"Oa, chị họ thật là lợi hại!" Hạ San San một mặt sùng bái.
Lúc này, Lâm Thư Nhã mới vẻ mặt lạnh nhạt, sủng nhục (?) không sợ hãi mở miệng nói, "Cũng chỉ là vận khí tốt mà thôi, cộng thêm vừa vặn bản thân chị cũng hơi cảm thấy hứng thú với xe đua, hiểu khá rõ một chút tri thức cơ bản, có thể là tương đối phù hợp nhân vật nguyên mẫu, cho nên đạo diễn mới chọn trúng chị."
"Nào chỉ là hiểu rõ, có thể so với nhân viên chuyên nghiệp rồi!" Tưởng Tư Phi xu nịnh nói.
"Cái đó cũng là bởi vì chị họ ưu tú, học rộng tài cao mà! Cái gì cũng hiểu!"
Hạ San San nói xong, cười như không cười nhìn về phía Lâm Yên, cất giọng nói, "Khó trách chị Tư Phi sẽ đi ăn máng khác đến chỗ của chị họ, quả nhiên, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người ưu tú đều ở cùng một chỗ với người ưu tú, không giống như là một ít người..."
Lúc này, ánh mắt Lâm Thư Nhã rơi vào trên người Lâm Yên, hơi mở miệng cười, "Chị, suýt nữa quên mất chào hỏi chị, đã lâu không gặp, nghe nói chị hôm nay xong việc, chúc mừng chị!"
Thấy Lâm Thư Nhã nói chuyện với Lâm Yên, mặt mũi Hàn Dật Hiên lập tức tràn đầy cảnh giác nhìn lại phía Lâm Yên.
Tựa hồ sợ Lâm Yên lại nổi điên làm gì đó với Lâm Thư Nhã.
Đối với Lâm Yên, thực ra, vốn là gã cũng thưởng thức qua tiêu sái độc lập của cô, thích cá tính tự do như gió của cô, cũng hưởng thụ sự quan tâm cùng chiếu cố cẩn thận của cô.
Trước mắt cô gái này, khi cô đối tốt với một người, luôn luôn bằng toàn bộ linh hồn và thể xác không giữ lại chút nỗ lực nào, giống như ngọn lửa nhiệt liệt cùng nóng bỏng.
Khi gã bị đuổi ra khỏi nhà, lưu vong ở nước ngoài, trong đoạn thời gian u ám nhất trong đời, là Lâm Yên vẫn bồi bạn cùng gã.
Gã đã từng thật tâm ưa thích cô.
Thế nhưng là...
Gã dù sao cũng là nam nhân, sao có thể chịu được vẫn luôn dựa vào một nữ nhân trợ giúp.
Mãi đến sau khi gã trở lại trong nước, Lâm Yên xin nhờ gã chiếu cố em gái của mình, Lâm Thư Nhã.
Nữ hài hoàn toàn khác biệt với Lâm Yên, không giống với Lâm Yên lõi đời từng trải, Lâm Thư Nhã sạch sẽ đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, cả thể xác và tinh thần đều ỷ lại cùng ngưỡng mộ gã, trong nháy mắt đả động tới gã...
Vừa mới bắt đầu, sau khi quan hệ của gã cùng Thư Nhã bị phát hiện, gã vẫn còn có chút áy náy cùng tự trách với Lâm Yên, cũng vẫn cố gắng mong đền bù cô.
Thế nhưng là, thời điểm đó cảm xúc của Lâm Yên lại đột nhiên trở nên vô cùng không ổn định, giống như biến thành người khác.
Thời gian lâu dài, lặp đi lặp lại nghe cô kể ra những chuyện năm đó kia, nghe hồi ức gã năm đó có bao nhiêu nghèo túng được cô từng lần một giúp đỡ, nhìn cô như người điên trước mặt mọi người tìm gã cùng Thư Nhã gây phiền phức, áy náy trong lòng liền từng chút một biến thành phiền chán...
Lúc trước gã từng thích nữ hài kia, càng như thế càng thấy khuôn mặt đó đáng ghét.
Mà Lâm Thư Nhã ôn nhu tri kỷ, cứ như vậy hoàn toàn tiến vào trong lòng của gã.
Lâm Yên càng tìm Lâm Thư Nhã gây phiền phức, gã càng chán ghét cô...
Biểu lộ cảnh giác của Hàn Dật Hiên khiến cho Lâm Yên cảm thấy có chút buồn cười.
Xem ra chính cô trước đó xác thực rất ngu xuẩn, để Hàn Dật Hiên lại cho là cô sẽ còn như trước kia, vì hai cái thứ rác rưởi này, đại náo, làm trò hề trước mặt mọi người?
Lâm Yên chậm rãi bưng chén rượu lên, mời một ly trở lại phía Lâm Thư Nhã, hơi mở miệng cười, "Đa tạ."
Lâm Thư Nhã nhìn biểu lộ gió nhẹ mây bay của Lâm Yên, không khỏi âm thầm nhíu mày.
Không biết từ khi nào, Lâm Yên đột nhiên lại khôi phục bộ dáng coi thường hết thảy lúc trước kia, khiến trong đáy lòng cô ta chán ghét.
Hiện tại cô cũng đã không có gì cả, dựa vào đâu còn dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta?
Hàn Dật Hiên thở dài một hơi, đồng thời cũng có chút hồ nghi.
Biểu lộ lười biếng mà lãnh đạm trên khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc trắng nõn của cô gái trước mắt, là bộ dáng gã chưa từng thấy qua.