Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Kỳ Thiệu Nguyên một mặt mộng bức nhìn chằm chằm Lâm Yên, chợt, lại hết sức rung động dò xét Bùi Vũ Đường phía trước Lâm Yên.

"... Con trai..." Kỳ Thiệu Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, cái này... Đứa con này cũng quá lớn đi, hẳn là cự anh (?) trong truyền thuyết?!

"Hạnh ngộ (hân hạnh gặp mặt) hạnh ngộ, tiểu thiếu gia này lớn lên thật là tuấn tú, tiểu thiếu gia, con tên là gì?" Kỳ Thiệu Nguyên nhìn Bùi Vũ Đường, ý cười đầy mặt.

Bùi Vũ Đường: "..."

Lâm Yên: "..."

Lâm Yên vừa rồi chẳng qua là tùy tiện mở miệng đùa giỡn, nói chơi chút thôi, ai có thể nghĩ tới, Kỳ Thiệu Nguyên này lại có thể tưởng thật...

"Tiểu thiếu gia, con có thế để cho, để cho, chú nói chuyện với mẹ con không, một lát nữa chú mua quà cho con nha." Thấy Bùi Vũ Đường chưa mở miệng, Kỳ Thiệu Nguyên tiếp tục cười nói.

"Anh mịa nó sợ là có bệnh gì đi, anh từng gặp qua tiểu thiếu gia lớn như vậy sao?!" Bùi Vũ Đường chỉ mũi mắng Kỳ Thiệu Nguyên, cũng khoa tay một chút phía người của mình.

...

Chờ sau khi Bùi Vũ Đường nghe Lâm Yên nói, đi qua một bên, vẻ mặt Kỳ Thiệu Nguyên hơi có chút xấu hổ.

"Lão đại, vừa rồi thật sự chính là làm tôi sợ muốn chết, tôi còn thực sự cho là... Thật sự cho rằng hắn là con của cô đấy!" Kỳ Thiệu Nguyên nhìn chằm chằm Lâm Yên, dường như thở phào nhẹ nhõm.

Hắn tuyệt đối không có cách nào tiếp nhận, lão đại của mình, lại có một đứa con trai lớn như vậy, không có cách nào tiếp nhận chuyện lão đại lấy chồng đã có cả con trai, mà fan trung thành như hắn hoàn toàn không biết!

"Vừa rồi chỉ đùa một chút, cậu ta là một người bạn tốt của tôi." Lâm Yên cười nói.

Nghe thấy, Kỳ Thiệu Nguyên như trút được gánh nặng, "Lão đại, tôi cũng không phải ngu xuẩn, chủ yếu là quá tin tưởng lão đại rồi, lão đại nói cái gì tôi cũng tin, tôi chính là ngu trung như thế..."

Nghe thấy, Lâm Yên một bộ tôi hiểu nét mặt của cậu, là không ngốc, có lẽ là IQ hơi có một chút khuyết điểm, nhưng có thể hiểu được.

"Lão đại, tên giả mạo kia quá phách lối, mịa nó, một cái tên giả mạo, thế mà bày tràng diện lớn như vậy." Kỳ Thiệu Nguyên nhìn chằm chằm xe bảo mẫu mới lái tới phía trước, nghiến răng nghiến lợi, "Lão đại, cô biết không, một chút khách tham gia yến tiệc như chúng tôi, còn phải chuẩn bị một phần lễ gặp mặt, thật sự là muốn tiền muốn điên rồi!"

"Cậu chuẩn bị?" Lâm Yên nhìn chằm chằm Kỳ Thiệu Nguyên, vội vàng hỏi.

"Chuẩn bị chứ." Kỳ Thiệu Nguyên nhẹ gật đầu, "Đồ đần Vệ Từ Phong kia cứng rắn kêu tôi đi mua, tôi cũng hết cách rồi, liền chuẩn bị."

"Chuẩn bị lễ vật gì?" Lâm Yên nhíu mày.

"Lão đại, cô cứ yên tâm đi, tôi tạm thời không tiện nói cho cô, chờ tiệc tối bắt đầu cô sẽ biết." Kỳ Thiệu Nguyên cười nói.

Nghe Kỳ Thiệu Nguyên nói như vậy, Lâm Yên liền triệt để yên tâm, chỉ sợ Kỳ Thiệu Nguyên cũng đần độn đi chuẩn bị lễ vật quý trọng gì.

"Lão đại, cô thấy những người đội xe K1 kia như chó săn, thật buồn nôn..." Kỳ Thiệu Nguyên tiếp tục nói.

Không đợi Lâm Yên mở miệng nói, xe bảo mẫu rốt cục ngừng lại.

Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người ở đây, mang theo vẻ kích động cùng chờ mong, dò xét phía xe bảo mẫu.

Rất nhanh, nhân viên bảo an cầm đầu tiến lên, mở cửa xe ra.

Một giây sau, Lâm Thư Nhã ăn mặc hết sức đắc ý, khoác tay Hàn Dật Hiên cùng đi xuống từ xe bảo mẫu.

"Lâm Thư Nhã tiểu thư, thường xuyên trông thấy cô trên TV, lần này nhìn thấy người thật, còn xinh đẹp hơn động lòng người hơn trên TV." Một vị đội trưởng đội xe nổi danh, nói với Lâm Thư Nhã.

Nghe thấy, Lâm Thư Nhã mỉm cười, nhìn về phía vị đội trưởng kia, "Đội trưởng Thẩm khách khí rồi, chúng tôi cũng thường xuyên xem đội trưởng Thẩm tranh tài trên tiết mục đua xe."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui