Tôi là một kẻ tràn đầy nhiệt huyết, tóm lại là mỗi ngày trôi qua tôi đều sống hết mình.
Bởi vì giúp Thẩm Giai Nghi viết rõ lời giải trong quyển sách tham khảo, tôi trở nên phát cuồng với việc giải các đề toán. Bên cạnh niềm vui giải đề ra, tôi còn hay viết ra giấy mấy câu chuyện cười vô bổ, nhét vào trong sách tham khảo, sau đó lần sau khi Thẩm Giai Nghi đưa tôi quyển sách tham khảo, bên trong lại có tờ giấy họa lại của Thẩm Giai Nghi.
Những câu đối đáp trên giấy chuyền qua chuyền lại như vậy, làm mỗi ngày của tôi trôi qua tràn đấy hăng hái, mỗi ngày trôi qua với một nỗi chờ mong giản đơn như vậy.
Tôi bình thường cứ cách một ngày, vào giờ giải lao lại chạy đến lớp Hòa để tìm Thẩm Giai Nghi, đưa cô ấy tờ đáp án mà tôi tốn bao công sức để viết ra. Vì vậy, A Hòa, Liêu Anh Hoằng và tôi, mỗi người với những lý do khác nhau mà đều không hẹn mà gặp trước cửa lớp Thẩm Giai Nghi.
“Này, Kha Cảnh Đằng, mày đến đây làm gì vậy?” Mặt Liêu Anh Hoằng lộ rõ vẻ khó chịu, có điều là nó cố gượng cười.
“Đến để đưa lời giải mấy bài toán à.” Tôi cười đáp, sự tự tin được đem ra sử dụng ở những lúc như thế này đây.
“Lời giải toán gì vậy?” A Hòa bực dọc đến mức lấy tay giành ngay quyển sách tham khảo trên tay tôi lật lật.
Nhìn thấy tờ giấy, mặt A Hòa biến sắc, mặt Liêu Anh Hoằng cũng lộ vẻ kỳ dị.
Thẩm Giai Nghi bước ra, cười cười rồi lấy lại quyển sách trên tay A Hòa.
“Giải xong hết rồi đúng không? Đúng là năng suất thật.” Thẩm Giai Nghi lúc nào cũng thế, khuôn mặt luôn tươi sáng rạng ngời.
“Lần sau, có bài toán nào khó hơn tẹo thì cứ đưa mình nha, mình á, cứ phải giải mấy bài toán đơn giản thế này thì rồi cũng biến thành đần độn mất.” Tôi dương dương tự đắc nói.
“Ái chà, cậu nói vậy khác gì bảo mình đần độn đâu! Môn toán của cậu hồi trước là do mình dạy đấy nha!” Thẩm Giai Nghi đáp lại.
A Hòa và Liêu Anh Hoằng đứng bên cạnh mắt chữ A mồm chữ O, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Thế rồi tôi vẫy tay tạm biệt, không tự làm khó mình với việc tham gia vào cuộc nói chuyện bốn người. Trước khi đi tôi còn cố ý nhìn Thẩm Giai Nghi, lén dùng môi mấp máy nói mấy chữ: “Thật-là-đắt-giá!” làm cho Thẩm Giai Nghi tức lườm nguýt tôi.
“Mấy đứa mày trông căng thẳng quá, càng căng thẳng thì càng không giấu được cái đuôi thích Thẩm Giai Nghi đâu.” Tôi cười nham hiểm.
Hầu như vào mỗi buổi tối, chỉ cần không phải học thêm là tôi đều ở lại trường học bài, đến bữa tối cũng chỉ ăn uống qua loa ở quán mì đối diện cổng trường, có khi tôi còn giúp Thẩm Giai Nghi mua bữa tối về.
Thẩm Giai Nghi có lúc ngồi học một mình trong lớp, có lúc lại cùng chị gái ngồi học trong một phòng.
Nhưng tôi cũng là một đứa khá là kiên nhẫn, hầu như không bao giờ tôi đi tìm Thẩm Giai Nghi nói chuyện, chỉ một mình ngoan ngoãn ngồi nghiền ngẫm sách. Ngoài lúc cùng Thẩm Giai Nghi trao đổi môn toán ra, tôi thường ở trong một phòng học trống đọc to mấy bài khóa tiếng Anh, sau đó lấy sách giáo khoa hóa học xem đi xem lại. Thời gian thì nhiều vô kể đến nỗi tôi đem cả mấy phát minh vật lý của người ngoài hành tinh đem giải được kha khá là bài tập.
Sau đó, khi chiếc đồng hồ treo tường điểm 8 giờ, Thẩm Giai Nghi xuất hiện, tay cầm một hộp bánh quy, bây giờ cô ấy không dùng bút bi chọc vào lưng tôi nữa mà trực tiếp đến thẳng trước mặt tôi, cười cười rồi ngồi xuống.
“Cậu đã từng nghĩ xem về sau lên Đại học học khoa nào chưa?”
“Chưa nghĩ gì cả, bọn mình bây giờ mới có học lớp 10 thôi, Thẩm Giai Nghi, cậu đừng có mà lo xa thế làm gì.”
“Đề ra cho mình một mục tiêu, học tập có phải là sẽ có ý nghĩa hơn không. Thế nhưng bản thân mình cũng còn mơ hồ lắm, có thể là học khoa Ngoại ngữ Đại học Quốc gia Đài Loan, thế nhưng mà đây cũng chỉ là quyết định tạm thời trong lúc không biết chọn như thế nào của mình thôi. Thế còn cậu? Cứ coi như tạm chọn một mục tiêu xem nào.”
“…Cậu có góp ý gì không?”
“Cậu có biết học viện y học Từ Tế của sư Chứng Nghiêm chuẩn bị thành lập không?”
“A? Cái gì chứ?”
“Cậu có thể đi học ở học viện y học Từ Tế, Liên Hoa có rất nhiều người cần được giúp đỡ, mình thấy cậu rất là lương thiện, không lừa nổi mình này. Mình cảm thấy nếu mà cậu học y, nhất định sẽ trở thành một bác sĩ tốt.”
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Thẩm Giai Nghi, nắm đấm tay tôi chực vung lên.
Học viện y học…lại còn có kiểu tình yêu thúc đẩy con người tiến lên phía trước thế này ư? Các bậc phụ huynh nghiêm khắc nên tỉnh táo một chút mới phải, đừng có giữ cái tư duy cũ rich là yêu đương làm cản trở việc học hành, mà phải nhanh nhanh đốc thúc con cái nhiệt tình yêu đương mà phấn đấu học tập.
Về sau, tôi còn rỗi hơi đến mức mỗi bài toán trong sách tham khảo lôi ra tính đi tính lại đến 11 lần ( con số này cho đến nay tôi vẫn còn nhớ mãi trong lòng, không thể nào quên), bài luận tiếng Anh đọc làu làu đến nỗi vẫn còn hằn trên từng nếp nhăn vỏ não. Thật không ngoài ý muốn, lần đầu tiên trong kỳ thi tháng, thành tích của tôi đứng thứ 9 trong khối tự nhiên, điểm tiếng Anh và Ngữ văn đều đứng đầu toàn trường, làm lũ bạn của tôi một phen khiếp vía, cả thầy Lại, người tiếp tục làm chủ nhiệm lớp Trung cũng phải ngạc nhiên.
Nhưng Thẩm Giai Nghi còn đáng kinh ngạc hơn, thi đứng đầu khối xã hội, lên hẳn trước toàn trường nhận phần thưởng từ tay thầy hiệu trưởng.
“Được rồi, thế nào cũng có ngày mình cũng lên trước toàn trường cùng Thẩm Giai Nghi nhận giải.” Tôi thở dài, nhìn lên trên khán đài.
Vậy có nghĩa là, tôi phải lọt vào top 3 toàn trường cơ…nếu mà ngày đó thật sự đến, chắc tôi phải gia tăng cường độ làm việc của não lên gấp nhiều lần, chắc là não sẽ phát nổ, biến thành dở dở hâm hâm mất thôi.
Vì thấy tôi thường xuyên ở lại trường buổi tối, Hứa Bác Thuần, thằng bạn thân hay cùng tôi đạp xe về nhà, đã sớm phát hiện biểu hiện kỳ quặc của tôi, về sau thấy tôi thành tích học tập của tôi tăng tiến, Hứa Bác Thuần cũng bắt đầu buổi tối ở lại trường học bài.
Tôi cũng nên nói một chút là, việc này không chỉ liên quan đến chuyện tình yêu, lại còn làm cho tình bạn thêm tròn đầy.
Hứa Bác Thuần là người bạn học thân thiết nhất của tôi, hai đứa tôi, hai thằng con trai với nhau có những điểm tương đồng đáng ngạc nhiên. Đó là khi Hứa Bác Thuần vừa quyết định cùng tôi ở lại trường học bài, cậu ta cũng phát hiện ra cô gái mà cậu ta mới thích, hóa ra cũng cùng chị gái cô ta ở lại trường buổi tối học bài.
“Ở lại trường học bài đúng là… một việc vô cùng hay mày nhỉ!” Hứa Bác Thuần ngây người nhìn về phía lớp học có cô gái ấy.
“Không sai, kiểu dùng lời ngon ngọt tán tỉnh con gái giờ trở nên quê rồi, bây giờ ấy học hành chăm chỉ mới là cách tốt nhất để theo đuổi con gái! Cố gắng! Cố gắng nào!” Tôi vỗ vai Hứa Bác Thuần, cả hai thằng đều rất phấn chấn.
Sự trùng hợp không chỉ dừng lại ở đấy. Mỗi buổi tối, trên đường từ trường về nhà, Hứa Bác Thuần đột nhiên muốn ăn chút quà vặt, thế là hai đứa tôi liền dừng xe đạp ở một quán ăn gia đình bên lề đường yên là “Cửa ba góc”, gọi chút đồ ăn mong muốn.
Vừa bước vào, cả hai đứa mắt sáng lên.
Ở góc cửa hàng có bày một cỗ máy trò chơi cũng khá là cũ rồi, của một võ sinh “Quyền Anh dũng mãnh” học 6 năm rồi, máy tuy không có nhiều chức năng nhưng cũng đủ làm tôi và Hứa Bác Thuần chết mê chết mệt rồi. Quyền Anh, nhìn từ bề ngoài, là một trò chơi đối kháng, nếu dùng tay phải gồm ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại sẽ hợp lại thành hình mỏ chim, trong khoảng nửa giây nhanh chóng tấn công xuống vị trí trọng yếu, rồi chủ yếu tung “đòn sao chổi” trong Nirvana, đây là một đòn cực kỳ khó. Chúng tôi mấy tên nhóc nghịch ngợm còn mang cả máy tính để tính điểm, đặt 1 1 xong, xem ai có thể trong vòng mười giây liên tục tấn công được nhiều nhất.(Con số cuối cùng chính là kết quả).
“Loại máy trò chơi này không phải là thất truyền rồi sao?”
“Biết làm sao được, tốt nhất là chơi vài trận đã!” Tôi nhanh chóng lôi ra 5 đồng nhét vào máy.
Kể từ đó, tôi cùng Hứa Bác Thuần buổi tối học xong ở trường là lại vội vã chạy đến “Cửa ba góc”, cả hai quýnh quáng ăn vài thứ rồi ngồi ngay xuống cái máy trò chơi, đánh cho đến khi trong túi không còn một đồng nào mới chịu về.
Vào mỗi tối, trong túi chúng tôi lúc nào cũng có rất nhiều xu 5 đồng, đánh cho tới lúc mẹ vác gậy đến rượt đánh, chúng tôi phải vác cặp về nhà, trong lòng còn thấy chơi chưa thỏa.
“Không được, bọn mình cứ chơi điện tử thế này thì thật là ấu trĩ, lại còn lãng phí tiền nữa.” Hứa Bác Thuần tặc lưỡi.
“Nhưng mà mình mới cấp 3 thôi, ấu trĩ một chút là rất bình thường à!” Tôi trái lại tỏ vẻ khoái chí.
“Thế nhưng cũng không được quá đáng. Này nhé, tao với mày quy định thế này đi, chỉ khi nào có cả hai đứa cùng đi với nhau thì mới chơi trò này, một thằng đi thì không được, tránh khỏi bị mê muội đầu óc.” Hứa Bác Thuần đề nghị.
“Cũng phải, trò này đúng là khủng bố người ta thật, chắc phải có lời nguyền trong đấy.” Tôi đồng ý, tay giơ nắm đấm.
Kể từ đó, chúng tôi lại lững thững đạp xe về nhà trong cơn gió mát lành buổi tối, quen đường, Hứa Bác Thuần toàn đi cùng tôi về đến gần khu nhà Lý Tiểu Hoa rồi mới đạp xe một mình về nhà. Tôi bỗng nảy ra một ý tưởng gian xảo trong đầu.
Trong nguyên tắc tác chiến kỳ quặc “kẻ nào để Thẩm Giai Nghi phát hiện ra hắn thích Thẩm Giai Nghi trước, kẻ đó sẽ sớm bị loại khỏi cuộc chơi”, tôi quyết định cùng thằng bạn sinh tử có nhau chia sẻ bí mật của mình.
“Hứa Bác Thuần, mày với A Hòa chơi với nhau cũng tốt đúng không?” Tôi hỏi thăm dò.
“Ừ.” Hứa Bác Thuần đáp.
“Kể cả vậy, tao vẫn quyết định nói với mày một sự việc hết sức tàn khốc này, mong mày niệm tình anh em của chúng ta, ngàn vạn lần không được tiết lộ cho A Hòa biết. Được không?” Tôi đưa tay ra.
“Không vấn đề gì. Mày thích chị gái nó rồi à?” Hứa Bác Thuần nói bừa, tay đưa ra.
Hai người cùng giơ tay ra.
“Không phải, là Thẩm Giai Nghi.” Tôi cười nói một cách sảng khoái.
“…..”Hứa Bác Thuần tỏ vẻ kinh ngạc tột độ.
“Mày không cần phải nói với tao, tao biết mười mươi là A Hòa cũng rất thích Thẩm Giai Nghi.” Tôi cười ha ha.
“Cứ cho là mày đúng đi. Trời đất ơi, bọn mày làm gì mà cả đống người đều thích Thẩm Giai Nghi vậy?” Hứa Bác Thuần không hiểu.
“Tuyệt đối ngàn vạn lần không được kể cho A Hòa đấy.” Tôi mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy.
Chúng tôi giã biệt nhau, mặt tôi cười nhiều đến nỗi méo xẹo.
Hứa Bác Thuần chơi với A Hòa cũng rất tốt, chuyện tình yêu đại sự như này thể nào cũng cho A Hòa biết. Tôi cố ý tiết lộ nỗi lòng của mình với Hứa Bác Thuần chính là muốn Hứa Bác Thuần gởi lời.
Cẩn thận mà nói tôi đang đóng vai phản diện. A Hòa cũng có thể đã phát hiện ra mối quan hệ trên mức bình thường giữa tôi và Thẩm Giai Nghi, nếu như A Hòa biết chắc là tôi thích Thẩm Giai Nghi, nhất định nó sẽ tăng tốc “theo đuổi” Thẩm Giai Nghi. Và như vậy, tên cường địch này sẽ từng bước tiến vào “khu vực cấm tuyệt đối” của Thẩm Giai Nghi!
“Gay go rồi, mình như vậy có phải xảo quyệt không nhỉ” Tôi ngước nhìn ánh trăng trên cao.
“Phải đấy, mi vô cùng vô cùng xảo quyệt.” Ánh trăng đáp lại.
“Không có gì.” Tôi bật ngón tay cái lên.