Nghe lời nói của Lâm Yên, lửa giận của Hạ Nhạc Phong xông lên đầu trong nháy mắt, "Em có gì không dám?!"
"Em dám? Vậy em vượt một cái cho chị xem một chút?" Lâm Yên liếc mắt lườm Hạ Nhạc Phong.
"Vượt thì vượt!"
Hạ Nhạc Phong cắn răng, xe gào"Oanh" một tiếng, trong nháy mắt đạp chân ga tới cực hạn, nhanh chóng chạy về phía trước.
Thấy thế, tay đua xe phía trước nhìn thấy Hạ Nhạc Phong lái xe đua dồn sức tiến lên qua kính chiếu hậu, vẻ mặt hơi sững sờ, đây là muốn vượt qua đường rẽ ngọn núi này? Hạ Nhạc Phong này không sợ chết?!
Lúc này, tay đua xe cười lạnh một tiếng, điều khiển xe đua tiếp tục tới gần phía sau sườn ngọn núi, tay lái Hạ Nhạc Phong bẻ bên nào, hắn ta liền lái xe đua qua chỗ đó, hắn ta ngược lại muốn xem xem, Hạ Nhạc Phong làm sao có thể vượt qua hắn ta.
"Chết tiệt!" Hạ Nhạc Phong thấy thế, mắng một tiếng, rút bớt khoảng cách với cỗ xe phía trước và ngọn núi.
Dùng thị giác của Hạ Nhạc Phong để phán đoán, bây giờ, bên trái cùng bên phải, đều không có điều kiện vượt qua, tay lái của mình qua bên nào, cỗ xe phía trước liền di chuyển hướng đó, đây là bắt hắn cho đến chết rồi.
"Thật mịa nó oan gia ngõ hẹp!" Hạ Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi: "Mỗi lần đội xe Lão Thang đều để cho tên cháu nội đằng trước kia chặn em."
"Sau đó thì sao." Lâm Yên hỏi.
"Sau đó... Nào có cái gì sau đó, mỗi lần lăn bánh hắn ta đều nhanh hơn em, chặn em ở phía trước, em có biện pháp nào chứ, lại không vượt qua được." Hạ Nhạc Phong nói.
"Không được, hôm nay nói gì cũng muốn vượt qua hắn ta!" Hạ Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi.
Bình thường thì cũng thôi đi, hôm nay ngay cả một chị họ không hiểu gì về xe đua cũng xem thường mình, làm sao có thể nhịn!
Tuy nói năng lực của hắn không được tốt lắm, nhưng cũng không đến mức mỗi lần đều là thứ nhất đếm ngược chứ?!
Hạ Nhạc Phong lái xe đua màu bạc với tốc độ cực nhanh, chớp mắt liền tiếp cận xe đua phía trước.
"Hướng về giữa." Bỗng nhiên, Lâm Yên mở miệng nói.
"Về giữa?" Hạ Nhạc Phong sững sờ: "Về giữa không phải đụng vào rồi sao?"
"Tránh ra!" Lâm Yên mặt không biểu tình, một phát giữ lại tay lái của Hạ Nhạc Phong.
"Đừng làm bừa!" Thấy thế, Hạ Nhạc Phong lập tức giật mình.
Trong nháy mắt bị Lâm Yên giữ lấy tay lái từ ghế phụ, Hạ Nhạc Phong cũng không dám di chuyển tay lái, sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
"Chị Yên, chị làm gì vậy! Mau buông tay!" Mắt thấy Lâm Yên ngồi ở ghế phụ, sau khi đoạt lấy tay lái, đúng là dùng tay trái điều khiển tay lái, Hạ Nhạc Phong bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
"Phanh ly hợp!" Lâm Yên lạnh lùng nói.
Cơ hồ vô thức, Hạ Nhạc Phong đạp xuống ly hợp.
"Phanh xe, đạp tới cùng." Lâm Yên tiếp tục nói.
"Cái tốc độ này, đạp gấp phanh xe?" Hạ Nhạc Phong kinh ngạc nhìn Lâm Yên.
Hiện tại, tay lái bị bàn tay trái của Lâm Yên khống chế, Hạ Nhạc Phong không dám di chuyển tay lái một chút nào, sợ kỹ xảo tay lái xung đột, dẫn đến thân xe lật nghiêng.
Mà coi như đạp xuống dừng ngay, cũng không thể để Lâm Yên cầm tay lái làm loạn được!
Lúc này, Hạ Nhạc Phong cắn răng, đạp chân phanh tới tận cùng.
Nhưng mà, một giây sau, khiến cho Hạ Nhạc Phong khó có thể tin chính là, trong nháy mắt đạp phanh dừng gấp, cỗ xe lại bình ổn hơn khi đi trên đường thẳng, vững vàng di chuyển về phía trước, cỗ xe màu bạc trượt nghiêng 180 độ một cách xinh đẹp!
"Thả phanh, tăng tốc!" Lâm Yên nói.
Lần này, Hạ Nhạc Phong cơ hồ theo bản năng nghe Lâm Yên, lập tức đạp chân ga đến tận cùng.
"Bá"!
Dưới ánh mắt khó có thể tin của tay đua xe đội Lão Thang ở phía trước và Hạ Nhạc Phong, đầu xe đua màu bạc dán chặt vào ngọn núi, đúng là nằm ngang lướt qua, thậm chí chưa cho xe phía trước thời gian phản ứng, đồng thời nằm ngang lướt qua, thuận tiện vượt qua xe phía trước một cách siêu việt.