Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào



Học kỳ 2 lớp 9, không khí thi cử càng ngày càng gay gắt, đến những tên nghịch ngợm, luôn có mặt trong sổ đen của lớp giờ cũng lo học hành, còn có tôi là vẫn còn mải yêu đương, trên lớp bận bịu gây chuyện cười.
Bên phải bảng đen ghi chi chít giới hạn ôn tập cho bài trắc nghiệm ngày mai, từ bài mấy đến bài mấy, hoặc từ học kỳ nào đến học kỳ nào. Không còn chỗ để ghi danh mấy tên nổi loạn trong lớp. Bên trái bảng là con số đếm ngược từng ngày đến ngày thi được ghi bằng phấn đỏ. Mỗi khi nhìn thấy con số đó mà đứa học sinh nào cũng lo lắng.
Khi con số lùi về 0 cũng là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc chiến một mất một còn của chúng tôi với kỳ thi cuối cấp.
“Đợi đến khi kỳ thi cuối cấp kết thúc, mùa hè, cả lớp thích đánh bao nhiêu trận bóng rổ thì đánh bấy nhiêu. Nhưng đối mặt với thời khắc quan trọng của kỳ thi, chúng ta đều phải cố gắng hết sức mình để thi tốt. Đây là trận chiến đầu tiên trong cuộc đời, không được phép lùi bước…” Thầy Lại thật giống với các nhân vật nghiêm khắc trong các câu chuyện, quan niệm vừa bảo thủ vừa thiếu thuyết phục, giống với nhân vật tô xanh nửa mặt của Mel Gibson trong Brave Heart (Trái tim dũng cảm), cưỡi chiến mã quay lại hô hào không có sức thuyết phục gì cả.
Nhưng mà thời đó chả ai rỗi hơi lại phản kích thầy. Tất cả đều trút hết sự phẫn nộ vào việc chăm chỉ học tập.
Tất cả các thể loại bài kiểm tra, cứ từng xấp từng xấp chất đầy trong chiếc tủ sắt gồm tuyển tập đề thi, chỉ có thầy Lại và lớp trưởng có chìa khóa để mở tủ. Mỗi khi chiếc tủ mở ra, bài kiểm tra nhanh chóng được chuyển đến các bàn. Ngày qua ngày, chiếc tủ sắt chứa cả bồ kinh luân ấy trở thành tâm điểm trong cuộc sống đã bị biến thành cỗ máy của mỗi đứa học trò chúng tôi.
Chưa có ngày nào tôi được chứng kiến chiếc tủ ấy trống không.
Không chỉ giờ thể dục, mỹ thuật, âm nhạc, mỗi giờ học khác đều đẩy nhanh tiến độ, toàn bộ đều phục vụ cho kỳ thi cuối cấp, biến thành vô số giờ tự học yên tĩnh, tiết học nào cũng chỉ nghe thấy tiếng bút bi đơn điệu sột soạt trên mặt bàn. Sột soạt, sột soạt.
Nhưng dù có thầy Lại ngồi trông lớp vào giờ truy bài, Lý Tiểu Hoa và tôi đều không kiêng dè gì hết, quay vào nhau cùng học bài, hỏi nhau những chỗ không hiểu, dùng cách giao tiếp chứa đựng nhiều cảm xúc nhất là dùng bút và giấy nói chuyện.
Mỗi sáng đến trường, tôi đều vào canteen trước tiên mua một hộp sữa, thay một lời chào, nhẹ nhàng đem đặt vào ngăn bàn của Lý Tiểu Hoa, dù cho thầy Lại có nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng làm ngơ như không biết. Tính tôi là vậy, rất là ngông nghênh.
Còn thầy Lại cũng không hề nghi ngờ thẩm vấn gì hai đứa chúng tôi, dẫu sao thì thành tích học tập của tôi cũng đang tăng tiến đến kinh người, thậm chí còn xếp thứ 20, 30 toàn trường, lọt vào bảng đỏ nhiều như cơm bữa, làm thầy Lại phải thốt lên tự an ủi “A, mình quả thật là một thầy giáo giỏi và nghiêm khắc, không ngờ lại có thể đưa một tên dốt đặc cán mai như Kha Cảnh Đằng lọt vào bảng đỏ!”, không rảnh rỗi lo xem động lực cố gắng học hành của tôi có phải là Lý Tiểu Hoa hay không.
Thành tích học tập của tôi càng ngày càng tốt, kỳ diệu như nhân vật Moses dùng tay không rẽ sóng biển Đỏ Ai Cập (Chả giống tẹo nào!). Có vài bạn học vô cùng hiếu kỳ còn hỏi tôi xem nên sử dụng sách tham khảo nào, hay đi học thêm ở đâu, v.v…để có thể có thành tích học tập dị thường như vậy.
“Nếu như cậu cả ngày bị một bạn nữ thành tích học tập tốt gấp 10 lần hỏi bài, xem cậu có thể không học hành chăm chỉ lên được không?” Tôi trả lời một cách đơn giản, nhưng đó cũng không phải là câu trả lời đích xác.
…Thực ra ý của tôi là “Nhưng cậu đã yêu cô ấy mất rồi.” Đó mới chính là bí quyết thành công.
Về sau thầy Lại căn theo thứ tự tên trong phòng thi của mỗi người, liên tục đổi lại vị trí trong lớp, mong rằng có thể tạo nên truyền thuyết đội hình hoàn mỹ của “các thí sinh thích hợp nhất”. Nhưng dù cho Lý Tiểu Hoa ngồi bên trái hay bên phải tôi, đằng trước hay đằng sau, thầy Lại đều không dám tách tôi và Lý Tiểu Hoa ra, sợ rằng thành tích của tôi vì thế mà đi xuống.
Một trường tư muốn có chỗ đứng thì cần phải có một số lượng cố định học sinh giỏi thi vào trường, thế nên phòng giáo vụ bắt đầu ra sức thuyết phục Bộ quốc trung (cơ quan quản lý các trường cấp 2)lập ra danh sách 100 học sinh có thể vào thẳng cấp 3. Nếu thành tích thi vào cấp 3 trên 600 điểm mà lại chọn trường trung học Tinh Thành, thì sẽ nhận được tiền trợ cấp mỗi kỳ là một vạn tệ; điểm tổng mà thấp hơn 600, vượt qua trường cấp 3 Chương Hóa hoặc trường nữ Chương Hóa, mà nằm trong danh sách 100 học sinh vào thẳng, thì có thể giành được tiền trợ cấp mỗi kỳ là 800 tệ.
“Còn nữa, các thầy đã cung cấp cho hai lớp đội ngũ giáo viên chất lượng nhất. Các thầy giáo này có người đang dạy lớp luyện thi ở đại học Đài Trung, người thì đã có kinh nghiệm nhiều năm dạy thêm ở Chương Hóa, rất có danh tiếng, bảo đảm đều là các thầy giáo tốt…” Thầy Lại hùng hồn nói.
Thực ra thì tiền thưởng không dụ được người, đối với việc giáo viên tốt hay không thì cũng chả ai hiểu rõ, nhưng vì học trong lớp thành tích tốt nhất trường, cả lớp chúng tôi đều kiên định cùng nhau lưu lại ở ngôi trường này, thêm 3 năm nữa chung một mái trường, bởi lẽ trung học Chương Hóa dẫu sao cũng là trường nam sinh, trung học nữ Chương Hóa là trường nữ sinh, còn trường Tinh Thành có cả nam lẫn nữ mới đúng là chốn lý tưởng của tình yêu.
Ngược lại thì Lý Tiểu Hoa không hề nghĩ gì về việc sẽ tiếp tục học 3 năm cấp 3 ở trường Tinh Thành, điểm này làm tôi cảm thấy băn khoăn lo lắng.
“Cậu không suy xét việc ở lại Tinh Thành sao?” Tôi viết lên giấy.
“Không suy xét.” Lý Tiểu Hoa
“Nếu như cậu giấu bố mẹ giữ tiền trợ cấp, đó không phài là có một khoản tiền tiêu vặt rất là sướng rồi sao!” Tôi viết lại.
“…”Lý Tiểu Hoa.
Cùng lúc đó, quyển kỷ yếu tốt nghiệp, do tôi và Thẩm Giai Nghi, A Hòa, Dương Trạch Vu chịu trách nhiệm, đang được thực hiện trong khí thế hừng hực.
Vào ngày nghỉ cuối tuần, chúng tôi đều đến phòng khách nhà A Hòa thảo luận, hoặc là xin nghỉ tiết vào thư viện của trường cắt cắt dán dán ảnh sinh hoạt, ảnh cá nhân mà các thành viên trong lớp đem nộp. Vốn là học lớp Mỹ thuật, tất cả ảnh các thầy cô giáo bộ môn đều là do đám học trò phụ trách làm kỷ yếu phác họa từng cái từng cái một.
Còn tôi thì rất vui vì lại có dịp cùng bà cụ non Thẩm Giai Nghi tranh cãi, giống như là tôi sinh ra đã thiếu sự giáo huấn rồi.
“Này, Kha Đằng, gần đây mình cùng Bác Tử về nhà, lần nào cũng nhìn thấy cậu đi về cùng Lý Tiểu Hoa nhé.” A Hòa cười cười, tay vẫn đang chọn một tấm ảnh chụp chung của cả lớp.
Thằng khốn này đúng là có rắp tâm hại người.
“Đúng rồi, nhà tao gần nhà Lý Tiểu Hoa.” Tôi vừa cười vừa viết tựa đề, trong lòng thực ra rất muốn ra đá A Hòa một phát.
Mặc dù tôi hiện tại đã thích Lý Tiểu Hoa, nhưng cũng không thể phủ nhận được thiện cảm đối với Thẩm Giai Nghi.
“Bọn mày không làm chuyện gì mờ ám chứ?” A Hòa không buông tha tôi, truy kích đến cùng.
“Cũng bình thường thôi mà.” Tôi muốn giơ một ngón giữa với A Hòa lắm rồi.
Thời đó máy vi tính hãy còn quý hiếm như bảo bối, các công ty vẫn còn dùng Win 3.1 bản sơ khai của Microsoft. Quyển kỷ yếu tốt nghiệp vì vậy hoàn toàn là thủ công, dựa vào cách thức và tiêu chuẩn đã thống nhất của nhà trường, bên cạnh đó tham chiếu các mẫu tự hình to nhỏ khác nhau, còn lại để nhà in đánh máy và in ấn.
Thẩm Giai Nghi dùng bút chì và thước kẻ, cẩn thận nhẹ nhàng đánh dấu lên tờ giấy làm thiệp những vị trí mà sẽ dán ảnh, rồi lại phác lên vị trí của từng chữ một. Tôi và Dương Trạch Vu theo đó mà viết chữ.
“Kha Cảnh Đằng, có phải cậu thích Lý Tiểu Hoa đúng không?” Thẩm Giai Nghi đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy.” Tôi thành thực trả lời.
“Cậu không cảm thấy rằng vào thời điểm hiện tại, yêu đương không phải là quá sớm sao.” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi một cách cổ quái.
“Đúng đấy, tao cũng cảm thấy quá sớm.” A Hòa phụ họa.
“Hả? Nói nghe xem nào.” Tôi thần sắc tỏ vẻ không phục, đại khái là không có cách nào che giấu được.
“Cậu thử nghĩ đi nhé, cậu và Lý Tiểu Hoa bây giờ mới có 15 tuổi, nếu bây giờ hai cậu yêu nhau, có thể nào yêu nhau đến tận năm 30 tuổi rồi kết hôn không?” Thẩm Giai Nghi nói đúng giọng người lớn, đôi mắt chớp chớp không ngừng.
“Vì sao lại không thể chứ? Đều 15 tuổi rồi, làm sao mà không biết được bản thân có thích hay không?” Tôi nói, nghĩ lại cẩn thận, tôi đúng là từ vườn trẻ bắt đầu bước vào tình yêu phơi phới vậy.
“Ừ thì cho là hai cậu thích nhau, nhưng không thể nào mà yêu nhau lâu bền được. Nếu như sớm biết là có ngày nhất định chia tay, vì sao còn muốn yêu sớm như vậy? Như vậy chả phải là không có ý nghĩa gì sao?” Thẩm Giai Nghi nghiêm túc nói.
“Cậu rồi cũng có ngày phải chết, vậy vì sao bây giờ cậu không chết luôn đi?” Tôi độp lại Thẩm Giai Nghi, cảm giác không thoải mái đã lên đến đỉnh điểm.
“Hai việc này chả liên quan, cậu quả thật là ấu trĩ.” Thẩm Giai Nghi thở hắt ra.
Những học sinh tốt nghiệp như chúng tôi, theo như tập tục của khóa trước, bắt đầu chuyền tau nhau những quyển sổ lưu bút, cả lớp bắt đầu viết đi viết lại sở thích cá nhân, ước mơ tương lai, lời chúc tương lai xán lạn, mọi sự vui vẻ, v.v… lên lưu bút của bạn mình.
Ngày đó, tôi viết những gì lên lưu bút của Lý Tiểu Hoa, tôi cũng không tài nào nhớ nổi. Chỉ nhớ mang máng là ở cột sở thích, tôi viết là “Quẳng Yakult” (Yakult: tên loại sữa chua), kí tên “Miyamoto Yontaimu Nafu” trứ danh, tóm lại là không được lấy một dòng nghiêm túc.
Mặc dù tôi rất vui vẻ với việc viết nhặng xị lên sổ lưu bút của người khác nhưng hồi đó tôi cảm thấy rằng theo tất cả mọi người cùng làm một việc y hệt thì vô cùng chán ngắt, vậy nên tôi chẳng ra hiệu sách mua về một quyển lưu bút đẹp đẽ để cả lớp viết vào.
“Mày làm gì mà không đưa sổ lưu bút thế? Tao muốn viết cho mày vài dòng.” Liêu Anh Hoằng huých vào vai tôi.
Quyển lưu bút của nó bị tôi viết mấy câu bậy bạ rồi vẽ đầy hình nhăng cuội, thế nên chắc là nó muốn báo thù tôi đây.
“Rất nhiều người không phải đều muốn vào danh sách học sinh vào thẳng cấp 3 đó sao? Về sau vẫn còn học cùng nhau, bây giờ viết mấy câu chia tay chia chân không phải là kỳ dị sau?” Tôi nói thẳng thừng. Theo như tôi biết, ít nhất phải có đến một nửa học sinh lớp tôi muốn được lên thẳng cấp 3.
“Nói như vậy cũng không sai, thế nhưng mày nhất định sẽ hối hận.” Hứa Bác Thuần ra giọng người lớn để giảng đạo, giọng điệu không phù hợp nên nghe khá là gượng gạo.
“Tao nhìn lại bản thân rồi, quyển sổ lưu bút hồi cấp 1 của tao tìm mãi không thấy. Tao là người không giỏi giữ đồ mà.” Tôi ngáp lấy ngáp để.
Đúng rồi đó, người không giỏi giữ đồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui