốt.
Buổi tối mùa đông vẫn ở lớp học là một chuyện rất khó khăn, điều kiện trong phòng học dù sao cũng không tốt như ở nhà, hệ thống sưởi hay công cụ sưởi ấm gì cũng không có. Do cửa sổ nhiều, gió lạnh lùa vào nhiều, Kỷ Tiểu Dao lại ngồi bên cửa sổ nên chân bị đông lạnh gần như không còn cảm giác.
Buổi tối hôm nay, trong phòng học đèn đuốc sáng trưng, Kỷ Tiểu Dao theo thường lệ rụt cổ ngồi ở chỗ mình xem bài tập, thình lình cửa sổ bị gõ vang. Quay đầu nhìn, không thể nào ngờ được lại là người kia, bỗng hoảng hốt, cảm thấy rất xa lạ.
Cô cẩn thận nhìn thoáng qua các bạn chung quanh, cũng may bọn họ đều có vẻ tập trung, chỉ liếc mắt một cái nhìn người không có quan hệ với mình rồi lại tập trung làm tiếp việc của mình.
Kỷ Tiểu Dao thở phào, quay về phía ngoài cửa sổ ra hiệu, rồi đứng lên lặng lẽ bước ra ngoài.
Yên lặng dẫn Triển Phi đi tới đầu cầu thang, Kỷ Tiểu Dao bình tĩnh đánh giá cậu ta. Thay đổi thật sự không ít, lúc đi vẫn là dáng dấp thiếu niên, hiện tại nhìn qua chững chạc hơn rất nhiều. Quanh miệng mọc thêm một ít râu, vóc dáng cao lên rất nhiều, nhìn qua chắc phải 1m8, thân mình cũng rất khỏe mạnh, trừ nụ cười thật lớn trên mặt, còn có hàm răng ngay mắn trên miệng kia, thì tất cả đều không giống lúc trước.
“Tiểu Dao, tôi đã trở về!” Ngược lại với Kỷ Tiểu Dao bình tĩnh, Triển Phi giống như vô cùng vui vẻ, thậm chí là có chút kích động. Cậu tiến lên hai bước, muốn ôm đối phương một cái thật chặt, lại bị người ta nhanh nhẹn tránh ra.
Trong nháy mắt, trên mặt cậu xuất hiện sự kinh ngạc, bỗng nhiên lại nở nụ cười, nghĩ tới Kỷ Tiểu Dao là người luôn đều đến hình tượng, không muốn bị truyền ra chuyện xấu gì ở trong trường học.
Cậu thật vất vả mới trở về được một chuyến, không muốn khiến cho cô mất hứng nên đành kìm sự hưng phấn trong lòng lại, gãi đầu. Dù đã sớm chuẩn bị rất nhiều lời để nói vào lúc này, nhưng bây giờ lại không biết nói từ đâu. Khuôn mặt Triển Phi ửng đỏ: “Tôi vẫn rất nhớ em, luôn muốn trở vTrên khuôn mặt đen sậm của Triển Phi hiện lên hai mảng màu đỏ khả nghi: “Tôi vẫn rất nhớ cậu, luôn muốn trở về gặp cậu”.
Đợi một lát, thấy Kỷ Tiểu Dao vẫn cúi đầu không phản ứng. Không biết là có ý gì, bỗng nhiên cậu nhớ tới một thứ, móc từ trong túi ra một cái huy chương, đây là do năm ngoái lúc tới khu cứu nạn cậu phục vụ quên mình nên được nhận. Khi lấy được cái huy chương này, lúc ấy cậu đã nghĩ, nhất định phải mang đến khoe trước mặt Kỷ Tiểu, nên hôm nay cậu mang nó tới, đưa tay ra trước mặt cô: “Tặng cho em!”
Huy hiệu màu đỏ, màu sắc sáng, Kỷ Tiểu Dao chỉ nhìn thoáng qua liền cúi đầu, cắn môi dưới. Cô biết, huy chương đối với bản thân bộ đội rất quý giá, bình thường sẽ không dễ dàng tặng cho người khác…
Không phải cô không cảm động, nhưng cũng đầy chua xót. Thế nhưng, trong lòng cô có sự kiên trì của chính mình, cái gì đã qua thì đã qua, cô chờ mong tương lai càng tốt đẹp.
“Rất xin lỗi, tôi không thể nhận.”
Triển Phi ngây ngẩn cả người, thái độ cự tuyệt của đối phương vô cùng rõ ràng, sắc mặt cậu lập tức sa sầm, ngón tay cầm huy hiệu dần dần siết chặt đến mức trắng bệch.
Kỷ Tiểu Dao hơi sợ hãi, lùi về sau hai bước, nghĩ đến tính cách dễ xúc động của đối phương, bắt đầu ảo não: Vừa rồi mình nên khéo léo hơn một chút chứ.
“Vậy… Cậu còn có chuyện gì sao? Tôi muốn trở về lớp tự học.”
Ánh mắt Triển Phi âm u tĩnh mịch nhìn cô chăm chú hai giây, Kỷ Tiểu Dao tưởng cậu ta muốn xông đến đánh mình, không nghĩ tới lại nghe cậu ta hít sâu một hơi nói: “Em đi vào trước đi.”
Kỷ Tiểu Dao tuy hơi nghi ngờ về sự thay đổi của cậu ta, nhưng không dám chần chờ, vừa nhận được lệnh, lập tức trốn chạy.
Kết thúc giờ tự học, Kỷ Tiểu Dao thu thập sách vở trở về nhà, ai ngờ xuống dưới lầu lại đụng phải Triển Phi. Cô đương nhiên sẽ không cho rằng đây là trùng hợp, cậu ta khoanh tay trước ngực đứng dựa vào góc tường, vừa nhìn thì biết là tư thế chờ đợi.
Kỷ Tiểu Dao rất muốn giả vờ không phát hiện ra, nghĩ một chút vẫn chậm rãi bước tới, mặc kệ thế nào, trời lạnh như thế này người ta còn đến đây, dù là bạn bè bình thường cũng không thể bỏ mặc được.
“Cậu… cậu không lạnh sao? Vẫn nên về nhà sớm một chút đi”.
“Không, tôi còn chưa nói xong!”
Buổi tối gió lớn, thổi lá cây kêu xào xạc, Kỷ Tiểu Dao lạnh chà xát hai chân, tay đút vào trong túi áo, bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu nói mau đi, một lát nữa bác bảo vệ sẽ khóa cổng.”
Triển Phi trầm mặc nhìn cô vài giây, trong ấn tượng của cậu, Kỷ Tiểu Dao luôn hô to gọi nhỏ với mình, chưa bao giờ kiên nhẫn. Thế mà hiện tại ,đối mặt với mình cô ấy lại trấn tĩnh hơn rất nhiều, cậu mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đõ đã thay đối, nhưng cậu không muốn vậy, lấy thanh sô-cô-la từ trong túi ra đưa cho.
Kỷ Tiểu Dao không từ chối, chỉ nhét vào trong túi quần.
Triển Phi thấy động tác nhỏ này của cô, không ngấm ngầm chịu đựng được nữa, nóng nảy hỏi: “Em không ăn à?”
Kỷ Tiểu Dao lắc đầu, nhìn thấy học sinh càng ngày càng thưa, nghĩ tới lái xe nhà mình chắc chắn đang chờ mình ngoài cửa, trong lòng cũng là có chút nóng nảy: “Cậu nhanh chút đi.”
Triển Phi không biết rốt cuộc làm sao, chạng vạng ngày hôm đó, rõ ràng tất cả đều tốt, anh cũng tinh tường cảm thấy sự thẹn thùng và rung động của Kỷ Tiểu Dao, tại sao một năm sau trở về lại biến thành người xa lạ. Trong mắt dần dần hiện lên vài tơ máu, thầm nghĩ, nhất định là như vậy! Túm lấy cánh tay Kỷ Tiểu Dao, cậu lớn tiếng chất vấn: “Có phải cậu cùng với người khác rồi không?”
Động tác của cậu ta rất thô lỗ, Kỷ Tiểu Dao khó chịu bắt đầu giãy giụa: “Cậu không cần cố tình gây sự được không, cậu cho là ai cũng giống cậu hay sao?”
Triển Phi không chú ý tới lời nói của cô còn một tầng nghĩa khác, chỉ biết cô cự tuyệt mình, nổi nóng lên, dùng sức cũng lớn hơn, làm cho cô đau đến mức muốn kêu cứu mạng!
Hai người lôi lôi kéo kéo ở góc tường, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói trầm thấp lạnh lùng của một người đàn ông.
“Buông Dao Dao ra!”
Kỷ Tiểu Dao quay đầu nhìn, dưới ánh đèn đường sáng ngời, thấy một người đàn ông vóc dáng cao ngất đứng đó, nhất thời vui vẻ kêu lên: “Anh!” Sếp lớn đến đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết!
Triển Phi không cam lòng yếu thế: “Không được! Hôm nay tôi nhất định phải nói cho rõ ràng!”
Kỷ Minh Diệu nheo mắt nhìn về phía Triển Phi, trong mắt là ánh sáng lạnh khiếp người: “Cậu là một người trưởng thành rồi, nên tự chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình. Tuy nơi này không phải là quân doanh, nhưng tôi hy vọng cậu nên chú ý đến lời nói, cử chỉ của bản thân. Đừng nghĩ rằng dựa vào ba cậu là có thể làm xằng làm bậy?”
Giọng nói của anh tràn đầy châm chọc, xác thực đã chọc đến vấn đề thiếu niên để ý nhất, đánh tan lớp phòng ngự trong lòng cậu. Cậu ta lớn tiếng phản bác: “Anh nói bậy, từ trước tới giờ chưa bao giờ tôi nghĩ như vậy!”
Kỷ Minh Diệu khinh thường ‘xì’ một tiếng, rõ ràng không để ý tới lời phản bác của cậu: “Vậy hiện tại cậu đang làm gì, giở trò đùa giỡn ngang ngược vớ một nữ sinh yếu đuối? Cậu chỉ biết làm như vậy thôi à?”
Triển Phi bị kích thích, lập tức buông Kỷ Tiểu Dao ra, trợn mắt với Kỷ Minh Diệu: “Cô ấy là bạn gái tôi!”
Kỷ Minh Diệu cười lạnh một tiếng, ôm Kỷ Tiểu Dao đã chạy tới vào trong ngực, thấy mũi cô đỏ bừng lạnh bừng thì rất đau lòng, quấn kín khăn quàng trên cổ cô, lại dùng hai tay che lỗ tai của cô lại. Giọng nói hoàn toàn tương phản với sự lạnh lẽo vừa rồi: “Lạnh cóng rồi hả!”
Cô gật gật đầu, lại chà chà hai chân lạnh cóng: “May mắn tối nay anh tới đây, chúng ta nhanh về nhà đi, em sắp lạnh chết rồi, muốn uống nước ấm.”
Kỷ Minh Diệu liếc mắt nhìn Triển Phi, thấy cậu ta dường như choáng váng đứng tại chỗ, khóe miệng gợn lên chút khinh thường, cũng không muốn so đo với một đứa trẻ làm gì , nhét tay Kỷ Tiểu Dao vào trong túi áo của mình, cùng nhau rời đi.
Mà Triển Phi đứng ở tại chỗ, nhìn hình ảnh thân mật của hai người, trong lúc nhất thời như hiểu ra cái gì lại bị sự tức giận đè nén xuống, siết chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi: Tôi sẽ không để như vậy đâu!
Trong xe không bật đèn, ánh sáng mờ mờ, không ai nói chuyện. Kỷ Tiểu Dao lo sợ, nếu nói Kỷ Nghiên Lệ là một người mẹ nghiêm khắc thì Kỷ Minh Diệu giống như một người ba càng nghiêm khắc hơn.
Phì phì! Đây là cái quan hệ lộn xộn gì vậy, vừa nghĩ xong, Kỷ Tiểu Dao lại tự mình phủ định. Tóm lại, giờ phút này mình ở trước mặt Kỷ Minh Diệu giống như đứa trẻ làm sai chuyện, vô cùng có áp lực. Nghĩ một chút thì vẫn chủ động giải thích, tranh thủ sự khoan hồng.
“Em không phải bạn gái cậu ta, em không yêu sớm!” Trong túi áo khoác anh, bàn tay dày rộng của người đàn ông vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái, nghe cô nói chuyện, anh vô thức dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay cô.
Kỷ Tiểu Dao thấy anh vẫn không nói lời nào, lấy lòng nói: “Sao tối nay anh lại rảnh tới đón em thế?”
Một năm nay, Kỷ Minh Diệu vẫn bề bộn nhiều việc, đôi khi cả tuần cũng không thấy anh.
“Về sau sẽ dần tốt lên”. Kỷ Minh Diệu thản nhiên nói, cảm giác làn da trong lòng bàn tay vẫn lạnh như băng, liền rút tay cô ra đưa tới bên môi hà hơi, lơ đãng nói: “Em cứ học cho tốt, những cái khác không cần để ý. Chờ thi tốt nghiệp xong, anh sẽ đưa em đi du lịch.”
Kỷ Tiểu Dao vui vẻ, những điều không thoải mái vừa rồi đều quên hết, khóe miệng cong lên, đôi mắt đen láy sáng long lanh trong ánh sáng mờ ảo lung linh: “Thật ư? Lần này anh không được lừa em!”
Kỳ nghỉ lần trước cũng nói muốn đưa cô đi chơi nhưng cuối cùng lại bận công việc.
Kỷ Minh Diệu thấy cô vui vẻ như vậy, cũng nở nụ cười, cưng chiều vuốt mũi cô: “Thật! Lần này không lừa em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui