- háo sắc lang tôi quên hỏi nhà anh ở đâu?
Tuy là đang say nhưng Tưởng Phong anh vẫn luôn quan sát để ý từng nhất cử nhất động của Mạc Tuyết cô xem cô đang muốn giở trò gì. Nhưng mà nghe cô gọi anh là " háo sắc lang " trên gương mặt anh hiện lên mấy vạch đen, ánh mắt sắc bén của anh lập tức lườm sang phía cô.
- đừng giả say nữa! Tôi biết anh định giở trò gì nhưng không ngờ anh lại lòi đuôi sói sớm như vậy.
Mạc Tuyết cô lập tức hất anh ra khỏi nhưng lại bị anh giữ chặt lấy cánh tay còn cưỡng hôn cô giữa đường khuya vắng.
- tên háo sắc lang anh dám cưỡng hôn tôi?
Mạc Tuyết tức giận đạp thật mạnh vào chân anh rồi lui ra phía sau.
Tưởng Phong vốn trước nay không có hứng thú với phụ nữ nhưng hôm nay anh lại phá lệ vì cô gái xa lạ dám gan lớn đối chội với anh còn dám mắng anh, đạp anh. Trên môi Tưởng Phong bất giác hiện lên nụ cười gian tà nhìn Mạc Tuyết
- muốn thoát tôi em nghĩ mình đủ bản lĩnh sao?
- tên háo sắc lang kia anh đừng có bước lại nếu không bàn chân này, nắm đấm này của tôi không biết là có vung ra đánh anh nhập viện không đó.
- em dám đánh, tôi sao dám tránh. Đánh đi!
Tưởng Phong bước từng bước về phía Mạc Tuyết làm cô có chút lo lắng, có lẽ đây là lần đầu Mạc đại tiểu thư nhà cô lo lắng.
- đứng lại! Anh mà bước đến tôi....tôi....
- em sẽ làm gì?
- anh đã cưỡng hôn tôi, cướp lấy nụ hôn đầu của tôi mà còn dám lưu manh định bắt nạt tôi nữa ư? Anh lại gần thì đừng trách Mạc Tuyết tôi đánh anh mà má nhìn không ra
- Mạc Tuyết? Hóa ra em là Mạc đại tiểu thư của chủ tịch Mạc Thiên.
- anh biết ba tôi là người thế nào rồi thì mau chóng xin lỗi tôi đi nếu không ba tôi biết nhất định không tha cho tên háo sắc lang như anh.
Tưởng Phong mặc kệ Mạc Tuyết cô đứng nói gì mà rời đi chỉ để lại duy nhất cho cô câu nói
- em là người phụ nữ của tôi đừng nghĩ muốn thoát!
~ Sáng hôm sau
Mạc Tuyết uể oải bước xuống phòng bếp ngồi vào bàn ăn.
- tiểu thư cô muốn dùng gì?
- ăn cái gì có thể ngủ thật ngon, có được không?
- tiểu....tiểu....
Mạc Thiên ba cô đang ngồi ăn đối diện cô nhìn thấy cô xuống với dáng vẻ mệt mỏi thì đã biết hôm qua cô đã uống rượu ở quán bar đến khuya mới về. Ông liền gằn giọng nói
- hôm qua con lại đến quán bar nữa sao? Con có biết con là con gái của Mạc Thiên ta, là người sẽ thừa kế gia nghiệp Mạc gia hay không, mà con lại thường xuyên lui tới nơi những nơi đó mỗi đêm chứ hả?
- lôi thôi quá! Không ăn nữa, con đi học đây!
Mạc Tuyết đứng dậy bỏ đi ra xe và nhanh chóng phóng xe đến trường. Tâm trạng cô hôm nay cực kì tệ vì trong đầu cô bây giờ cứ hiện ra hình ảnh chàng trai lạ mặt hôm qua đã cưỡng hôn cô.
" Két "
Chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh bỗng thắng gấp, cả người cô nhào về phía trước vai đập mạnh vào phanh lái khiến cánh tay nhức nhối không thể cử động. Bị thương oan uổng như vậy sao Mạc Tuyết cô có thể dễ dàng buông tha cho cái tên lái chiếc xe Ferrari màu đỏ đang chặn đầu xe cô được chứ.
- tên khốn kiếp mau xuống xe! Ngang nhiên chặn đầu xe bà mà còn làm bà bị thương, hôm nay bà không giải quyết mày thề không mang họ Mạc.
Người trong xe lúc này mới bước ra đó là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng phối với quần bò, đeo kính râm, mái tóc thì vuốt ngược nhìn thì có vẻ rất soái nhưng mà dám chặn đầu xe bà Mạc thì toi rồi.
- tháo kính xuống nói chuyện với tôi! Anh muốn làm công tử hay là thiếu gia gì đó thì mau lột cái bộ mặt đó xuống giùm tôi cái. Anh đứng trước mặt Mạc Tuyết tôi thì cho dù là đại thiếu gia ác ma hay ác quỷ lạnh lùng gì đó cũng đừng nghĩ dùng nhan sắc mê hoặc tôi. Mau tháo kính ra nói chuyện với tôi!
Bất giác trên môi chàng trai nở nụ cười lạnh rồi từ từ tháo kính ra
- là anh? Háo sắc lang?
- tôi có tên họ sao em không gọi lại gọi tôi như thế?
- tôi đặt tên cho anh, anh nên cảm thấy mình hạnh phúc đi. Được Mạc Tuyết tôi để ý không phải ai muốn cũng được đâu nhá. Anh nói đi, sao lại biết tôi đi đường này mà còn ngang nhiên chặn đường tôi, còn làm tôi bị thương?
- tôi đang trên đường đến trường Du Mạc em mới chính là người chặn đường tôi trước.
- anh.....
Mạc Tuyết đuối lý vì rõ ràng đường đen trường Du Mạc trường cô là rẽ trái nhưng cô lại chạy thẳng mà còn chạy ở tốc độ nhanh không đụng vào xe anh thì cũng đụng vào người khác thôi. Cũng may là tên háo sắc anh nếu không cô thật sự phải bồi thường ( ủa thế là chị không muốn bồi thường cho anh à?)
- tôi trễ giờ đến trường rồi, phiền anh tránh ra!
- em phải bồi thường nếu không...
Đã cố ý mà còn muốn ăn vạ hay gì anh đẹp trai.
- ra giá đi!
- làm người phụ nữ của tôi, cái giá đó tôi nghĩ em trả được.
What? Cô là nghe nhầm hay là người đàn ông này uống nhầm thuốc thế?
- người phụ nữ của anh? Tôi mới không cần, tôi nói anh biết cho dù tôi có mù cũng sẽ không lấy kẻ háo sắc lang như anh.
- trước nay chưa từng có ai dám từ chối tôi.
- vậy thì hôm nay có rồi đó!
Hết chương 6