Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

"...?!" Bùi Vũ Đường ở bên cạnh quả thực nhìn thấy mà than thở.

Còn có kỹ xảo như thế???

Sau khi ngốc trệ một lát, Bùi Vũ Đường tranh thủ thời gian thừa cơ nhanh chóng xé toàn bộ áp phích xuống, cuốn đi cuốn lại nhét vào trong rương, "Phanh" một tiếng đóng vào, khóa lại!

Lần này an toàn rồi!

Ánh mắt Bùi Duật Thành mới vừa liếc qua rơi vào trên poster Bùi Nam Nhứ lập tức di chuyển đến trên người cô gái, hai con ngươi cơ hồ là u ám xuống trong nháy mắt.

Giữa hô hấp đều là khí tức sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái trên người cô gái, xen lẫn lãnh hương đặc thù trên người cô gái...

Đây là lần đầu tiên nữ hài chủ động thân cận hắn...

Mặc dù lý do cô làm như thế khiến cho tâm tình của hắn không tốt lắm, bất quá... Đã triệt tiêu...

Lâm Yên cũng không xác định Bùi Duật Thành đến cùng có thấy áp phích không, sau khi hôn xong, thái độ tự nhiên mở miệng nói, "Khục, thật xin lỗi, nghĩ đến về sau có thể có rất nhiều thời gian ở cùng với Bùi tiên sinh, nhất thời có chút thật quá vui..."

Hắn dĩ nhiên biết cái miệng này của cô rất biết dỗ người...

Đúng hơn là chỉ có khi cô làm việc trái với lương tâm mới có thể dỗ hắn...

Chỉ là...

Bùi Duật Thành cúi người, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên trán nữ hài, khàn giọng mở miệng: "Tôi cũng thế."

Chỉ là, cho dù là uống rượu độc giải khát, vẫn vui vẻ chịu đựng như cũ.

Bùi Vũ Đường bên cạnh, trong lòng kinh nghi bất định (nghi ngờ, không chắc chắn), vừa rồi anh của cậu ta tiến đến quá đột ngột, giống như đã thấy áp phích này đi...

Chỉ là nhìn dáng vẻ của anh ấy lại như hoàn toàn không biết, cũng không có tức giận?

Là thật sự không thấy, hay là chị dâu dỗ quá dễ dàng?

...

Rất nhanh, Lâm Yên thu thập xong đồ đạc, ba người chuyển tất cả đồ vật xuống trong xe dưới lầu, lập tức lái xe về phía biệt thự của Bùi Duật Thành.

Trên xe, Lâm Yên nhận tin nhắn của Uông Cảnh Dương.

Cẩu Tử: [ Tôi tan làm sớm, tôi tới giúp bà dọn nhà! ]

Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương: [ Không cần không cần, tôi bên này đã xong. ]

Cẩu Tử: [ Nhanh như vậy? Làm sao không đợi tôi? ]

Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương: [ Lại không có bao nhiêu thứ, không cần làm phiền ông a ~]

Đầu kia điện thoại, Uông Cảnh Dương nhìn tên Wechat Lâm Yên mới đổi, không hiểu sao luôn luôn có một loại dự cảm hết sức không tốt...

...

Vân Gian thủy trang.

Sau khi đến biệt thự, Bùi Nam Nhứ đi ra giúp đỡ bọn họ dọn hành lý của Lâm Yên vào.

"Còn may có chị dâu qua giúp đỡ chiếu cố đại ca, em vừa rồi đã nói với người đại diện, giúp em nhận một ít công việc." Bùi Nam Nhứ hơi mở miệng cười nói.

Nói bóng gió, hắn ta sẽ không ở nhà quá lâu, các người hoàn toàn có thể trải qua thế giới hai người.

Nếu không phải là bởi vì đáp ứng cha, kêu hắn tantrong khoảng thời gian này nhất định phải ở bên này nhìn đại ca, sau khi Lâm Yên tới, hắn ta chắc chắn sẽ không tiếp tục ở bên này.

"Bùi Ảnh Đế quá khách khí, nên làm nên làm..." Lâm Yên vội mở miệng nói, một bên nói, một bên còn cố ý cầm tay Bùi Duật Thành.

Mãi đến vừa rồi khi Bùi Vũ Đường nhắc nhở cô mới nghĩ đến, trong khoảng thời gian này Bùi Nam Nhứ cũng ở bên này, để tránh Bùi Duật Thành hiểu lầm, cô càng nên chú ý một chút mới được.

Bùi Duật Thành nhìn thoáng qua nữ hài cẩn thận ôm tay của mình, ánh mắt nhìn về phía nhị đệ của mình, khó có được ôn hòa.

Sau khi vào nhà, lưng Lâm Yên cứng đờ, đột nhiên nhớ một việc.

Sau khi chuyển tới, cô ở tại phòng nào chứ?

Không phải là ở cùng phòng với Bùi Duật Thành chứ...

"Ngô, Bùi tiên sinh, cái kia... Xin hỏi một chút, tôi ở chỗ nào?" Lâm Yên giơ tay lên, yếu ớt mở miệng hỏi.

Bùi Duật Thành dùng cặp con ngươi hồn xiêu phách lạc kia nhẹ nhàng nhìn lại nữ hài, đáy mắt nổi lên một tia ý cười chế nhạo, chậm rãi mở miệng nói, "Cô muốn ở tại phòng nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui