Kỷ Tiểu Dao chỉ dám nhìn thoáng qua người đàn ông có đôi mắt đen sâu thẳm kia, cúi đầu, rồi cầm ngón tay của anh đùa nghịch. Tay anh trắng hơn những người con trai, ngón tay thon dài như cành trúc, đốt ngón tay dài, phần xương nhô ra làm ranh giới phân chia rất rõ ràng, vô cùng sạch sẽ. Đùa nghịch trong chốc lát, dường như cảm thấy không thú vị, lại cầm mu bàn tay của anh, tự để tay mình vào trong lòng bàn tay anh, người đàn ông bên cạnh liền nắm chặt lấy tay cô.
Bàn tay được nắm rất ấm áp, trong lòng Kỷ Tiểu Dao rất thoải mái, đầu nhẹ nhàng dựa vào bả vai anh, ánh mắt mơ màng, chậm rãi mở miệng: “Sáng hôm qua em ngủ ở ký túc xá đã mơ một giấc mơ.”
“Ừ!”
“Mơ về những ngày còn bé, mặt sân thể dục gồ ghề của thị trấn, bé trai và bé gái cùng nhau chơi đuổi bắt. Sau đó, bé trai phải rời khỏi trấn nhỏ, trước khi đi đến tìm bé gái, chỉ vào cô bé lớn tiếng nói “Anh sẽ trở về!”. Bé gái khi lên cấp hai rời khỏi thị trấn, rồi lại học trường với bé trai kia, bé trai thường xuyên tìm đến bé gái, toàn nói những lời khó nghe, nhưng lại luôn mang đồ ăn ngon cho bé gái, mang những cuốn truyện tranh vẽ rất đẹp cho cô bé. Khi bé gái lên cấp ba, bé trai và bé gái không học cùng trường với nhau nữa, nhưng lúc rảnh rỗi rất hay đến gặp cô bé, còn vì cô bé mà đánh nhau với con trai khác. Cô bé rất tức giận, cậu bé cũng tức giận bỏ đi; cô gái nghĩ cậu bé sẽ không thèm quan tâm mình nữa, lại không nghĩ rằng lần gặp sau này, bé trai lại thổ lộ với mình.” Kỷ Tiểu Dao kể tới đây, hai mắt mơ màng, như thật sự nhìn thấy những hình ảnh kia đang lướt qua trước mắt. Cô ngừng lại rồi nhắm mắt, lông mi hơi rung, sau đó lại kể tiếp: “Ban đầu, cô bé ấy vô cùng sợ hãi, không ngờ cậu bé kia sẽ thích mình. Dần dần, cậu bé ấy càng quấn quýt si mê cô bé hơn. Cô bé bắt đầu hoài nghi, có phải cậu ấy thật sự thích mình? Cậu ấy vì tương lai sau này mà phải chuyển đi, trước khi đi đến trường học tìm cô bé, mang theo một cây kẹo hồ lô, hương vị ngọt ngào tựa như tấm lòng của cô gái. Trong một buổi chiều mùa hạ, cậu bé hôn môi cô bé và nói: Cậu phải chờ mình!”
“Loại cảm giác này rất tốt đẹp, em nghĩ mình mãi không thể quên được. Có một người con trai như vậy từng thích em, em rất biết ơn người đó.” Kỷ Tiểu Dao nói.
Kỷ Minh Diệu nghe cô nói xong từng câu từng chữ một, trong lòng anh nhói lên từng cái từng cái, càng nắm tay cô chặt hơn. Anh biết, dù sao Triển Phi và Kỷ Tiểu Dao đã bên nhau trong một giai đoạn của cuộc đời, những rung động đầu đời của mối tình đầu ở lại trong cô, cô đã được ghi lại không thể xóa nhòa dấu vết.
Ôm thật chặt lấy cơ thể cô, môi Kỷ Minh Diệu dán vào lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Mọi chuyện đã là quá khứ rồi, về sau chỉ có anh và em!”
Kỷ Tiểu Dao khịt khịt cái mũi, nặng nề gật đầu: “Vâng, anh nhất định phải ở bên cạnh em!”
Hai người bên nhau cảm giác luôn ấm áp như vậy, Kỷ Tiểu Dao không muốn rời khỏi vòng ôm của anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Chuyện này hãy quên đi, về sau anh đừng lại gây khó dễ với người ta được không?”
Đây mới là mục đích cuối cùng của cô, Kỷ Minh Diệu nhíu mày: “Cậu ta không đến quấy rầy chúng ta, anh cũng sẽ không làm gì cả!”
Kỷ Tiểu Dao biết là anh đang ghen, thơm lên má anh một cái. Lúc này, Kỷ Minh Diệu mới thoải mái, áp cô xuống sô pha, say đắm hôn lên môi cô.
“Trước kia cậu ta có hôn em ư, chỗ này, hay là chỗ này?”
Anh giống như đứa trẻ, không cam lòng khi không cướp được món đồ chơi. Kỷ Tiểu Dao bật cười, vì rất hiếm khi anh thể hiện tính cách trẻ con như vậy.
Cô có ý muốn bồi thường cho anh, liền chủ động hôn lại. Cô tiến anh lùi, cô lùi anh tiến, cứ say mê nồng nhiệt như thế.
****
“Đủ rồi!”
Kỷ Minh Diệu nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Kỷ Tiểu Dao, chỉ thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, bộ dạng xấu hổ không tự nhiên nhưng lại rất xinh đẹp.
Anh khàn khàn trả lời: “Không đủ!”
“Vậy muốn thế nào mới đủ?”
Kỷ Minh Diệu cố gắng kiềm chế ham muốn, thấp giọng nói: “Anh rất muốn em.”
Mắt anh khép hờ, ý cười ẩn sâu, một bên khóe môi cười quyến rũ, toàn bộ khuôn mặt đầy vẻ ma mị. Thấy dáng vẻ khác hẳn ngày thường của anh, Kỷ Tiểu Dao chột dạ, nói lắp: “Em… em có muốn anh đâu!”
Kỷ Minh Diệu vốn chỉ muốn trêu trọc cô nhưng không ngờcô phản ứng mạnh như vậy, cúi người hôn lên tay cô: “Tốt lắm, chờ cánh tay em khỏi, anh sẽ cho em!”
Kỷ Tiểu Dao chấn động toàn thân, bỗng nhiên nhớ tới đến những gì mình vừa nói, hoảng hốt chữa lại: “Em đùa thôi… Là nói đùa.”
Kỷ Minh Diệu xoa đầu cô: “Bé con, cứ từ từ. Anh nhớ kỹ những gì em nói vừa rồi.”
Kỷ Tiểu Dao hoảng loạn, đầu nhanh chóng lục lại suy nghĩ lúc trước, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn anh. Kỷ Minh Diệu lấy tay ôm láy hai má cô giữ cho tầm mắt của cô ổn định: “Em trốn cái gì hả? Chuyện sớm hay muộn cũng phải làm!”
Sao anh nói chắc chắc như vậy? Kỷ Tiểu Dao không cam lòng, người đàn ông này thật sự là không buông tha một cơ hội nào cả, khẽ cắn môi, vậy thì liều mình thôi:
“Được! Làm thì làm!”
Kỷ Minh Diệu cười, búng lên trán Kỷ Tiểu Dao: “Chuyện nam nữ này vốn là khoảnh khắc là tuyệt vời nhất của tình yêu, tại sao từ miệng em nói ra lại giống như tráng sĩ cắt cổ tay thế!”
Kỷ Tiểu Dao lườm. Người này lúc suy nghĩ cầm thú tự nhiên cao hứng, lại không biết đến cái màng kia cô đã giữ gìn bao lâu! Lời này cô chỉ dám để ở trong lòng, ngoài miệng gắt giọng: “Anh đứng lên, đè lên cánh tay của em, đau!”
Vết thương của Kỷ Tiểu Dao đến ngày thứ sáu bắt đầu bị ngứa do lên da non, Kỷ Minh Diệu nói cho cô biết, là da non. Ban ngày thì không sao, vì người tỉnh táo sẽ cố gắng không gãi, nhưng đến khi ngủ say, đôi khi cảm thấy ngứa sẽ gãi.
Buổi tối Kỷ Minh Diệu ngủ không sâu, ngẫu nhiên phát hiện một lần Kỷ Tiểu Dao gãi phần vết thương đang lên da non, liền ôm cánh tay kia vào ngực. Chỉ cần vừa động, anh sẽ cảnh giác liếc mắt nhìn một cái.
Kỷ Tiểu Dao bị anh ngăn trở rất khó chịu, híp mắt buồn ngủ thầm oán anh: “Anh làm sao thế!”
Kỷ Minh Diệu xoa tay để giảm bớt ngứa cho cô: “Không thể cho em gãi.”
Kỷ Tiểu Dao nửa tỉnh nửa mơ suy nghĩ không được nhanh nhậy: “Gãi thấy thỏa mái lắm, có làm sao đâu.”
“Đương nhiên là có, gãi vào sẽ để lại sẹo.”
“Có sẹo thì có sẹo.”
Kỷ Minh Diệu quả quyết phản đối: “Không được. Nếu có sẹo thì sau này mỗi lần nhìn thấy sẽ nhớ tới chuyện đó!”
Kỷ Tiểu Dao tỉnh táo, trong bóng tối cảm giác cằm của anh trên đỉnh đầu mình hơi hé ra rồi hợp lại, bỗng nhiên cô thấy người con trai này rất đáng yêu. Chẳng lẽ nhìn không thấy là có thể coi như chuyện đó chưa từng xảy ra? Tại sao hôm nay cô mới phát hiện ra người con trai này lại đáng yêu như thế này?
Kỷ Tiểu Dao phì cười, ngẩng đầu lên tiến đến trên môi anh hôn một cái, nhân lúc anh còn không có phản ứng gì nhanh chóng ôm lấy người anh: “Ngủ ngủ, anh không mệt nhưng em mệt muốn chết đây!”
Lớp vảy bong ra, vết thương cuối cùng cũng tốt hơn nhưng để lại vết sẹo mờ, tuy không rõ nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được.Tất nhiên là Kỷ Minh Diệu rất bất mãn, nhưng cũng biết đây là khả năng bình phục tốt nhất. Anh xoa đầu cô, dặn dò: “Về sau phải chú ý biết chưa? Đừng có mà ai hẹn em đi ra ngoài, không một chút phòng bị nào cả.”
Kỷ Tiểu Dao lơ đễnh, uống một ngụm sữa của bữa sáng trước mặt mình làm ra vẻ “chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn”.
“Ngoài ý muốn cũng phải cố gắng tránh xảy ra.”
Dáng vẻ anh nghiêm túc tựa như hoàng đế chuyên quyền độc đoán thời phong kiến, Kỷ Tiểu Dao bĩu môi: “Đúng là không phân rõ phải trái!”
Kỷ Minh Diệu ăn xong thìa cháo cuối cùng, đứng lên hôn môi cô. Kỷ Tiểu Dao nhanh chóng đẩy anh ra, người này lúc nào cũng như thế này; nếu mà người giúp việc đang ở đây, họ mà nhìn thấy thì xong đời!
Kỷ Minh Diệu buông cô ra, lại hôn một cái lên trán: “Anh đi làm đây, hôm nay nghỉ ở nhà phải ngoan biết chưa?” Nói xong, liền xoay người đi luôn, đi được hai bước đột nhiên nhớ tới cái gì lại quay lại, dặn dò: “Buổi tối tắm rửa sạch sẽ ở nhà chờ anh, anh sẽ về sớm một chút!”
Kỷ Tiểu Dao cảm giác lúc anh nói những nói lời này ngữ điệu hơi lạ, nhưng cũng không phản ứng lại. Đến khi ra đến cửa mới nhớ ra nguyên nhân anh nói những lời đó. Hôm trước, hai người họ có giao hẹn, chờ vết thương cô lành sẽ làm chuyện kia. Kỷ Tiểu Dao đỏ mặt, với lấy quả trứng gà chưa ăn ném về phía anh, định mắng anh cầm thú rồi lại thôi. Cô quay về phía con chó cảnh của mình, gọi: “Tiểu Nhị Minh! Lên! Đi cắn anh ta!”
Tiểu Nhị Minh phản ứng lại là, động động lỗ tai, đảo tròng mắt trắng liếc nhìn cô một cái, sau đó làm như chưa nghe thấy, gục đầu nằm úp sấp xuống, như đang cười nhạo cô: Cô chủ cô thật là nhàm chán quá đi!
Kỷ Tiểu Dao giận: Hừ, đều cầm thú như nhau!
Ăn xong bữa sáng, Kỷ Tiểu Dao thoải mái ngâm mình trong bồn tắm lớn, kì kì cọ cọ bên trái, chà chà xát xát bên phải vô cùng vui vẻ. Tự mình tắm vẫn là thích nhất! Mấy hôm trước, khi Kỷ Minh Diệu giúp cô lau người, dù sao vẫn là xoa bóp nơi này chạm vào chạm vào nơi đó! Ngược lại, khi nhớ đến buổi sáng trước khi đi Kỷ Minh Diệu nói câu nói kia, trong lòng cô lại khó chịu. Mình tắm rửa như thế này giống như chờ chủ nhân trở về hưởng thụ. Cái cảm giác này giống như thân thể càng ngày càng không thuộc về mình nữa!
Kỷ Tiểu Dao nhàm chán, ủ rũ nằm tỏng bồn tắm nghịch bọt nước, đến tận khi nước trong bồn lạnh cô mới đứng lên.
Xem ra lần này là trốn không thoát được rồi! Quên đi, nói như thế nào cũng là bà già sống bốn mươi năm rồi, có mỗi một cửa ải này, sợ cái gì!
Bây giờ, trong lồng ngực Kỷ Tiểu Dao tràn đầy dũng khí, quần áo cũng không mặc, cắt giảm toàn bộ các công đoạn! Nằm dài trên giường để mình khỏa như cái bánh chưng, nhìn trái nhìn phải coi như không có gì không ổn cả, nằm ở trên giường đơ toàn tập!