Một người phụ nữ trẻ tuổi đang cầm miếng bánh hạch đào đút cho con gái mình, đối phương vừa thấy cô liền có chút mất tự nhiên.
Dựa vào trí nhớ, Ngô Mai ngập ngừng gọi: “Chị dâu.
”“Em hai đấy à, em khỏe hơn chưa, haizz, cũng tại em thương mẹ mà ra.
” Trương Xảo vừa nói vừa nhét nửa khối bánh còn lại vào túi quần.
Ngô Mai giả bộ không thấy hành động của chị ta, chỉ thở dài nói: “Nếu em mà không đi ra, không biết mẹ em sẽ bị đánh thành cái dạng gì nữa.
” Lần này cô bị đánh là do giúp Triệu Tiểu Nga, bà là con dâu cả của nhà họ Ngô, tính tình nhát gan, mỗi lần bị cha cô đánh cũng không dám nói tiếng nào, lần này Ngô Mai bắt gặp được liền xông ra ngăn cản, dù sức lực của cô lớn nhưng cũng bị thương tích đầy mình, đầu còn bị u một cục sưng vù.
Ngô Mai cũng cảm thấy tuy rằng nguyên chủ là cực phẩm, nhưng cô ấy cũng rất che chở mẹ của mình, nhưng thật sự thì Triệu Tiểu Nga cũng đối với nguyên chủ không tốt.
Nhìn thấy Ngô Mai đáng thương như vậy, Trương Xảo hiếm khi quan tâm nói: “Mai Tử, chị khuyên em sau này đừng bốc đồng như vậy nữa.
”“Ừm, em biết rồi.
” Ngô Mai đương nhiên không ngốc như nguyên chủ, nghĩ đến đây cô liền thấy đói bụng: “Chị dâu, chị có gì để ăn không? Mấy ngày nay em không ăn nên hơi đói.
”Trương Xảo cười ngượng ngùng: “Còn chưa tới giờ ăn tối mà, làm gì có đồ ăn.
”“Bánh hạch đào kia chị mua ở đâu vậy?” Ngô Mai hỏi.
“À, bánh này là do cô cho, em muốn thì cứ hỏi xin bà nội thử xem.
”Người cô trong miệng chị ta là Ngô Ái Hồng, cũng là cô ruột duy nhất của Ngô Mai.
Người này cũng không phải dạng vừa, lúc còn nhỏ anh của bà, cũng chính là cha của Ngô Mai bị người ta đụng phải, Ngô Ái Hồng liền cò kè mặc cả, cuối cùng đối phương cho bà ta vào nhà làm bảo mẫu xem như bồi thường.
Bà ta làm bảo mẫu cũng rất xuất sắc, thậm chí còn đào luôn góc tường nhà người ta, thành công kết hôn với ông chủ nhà đó, đến năm thứ hai liền sinh ra một đứa con trai, cuối cùng vì đời tư không trong sạch nên người kia bị cách chức và rớt đài.
Ngô Ái Hồng cũng nhanh chóng ly hôn với ông ta.
.