Có Em Chung Đường

Ngày 1/1/2011, thứ bảy, thời tiết mát mẻ, trời trong nắng ấm, nghe nói đây là ngày ấm nhất trong mùa đông năm nay.
Kỷ Tiểu Dao đang cuộn tròn trong chăn thì bị người nào đó lôi dậy khỏi giường, khó chịu dùng chân đạp mấy cái, càu nhàu: “Làm gì thế, hôm qua bị anh lăn mấy vòng còn chưa đủ à. Hôm nay em vẫn còn đau lưng này, để em ngủ, đừng làm phiền em!”
Có lẽ là qua mùa đông, cô nhóc lên cân một chút, khuôn mặt tròn tròn vừa trắng trẻo vừa mềm mại, hai má còn đỏ ửng do vừa ngủ dậy, vì xõa tóc xuống nên từ góc nhìn của Kỷ Minh Diệu chỉ thấy cái cằm nhỏ xíu của cô, đôi môi chu lên nghịch ngợm, cực kì dễ thương. Vươn hai ngón tay ra véo má, cảm thấy rất thú vị. Anh nhịn không được liền áp má mình lên má cô. Kỷ Tiểu Dao không động đậy, khuôn mặt người đàn ông vừa mới rửa, mang theo hơi thở lành lạnh, dán lên khuôn mặt ấm áp của mình, thật khiến người ta thoải mái không muốn đứng lên, còn cả đám râu mới nhú trên cằm cọ cọ trên mặt khiến cô khó chịu nữa.
Kỷ Tiểu Dao đẩy anh ra: “Anh à, đi tập thể dục thì đi đi, đi làm gì đó cũng được, để em ngủ!” Tiếc là giọng cô nũng nịu một chút lực uy hiếp cũng không có.
Kỷ Minh Diệu cười khẽ, hôn lên môi cô, cho đến lúc cô không thở nổi mới thôi.
“Em chịu không nổi nữa!” Kỷ Tiểu Dao thở hổn hển dùng sức đẩy anh một cái: “Anh nói thẳng ra đi, rốt cuộc muốn làm gì, anh rảnh quá đi.”
“Hôm nay ngày bao nhiêu, em nhớ không?”
“Ngày gì chứ? Không phải thứ bảy là ngày hưởng thụ cuộc sống ư?”
Kỷ Minh Diệu véo mũi cô: “Tối qua anh nói với em rồi đấy, suy nghĩ kĩ vào!”
Không phải hôm qua ăn cơm xong là anh đè em cả đêm ư, nói cái gì chứ, chẳng phải chỉ có mấy chữ: “Ưm ưm a a thoải mái quá”….. Kỷ Tiểu Dao nhớ lại mấy hành động sói đói của anh cũng bực mình, đẩy tay anh ra, bĩu môi.
Cuối cùng mới mơ màng nhớ ra hình như có nói chuyện một lúc thì phải, hình như là trước lúc cô ngủ, Kỷ Minh Diệu dùng ánh mắt lòe lòe như sói kia nhìn cô, hình như có hỏi gì đó, sau đó thì cô không chịu nổi hành hạ đành đáp ứng. Sau cùng, người đàn ông kia hưng phấn làm cô đến lúc ngất mới thôi.
Kỷ Tiểu Dao phiền muộn, kéo chăn lên đắp lại, đẩy tay anh ra: “Em nghĩ không ra rồi, rốt cuộc là gì anh nói đi!”
Kỷ Minh Diệu thấy hành động trẻ con của cô, càng nhích gần hơn, nói nhỏ vào tai cô một câu.
“A!” Kỷ Tiểu Dao hoàn toàn luống cuống, vội đẩy chăn ra, đứng nhìn anh, ngón tay tinh tế run rẩy chỉ vào người trước mắt: “Kết hôn á? Anh lừa em à! Không thể nào, làm gì có chuyện em đồng ý!”
“Em nói gì?” Một câu không thể nào này của cô đã thành công chọc giận người trước mặt, ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cô không rét mà run. Kỷ Tiểu Dao xoa xoa hai cánh tay lạnh run, suýt quên mất thói quen ngủ trần của mình, lại chui tọt vào chăn, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, cười khan lấy lòng anh: “Vừa rồi em không chú ý, để em nói lại đi.”
“Tốt!” Anh cũng muốn xem cô nói gì.
“Là thế này, mặc dù bà ngoại muốn chúng ta đủ 20 thì đi lấy chứng nhận kết hôn, nhưng em thấy vậy vẫn quá nhỏ, giờ em vẫn đang đi học mà! Khụ, mà nói tiếp, trong trường em cũng ít người có chồng lắm.” Kỷ Tiểu Dao nháy mắt nhìn hắn: “Hay chuyện này nói sau đi?”
Kỷ Minh Diệu đối với cái thái độ giãy giụa trước khi chết này của cô không khách khí cười nhạo một tiếng, trực tiếp ném ra một quả bom nặng kí, đưa mắt nhìn qua bụng cô: “Bọn họ khác, em khác, anh sợ bụng em không đợi được!”
Kỷ Tiểu Dao bị anh nhìn đến nổi da gà: “Anh có ý gì, bụng em làm sao cơ?”
“Tất nhiên là em bé rồi, hôm qua anh không mang áo mưa, qua một đêm rồi em thử nghĩ hậu quả đi.”
Không phải chứ, Kỷ Tiểu Dao vén chăn lên nhìn xuống dưới, không có dấu vết gì mà.
“Đừng nhìn nữa, sáng sớm để tiết kiệm thời gian anh dọn giúp em rồi, mau dậy đi không muộn!”
Này này, trong bụng cô có thể đã có một sinh mạng ư? Đùa gì vậy, cô mới bao nhiêu tuổi mà làm mẹ được! Nhớ tới cuộc sống bị áp bức làm bảo mẫu của Kỷ Nghiên Lệ, máu dồn lên não, liều mạng đánh lên người Kỷ Minh Diệu, hét lớn: “Đồ vô sỉ, chị đây liều mạng với anh!”
“Em bình tĩnh nào, sắp làm mẹ rồi.” Kỷ Minh Diệu vững vàng tiếp được cơ thể cô, chỉ một câu nói đã khiến cô hóa đá.
Kỷ Tiểu Dao khóc thê thảm, sau đó đấm đá lung tung: “Anh thật quá đáng, sao lại như vậy chứ? Không phải trước đó chúng ta đã bàn bạc ư? Không được có con sớm. Anh lừa em, anh lừa em! Em không muốn có con đâu, anh mang nó về đi.”
Sức cô chả được bao nhiêu, đánh lên người anh yếu ớt, ngược lại thì Kỷ Minh Diệu sợ cô lạnh nên ôm cô vùi vào chăn, ôm vào lòng, dùng tay áo sơ mi đắt tiền lau nước mắt: “Thật mất mặt, mấy tuổi rồi còn ngốc thế? Em muốn anh mang nó đi đâu?”
Kỷ Tiểu Dao bị anh chọc cho vừa tức vừa buồn cười, dù sao giận cũng giận rồi, bắt đầu làm nũng: “Em mặc kệ, dù sao đều do anh cả, anh phải có trách nhiệm mang nó về!”
“Rồi, rồi.” Kỷ Minh Diệu nhìn cô đỏ mặt, buồn cười hôn lên môi cô, nuốt luôn mấy lời cô vẫn đang lảm nhảm: “Mang nó về.”
Mỗi lần dùng chiêu này, đều muốn cô không nói chuyện được! Kỷ Tiểu Dao bị anh hôn đến choáng váng, đầu óc phản ứng chậm một nhịp, vội đẩy anh ra, thở hổn hển nói: “Anh lừa em đúng không, căn bản là không có em bé. Em nhớ anh từng nói, anh cũng không muốn có con sớm.”
“Ồ, mấy lời này thì nhớ rõ thế.” Kỷ Minh Diệu dịu dàng vuốt mũi cô: “Rốt cuộc cũng thông minh hơn rồi.” Đúng là anh không muốn có con sớm, dù mẹ anh đã nhắc vấn đề này không biết bao nhiêu lần, nhưng anh không muốn. Thứ nhất, Kỷ Tiểu Dao còn nhỏ, anh không muốn cô chịu tội sớm như vậy. Thứ hai, giờ anh bận đi làm, cô còn đang đi học, thời gian một ngày hai người ở bên nhau không nhiều lắm, thật lòng không muốn có thêm một người quấy rầy thế giới riêng tư của họ.
“Nắm gì chứ, toàn nước mũi!”Kỷ Tiểu Dao tức giận lườm anh, túm hộp khăn giấy đầu giường, vừa xì mũi vừa hỏi: “Hôm nay hình như là thứ bảy, người ta có làm không?”
“Không sao, anh tìm người rồi, 10 giờ sáng nay, nhanh lên một chút, sắp đến giờ rồi.” Nói xong thì chuông điện thoại vang lên, Kỷ Minh Diệu bắt máy: “A lô, là tôi… ừ, cám ơn cậu, bọn tôi ra cửa rồi, tầm 10 phút là tới… Cảm ơn nhiều, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm.”
Nhìn điệu bộ này là tránh không khỏi rồi? Kỷ Tiểu Dao bĩu môi, làm bộ muốn khóc. Kỷ Minh Diệu thấy vậy thở dài: “Anh từng hỏi bác sĩ tâm lý, con gái trước khi kết hôn thường sợ hãi theo bản năng, đây là hiện tượng bình thường. Vốn ông ấy muốn anh làm mấy cái lãng mạn để cầu hôn, nhưng anh nói khá là phí thời gian.”
Đúng rồi, thời gian của anh là vàng là bạc, có thời gian cũng tiết kiệm để ra ngoài làm ăn rồi. Kỷ Tiểu Dao âm thầm khinh bỉ.
Đưa tay xoa bên eo vẫn còn đau nhức, bĩu môi nói với anh: “Lấy quần áo cho em đi.” Thò đầu ra một đao mà rụt lại cũng một đao, đời này của bọn họ buộc chặt vào với nhau rồi, chẳng qua là kiếm cái giấy đỏ mà thôi.
Cứ như vậy Kỷ Tiểu Dao bị Kỷ Minh Diệu áp giải lên ủy ban, nhận một tờ giấy đỏ: Ngày 1 tháng 1 năm 2011, chứng nhận kết hôn, hai người bên nhau trăm năm hạnh phúc, bên dưới là con dấu đỏ chót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui