“Anh trai… Giống con chó vàng lớn…”
Lông mày của Chử Lan Xuyên như bị băng lạnh đông lại với nhau, trừ cười miễn cưỡng thì không bật ra được bất kỳ biểu cảm gì nữa.
Vân Chiêu gối trên cánh tay mà ngủ, phát hiện cánh tay đã tê rần mới xoay tỉnh, đôi đồng tử trong trẻo của cô bé phản chiếu cử chỉ bất lực của Chử Lan Xuyên tại thời điểm này.
“Anh, anh lấy bài viết của em để làm gì?”
Giọng nữ non nớt càng tăng thêm sự không đơn thuần trong mục đích của anh.
”À…” Chử Lan Xuyên giữ bình tĩnh để bỏ biểu cảm trên mặt xuống, hỏi một cách đương nhiên: “Bài viết cần người lớn ký tên không?”
“Em tự ký là được rồi.” Vân Chiêu chỉ cho rằng Chử Lan Xuyên đưa cô đến đây ăn một bữa, chậm chạp thu dọn cặp sách xong sau đó xoay đầu hỏi: “Em có thể đi được chưa?”
Trong nháy mắt Chử Lan Xuyên cảm thấy tâm trạng phức tạp, anh ngồi xổm xuống, đôi mắt đen nhánh cũng không hề bình tĩnh không có gợn sóng nào.
“Chiêu Chiêu, em thấy bác gái thế nào?”
Cô suy nghĩ một chút, khẳng định mà nói: “Khá tốt, đối với em cũng… rất tốt.”
Nhưng mà Vân Chiêu căn bản không nghĩ theo hướng bác gái sẽ nhận nuôi mình, cô vẫn luôn bị Trương Trình Linh coi là “con chồng trước”, bây giờ Trương Trình Linh và Dương Khánh đều chết bất đắc kỳ tử, đối với người khác mà nói cô chính là một sự trói buộc ấy chứ.
Chử Lan Xuyên thở phào nhẹ nhõm trong lòng, anh tiện đà mở đề tài: “Bác gái đã từng mất đi một người con gái, hiện tại dưới gối không có con, bà rất thích em, hy vọng em có thể ở bên cạnh bà.
Có lẽ, em có thể hiểu rõ ý của anh chứ?”
Cô cảm thấy kinh ngạc, cái cổ cứng ngắc vẫn không nhúc nhích: “Bác gái muốn nhận nuôi em sao?”
Bác gái ra từ phòng dành cho khách, bà nhìn ngôi nhà trống rỗng sau khi Vân Chiêu tới mới có một luồng sức sống hiện diện, bà lập tức đi đến trước mặt cô bé, ánh nhìn hết sức dịu dàng: “Chiêu Chiêu, bác gái có thể nói chuyện riêng với con không?”
Vân Chiêu không có lý do gì không đồng ý, cô ngồi trên sô pha, gương mặt thuần lương vô hại.
Bác gái gọt cho cô một quả táo, rất mực yêu thương: “Sau khi Tiểu Nhã rời đi, bác đã bắt đầu chăm sóc Lan Xuyên, nhưng hiện tại thằng bé cũng bận công việc, bác không muốn quấy rầy nó.
Bác vẫn luôn muốn nuôi thêm một đứa con gái, nếu con đồng ý, bác sẽ đối xử tốt với con, ăn ở đều giống như ruột thịt, Lan Xuyên đến thấy hoàn cảnh đặc biệt của bác nên lúc đó mới đến ở, con cũng có thể xem nó là anh trai, đừng coi như người lạ.”
“Chọn lựa có thể rất khó, chỉ là bây giờ con không có người thân, sau này không chừng còn sẽ chịu khổ như thế nào nữa.” Bác gái kéo tay cô đi đến phòng: “Con xem, sau khi Lan Xuyên nói cho bác bác đã bắt đầu trang trí, chỉ chờ một cô chủ nhỏ vào ở.”
Phòng dán đầy tranh vẽ phim hoạt hình, bàn học đầy đủ mọi thứ, bức màn hồng nhạt là sáng nay mới vừa lắp lên, tung bay đón gió buổi hoàng hôn, xây dựng một căn phòng ấm áp.
Vân Chiêu cúi thấp đầu xuống, cô chưa từng được ở một căn phòng tốt như vậy.
Bác gái sợ cô ngại mở miệng, đổi một cách nói khác: “Chiêu Chiêu, nếu con đồng ý sau này ở chỗ này thì gật đầu.”
Bác gái tốt với cô như vậy, cô không có cách nào từ chối.
Bây giờ chính cô đã giống như cây bèo cây sậy, bất kỳ cơn sóng gió nào cũng dễ dàng cắn nuốt lấy cô.
Vân Chiêu trong một thoáng đang suy nghĩ, như thấy lại Trương Trình Linh dựa trên tường phòng ngủ, ngậm thuốc lá liếc cô, khoé môi mỉa mai.
Cô muốn thoát, thoát khỏi gia đình thấp hèn không vui vẻ, thoát khỏi cuộc sống không thể nhìn thấy ánh sáng.
Tình cảm mạnh mẽ thúc giục cô gái nhỏ chủ động cầm tay người đàn bà, bác gái chăm sóc hợp lý, da trên tay vẫn trơn bóng tinh tế, lòng bàn tay ấm áp đặt lên hổ khẩu của cô.
Đỉnh mày mảnh khảnh giãn ra, Vân Chiêu gật đầu, nhìn căn phòng chuẩn bị cho mình, cuối cùng đã không còn nhìn thấy Trương Trình Linh.
Chử Lan Xuyên đưa cô về Cảng Nam lấy thứ muốn lấy, dọc đường đi, Vân Chiêu vẫn có vài phần mất hồn.
Tất cả như cơn mơ, bác gái nhận nuôi cô, cô lập tức có thể vào ở “căn phòng công chúa” chỉ thuộc về mình.
“Anh, sau này em sẽ ngoan ngoãn một chút, không để bác gái lo lắng.” Thiếu nữ thầm nắm tay, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay hiện ra một sự quật cường ngây thơ.
Chử Lan Xuyên đánh tay lái xong, nhìn dáng vẻ là muốn tán gẫu với cô một lát: “Bé con, em có nghĩ tới sau này em muốn trở thành kiểu người gì hay không?”
Thiếu niên mười bốn tuổi đó đã rất nghiêm túc mà suy xét về câu hỏi này, Chử Hằng giáo dục anh vẫn luôn là phải làm một người đàn ông đội trời đạp đất, tin tưởng chính nghĩa và pháp luật sẽ không tới trễ.
Người ba đó với anh mà nói vẫn luôn là anh hùng, cho dù đã trải qua vụ án ma tuý 4.30, cũng vẫn là một tấm bia to sừng sừng không ngã.
Vân Chiêu không nhìn rõ ánh mắt của anh, chỉ là cảm thấy lúc này Chử Lan Xuyên lạ lẫm xa xôi khác thường.
Là vùng đảo biệt lập cả đời cho đến cuối đời cô cũng không thể đuổi theo.
Cô thích toán, bởi vì con số cố định có đề bài giải sẽ mang cho cô đủ cảm giác an toàn.
Nhưng câu hỏi bình phương của 101 là bao nhiêu trước mắt lại không khiến vỏ đại não cô phản ứng.
“Bởi vì… Em muốn trở thành người có thể sóng vai với anh.”
Buột miệng thốt ra đáp án, cô chưa từng cảm thấy tâm trạng của mình sẽ gấp gáp như lúc này, muốn cho anh nhìn thấy sự quyết tâm của mình, lại phải tận sức giấu giếm bí mật trên đầu quả tim.
Anh như không đoán được, đầu lưỡi để ở răng cấm, giọng điệu không lạnh không nhạt: “Chờ em lớn lên là được.”
Chử Lan Xuyên lại bổ sung: “Nhưng mà vẫn là đừng nên lớn nhanh như vậy là khá ổn rồi.”
Xe dừng dưới lầu khu dân cư, nhưng lúc này hẳn là lần cuối cùng tới Cảng Nam.
Qua ngày mai, nơi ở của Trương Trình Linh và Dương Khách sẽ lập tức bị chủ nhà thu hồi, trở thành nhà cũ.
Chủ nhà biết trong phòng có người chết chỉ cảm thấy đen đủ, hận không thể thu thêm tiền thuê nhà, nếu không sau này căn phòng vì vấn đề phong thuỷ thì đừng nghĩ sẽ cho thuê dễ dàng được nữa.
Vân Chiêu tất nhiên không biết, hiện tại cô giống như bông hoa hồng được nhà kính bao phủ, mưa gió đều do Chử Lan Xuyên thay cô dọn dẹp.
Cô muốn đi lên tìm kiếm di vật của Trương Trình Linh, nói không chừng bên trong con có manh mối liên quan đến thân thế của cô.
Cô gái nhỏ cực kỳ biết giấu giếm, khi nói chuyện cả mắt cũng không chớp: “Anh, em lên trước lấy đồ, rất nhanh, anh ở dưới chờ em một lát.”
Sợ bị Chử Lan Xuyên nhìn ra điều khác thường, cô bước đi cực kỳ nhanh, gần như thở hổn hển mà bò lên trên thang lầu.
Kết quả ở cửa thang lại không hẹn mà gặp với thiếu niên bệnh tật u ám.
“Bé con, đã lâu không gặp.”
Đàm Yếm trời sinh kiểu da trắng lạnh, hơn nữa khi nhỏ tuổi đã bệnh tật, cả người luôn phát ra một loại hơi lạnh khó tả.
Nốt ruồi lệ dưới mắt phải của cậu theo động tác híp mắt mà lên xuống, như có thể câu lấy lòng người, khiến người ta không dời mắt được.
Nếu nói bên trong của Chử Lan Xuyên bao bọc pháo hoa, Đàm Yếm chính là người khiến người ta lạnh lẽo im như thóc.
“Anh Đàm, sao anh lại ở chỗ này?” Vân Chiêu khó xử mà nhìn chằm chằm cậu, sợ bị người ta nhìn thấu tâm tư nhỏ của mình.
Nhưng đôi đồng tử của thiếu niên giống như giọt nước đọng u tối, không nắm được bất kỳ cảm xúc gì.
Cậu sắp đến Mỹ để nhận sự chữa trị tiên tiến nhất, trước khi sắp chia tay, cậu chỉ muốn tới liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái.
Bởi vì tình trạng sức khoẻ, ngay cả khi Đàm Yếm thi đậu cao trung tốt nhất trong thành phố cũng không thể đi học, cậu bỏ học ở nhà, suốt ngày ngồi ở một góc nhỏ trên gác mái.
Gác mái trên kệ bày đầy sách, mỗi một quyển cậu gần như đều từng đọc, cuộc sống không có màu sắc như ao nước đọng.
Vị trí địa lí sau khu dân cư Cảng Nam là nơi trống trải, chỉ có một căn biệt thự.
Cô đã từng đến chỗ đó thả diều, nhưng khung diều quá yếu, bị hư hoàn toàn, không ngờ là Đàm Yếm ra tay giúp đỡ, tốn suy nghĩ giúp cô sửa lại.
Trên khởi điểm còn tình người, Vân Chiêu tặng cậu một đống kẹo, kẹo cứng kẹo mềm kẹo bông gòn, tất cả đều có.
“Anh Đàm, cảm ơn anh.” Cô thiếu nữ mở lòng bàn tay đang bọc lấy kẹo ra, gương mặt nhiễm sắc tường vi tươi sáng.
Lúc ấy, Đàm Yếm nhận hết toàn bộ quà đáp lại của Vân Chiêu, lại không hề nói cho cô với tình trạng cơ thể trước mắt của cậu thì không ăn hết kẹo được.
Sau đó, theo thói quen cậu lên gác mái nhìn tình hình giao thông ở phía dưới, mỗi ngày cô thiếu nữ đi học tan học đều sẽ đi qua con đường này, xem như là một lát cắt màu sắc duy nhất trong cuộc sống của cậu.
“Đến gặp em.” Đàm Yếm mở miệng, giọng nói trầm lạnh.
Vân Chiêu không biết bắt đầu nói từ đâu, ậm ừ rồi vẫn quyết định nói sự thật cho cậu: “Em sắp dọn đi rồi, đến một gia đình mới để ở.”
Giới hạn hiểu biết của cô với Đàm Yếm mà nói chỉ là một anh trai lớn ốm yếu, có vẻ rất thích ăn kẹo.
Đôi mắt của Đàm Yếm có sự bi ai lướt qua trong dây lát, cậu không thể đứng một thời gian dài, giờ phút này chỉ có thể dựa lên ván cửa, đặt bàn tay khớp xương rõ ràng lên cái đầu xù xù của cô: “Vậy anh sẽ rất không nỡ bỏ em."
Lời muốn nói lại thôi bị chặn trong cổ họng, Đàm Yếm khẽ mỉm cười, nghĩ đến có một số việc đừng nên nói cho Vân Chiêu thì tốt hơn.
Vân Chiêu thu dọn xong dấu vết cuối cùng trong phòng, vẫn không thể tìm được dấu vết để lại có liên quan đến thân thế của mình.
Nhưng có một số điều có thể khẳng định, Trương Trình Linh nhất định quen cha mẹ ruột của cô, vật họp theo loài, chẳng lẽ ba mẹ ruột của cô cũng là người cùng hung cực ác sao?
Còn chưa nghĩ thông là có phải hay không, nhưng cô phản ứng lại là chuyện Chử Lan Xuyên vẫn còn ở dưới lầu chờ, Vân Chiêu cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, một đường chạy chậm về, làn váy tung bay trong không trung.
Đàm Yếm không thể chạy, cậu đi sau Vân Chiêu, nhìn cô gái nhỏ đi về phía cành ô liu của một người đàn ông khác, cậu cuối cùng vẫn nhịn không được, trốn sau hàng hiên mà bắt đầu ho khan kịch liệt ở nơi mình nấp.
Nhìn chiếc khăn nhiễm một dòng đỏ như máu bị nắm trong lòng bàn tay, Đàm Yếm sớm đã quen, mày cũng không nhăn một cái, với bóng hình đà thu nhỏ của thiếu nữ tạo một khẩu hình: “Gặp lại sau bé con.”
Vừa quay đầu lại, cô đã phát hiện Đàm Yếm như bốc hơi khỏi nhân gian, tới vô anh đi vô tung mà biến mất, một tiếng “gặp lại” cuối cùng cũng chưa kịp nói ra.
“Sao vậy?” Chử Lan Xuyên không biết cô đang nhìn ai, liếc mắt nhìn qua một cái, trừ một loạt khu dân cư kiểu cũ, cũng không thấy bóng người nào.
Vốn đã chột dạ, cô trả lời cũng không có chút tự tin nào: “Không, không có gì ạ.”
Không nghi ngờ gì nữa, Chử Lan Xuyên nhận nhiệm vụ bác gái giao, nói là phải bồi bổ cơ thể cho cô thật tốt.
Anh vòng đi vòng lại tới một chuỗi siêu thị lớn, chọn chọn lựa lựa trong một đống thùng sữa bò, làm đủ loại nghiên cứu học tập thật khí thế.
“Thích vị gì?”
“À…” Cô đặt ngón trỏ lên môi, tưởng tượng đến chuyện Chử Lan Xuyên đặc biệt chọn cho mình, sự vui sướng nơi đáy mắt không che lấp nổi: “Vậy vị dâu cũng được ạ.”
Anh xách sữa bò đi phía trước trả tiền, “Nhớ mỗi ngày uống một hộp sữa bò.”
“Dạ.”
Chử Lan Xuyên khoa chân múa tay chỉ vào chiều cao của cô bé, mới đến xương sườn mình.
Lại nhỏ như vậy sao, người đàn ông không thể kìm nổi mà bật cười.
Vân Chiêu thở phì phì mà nhìn động tác của anh, cố gắng nhón chân, bộ dạng có chút buồn cười: “Không cho nói em lùn.”
Vì để vỗ về cảm xúc của cô, Chử Lan Xuyên cong đuôi mắt: “Anh tin em, sẽ cao lên rất nhanh mà.”