Cố Như bưng hai tách trà bước ra từ căn bếp tiến đến gần chỗ anh đang đứng, vừa ngửi qua đã nhận ra.
- Trà hoa nhài?
- Đúng rồi, sao thầy vừa ngửi đã nhận ra vậy?
Anh cười mỉm nhẹ nhàng điềm đạm, cầm tách trà từ tay cô ấy lắc nhẹ nói:
- Uống nhiều nên quen mùi.
Cũng phải, Đường Trạch thuộc tuýp người nhẹ nhàng từ tốn, có tính cách không xô bồ hay ồn ào.
Cũng giống như hương trà lài thanh thơm, tầng vị nhẹ nhưng đằm sâu, không gắt.
Cố Như tỏ ra thích thú, hai mắt như sáng ra long lanh như sao trời khi biết anh cũng thích uống hương vị trà giống mình.
- Giống em quá, tuy em không nhẹ nhàng tinh tế nhưng rất thích cái mùi hương nhàn nhạt này.
Sở thích của em là thưởng thức trà lài vào những buổi chiều yên ắng hoặc buổi tối tĩnh lặng, bởi đó là khoảng thời gian thư giãn sau một ngày học tập mệt mỏi.
Đường Trạch mỉm cười nhấp một ngụm, hương vị tinh tế và ấn tượng mà trà lài mang lại bắt đầu từ lần thưởng thức đầu tiên.
- Học hành là trách nhiệm của mỗi người, có gì đâu mà khổ?
Cố Như nhíu mày đá mắt với anh, uống hớp trà nói:
- Vì thầy thông minh nên mới không cảm nhận được áp lực của các môn học.
- Nếu em nghiêm túc học tập sẽ có cái nhìn khác ngay!
Cố Như thở dài ngồi xuống bộ sofa gần đó.
- Thôi bỏ đi, mình không cùng chí hướng!
Anh bước đến bỏ cặp xuống ghế ngồi đối diện cô ấy hiếu kỳ hỏi:
- Tôi thấy em cũng đa tài đó chứ? Sao không học trường sân khấu điện ảnh, hay trường đại học đào tạo chuyên ngành hội họa mà chọn trường kinh tế?
Cố Như chống cằm, vắt chéo chân lắc nhẹ ly trà trong tay tỏ ra sầu não nói:
- Đam mê chỉ là đam mê thôi, cuộc sống mới là thực tế!
Giữa một công việc mình yêu thích và một công việc kiếm được nhiều tiền? Cô ấy đã chọn một công việc được trả lương cao, làm sao cô ấy có thể sống ở thành phố lớn này mà không có tiền? Hầu hết những người mới bước chân vào xã hội đều sẽ cảm thấy đồng tiền quý giá như thế nào, họ phải chịu đựng rất nhiều khó chịu sau khi làm việc cả tháng trời, cho đến khi lĩnh lương như một cơn gió thoảng, tiền chưa ấm tay đã bay đi mất.
Nghe Cố Như than thở vậy anh lại cười nhạt bỏ ly trà trên tay xuống nhìn cô ấy.
- Nếu chọn đam mê, sở thích có rất nhiều lợi ích.
Đầu tiên, là sự tự do, tiếp đến là thời gian và cuối cùng là trạng thái tin thần.
Anh vẫn quan niệm rằng nếu hạnh phúc với những gì mình đang làm sẽ thích chính mình, sẽ có được sự bình yên bên trong.
Và nếu có được điều đó, cùng với sức khỏe thể chất, cô ấy sẽ có được nhiều thành công hơn những gì có thể tưởng tượng.
Cố Như lập tức phản biện:
- Nhưng việc lựa chọn đam mê cũng làm giảm số tiền cần thiết cho cuộc sống.
- Tùy quan điểm em vậy.
Cô cầm ly rta trên bàn đưa lại cho anh ấy, tay kia ra hiệu anh tiếp tục.
- Nào nào uống tiếp đi đừng nói nữa trà nguội mất! Không phải thầy thích trà này sao?
Lúc này anh mới để ý đến chiếc tách trong tay cô ấy.
Thiết kế của tách trong suốt, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy màu sắc của lá trà bên trong, tách trà tinh xảo và trang nhã, nhìn thôi đã thấy thích thú.
- Trông tách trà này lạ quá.
- À, thầy đang thắc mắc tại sao em lại chọn những tách trà trong suốt thay vì màu mè hay trang trí hoa văn phải không?
Anh gật đầu cầm ly trà từ tay cô ấy, có vẻ hứng thú khi nghe cô giải thích.
- Nó làm em cảm thấy ngon miệng hơn khi thưởng thức.
Anh nhướng mày.
- Đơn giản vậy thôi?
Cố Như bật cười hỏi ngược lại:
- Thầy còn chờ đợi điều gì?
Cô ấy chỉ tay quanh căn hộ của mình cho biết, ban đầu căn hộ của cô ấy chỉ có màu xám và trắng, nhưng bây giờ có rất nhiều thứ được treo trên tường, miễn là thứ cô ấy thích, cô ấy sẽ mang nó về nhà.
Cuộc sống quá mệt mỏi, cô coi căn hộ là nơi chữa lành tâm hồn.
Nếu không đến nhà cô gái này chắc có lẽ Đường Trạch sẽ không biết cô lại mang trong mình dòng máu nghệ thuật đến vậy, tinh tế chọn lọc từng tách trà.
Dù bộc lộ ra hay không, nếu để ý sẽ thấy ở Cố Như một tâm hồn đậm chất nghệ sĩ đầy hấp dẫn.
Hai người ngồi thoải mái uống trà trò chuyện cùng nhau, Cố Như vô tình nhìn thấy cặp mình chưa kéo khóa nên đã đổ hết tài liệu bên trong ra ngoài liền để tách trà xuống bàn cúi người nhặt lại, Đường Trạch cũng đứng lên giúp cô ấy một tay.
- Có vẻ như sách của em ướt hết rồi.
- Phải, lúc chiều em không mang theo áo mưa.
- Tôi thấy mà.
Cố Như cười xấu hổ xếp sách, tài liệu lên bàn rồi đứng lên cầm cặp ra ngoài ban công treo lên để gió đêm lùa vào.
Đường Trạch bên trong ôm đống sách của cô ấy đến bên bệ cửa sổ, mở từng cuốn sách ra cầm hai bên bìa vẩy nhẹ mấy cái cho ráo nước rồi xếp ra thành hàng.
Trong lúc vẩy từ cuốn lưu bút cũ của Cố Như rơi ra tấm ảnh, Đường Trạch vội nhặt nhặt lên.
Trong ảnh là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, mặt mộc và không trang điểm nhiều mặc áo dài trắng chiết eo chất liệu lụa, đồng phục của rất nhiều nữ sinh trường phổ thông.
Máy tóc bồng bềnh uốn nhẹ phần đuôi, tóc mái mảnh mai trẻ trung đang ngồi thẳng lưng vuốt nhẹ mái tóc, mỉm cười tay còn lại đặt trước đùi vắt chéo chân ngồi cạnh chàng trai nhỉnh hơn vài tuổi cũng mặc bộ đồng phục trường, choàng tay qua eo cô ấy trông khá thông mật, cả hai cùng nhìn vào ống kính mỉm cười thật tươi.
Anh vừa ngỡ ngàng vừa ngờ vực nhìn Cố Như, cô gái trong ảnh này có phải là cô ấy không?
Vừa hay cô từ ngoài đi vào thấy anh phơi sách mình trên bệ cửa sổ nên hốt hoảng chạy tới ngăn cản.
- Ôi! Lỡ tối trời lại mưa hay nổi giông thì sao? Sách em bay xuống dưới hết đó, không được mau thu dọn lại đi, cách này không an toàn!
Anh không mấy để tâm đến câu chuyện của hai người, chỉ nhìn bức ảnh và cô xem có phải cùng một người hay không.
Cố Như đang thu dọn không nghe Đường Trạch nói gì, khi nhìn qua thấy anh đang cầm trên tay tấm ảnh của mình liền hoảng hồn giật lại giấu vào quyển lưu bút.
- Thầy lấy cái này đâu ra vậy?
Anh ngây thơ hỏi:
- Em gái sinh đôi với em hả?
Cố Như bật cười giải thích:
- Gì chứ? Em đó!
Sự ngạc nhiên thoáng qua khuôn mặt anh trong vài giây rồi biến mất.
- Tôi thấy em để tóc dài đẹp mà?
Chắc có chuyện gì đó xảy ra khiến cô gái này quyết định thay đổi bản thân nhiều tới vậy.
- Thế bây giờ trông em không đẹp à?
Bị Cố Như hỏi cắc cớ anh không biết trả lời thế nào, cười nhẹ một tiếng xua tay.
- Tôi hỏi thôi!
Ánh mắt cô bỗng buồn lạ thường, giọng nói chất chứa nhiều suy tư:
- Kể ra thì đúng là một câu chuyện buồn đó.
Lúc trước em từng yêu đương với một người, ban đầu em chủ động có tình cảm với anh ấy, anh ấy nói thích con gái tóc ngắn, hôm sau em không chút do dự cắt phăng mái tóc dưỡng mấy năm của mình để có được tình yêu của anh ấy.
- Vậy giờ cậu ta đâu rồi?
Cố Như cười khổ cúi đầu kể:
- Lên đại học, em học lên Thành phố anh ấy chọn ở lại quê học ở Tỉnh.
Vì lý tưởng và hoài bão của hai người khác nhau, ngoài tình yêu ra chúng em vẫn còn nhiều thứ phải phấn đấu nên đều tôn trọng quyết định của nhau.
Chúng em khóc hết nước mắt khi chia tay, nhớ nhau tha thiết, thư đi thư lại, những cánh thư thưa dần, sau một năm thì đứt hẳn.
Có rất nhiều cô gái xinh đẹp xung quanh anh ấy, bởi vì anh ấy học giỏi và hát rất hay.
Với anh cp lẽ em chỉ là cái bóng mờ nhạt, nên đâu còn nhớ những kỉ niệm mà hai đứa đã từng chơi đùa, đã từng xếp hoa phượng hình cánh bướm ép vào trang lưu bút…
Mỗi lần nhắc đến tình cũ trái tim chợt đau nhói, lòng chợt xót xa, đáy mắt lại ứ đọng nước, cô quay qua nhìn Đường Trạch cười gượng hỏi:
- Em ngốc lắm phải không thầy?
Đường Trạch thở dài một hơi nặng nề, không hiểu sao khi nghe câu chuyện của cô ấy xong đột nhiên có cảm giác muốn che chở cô gái này.
Anh xoa đầu cô ấy nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn âu yếm cười khì một tiếng nhẹ nhưng đang cố nén lại.
- Ừm, ngốc lắm!
Vô vàn những thanh âm khác nhau bên dưới tần lầu.
Phố về đêm vẫn nhộn nhịp người qua kẻ lại.
Trong dòng chảy âm thanh không bao giờ dừng lại, một khoảnh khắc yên tĩnh bất chợt tạo ra một cảm xúc đặc biệt.
Trong không gian yên tĩnh, bỗng dưng cô ấy cảm thấy có một niềm hạnh phúc ghé qua.
Một niềm hạnh phúc rất bất chợt nhưng lại lấp đầy cả tâm hồn, sâu sắc và tha thiết.
...…o0o…...
Sáng hôm sau Cố Như đến lớp, vì tối qua dầm mưa nên sáng ra bị sốt trong người nóng bức có chút khó chịu nhưng vì đã hứa với Đường Trạch nên cô phải đến trường.
- Nhìn kìa, mấy nay nghỉ tới bữa nay mới chịu đi học, đúng là bạn gái của giáo sư nên muốn làm gì cũng được, ngưỡng mộ ghê nha.
Cũng là vấn đề này nhưng mấy ngày trước lại nói: “Chăm học quá há, ngày nào cũng tới trường ôn bài đồ, bạn gái của giáo sư mà sao không nghỉ học ở nhà chơi mấy bữa đi! Có giáo sư chống lưng mà sợ cái gì? Mày giả vờ chăm chỉ cho ai coi?”.
Đúng kiểu “làm dâu trăm họ”, Cố Như có thể đối diện với những lời ác ý bằng một tâm thái bình thản, thong thả bước đến chổ mình ngồi xuống.
Hôm nay không còn vùng dậy đấu tranh khiến mấy đứa bạn trong lớp lấy làm lạ, đang định thi nhau đã khích thì Đường Trạch bước vào, thế là quay về chổ cũ vào ghế trật tự.
Đường Trạch bỏ cặp xuống bàn, đeo lên tai micro trợ giản không dây, doãn hai tay đặt lên bục phát biểu nhìn lướt qua đám sinh viên bên dưới giọng ôn tồn:
- Trước khi vào tiết còn có hai vấn đề cần giải quyết, tạm thời đóng giáo trình, tập trung lên đây!
Mọi người đóng giáo trình lại gạt sang một bên tò mò không biết chuyện gì, tiếng bàn tán xôn xao khắp giảng đường cho đến khi thầy hiệu trưởng bên ngoài bước vào.
Tiết Triết bị hoãng lại vài phút để giải quyết một số chuyện cá nhân.
Thầy Tần chắp tay sau lưng dáng nghiêm nghị đứng trước mặt toàn bộ sinh viên khoa Triết minh oan cho Cố Như, ông nói:
- Có lẽ chuyện thầy bị mất ví các em đều biết, giờ thầy lấy lại được ví các em cũng biết rồi đúng không? Nếu các em hiểu lầm việc bạn cùng lớp mình cố tình lấy cắp hay nhặt được không trả đúng là một hiểu lầm tai hại.
Ông xác định thời điểm đó chỉ có ít tiền lẻ chưa đến năm chục trong ví, nên việc Cố Như lấy cắp vì tư lợi riêng hoàn toàn không hợp lý.
- Mấy ngày vừa qua thầy nhận được thông báo sinh viên khoa Triết thường đánh nhau, điều đó là không tốt và thầy không muốn tái diễn thêm lần nào nữa.
Lần đầu thầy chỉ nhắc nhở, nếu lần hai tái phạm sẽ thông báo với cha mẹ các em phối hợp cùng để giúp các em khắc phục khuyết điểm.
Nếu các em ngoan cố không chịu sửa sai nữa nhà trường bắt buộc phải đưa ra hình thức xử lý kỷ luật, tạm dừng học ở trường có thời hạn và thực hiện các biện pháp giáo dục khác theo quy định của Bộ giáo dục và Đào tạo.
Đứng trước mọi người ông thẳng thừng cảnh cáo về vấn nạn bạo lực học đường khiến những người từng có thành khiến với cô ấy trước đó hơi rén lạnh sóng lưng.
Về phần Đường Trạch, anh cũng đứng ra giải thích về bức ảnh rầm rộ trên mạng xã hội mấy ngày trước.
Anh ấy nói bức ảnh được chụp trong kỳ học hè tháng 7, hôm đó Cố Như vừa kết thúc tiết học buổi tối, tiện đường đi ngang phòng nên cùng anh trao đổi về bài tiểu luận.
Khi trao đổi xong vừa hay anh ấy xong việc nên cả hai cùng nhau đi về, một lần nữa đứng trước mặt sinh viên đính chính quan hệ giữa anh và cô ấy đơn thuần chỉ là “giáo sư và sinh viên” ngoài ra không phải quan hệ bất chính hay mờ ám gì như bài viết trên diễn đàn trường đăng.
Mọi chuyện được làm rõ sự thật sáng tỏ, vài sinh viên không còn cái nhìn xấu về Cố Như nữa, có chăng chỉ mấy đứa ngoan cố bằng mặt không bằng lòng.
Tin đồn hẹn hò với giáo sư theo đó cũng lắng xuống không còn nghe ai nhắc tới nữa.
Những ngày sau đó dường như bạo lực học đường không còn xảy ra, bạn bè cũng không còn ai xa lánh, họ dần tiếp xúc trò chuyện với cô ấy thường xuyên hơn, nhưng sau biến cố vừa rồi ngoài những người bạn thân thiết gặp khó khăn không quay lưng ra cô không muốn giao tiếp hay tha thứ cho bất cứ ai nữa, có lẽ vì lòng tin đã mất khó tìm lại.
...…o0o…...
Những bông hoa trắng nhụy vàng rơi rụng vẫn tươi tắn dịu dàng, qua một đêm mưa, hửng nắng hoa ngâu chín vàng chi chít trong lá xanh, nắng cháy cánh hoa lan rụng trắng gốc.
Cố Như đang ngủ gục trên bàn, thằng Kiệt bên ngoài chạy nhanh vào lớp, lúc chạy ngang đụng vào vai cô ấy hét lớn:
- Giáo sư vô rồi!
Cố Như giật mình chợt ngồi dậy mắt mơ màng nhìn xung quanh.
Khoảnh khắc Đường Trạch bước vào lớp, mùi hoa trong không khí lan hương bay tỏa khắp giảng đường ngỡ như nắng gió thơm ùa ập cả vào giảng đường, không gian bỗng trở nên thanh khiết lạ thường.
Vẫn vào bằng cửa chính, vẫn là chiếc áo sơ mi màu trung tính, chiếc quần âu đen thân quen, nhưng sao hôm nay bỗng thấy giáo sư mình đẹp trai hơn ngày thường.
Lúc đó cứ giống như bừng sáng cả một bầu trời, và khi anh quay xuống lớp nói lời chào đầu tiên thì cô thấy lấp lánh trong đôi mắt.
Sự rung động nhất thời khiến cô ấy hơi bay bổng một chút, má ửng hồng, đôi khi lại nhìn trộm xuống ngực, lộn xộn những hồi hộp, âu lo.
Trong tiết học hôm nay Cố Như chẳng nghe lọt tai chữ nào, sự chú ý điều đặt lên người Đường Trạch.
Luôn chăm chú lén nhìn anh, dõi theo nhất cử nhất động người ta làm gì, biểu cảm ra sao.
Lúc trước ghét đến mức nhìn không dứt ra được giờ thì thích đến nhìn đắm đuối, nhìn không chớp mắt.
Nhiều lần Đường Trạch nhìn xuống bắt gặp nhưng không hề ngại ngùng hay lảng tránh.
Cô nhìn anh rồi anh nhìn lại mắt xuyên mắt chẳng khác nào đấu mắt đâu cơ chứ?
Cố Như ngượng ngùng chớp mắt liên tục, cô ấy nhìn thì được chứ anh nhìn lại là bối rối ngay.
Đầu bắt đầu nhảy số muốn Đường Trạch rời mắt bằng cách nhìn anh ấy bằng ánh mắt siêu ngây ngốc với nụ cười và pha liếm môi.
Đã nhìn đắm đuối rồi lại còn hành động vậy nữa, “hold” liêm sỉ của cô gái này đâu mất rồi? Người thường là rớt tim cái rụp chứ chẳng đùa, may mà Đường Trạch vững vàng quay mặt lên kịp lúc tiếp tục thuyết giảng..