Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Trời không chiều lòng người, Nam Cung Tước vừa định chợp mắt một chút,
cánh cửa văn phòng tổng giám đốc liền bị người ta mở ra. Các nhân viên
đã đi xuống ăn cơm cho nên không có ai ngăn trở Lãnh Nặc Băng. Lãnh Nặc
Băng vừa vào phòng liền nhìn đến ghế tổng tài trống không, mày nhíu lại:

“Không phải hẹn 12 giờ gặp sao?” Lãnh Nặc Băng xoay người định ra ngoài. Cô rất ghét cảm giác bị người ta lừa gạt. Lãnh Nặc Băng lúc này không
chú ý tới, đang có một đôi mắt sói nhìn chằm chằm sau lưng mình.

Lúc cô gái vừa bước vào cửa, tiếng giày cao gót ma sát với sàn nhà làm
cho Nam Cung Tước thấy cực kỳ chói tai. Đôi mắt chim ưng trừng trừng
nhìn vào bóng dáng người con gái đang đưa lưng về phía mình, Nam Cung
Tước gần như sắp phát hỏa. Nhưng mà dường như bóng lưng này có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết.

Tự hỏi một hồi, đôi mày nhíu chặt lập tức giãn ra, hóa ra là cô! Người con gái mà hắn ngày nhớ đêm mong

Chỉ trong tích tắc hắn đã ra cô gái đó là ai, tìm đến ánh mắt của cô.
Nàng nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Hạ Liên, xem ra nàng là tới tìm Hạ
Liên. Hiện tại nhìn đến chiếc ghế tổng tài không có ai nên muốn rời
đi.. Có thể thấy được tính nhẫn nại của cô gái này thật đúng là không

phải kém bình thường, chẳng lẽ cô nghĩ đến việc nên đi hẳn vào trong tìm kiếm sao? Nhìn đến cô gái chân đã hướng phía cửa đi ra, làm sao có thể
như thế? Bởi vì bên cạnh Lãnh Nặc Băng có một chậu hóa rất lớn, cao
ngang tầm người cho nên cô mới không chú ý tới Nam Cung Tước.

”Đi vào không biết gõ cửa sao?”

Lời nói lạnh băng từ miệng Nam Cung Tước thoát ra. Hắn làm bộ như không
thấy Lãnh Nặc Băng, tư thế thoải mái, mắt nhắm lại ngồi ở trên sô pha.


Nghe có âm thanh, trong nháy mắt Lãnh Nặc Băng có chút ngu ngơ. Độ nhạy
cảm của cô quả thật là đã bị giảm sút, đến việc trong phòng có người cô
cũng không cảm giác được. Loại cảm giác này… thật là quá tệ!

Lãnh Nặc Băng thật là hận thấu gan tên đàn ông làm nhiễu loạn tâm trí
mình. Xoay người, Lãnh Nặc Băng đi qua bồn hoa, liền nhìn thấy trên sô
pha một người đàn ông đang ngồi, khí thế hiên ngang như là bậc đế
vương. Là hắn?

Không cần nghĩ nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái, Lãnh Nặc Băng liền nhận
ra người trước mặt là ai. Hắn chính là tên đàn ông đang từng giờ từng
phút nhiễu loạn tâm trí cô.

Nam Cung Tước cảm nhận được ánh mắt người con gái vô cùng chăm chú nhìn
mình. Hắn thích cái cảm giác được nhìn này, khóe miệng khẽ nhếch, mắt
mở, ánh nhìn bắn thẳng đến người con gái trước mặt, đôi môi mỏng mở ra,
nói:

”Làm sao vậy, mới một ngày không gặp đã không nhận ra nhau rồi hả?”

Cái giọng điệu trêu chọc này. Đúng, vì cái giọng điệu trêu chọc này làm
cho Lãnh Nặc Băng nháy mắt tỉnh táo lại. Cô cúi đầu, không nhìn vào đôi
mắt người đàn ông..

Hắn là Hạ Liên, tổng giám đốc Hạ Thị.


Thực hiển nhiên Lãnh Nặc Băng là hiểu lầm, bất quá chỉ là mới hiểu lầm
thôi. Có thể xuất hiện tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị,
phong thái lại vô cùng tiêu dao, ai cũng dễ dàng đoán được hắn là chủ
nhân nơi này.

Nam Cung Tước ngước mắt nhìn cô gái đang rối rắm đứng ở đằng xa.A! Hắn chỉ biết bọn họ còn có thể

gặp nhau, cho nên hắn cũng không có đi điều tra thân phận của nàng. Nhưng mà ông trời lại đem nàng

đưa đến bên cạnh, lần này hắn làm sao có thể dễ dàng buông tay. Nam Cung Tước tin tưởng lần đầu tiên là trùng hợp, như vậy lần thứ hai gặp nhau
chính là duyên phận, chính là ý trời, chính là số phận đã định.

Lúc này Lãnh Nặc Băng mới rõ ràng biết mình vì sao nhận vụ án, bởi vì
trong tiềm thức cô cảm giác nếu tiếp nhận sẽ được gặp lại hắn. Nhận thức được điều này khiến Lãnh Nặc Băng kinh ngạc chân tự giác rút lui từng
bước. Lãnh Nặc Băng rất nhanh liền đem cảm xúc của mình dấu đi. Nếu như
nói mấy năm nay cô học được điều gì nhiều nhất, thì đó là cách ngụy
trang. Hóa ra cô cũng là diễn viên bẩm sinh.

Nam Cung Tước ở đối diện nhìn Lãnh Nặc Băng lui về sau từng bước, con
ngươi thâm thúy ánh lên một tia tức giận, cô muốn trốn hắn? Nam Cung
Tước rất bất mãn trước động tác này của Lãnh Nặc Băng. Hắn điều chỉnh
lại dáng ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, phong thái vẫn ra vẻ tùy ý,mắt
ngước lên nhìn chằm chằm vào Lãnh Nặc Băng.

Một ngày không thấy, cô dường như càng thêm hấp dẫn rồi. Nhất là bộ dáng mặc đồ công sở của cô rất xinh đẹp. Lãnh Nặc Băng lúc này vừa tự hỏi
trong lòng vừa nhấc chân đi nhanh đến trước mặt Nam Cung Tước không nhìn vào ánh mắt cực nóng của hắn, cô làm bộ như lần đầu tiên gặp hắn:


”Xin chào, Hạ Tổng! Tôi là luật sự phụ trách vụ án Đại Lỵ, Lãnh Nặc
Băng. Đương sự của tôi, tiểu thư Đại Lỵ, đã toàn quyền ủy thác tôi đến
đây cùng Hạ Tổng bàn bạc về hợp đồng bồi thường.”

Thanh âm tuy thản nhiên như hồ nước, nhưng chỉ có chính Lãnh Nặc Băng biết, tâm trạng mình lúc này bồi hồi bất an thế nào. Cô có chút khâm phục mình, trong tình huống
như vậy, bản thân vẫn có thể trấn định như thế Lãnh Nặc Băng, tên rất
đẹp, cũng rất lạnh, hoàn toàn giống với con người cô. Quả thật là người
đặt tên cho cô, ba chữ, hết hai chữ là có thể đại biểu tính cách,
vừa“lãnh” lại “băng”.

Hạ Tổng? Hắn lại trở thành Hạ Liên rồi sao? Ý nghĩ này làm cho Nam Cung
Tước rất bất mãn. Cô tự nhiên biến hắn trở thành người đàn ông khác.

Luật sư? Cô thật sự là một luật sư, thật không nghĩ tới. Còn tưởng rằng
tối hôm đó là nàng nói đùa. Nhìn Lãnh Nặc Băng trước mặt mặc đồ công lại có thể hiện lên khí chất ngạo nghễ bẩm sinh của nàg. Con ngươi đen thâm thúy vì nhìn thấy Lãnh Nặc Băng mà hiện chút ý cười.

”Vụ án Đại Lỵ? “

Nam Cung Tước cũng không rõ chuyện trong công ty của Hạ Liên. Bất quá
nhìn về phía cái cô gái dám đánh trận này, dám cùng Hạ gia đấu, hắn chỉ
biết cô gái này lá gan không hề nhỏ. Cô không phải là đóa hoa trong nhà
kính mà là con báo hung mãnh trên vùng thảo nguyên rộng lớn. Hôm nay đột nhiên gặp mình như vậy cô vẫn có thể tự nhiên chậm rãi nói về “vụ án
Đại Lỵ”

Chẳng lẽ cô không muốn gặp mình? Cũng đúng, nếu cô muốn gặp mình thì
ngày đó cũng sẽ không chạy trốn! Cô gái chết tiệt! Xem tôi hôm nay làm
sao bắt được em!

”Là anh vô duyên vô cớ đơn phương phá bỏ hợp đồng, hành động đó làm cho
đương sự của tôi nửa năm nay thậm chí về sau đều không có công việc,

khiến kinh tế bị tổn thất, cho nên anh phải bồi thường tương ứng!”

Vừa nghĩ tới mình lấy thân phận luật sư mà đến đến, hơn nữa cái cô nàng
Đại Lỵ kia rất có khả năng đứng trước mặt đàn ông mà phô ra bộ ngực sữa
kia, tức thì đôi mắt đẹp kia liền nhiễm lên tia lạnh như băng.

Nam nhân không có một người nào, mà không cảm lời mắng ấy rất là đẹp.
Lãnh Nặc Băng cũng không biết cảm xúc của mình vì sao lại không khống
chế được như thế.

Nam Cung Tước cũng có thể nghe ra lời nói của cô trước sau không giống
nhau, nhìn nữ nhân chân đi giày cao gót nãy giờ vẫn đứng ở trước mặt
mình, hắn có chút đau lòng

”Cô ngồi xuống trước, chúng ta nói chuyện.”

Nam nhân nói bằng giọng điệu ôn nhu trước giờ chưa từng có. Con ngươi
đen vốn đang tức giận, trong nháy mắt thay bằng ánh mắt đau lòng. Ngay
cả chính hắn cũng không biết mình lúc này thanh âm có cỡ nào ôn nhu.

”Không cần!”Không chút nghĩ ngợi, Lãnh Nặc Băng lập tức cự tuyệt. Cô chán ghét loại đàn ông giả mù sa mưa này.

Trong đôi mắt đẹp đều là hình ảnh của người đàn ông đáng ghét. Cái cô gái này thái độ sao lại như vậy?

Nam Cung Tước rất muốn tiến lên đánh hai cái vào mông Lãnh Nặc Băng để trừng phạt.

”Cô không ngồi, chúng ta liền không bàn nữa.”

Giọng điệu tuy nhàn nhạt, nhưng bên trong mười phần khẩu khí mệnh lệnh
khẩu khí. Nam Cung Tước chắc chắc Lãnh Nặc Băng nhất định sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống. Quả nhiên, Lãnh Nặc Băng hung hăng liếc hắn một cái, sau
đó mới ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận