Cô Gái Của Thanh Xuân


Một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước nhà kho nơi mà cảnh sát đang đứng, Ngô Diệu Chân bước xuống xe, hắn lập tức trở thành con mồi của hàng trăm họng súng cùng chĩa vào.

Nhưng giây tiếp theo, Lăng Hỷ cũng bị kéo xuống.

Cô vẫn còn mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, hai tay bị trói ra sau.

Cô đã trốn khỏi tai mắt của cảnh sát, từ cửa sổ bỏ đi, nhưng không ngờ vẫn bị hắn bắt được.

Mà cuộc điện thoại vừa rồi cho Nhiếp Quân, có lẽ là cuộc điện thoại cuối cùng mà cô có thể gọi.

“Nhiếp Quân, trên người anh ta có bom, cẩn thận.”
Lăng Hỷ hướng về phía Nhiếp Quân hét lớn, hắn hôm nay là muốn tất cả bọn chúng phải chôn cùng, cô không thể khiến cho điều đó xảy ra.

Trước mắt Lăng Hỷ Kiều Vũ đang đứng dựa vào lồng ngực của Sở Phi Dương, mắt cô ấy khép hờ nhưng dường như đã tỉnh táo hơn một chút.

Sở Phi Dương, áo sơ mi trắng của cậu ta nhuốm máu, cũng không biết là máu của ai.

Mà Kiều Vũ cũng không khá hơn, sắc mặt trắng bệch, vết thương trên người thì chồng chất, người khác nhìn thấy mà đau lòng thay.

“Ngô Diệu Chân, buông tay đi, anh đã không còn đường nào để trốn chạy nữa.”
Nhiếp Quân lạnh lùng nhìn hắn ta, Ngô Diệu Chân giữ chặt Lăng Hỷ, chĩa súng về phía của Kiều Vũ.
“Sở Phi Dương, một thằng oắt con như cậu mà cũng có thể tìm được nó.

Xem ra tôi đã đánh giá quá thấp cậu rồi.”
Phi Dương ôm chặt Kiều Vũ trong lòng, cười lạnh: “Từ lúc anh đột nhập vào Sở gia, mọi thông tin của anh sớm đã bại lộ.”
Ánh mắt Ngô Diệu Chân thoáng qua một tia ngạc nhiên, hắn hứng thú nhìn Sở Phi Dương: “Vậy sao?”
“Ngô Diệu Chân, mẹ anh trước đây là một thiên tài tranh phác thảo, bà ta có thể sao chép toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng một cách tinh vi khiến cho người ta không thể phân biệt được hàng thật và hàng giả.

Dưới boong tàu tối hôm đó, vũng máu đó chính là của Lăng Hỷ, những bức tranh trong đó cũng chính là do anh sắp đặt.

Lăng Thiếu Mai bỏ thuốc Kiều Vũ, khiến cô ấy bị ảo ảnh thị giác đánh lừa.

“- Phi Dương rành mạch nói ra bí mật mà hắn lâu nay vẫn luôn cất giữ, chậm rãi mà đanh thép, khiến sắc mặt của Ngô Diệu Chân ngày một tối sầm.

“Mẹ của anh lừa Ngô Lệ, dám sao chép tác phẩm của bà ấy để đi đăng kí bản quyền, bà ấy biết các người sao chép tranh của người khác nhưng không muốn dây dưa, lần này mẹ anh lại quá đáng đến thế, một vụ kiện của bà ấy đã khiến cho tập đoàn Ngô thị sụp đổ.”
“Công ty không gánh nổi chi phí bồi thường mà phá sản, lúc đó Lục thị từ chối hợp tác, chẳng qua anh chỉ muốn tìm một lí do để bản thân cảm thấy thoải mái hơn mà thôi.

Anh giả mạo vào Âu Hoa, từng bước từng bước trả thù, đám người Ngô Cảnh Diệu hay Quý Dương đó đều chỉ là con cờ trong cục diện muốn trả thù của anh.”
“Sở Phi Dương, cậu đúng là khiến cho tôi phải bất ngờ đấy.”- Nói đến đây hắn lại cười:”Nhưng như vậy thì có sao, mục đích của tôi hôm nay, chính là khiến cho tất cả các người đều phải chôn cùng.


Hắn vừa nói xong, liền một tay xé toạc áo khoác, trên người của Ngô Diệu Chân treo rất nhiều bom.

Mà chỉ còn mười lăm phút nữa là nó sẽ nổ hết.

Đôi mắt đáng sợ của hắn dần bị che lấp bởi thù hận, trái tim của hắn sớm đã không có chút tình người nào.

Sự biến thái trong tính cách cùng với tâm lí bệnh hoạn không chịu tiếp nhận sự thực đó đã đẩy hắn đến con đường của ngày hôm nay.
Sắc mặt Nhiếp Quân dần trở nên căng thẳng, anh biết tính nguy hiểm của vấn đề này, nếu như không xử lí ổn thỏa, chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều án mạng.

“Lưu Tiêu, cậu đưa mọi người sang bên kia cầu, lùi về phía nhà kho.”- Nhiếp Quân ánh mắt quan sát từng cử chỉ hành động của Ngô Diệu Chân, miệng lạnh lùng ra lệnh cho Lưu Tiêu đang đứng bên cạnh.

Lưu Tiêu trong mắt có phần lo lắng, nhưng vẫn bất đắc dĩ dồn hết cảnh sát về phía bên kia cầu.

Nếu như quả bom đó thực sự nổ, khoảng cách càng xa thì tính mạng càng an toàn.

Hiện tại chỉ còn năm người, mà Ngô Diệu Chân lúc này sớm đã không còn bình tĩnh nữa, hắn đột ngột hướng súng về phía của Sở Phi Dương, chỉ nghe một tiếng “bùm”, cả người Phi Dương ngã nhào xuống đất, tiếp theo đó Nhiếp Quân cũng chính xác bắn một phát vào vai trái của Ngô Diệu Chân.
Trên người cậu ta máu tươi đang chảy xuống, từng giọt máu nhỏ trên áo sơ mi trắng giống như những bông hoa mẫu đơn rực rỡ.

“KIỀU VŨ!”- Lăng Hỷ hướng về phía Kiều Vũ, gào khóc
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui