Sau khi đến khu nhà cũ, Lâm Yên lại tới cửa hàng gần đó mua ít đồ cho ông ngoại, bao lớn bao nhỏ xách vào bên trong khu nhà cũ.
Giờ phút này, đám người ông ngoại Hạ Định Khôn ngồi ở đại sảnh, mẹ Hạ Mộ Vân cũng ở đây.
"Chị Yên, chị đến rồi."
Mắt thấy Lâm Yên đi đến, em họ Hạ Nhạc Phong bước nhanh đi lên trước, một tay nhận lấy bao lớn bao nhỏ của Lâm Yên.
"Mấy người tới làm cái gì?"
Anh họ Hạ Minh Khải liếc qua Lâm Yên, chợt nhìn lại phía Hạ Mộ Vân cách đó không xa, cười lạnh nói: "Đội xe sáng mai sẽ tiến hành đấu vòng loại, có vài người cái gì cũng không hiểu, vẫn còn nhất định phải tới tham gia náo nhiệt."
"Anh Minh Khải, đừng nói như vậy..." Lông mày Hạ Nhạc Phong cau lại, nhìn về phía Hạ Minh Khải, nhẹ nói.
"Đừng nói như vậy?" Nghe thấy, Hạ Minh Khải liếc mắt lườm Hạ Nhạc Phong, lạnh giọng cười nói: "Vậy anh phải nói như thế nào, trong nhà hiện tại biến thành dạng này, là ai làm hại, trong lòng em không tự hiểu lấy sao."
"Anh Minh Khải, loại chuyện này, cũng không thể trách cô cùng chị Yên, tất cả mọi người đều không muốn xảy ra chuyện như thế, mà trước mắt chủ yếu vẫn là bởi vì đội xe không có thực lực... Bằng không mà nói, cũng sẽ không sa sút như ngày hôm nay." Hạ Nhạc Phong nhỏ giọng nói.
Bỗng nhiên, bác cả Hạ Hùng lạnh lùng nói: "Tiểu Phong, đứa bé như con thì biết cái gì, anh Minh Khải của con nói không sai, huống hồ, nếu như không phải tài chính xảy ra vấn đề, không có tiền quăng vào đội xe, dùng thực lực anh Minh Khải của con, nói không chừng đã sớm bước vào tay đua xe tuyến hai trong nước, thậm chí là tuyến đầu."
"Cha, đừng nói với bọn họ, căn bản cái gì cũng không hiểu, nhất là hai mẹ con này, trông thấy liền ngán." Hạ Minh Khải một mặt ghét bỏ.
"Được rồi!"
Giờ phút này, lão gia tử Hạ Định Khôn nhíu chặt lông mày, mặt mũi tràn đầy không vui.
Thấy lão gia tử nổi giận, mọi người không dám tiếp tục nói thêm cái gì.
"Đúng rồi... Ông nội, cha... Nói cho mọi người biết một tin tức tốt." Khoé miệng Hạ Nhạc Phong hơi hơi giương lên, mặt mũi tràn đầy ngạo nghễ.
"Tin tức gì?" Bác cả Hạ Hùng hỏi.
"Chính là ông chủ của đội xe Tật Phi, Bùi Vũ Đường." Hạ Minh Khải cười nói: "Trước đó con ngẫu nhiên quen biết ông chủ của đội xe Tật Phong, qua mấy lần nói chuyện, cuối cùng cậu ấy đáp ứng ngày mai sẽ đến xem đội xe chúng ta tranh tài, chỉ cần biểu hiện hơi khá hơn một chút, có lẽ có thể đạt được đầu tư của Bùi Vũ Đường."
"Bùi Vũ Đường?" Hạ Hùng sững sờ: "Giống như chưa từng nghe qua."
Hạ Nhạc Phong nói: "Vẫn là tương đối có thực lực, trang bị xe đua của đội xe Tật Phong đều xem như hàng đầu, chẳng qua là tay đua xe không tốt, thứ tự vẫn mãi không thể đi lên, bất quá, vấn đề này không trọng yếu, nếu như ông chủ của đội xe Tật Phong nguyện ý đầu tư, coi như đội xe của chúng ta thua trận tranh tài này, vậy cũng không có quan hệ gì."
"Đội xe Tật Phong, ngược lại ông thật ra biết." Lão gia tử Hạ Định Khôn liếc mắt nhìn Hạ Minh Khải, nói: "Chỉ có điều, con xác định ông chủ của đội xe Tật Phong, ngày mai sẽ đến xem thi đấu, còn có ý muốn tiến hành đầu tư?"
"Ha ha, ông nội, ông cứ yên tâm đi, con có quan hệ không tệ với ông chủ đội xe Tật Phong, khẳng định không có vấn đề gì, con có thể cam đoan." Ngữ khí Hạ Minh Khải chắc chắn.
"Ừm... Minh Khải, ông thật sự không nghĩ tới, con có thể mời ông chủ của đội xe Tật Phong đến... Trong khoảng thời gian này con cũng khổ cực." Hạ Định Khôn nhìn về phía Hạ Minh Khải, nhẹ gật đầu.
"Minh Khải, làm rất tốt, con làm tăng thể diện cho cha." Hạ Hùng nhìn Hạ Minh Khải, vẻ mặt vui mừng, chợt, liếc qua Lâm Yên cùng Hạ Mộ Vân, cười lạnh nói: "Không giống một số người, sẽ chỉ biết làm hại gia đình, không có mảy may cống hiến, còn liếm láp mặt như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."