Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chờ khi Lâm Yên kịp phản ứng, đã bị kéo vào trong một lồng ngực mang theo hơi lạnh gió đêm.

Trong chốc lát, toàn bộ thế giới đều tràn đầy khí tức quen thuộc như rừng rậm sâu thẳm kia, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt...

Cho dù đã hẹn hò lâu như vậy, thậm chí hôn cũng hôn qua, thế nhưng, chưa bao giờ... Tiếp cận Bùi Duật Thành ở khoảng cách gần như thế...

Bởi vì Bùi Duật Thành thực sự không giống như là người có cảm xúc quá kịch liệt, dù là khi mỗi lần trêu chọc cô đều thành thạo điêu luyện, thế nhưng cái ôm này, lại tựa hồ như lan truyền cùng tiết lộ một tia cảm xúc không ổn định của chủ nhân.

Đầu óc Lâm Yên đã không còn, bởi vì đột nhiên xuất hiện cái ôm này, trong nháy mắt hoàn toàn ngốc ở nơi đó.

Lập tức, trong đầu vô thức vang lên một câu kia của Bùi Duật Thành...

Nhớ cô thành bệnh...

Bùi Duật Thành đột nhiên trở về gấp gáp, thậm chí đột nhiên xuất hiện ở trong một căn phòng bỏ hoang này, chẳng lẽ là bởi vì...

Bởi vì nhớ cô, cho nên sớm quay về.

Bởi vì mong muốn lập tức gặp cô, nhưng lại cố kỵ lời cô từng nói, không thể để người ta biết quan hệ của bọn họ, cho nên mới kêu Bùi Nam Nhứ an bài nơi gặp mặt... Như thế này?

Trong nháy mắt, Lâm Yên có chút bị chính ý nghĩ này của mình hù đến.

Bên trong phòng chứa đồ yên tĩnh không thôi, chỉ còn lại thanh âm hô hấp của hai người.

Tích...

Tích...

Tích...

Lúc này, trong yên tĩnh đột nhiên truyền đến thanh âm đột ngột lại quen thuộc.

Lâm Yên vô thức nhìn lại phía đồng hồ của Bùi Duật Thành, căn cứ suy đoán của cô, chiếc đồng hồ đeo tay này hẳn là một loại dụng cụ đo lường chữa bệnh nào đó.

Dường như chỉ cần Bùi Duật Thành bị kích thích, thân thể vượt chỉ tiêu, liền sẽ báo động.

Ách, cô lại kích thích đến chỗ nào của hắn rồi?

Vừa thấy còi báo động lại vang lên, Lâm Yên lập tức khẩn trương, "Ây... Vang lên... Đồng hồ lại vang lên... Phải đi tìm bác sĩ..."

Lâm Yên vừa định động đậy, lập tức lại bị kéo trở về.

"Không có gì, sẽ lập tức tốt." Nam nhân mở miệng.

Lâm Yên: "..."

Làm sao biết không có việc gì!

Trước đó Bùi Vũ Đường nói với cô đến nghiêm trọng như vậy!

Lâm Yên lập tức gấp gáp, "Làm sao lại không có việc gì, Tam thiếu cũng đã nói với tôi tình huống thân thể của ngài, nói ngài không thể bị kích thích, có phải do lần này ngài xuất ngoại quá mệt mỏi hay không?"

Bùi Duật Thành nghe thanh âm Lâm Yên lo lắng không thôi, chậm rãi mở con mắt hơi khép ra, đáy mắt hiện ra một vệt ý cười, gật đầu nói, "Phải."

Cô biết mà!

Lâm Yên đang muốn nói chuyện, một giây sau, Bùi Duật Thành tiếp tục mở miệng: "Quá mức nhớ nhung."

Lâm Yên: "..."

Gửi nhắn tin nói, cùng Bùi Duật Thành tự mình nói, hoàn toàn là hai loại cảm giác khác biệt.

Gửi nhắn tin cô vẫn tính có thể chịu được, nhưng là bây giờ...

Cô có chút, kích thích quá mức...

Cho nên nói, hắn thật sự là bởi vì quá nhớ cô, cho nên mới không tiếc kêu Bùi Nam Nhứ an bài một cái địa phương rách nát như thế, cũng phải gặp mặt cô sao?

Nghĩ tới đây, Lâm Yên có loại cảm giác nói không ra lời.

Trước khi đại não tiếp tục bị kích thích rối loạn, Lâm Yên tranh thủ thời gian lung tung chuyển chủ đề, "Cái kia... Kia là cái gì... Còn chưa kịp nói với ngài, chuyện của mẹ tôi, ông ngoại, còn có bác Tạ bên kia đều đã giải quyết, cảm ơn."

Bùi Duật Thành mở miệng: "Lâm tiểu thư không cần phải khách khí, vốn chính là do tôi mà ra."

"Nhưng dù sao cũng không phải ngài làm... Trước đó là tôi hiểu lầm... Thật xin lỗi..."

Lâm Yên nói xong, nói rõ lí do, "Dù sao lấy quyền thế của ngài, muốn bức bách tôi, có vô số loại phương pháp, những chuyện kia, cũng chỉ là một câu nói của ngài, cho nên, lúc ấy dưới sự kích động, tôi mới có thể vô thức hiểu lầm là ngài, nhưng không nghĩ tới..."

Bùi Duật Thành cuối cùng buông nữ hài ra, lại khôi phục gió nhẹ mây bay trước sau như một: "Muốn biết vì sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui