Cô Gái Băng Lãnh Và Chàng Trai Băng Giá

1 tháng sau, trong phòng bệnh VIP
Giữa căn phòng màu trắng tinh khôi với mùi thuốc khử trùng rất nồng, hai chiếc giường rộng đặt hai nơi. Chiếc giường mà người con trai đang nằm đó à nhắm nghiền đôi mắt. Đôi đồng tử phượng hoàng vẫn im lìm không chịu mở ra. Hàng mi cong vút chẳng có lấy một chút động đậy. Còn chiếc giường bên cạnh kia, một thiên thần đang ngủ say, chìm vào một giấc mộng. Thiên thần ấy cũng vậy, đôi mắt cũng nhắm nghiền chẳng có dấu hiệu của sự sống. Bỗng một lúc lâu sau, ngón tay của thiên thần khẽ động. Nó từ từ mở đôi mắt ra và mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi làm nó khó chịu. nó ngồi dậy nhưng cơn đau từ đầu ập đến làm nó khựng lại.
Có chuyện gì với nó vậy. Đây là đâu, người bên cạnh nó là ai và......nó là ai. Nó chẳng nhớ gì về mình cả. Nó càng suy nghĩ thì đầu càng đua. Nó cứ vậy mà ôm lấy đầu của mình. Bất chợt một giọt nước mắt rơi xuống. Nó giật mình đưa tay lên rồi lau đi giọt nước mắt ấy. Nhưng lau rồi thì hai ba giọt khác cứ rơi xuống thôi. Tim nó đang rất đau. Nó không hiểu là vì lí do . Chắc có lẽ nó chẳng hiểu đâu, vì người bên cạnh nó là người nó yêu nhất trên đời. Vì cứu nó mà hắn phải nằm đó. Và chắc có lẽ là dù đã mất hết kí ức của mình thì trái tim của nó đã không cho phép nó quên đi người nó yêu. Đặt hai bàn chân trần xuống nền nhà lạnh lẽo, nó loạng choạng đứng thẳng lên rồi bước tới bên người con trai trong vô thức. Nó khẽ chạm vào gương mặt yêu nghiệt kia mà thấy tim càng đau hơn, như bị ngàn vạn mũi dao đâm vào vậy. Không gian xung quanh lắng đọng, sự im lặng bao trùm. Mi tâm hắn khẽ lay động rồi cũng mở ra. Hắn đã quay trở về. Hắn nhìn thấy nó thì giật mình mở to đôi mắt ra và bật dậy. Cơn đau từ lưng truyền đến không làm hắn đau đớn. Chợt hai người nhìn nhau. Hắn hỏi:
-Cô....là ai?
Một câu hỏi, một ánh mắt khó hiểu nhìn nó với cảm xúc bình thản. Vậy là hắn cũng chẳng nhớ gì cả. Nhưng hắn cũng giống nó, tim rất đau và rất rát. Phải chăng tình yêu cũng đã không cho phép hắn quên đi tình cảm cũng như người con gái hắn yêu. Và rồi "CẠCH" cánh cửa phòng mở ra, nó vội vàng rút tay của mình về. Nó thấy thật dư thừa.
Từ ngoài, cậu, cô và nhỏ bước vào. Ba người ngạc nhiên không thôi. Chuyện gì đang diễn ra trước mặt họ vậy, hai người kia.....tỉnh rồi ư? Ba người chạy nhanh tới đó rồi hỏi han làm hai bệnh nhân nhà ta chóng mặt. Lúc lâu, ba người bị đuổi ra khỏi phòng để lại không gian riêng cho nó và hắn. Hắn lại lên tiếng

-Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi, cô là ai?
-Tôi không biết mình là ai cả. Còn anh?
-Tôi không biết.
Vừa rồi, ba tiếng "Tôi không biết" vang lên làm đối phương đau nay càng đau. Rốt cuộc họ có liên quan gì đến nhau?
________________________________________________________________________________________________________________________
Đôi lời tác giả

-Xin chào tất cả các độc giả, thời gian qua, việc học ngày càng chồng chất làm mình chẳng có thời gian. Mình biết là mình luôn up chap trễ và biện nhiều lí do nhưng mình vẫn mong các bạn tin tưởng mình. Giờ mình xin đính chính lại là mình năm nay 1* tuổi và việc học của mình chiếm hầu hết thời gian mà mình có. Ngoài ra mình còn phải dành thời gian để làm bài tập nữa nên thời gian rất ít cộng thêm mình phải viết ba truyện nên thời gian lại bị rút ngắn. Mong mọi người thông cảm ạ.
À mà còn chuyện này nữa. Mình xin hỏi ý kiến mọi người là mình nên kết bộ truyện này bằng cách nào:
A. HE
B. SE
C. BE
Nếu các bạn không góp ý thì mình sẽ cho bộ truyện kết thúc bằng cách SE (góp ý thông qua comment)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận