Mùa mưa, trong không khí cuồn cuộn sự ẩm thấp.
Hoa tường vi rải rác trong trường Thất Trung, không hề thấy sự tàn lụi dưới mưa gió, trái lại lại đang bung mở.
Kết thúc tiết thể dục, một đám nam sinh chen chúc nhau mà tản ra, Vân Chiêu thì phải ở lại kiểm kê số lương bóng chuyền và đưa những thứ này về phòng thiết bị.
Thiếu nữ buộc đuôi ngựa cao, vạt áo thun vải thể dục ôm sát đường eo, theo động tác nhặt bóng, độ cong của đuôi ngựa lại giống như trăng lưỡi liềm sáng ngời, nhanh nhẹn sống động.
“Chiêu Chiêu, hôm nay cậu có định ở lại chuẩn bị cho thi đấu không?” Thiếu niên 13-14 tuổi như măng mọc sau mưa, chiều cao cơ thể tăng nhanh, nhưng toàn thân vẫn lộ ra sự trẻ con chưa hết.
Tần Bách giúp cô sửa sang lại số bóng chuyền dư xong, nhân tiện đẩy mắt kính trên mũi.
“Không được, hôm nay có việc.” Vân Chiêu cho cậu một ánh nhìn cảm ơn: “Tần Bách cảm ơn cậu nhé, không có chuyện gì nữa thì tớ đi trước đây.”
Nắm tay nắm chặt của cậu đột ngột thả lỏng, lắp bắp gọi thiếu nữ đã đi được vài bước về phía trước: “Ngày mai, có thể… ở lại một lát không, câu cuối cùng của bài thi toán năm kia tớ không làm ra được.”
Thành tích của Vân Chiêu đúng là rất tốt.
Trong áp lực cạnh tranh quan trọng của Thất Trung, mỗi lần cô thi thứ hạng đều đứng hàng đầu, còn được trời phú cho khả năng toán học, khiến cô trở thành tuyển thủ hạt giống trong cuộc thi toán học của học sinh trung học.
“Được chứ.” Cô không nghĩ sâu xa, căn cứ vào nguyên tắc giúp đỡ lẫn nhau giữa bạn học mà sảng khoái đồng ý.
“Gặp sau.”
Nói xong, mặt Tần Bách lập tức đỏ lên, lan đến tận cổ, làm cậu rơi vào trạng thái nhiệt độ không được bình thường.
Vân Chiêu giơ tay tạm biệt cậu, khoé miệng thiếu nữ có má lúm đồng tiền nhạt, đôi mắt cười cong như trăng non, như hoa cúc con mới sinh, trong sáng vô hại.
Đi vòng qua những dây leo màu xanh lá đang nhỏ nước rì rào, Vân Chiêu đến phòng thay đồ thay váy liền màu trắng, khi đi ra bất giác mà bước nhanh hơn để về nhà.
Sáng nay, mẹ nuôi Trương Trình Linh dặn cô sau khi tan học thì về nhà sớm một chút, vẻ mặt còn rất nghiêm nghị, tuy rằng không biết rõ nguyên nhân lắm, Vân Chiêu vẫn tạm thời không tính ngỗ ngược.
Sắc trời âm u, tiếng còi xe trên các con đường trước trường học tỏ rõ sự nôn nóng trước trời mưa to.
Mấy chiếc xe cảnh sát ở trước mắt rít gào mà chạy qua, tầm mắt của Vân Chiêu nhìn theo một lúc, bàn tay theo bản năng nắm chặt quai cặp.
Tháng này thành phố Giang đã xảy ra ba vụ án giết người, thi thể thứ ba được người ta phát hiện trong thùng đồ ăn cặn ở chợ đêm, ngâm đến nỗi nhìn không ra hình người.
Người nhiều thì hỗn tạp, việc bảo vệ hiện trường không thể thực hiện hiệu quả, ngày hôm sau đã bị phóng viên đưa tin từ đó cấp tốc bước lên tiêu đề mặt báo.
Thủ pháp gây án của cả ba vụ đều giống nhau, đầy rẫy nồng nặc dấu vết cá nhân, phóng viên không kiêng dè gì mà phóng đại hung thủ có thể là sát nhân hàng loạt, quấy nhiễu làm lòng người hoảng sợ.
Vân Chiêu cũng đã nhìn tờ báo kia, loáng thoáng nhớ người bị hại của ba vụ án đều do nghẹt thở mà chết.
Tín hiệu đèn giao thông thay đổi, cô lập tức thu lại suy nghĩ mà chuẩn bị băng qua đường.
Nhà hiện tại là ở trong nội thành cũ, còn chưa bị xếp vào kế hoạch phá bỏ và di dời, cho nên các hộ gia đình cũng vàng thau lẫn lộn.
Vân Chiêu đường quen dễ đi mà vòng qua bảy tám con ngõ khác nhau, còn chưa gõ cửa đã phát hiện cửa nhà kẽo kẹt một tiếng bị gió thổi mở ra.
“Con đã về.” Cô buông cặp sách, lại không nghe thấy tiếng nhắc nhở mọi khi của Trương Trình Linh.
Trong không khí ngập tràn mùi tanh không bình thường, khác với mùi tanh của chợ bán cá, như thế này giống một kiểu tuyên bố cái chết hơn.
Trong lòng hết sức nghi ngờ hai chân đã đi tới phía trước di chuyển vài bước, vòng qua huyền quan ngăn lối, Vẫn Chiêu đầu tiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng.
Chất lòng màu đỏ từng dòng từng dòng chảy tới bên cạnh chân, uốn lượn trào ra, giống như cánh hoa anh túc bị kéo dài ra.
Đồng tử chợt co lại một cái, cả người cô run rẩy, như rơi vào một kẽ nứt băng đông lạnh ngàn năm, nhất thời sững sờ tại chỗ không có phản ứng.
Ba mẹ nuôi song song đổ người trong vũng máu, đặc biệt là Trương Trình Linh, do sợ hãi mang đến phản ứng sinh lý khiến hai mắt bà trợn lên, như đang tố rõ chân tướng chết không nhắm mắt.
“Ba, mẹ…” Cô không biết phải làm gì mà ngồi xổm người xuống, váy liền màu trắng nhiễm máu tươi, một mảng đỏ trên nền màu tinh khôi nhất lại làm bật lên nét lộng lẫy xinh đẹp.
Duỗi tay thăm dò, một khoảng lặng im, đầu ngón tay Vân Chiêu run rẩy, xác định hô hấp của hai người không còn nữa.
Cuồng phong thổi càng mạnh mẽ hơn làm cánh cửa rung ầm ầm, váy liền cũng bị gió quạt đến, như một khinh khí cầu phồng lên.
Tâm lý không thể hoàn toàn chấp nhận này là sự thật, nhưng nước mắt đã sớm trượt xuống theo gương mặt, càng lau ngược lại lại càng nhiều, Vân Chiêu bụm mặt, cuối cùng kiềm nén tiếng khóc không được nữa.
Khi chống ghế đứng dậy, tay chân cô lạnh lẽo cả một vùng, thấy trong tay Trương Trình Linh cầm điện thoại cô mới phản ứng lại, lấy tình cảnh này, việc cấp bách trước mắt là phải tìm cảnh sát báo án.
Thiếu nữ quỳ gối trong vũng máu, ngập ngừ mở miệng, giọng nói run rẩy nói: “Cục Công anh thành phố Giang phải không, cháu muốn báo án.”
-
Trong văn phòng của Cục Công anh thành phố Giang, nhóm cảnh sát đã liên tục làm việc một ngày một đêm, mệt rồi thì đều trực tiếp đắp áo ngủ trên ghế văn phòng, màu xanh ở mắt không thể giấu được.
Cả cảnh sát từ đại học cảnh sát tới thực tập là Chử Lan Xuyên cũng không ngoại lệ.
Anh có được kết quả kiểm tra loại trừ và đối chiếu đã giao tài liệu cho Hàn Lĩnh.
Hàn Lĩnh lật tài liệu, môi khô hoạt động: “Cửa hàng bán loại dây thừng trong toàn thành phố Giang này quá nhiều, mà công cụ gây án khác lại vẫn chưa từng để lại hiện trường vụ án, đi từ khía cạnh hung khí chỉ sợ là không có kết quả gì.
Hàn cục từ thành phố Lê được điều tới thành phố Giang không lâu, nhưng quyền cao chức trọng, làm việc thận trọng, trước mắt coi như là nhật vật nòng cốt trong Cục.
Ông bất đắc dĩ mà thở dài, trong ánh mắt trừ sự nôn nóng còn toả ra sự suy tư trầm lặng.
Trước đó mọi người bị chỉ trích, cũng là ông đứng vững trước áp lực bên ngoài, tỏ vẻ nhất định sẽ nhanh chóng đưa hung thủ ra trước vành móng ngựa, trả lại môi trường sống an toàn hài hoà cho quần chúng nhân dân.
Nói thì nói như vậy, nhưng kết quả điều tra có được đều như rơi vào vũng bùn của gông cùm xiềng xích, tiến lên không được.
Hàn Lĩnh xoa nhẹ giữa hai mày, ông gỡ kính viễn thị xuống, mới phát hiện ra Chử Lan Xuyên vẫn luôn đứng bên cạnh mình chưa đi xa.
“Cậu là cảnh sát thực tập mới tới Cục nhỉ?”
Chử Lan Xuyên chỉ là thực tập, cho nên không có số hiệu và đồng phục.
Áo sơ mi đen bằng tơ rayon làm nổi bật dáng người cao lớn như tùng bách của anh, mặt mũi chứa đựng sự sắc sảo, môi mỏng khẽ nhếch, đường nét đẹp trai sáng sủa, lộ ra một loại khí phách phấn chấn.
Anh theo quy tắc mà đáp, giọng nói trầm thấp lôi cuốn: “Vâng, vừa tới tháng trước.”
Không biết trùng hợp hay không, vừa tới đã trải qua án giết người liên hoàn ba lần, chỉ điểm này thôi cũng đủ đen đủi rồi.
“Vất vả rồi, một đêm không ngủ, về nghỉ ngơi trước đi.” Hành Lĩnh nắm chặt túi hồ sơ, bước nhanh qua người anh.
Trong cục có sư huynh Hà Nguy Nhiên tốt xấu gì cũng được nghỉ ngơi dưỡng sức một lát, anh ta đi ra cửa lấy cơm hộp, cũng vỗ vỗ vai Chử Lan Xuyên khuyên bảo: “Tuổi còn trẻ đừng giày vò cơ thể quá, dễ bị tổn hại sức khoẻ.
Vụ án quan trọng, nhưng cũng phải chăm sóc cơ thể tốt rồi mới tra án đúng không?”
Trong không khí là mùi đồ ăn trôi nổi lửng lơ, thịt lợn rán chiên đến độ xốp giòn vàng óng, vừa nghe đã khiến người ta thèm ăn.
Hà Nguy Nhiên thấy anh không đáp, cũng không trách móc.
Vị cảnh sát thực tập mới tới này có tính cách thiên lạnh, nhưng ở phương diện lịch sự tình nghĩa cũng suy xét chu toàn, trên công việc cũng đủ nghiêm túc cẩn thận, hậu bối như vậy anh vẫn sẵn lòng đem hết sức mình mà dìu dắt.
Hai người đứng trước cửa thông gió, bên ngoài trời đã đổi.
Từ xa có một tia sét đánh xuống, rầm rầm ù ù, mưa to cũng theo đó mà lao thẳng xuống, lốp bốp đánh xuống đất.
“Cảm ơn sư huynh quan tâm.” Chử Lãn Xuyên vĩnh viễn là trạng thái tám gió thổi không động*, con ngươi sâu không thấy đáy như ao tù nước đọng, mọi việc đều đừng nghĩ tới chuyện quấy nhiễu.
*Bát phong xuy bất động: là một câu răn dạy từ một giai thoại của Phật giáo, ý nói cuộc sống vô thường, nên đừng vui khi được, đừng buồn khi mất.
“Anh, anh cả…” Đồng thời cảm nhận được hai luồng ánh mắt nhìn chăm chú, Trác Đình nuốt nước miếng xuống: “Có người báo án.”
Hà Nguy Nhiên cả cơm hộp cũng chưa kịp ăn một miếng, vừa mới uống một ngụm nước, kết quá uống rồi lại bị sặc: “Tình hình thế nào?”
Khu dân cư cảng phía nam, là một cô bé báo án, mười ba tuổi, sau khi về nhà phát hiện cha mẹ nằm trong vũng máu, không có dấu hiệu của sự sống.”
“Mọi người, tỉnh tỉnh ––––“ Hà Nguy Nhiên tăng mạnh lực bóp chai nước khoáng, sắc mặt xanh mét, anh có dự cảm, án lần này không đơn giản, vào giờ phút sống còn, lại tăng thêm áp lực phải phá án lên Cục Cảnh sát, tất nhiên chuyện này cũng không tách rời được với ba vụ án trước.
Hà Nguy Nhiên hấp tấp cầm thẻ cảnh sát, trong cục hấp tấp, chỉ có Chử Lan Xuyên trầm tĩnh như thường, giữ nguyên tư thế tựa vào tường.
Có mưa bụi bay vào, vải chỗ cổ tay áo và bả vai đã hơi ướt, anh lại không thèm để ý chút nào, thoạt nhìn là dáng vẻ của lão tăng ngồi thiền, thực ra là đang suy nghĩ vụ án trước mắt.
Hà Nguy Nhiên mắt sáng như đuốc, trước khi đi còn không quên gọi anh một tiếng: “Đàn em, cậu cũng đi cùng đi.”
Cảnh sát, pháp y quyết định chạy tới hiện trường vụ án ở khu dân cư Cảng Nam trước, cần gạt nước của xe cảnh sát lao nhanh vun vút, nhưng trước mặt vẫn bị màn mưa che lấp, tầm nhìn cực kỳ bị hạn chế, tốc độ chạy bất đắc dĩ phải chậm lại.
Chử Lan Xuyên lấy sổ ghi nhớ ra ghi lại địa điểm xảy ra vụ án thứ tư, mặt trên chi chít đều là ghi chép và suy luận của anh, rõ ràng viết mấy chữ to –––– “Liên quan, tâm lý tội phạm, thời gian vứt xác”.
Hiện trường thứ nhất không mất nhiều thời gian, Hà Nguy Nhiên nhanh chóng dẫn theo cảnh sát khác một mạch lên lầu, vào trong phòng lại không thấy tung tích của cô bé báo án.
Trách Đình lấy dụng cụ chuyên ngành ra giúp đỡ lấy ảnh chụp bằng chứng, quay đầu hỏi anh: “Anh cả, sao không thấy cô bé kia nữa?”
Sau khi chuyện xảy ra, Vân Chiêu không dám ở trong phòng, cô vẫn luôn ngồi trên bồn hoa dưới lầu, giống như một con búp bê nhỏ mất đi sức sống, trong cơn mưa rung gió thổi, kiểu trạng thái tinh thần này, căn bản không thể nào chú ý tới cảnh sát đã đến.
Chử Lan Xuyên đi cuối cùng đóng cửa xe, anh mở chiếc ô đen to, đốt ngón tay thon dài cầm cán dù, trong màn mưa chân bước về phía trước không nhanh không chậm.
Thân hình còng xuống của cô bé không ngẩng đầu, trên váy liền màu trắng nhiễm máu đỏ lấm chấm, thoạt nhìn đặc biệt khiến người ta sợ hãi.
Vì để tiện kết nối, anh chủ động ngồi xổm xuống, độ cao che ô theo đó mà hạ thấp, vừa đủ để cô ngẩng đầu lên.
Sợi tóc dính nhớp trên cổ cô bé, cả người cô bị giầm đến ướt đẫm, hết sức thảm hại, sống lưng mềm mại phập phồng, xem chừng là đang khóc nức nở.
Bên trái phía trên của áo sơ mi quanh năm đều chứa một cái khăn, anh giật cái khăn tay xuống, đưa tới chỗ cô bé không muốn ngẩng đầu trước mặt.
Vân Chiêu dưới cơn ngẩn người, ngừng khóc.
Quanh hơi thở có thể ngửi được mùi sơn trà toả ra từ khăn, cô không duỗi tay nhận, ánh mắt nhìn chằm chằm giày da đàn ông, nó được lau chùi bóng lưỡng, vớ sẫm bao lấy mắt cá chân khung xương rõ ràng, ống quần bị mưa to thấm ướt vài phần, nhưng từng cái giơ tay nhấc chân đều không thấy chút hoảng loạn nào, điềm tĩnh lại kiềm chế.
Hai người giằng co một lát, Vân Chiêu mới đột ngột phản ứng lại, ngón tay như cây hẹ của thiếu nữ nắm lấy chiếc khăn vuông vức kia, chùi lung tung lên mặt mình mấy lần.
Khi tiếp xúc, cô đụng phải lòng bàn tay ấm áp của đàn ông, như điện giật, khiến cô mới không cẩn thận đã khóc thành tiếng nấc cụt.
Cột nước mưa rơi thẳng xuống, bắn tung toé bên chân, Vân Chiêu lấy lại tinh thần phát hiện vớ của cô đã ướt hết, lúc hoảng sợ xuống lầu đã làm cô ngã một cái, đầu gối bị ma sát sướt da, dấu vết trên cái chân trắng nhỏ quá rõ ràng.
“Đừng sợ.”
Âm thanh như truyền đến từ lồng ngực, cất chứa sức mạnh kiên định.
Chử Lan Xuyên lại vươn tay một lần nữa, lòng bàn tay hướng lên trên, như thuần phục một con nhím đang co người trong góc.
Cô cắn môi dưới, trải qua biến cố lớn như vậy đầu óc đều trống rỗng, nói không thêm lời nào được nữa: “Anh, cứu em…”
Giống như con thú nhỏ sau khi bị thương thì van xin tội nghiệp.
Chử Lan Xuyên gác ô qua một bên, đôi tay luồn qua chân và eo của thiếu nữ, da thịt non như váng đậu để giữa tay anh, trên hàng mi đương run rẩy còn vương nước mắt chưa lau khô, muôn phần làm cho người ta thương mến.
Trong lúc mơ mơ màng màng, trước khi cô như chìm vào bóng tối nghe thấy người đàn ông nói một chữ: “Được.”