Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Hứa Ngôn hát xong bài Nam Sơn Nam lập tức bỏ mic, ngồi xuống nghỉ ngơi. Dù Lộ Lăng, Trương Hân Di và Lưu Tử Hằng có nài nỉ thế nào cậu cũng không chịu hát thêm một bài nữa.
Dù sao thì lúc về cậu còn phải cõng em gái một đoạn dài, cần phải giữ sức. Với lại nguyên nhân quan trọng hơn là… đương nhiên Hứa Ngôn sẽ không nói cho mấy đứa kia bài này cậu luyện lâu lắm rồi, chuyên môn mang ra để lòe thiên hạ thôi. Nói cách khác thì không cần biết là bài nào khác cậu cũng không thể tạo ra hiệu ứng như vừa rồi được, thế nên lúc này tốt nhất là phải lùi lại một cách khiêm nhường nhất có thể.
Hai tiếng sau mọi người mới tan cuộc.
Lưu Tử Hằng và Thái Khang ra khỏi phòng trước, Hứa Ngôn đỡ Lộ Lăng dậy, chuẩn bị cõng con bé ra theo.
Lúc này Trương Hân Di đứng cạnh hai anh em lại bảo Hứa Ngôn:
- Nãy tớ thấy em Lộ Lăng bảo sinh nhật của cả hai đều qua rồi phải không?
Cậu gật đầu:
- Ừ, qua mấy hôm rồi, đợt đó nhà tớ có ra ngoài ăn mừng một bữa nữa.
- Sao không gọi bạn bè cùng đi ăn mừng sinh nhật thế?
Advertisement / Quảng cáo
- Ăn mừng sinh nhật á?
Hứa Ngôn suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Cái này hình như trước giờ tớ chưa tổ chức bao giờ.
- Vì sao thế?
- Chắc vì tớ có ít bạn.
Hứa Ngôn âm thầm thêm một câu trong lòng – với lại cũng không có hậu cung sau lưng nữa.
- Nhưng giờ cậu có rất nhiều bạn mà?
Trương Hân Di cười nói:
- Ví dụ như tớ nè, giờ tớ đang định đưa quà muộn cho cậu đấy.
- Quà sinh nhật? Không cần đâu…
Đến người ta sinh tháng mấy cậu còn chả biết thì sao dám mặt dày nhận quà được chứ?
Trương Hân Di vẫn cười, cô nói chuyện nhẹ nhàng chân thành hết sức:
- Cứ thế nhé, đêm nay tớ sẽ chuẩn bị quà cho cậu, mai cậu đi với tớ. Không phải cậu bảo thích xem quay phim à? Mai tớ với nhóm cos có quay clip đấy, cậu đến xem tận mắt để biết video đứng đầu bảng xếp hạng Bilibili được tạo ra thế nào nhé!
- Hả… được rồi, cảm ơn cậu trước nhé.
- Không cần cảm ơn đâu. Nhưng địa điểm quay ngày mai không tiện xe lắm, chân em Lộ Lăng lại đang bị thương, thế nên…
Cô vừa nói vừa nhìn Lộ Lăng tỏ ý xin lỗi.
Cô bé bĩu môi, bảo:
- Cứ kệ em. Mai mấy anh chị cứ đi đi, em sẽ ở nhà làm bài tập.
…
Đúng hai mươi bốn tiếng sau Hứa Ngôn đã theo Trương Hân Di tới một phòng bỏ trống trong một ngôi trường đại học.
Lúc họ tới nơi đèn trong phòng quay đã được bật hết lên, máy quay phim cũng đã cố định trên giá ba chân, tấm hắt sáng cũng được đặt vào các góc… Mọi thứ đều được chuẩn bị xong hết cả, chỉ chờ Trương Hân Di xuất hiện. Ngoài ra còn có một nữ sinh viên năm hai của trường đại học này, đồng thời người này cũng là thành viên của nhóm coser.
Lúc ra mở cửa cho hai người, nữ sinh viên này còn thầm thì với Trương Hân Di rất lâu, xong lại nhìn chằm chằm Hứa Ngôn, vừa nhìn vừa cười quái lạ…
Có ý gì chứ? Nụ cười này là sao đây? Không hiểu sao Hứa Ngôn bỗng có dự cảm không tốt.
Nhưng chờ đến lúc Trương Hân Di thay đồ xong đi ra thì những bất an của cậu ban nãy đã bị ném lên tận chín tầng mây.
Chỉ thấy cô mặc một bộ đồng phục thủy thủ màu đen kinh điển, chiếc áo bó sát làm nổi bật các đường cong của thiếu nữ. Bên dưới chiếc váy thủy thủ là một đôi tất dài màu đen, để lộ ra một đoạn đùi trắng nõn, tạo thành lĩnh vực tuyệt đối trong truyền thuyết! Hứa Ngôn giật mình phát hiện ra uy lực của lĩnh vực tuyệt đối quả là mạnh mẽ vô cùng, khiến cậu không thể không thán phục.
Cứ nhìn nữ chính trong Anime bây giờ mà xem, không cần biết thuộc tính thế nào, tính cách ra sao nhưng hầu hết đều phải có lĩnh vực tuyệt đối hết. Mà trong thế giới 3D thì chỉ cần ở trên người phù hợp là lực sát thương của lĩnh vực tuyệt đối lại càng khủng khiếp.
Trương Hân Di bước tới chỗ Hứa Ngôn, cô thoải mái nhìn lướt qua phần thân dưới của cậu, cười hỏi:
- Cậu có biết… lĩnh vực tuyệt đối có tỷ lệ chính xác là bao nhiêu không?
Advertisement / Quảng cáo
- 4:1: 2,5 – theo thứ tự là váy ngắn, phần đùi lộ ra và chiều dài của tất.
Câu hỏi cơ bản thế này không thể làm khó một thanh niên chuyên cắm điểm trên mạng Bilibili như Hứa Ngôn được. Nhưng nói xong cậu mới thấy không ổn lắm, biểu hiện thế này trước mặt con gái có phải là hơi…
Thiếu nữ gật gù, bảo:
- Không sai, đúng là người có kinh nghiệm. Hôm nay tớ còn cố tình lấy thước đo để đảm bảo tỷ lệ vàng được chính xác đấy.
- Tớ không phải người có kinh nghiệm gì đâu, chỉ là biết một chút thôi… Mà khoan, chúng ta có thể bàn về chuyện khác được không?
Hứa Ngôn bỗng có cảm giác trong phòng quay này nhiệt độ càng lúc càng cao, khiến cậu cũng muốn đổ mồ hôi luôn rồi.
Thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi:
- Chuyện khác á?
Hứa Ngôn xoa mũi, hướng mắt sang chỗ khác:
- Dù sao bàn luận mấy chuyện đó với con gái tớ cứ thấy là lạ.
- Không sao đâu, tớ cũng là thành viên lâu năm kiêm người đăng clip trên Bilibili mà, có phải không biết gì đâu? Cậu ngại gì chứ?
Lúc này Hứa Ngôn mới thấy chị sinh viên nọ đang điều chỉnh máy quay, cậu vội đổi chủ đề:
- Cậu không tập thử trước à? Lát nữa là đến cậu quay rồi phải không?
- Ừ, đúng là tớ cần phải chuẩn bị rồi. Hứa Ngôn này, cậu có thể ngồi chờ ở ghế đằng kia, chỉ cần đừng phát ra âm thanh gì là được. Đúng rồi, nói nhỏ với cậu nhé, hôm nay tớ định hát bài… Nhất Tâm Bất Loạn!
Khóe miệng Hứa Ngôn khẽ run lên:
- Megurine Mika? Cùng Hatsumi và Gumi?
- Quả nhiên cậu có biết mà.
…
Lúc Hứa Ngôn vào Ar Fun và Bilibili xem clip thật ra cũng không mở mục vũ đạo bao giờ. Khu vực fan hâm mộ mới, khu vực âm nhạc, khu vực khoa học và công nghệ, khu vực trò chơi và khu vực thể thao mới là những lựa chọn ưu tiên. Riêng mục vũ đạo… không biết sao mà lần nào xem cậu cũng thấy hơi xấu hổ.
Nhưng hôm nay cậu coi như được mở mang tầm mắt, biết được để tạo ra một video phải bỏ ra bao nhiêu công sức.
Trước khi quay Trương Hân Di nhảy theo điệu nhạc một lần. Có vẻ mỗi động tác vũ đạo và âm nhạc cô đều đã thuộc nằm lòng rồi, không biết trước khi đi quay phải mất bao nhiêu công học trước nữa. Nhưng nhảy xong cô vẫn lắc đầu tỏ ý chưa hài lòng.
Sau đó cô đến chỗ máy quay, xem lại đoạn video vừa rồi, vừa xem vừa thảo luận gì đó với chị sinh viên kia.
Bàn bạc xong cô lại quay về chỗ cũ, quay lại một lần nữa. Thế nhưng quay xong cô vẫn chưa vừa ý – dù Hứa Ngôn thấy màn nhảy vừa rồi đã rất ổn.
Vốn do cuộc nói chuyện trước khi quay mà Hứa Ngôn còn có cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra, nhưng đến khi bắt đầu quay cảm giác quái lạ ấy cũng biến mất.
Ai cũng bảo lúc đàn ông nghiêm túc là khi họ quyến rũ nhất. Nhưng chiều nay Hứa Ngôn lại phát hiện, nếu thật sự làm việc mình thích, vì nó mà đổ rất nhiều mồ hôi, cố gắng rất nhiều lần thì con gái cũng sẽ trở nên vô cùng quyến rũ…
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ một tiếng sau Trương Hân Di mới có một bài nhảy vừa ý.
Thiếu nữ xem đi xem lại video trên máy quay mấy lần rồi mới vui vẻ vẫy Hứa Ngôn sang:
- Lại đây xem này!
Advertisement / Quảng cáo
Cậu nghe thế liền đứng dậy, đi đến chỗ đặt máy quay. Trương Hân Di và chị quay phim mở nút phát video xong chủ động lùi ra nhường chỗ cho cậu.
Hứa Ngôn an tĩnh thưởng thức.
Mỗi động tác của thiếu nữ đều nhịp nhàng và ăn khớp với lời hát. Vả lại cũng không có cảm giác mềm yếu vô lực mà lại rất mạnh mẽ dứt khoát… Cậu dù không hiểu gì về vũ đạo, cũng không phải là dạng gà mờ mới tập tành xem. Nhưng video này của Trương Hân Di quả thực khiến cậu xem đến say mê.
Xem đoạn clip dài hơn ba phút xong Hứa Ngôn quay sang nhìn cô bạn học, đang định khen cô nhưng lại bị giành trước.
Cô giơ một cuốn tiểu thuyết còn nguyên màng co tới trước mặt cậu rồi nói:
- Cậu là tên trạch nam ham mê tiểu thuyết đúng không? Này, đây là Hóa Vật Ngữ của West End. Quà sinh nhật của cậu đó, nếu không thích hoặc có rồi cũng đừng trách tớ nha.
Hứa Ngôn:
- …Cảm ơn cậu, tớ thích lắm.
Thiếu nữ cười rộ lên:
- Thích ai?