Cô Gái Của Thanh Xuân

Ba giờ chiều, Lăng Hỷ  bước vào lớp. Điều đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là tất cả các bạn học đều đang tập trung trước bàn của mình. Nhìn thấy cô, bọn họ  bắt đầu thay đổi thái độ, dùng đủ loại ánh mắt để dò xét, bên cạnh đó là mấy lời xì xào to nhỏ cùng ánh mắt khinh miệt kiêm lẫn dè bỉu.

Hóa ra mọi chuyện là thế này, lớp trưởng Trương Phương thông báo mất ví tiền.

Dưới sự chủ nhiệm của cô chủ nhiệm họ Trương lại xảy ra loại chuyện này thì nó  không còn là chuyện nhỏ nữa, cô nhất định sẽ làm cho ra nhẽ. Vậy là chủ nhiệm Trương đề nghị khám cặp tất cả học sinh trong cả lớp. Trương Phương hơi lo lắng, tuy nói rằng mỗi người học ở đây đều có gia cảnh không tầm thường, nhưng mà đó là số tiền học phí của mọi người trong vòng nửa năm được cô thu lại từ đầu năm đến bây giờ chuẩn bị giao cho chủ nhiệm  , vậy nên cô đã bỏ vào trong ví cùng với thẻ của mình.

Học phí của Âu Hoa không hề rẻ, bọn họ đều chuyển tiền qua tài khoản cho cô, thu trong vòng một tháng, số tiền lên đến một con số mà người thường không tưởng tượng nổi. Nhưng hôm nay Trương Phương trong lúc đi xuống nhà ăn lại quên không mang theo cặp sách, đến lúc cô trở lại lớp thì phát hiện ra ví của mình không cánh mà bay. Hơn nữa cô đã rút toàn bộ số tiền mặt đó ra để có thể giao nộp luôn cho cô Trương, Trương Phương bây giờ đang tức đến độ muốn phát điên.

Nghĩ đến chuyện phải đền một khoản lớn như vậy, Trương Phương lo lắng đến độ rơm rớm nước mắt, suýt thì òa khóc.

Đây là việc chưa bao giờ xảy ra trong lớp học, có vài bạn nhìn nhau, nhưng thực tế không biết nên nghi ngờ ai, bọn họ đều không thiếu tiền  đến mức phải lấy trộm tiền nộp học như thế. Hơn nữa bọn họ cũng không ai  hài lòng việc lục cặp của mọi người.

Trong lúc cả lớp còn đang nhìn nhau thì từ trong đám mông một giọng nói vang lên  : ‘’ Khám trong cặp của Lăng Hỷ trước đi, không phải cậu ta nghèo nhất lớp này sao. ‘’

Câu nói này vừa vang lên, cả lớp nhìn nhau đều tỏ vẻ vô cùng tán đồng, bọn họ tuy không trực tiếp nói ra, nhưng hành động cùng vẻ mặt giống như nghi ngờ và có phần chắc chắn người lấy trộm tiền chính là Lăng Hỷ.

Lăng Hỷ đứng bên ngoài cửa lớp, nghe bọn họ nói như vậy thì tức giận nhanh chân đi về chỗ, đẩy mọi người ra sau đó ôm lấy cặp sách của mình, lạnh lùng nhìn cô Trương quả quyết:

‘’ Không phải em, hơn nữa trong lớp nhiều bạn học như thế, sao lại chỉ khám có một mình của tôi. ‘’

‘’ Bởi vì cả lớp chỉ có một mình cậu khả nghi nhất.  Không phải cậu vào trường nhờ cửa sau sao, học phí cũng không phải đóng.‘’ – Không biết là bạn nữ nào, nói xong liền  đi đến trước mặt Lăng Hỷ đập tay xuống bàn lạnh lùng nhìn cô.

Lăng Hỷ cười khẩy, cô không tin nổi cái lí do nhảm nhí này lại biến mình thành thủ phạm trong việc mất cắp của cả lớp. Cô nhìn về phía cô chủ nhiệm, nhưng nét mặt của chủ nhiệm Trương khiến Lăng Hỷ hoàn toàn thất vọng.

‘’ Lăng Hỷ, em cứ cho các bạn khám cặp trước, nếu không phải em thì em sợ cái gì chứ? ‘’

‘’ Cả ngày hôm nay em đều đến chỗ giáo sư Ngô nghiên cứu thí nghiệm, không hề ở lớp,  vậy thì tại sao lại có thể là em được. ‘’ – Lăng Hỷ bắt đầu tỏ thái độ tức giận, không đồng ý với lời nói của cô giáo. Bọn họ là đang muốn triệt để làm nhục mặt của cô, là đang muốn triệt để phá hủy danh dự của cô.

Lăng Hỷ tuy nghèo, nhưng cô không phải phường trộm cắp!

Cô càng không làm những việc khiến cho Kiều Vũ và mẹ phải xấu hổ!

Lần đầu tiên cô tức giận đến như vậy, cô nhìn quanh cả lớp một lượt, bọn họ căn bản không ai tin những lời cô nói, cô cũng không hề nhận được một ánh mắt đồng cảm nào. Chưa bao giờ bản thân Lăng Hỷ cảm thấy lạc lõng và bất lực như lúc này, xung quanh đều chỉ là những con người muốn cô biến đi càng sớm càng tốt. Bạn học nữ tóc ngắn trước mặt cằm hơi nhọn, ánh mắt vừa sắc vừa lạnh, giống như muốn dồn Lăng Hỷ vào đường cùng: ‘’ Không phải cậu thì khám thử là sẽ biết ngay thôi, hay cậu có tật giật mình. ‘’

‘’ Thôi được rồi, các em đừng tranh cãi nữa, chúng ta kiểm tra từng bạn một. ‘’

Giáo viên họ Trương họ nhẹ vài cái, tiến đến tự tay soát từng em một, chỉ riêng đến chỗ của Lục Kiều Vũ là vẫn trống trơn, bởi vì cô ấy cùng Sở Phi Dương không có mặt tại lớp.

Rất nhanh đã đến vị trí của Lăng Hỷ, cô ấy cứ ôm khư khư chiếc cặp của mình, vẻ mặt kiên cường và ngoan cố quyết chí bảo vệ danh dự cho bản thân.

Cô không sai!

Vậy nên cô chẳng việc gì phải sợ.

‘’ Lăng Hỷ, bây giờ thì em đưa cặp mình ra được rồi chứ. ‘’ – Cô Trương hơi cáu gắt, thái độ đối với Lăng Hỷ cũng không có thiện cảm như các bạn khác.

Đơn giản vì đó chỉ là một học sinh nghèo đến mức đồng phục trường cũng không mua nổi.

Lăng Hỷ dù muốn dù không cũng vẫn phải đưa cặp của mình ra. Ngay sau đó Trương Phương liền lao tới lục lọi, bất ngờ nhìn thấy chiếc ví da màu hồng đặt trong cặp của Lăng Hỷ. Cô hốt hoảng lấy ví ra, nhìn đi nhìn lại mấy lần sau đó xác nhận với cô chủ nhiệm một lần nữa đây là đồ của mình.

‘’ Tại sao? ‘’ – Trương Phương giơ ‘’ vật chứng ‘’ lên,  nhìn thẳng vào mắt Lăng Hỷ hỏi. Trương Phương mắt rưng rưng, giọng nói cũng nghẹn ngào hơn trông thấy. Cô đối xử với Lăng Hỷ không tồi, tại sao cô ấy lại làm như thế.

Lăng Hỷ sắc mặt tái nhợt, phải mất mấy giây mới kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra, liên tục lắc đầu: ‘’ Không phải tớ … Thực sự không phải tớ! ‘’

Cô giáo lúc này cũng không còn kiêng dè gì nữa, nói như tát vào mặt Lăng Hỷ: ‘’ Đường đường là một học sinh ngồi trong lớp chọn của ban tự nhiên mà lại làm ra loại chuyện xấu hổ này, Lăng Hỷ, em còn gì để nói không? ‘’

Tiếng xì xào lúc này ầm ầm nổi lên, mà khắp cả lớp toàn bộ con mắt của mọi người đều đang nhìn vào cô, tất cả bọn họ đều cho rằng cô chính là thủ phạm  . Lần này thì xong rồi, cho dù cô có hằng trăm cái miệng đi chăng nữa cũng không thể biện minh cho bản thân.

Lăng Hỷ từng nếm trải loại cảm giác bị coi thường, loại cảm giác bị bạn bè nhục mạ, nhưng cô chưa bao giờ để tâm đến. Ngay hôm nay, bị người khác vu oan giá họa cho chính mình, cô căn bản không thể mạnh mẽ nổi. Lăng Hỷ lạnh lùng nói: ‘’ Cứ tìm thấy trong cặp của tôi thì là do tôi lấy hay sao? ‘’

Tố Như đang ngồi trên bàn, hướng mắt về phía Lăng Hỷ cười mỉa mai: ‘’ Cậu buồn cười thật, chẳng lẽ ý cậu là có người muốn vu oan giá họa cho mình? Có thể đừng ảo tưởng nữa được không? Ở đây vốn dĩ chẳng ai rảnh để làm loại chuyện đó  ! ‘’

‘’ Đúng rồi,  tang chứng vật chứng có đủ, đừng có mà cãi! ‘’

‘’ Không ngờ cậu lại là loại người như thế.’’

‘’Lăng Hỷ, tiền học phí của cậu, tiền ngoại khóa, tất cả mọi thứ cậu có được ở đây đều là tiền của bố mẹ chúng tôi, sao cậu còn làm ra loại chuyện mất mặt như vậy.’’

‘’ Cũng đúng thôi, với chúng ta thì chỉ là con số nhỏ, còn với nó thì chắc chắn là cả một khối gia sản kếch xù ‘’.

‘’ Còn lòng tự trọng thì đừng có đến trường nữa, thật là xấu hổ thay cậu.‘’.

Lúc này Kiều Vũ đồng thời bước vào, Sở Phi Dương cũng vào theo sau cô, tiếp đó là đám Lục Cảnh Hiên và Phùng Bá Thanh. Bọn họ còn đang đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng cô giáo nói: ‘’ Các em trật tự, tiền cũng đã tìm thấy rồi,mau về vị trí bắt đầu học bài đi. ‘’. Đến đây, cô Trương quay sang nhìn Lăng Hỷ trừng mắt  : ‘’ Còn em,  ra về ở lại gặp tôi. ‘’

Lục Kiều Vũ vốn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cô cảm nhận được không khí lớp học có gì đó không ổn. Đặc biệt là Lăng Hỷ, thái độ của cô ấy không được bình thường.

Lăng Hỷ ngồi xuống ghế, ngay cả bạn cùng bàn duy nhất cũng nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ khẽ nguýt một cái sau đó xách cặp rời đi. Trong mắt bọn họ lúc này  ,cô chẳng qua chỉ là một kẻ không biết điều, một kẻ mang trong mình những tính xấu của bọn hạ lưu.

Tai Lăng Hỷ bỗng chốc ù đi, mặt cô bất giác đỏ bừng. Cả buổi học bài hôm nay lại chẳng hề có lấy một chữ vào trong đầu, khẽ cúi gằm mặt xuống, ai hàng nước mắt rưng rưng chảy dọc theo gò má một cách lặng lẽ và âm thầm mà lòng đau như cắt.

Hôm nay không thấy Lãnh Tư Thuần đến học buổi chiều, cả bàn học chỉ có một mình Kiều Vũ. Lúc cô đang viết bài thì nghe hai bạn nữ bàn trên thì thầm với nhau. Người ngồi trên Kiều Vũ là lớp trưởng Trương Phương. Trương Phương nói: ‘’ Mình không ngờ Lăng Hỷ là loại người như vậy, tốt xấu gì cũng là bạn học, sao có thể ngang nhiên lấy trộm tiền nộp học của mọi người. ‘’

Câu nói này rọi thẳng vào tai Kiều Vũ, như sét đánh ngang tai mà cô không thể nào đỡ được. Chiếc bút bi đang viết trên tay đột nhiên ngừng hẳn. Nói Lăng Hỷ đi ăn cắp, cô tuyệt đối không tin! Hai bạn nữ bàn trên tiếp tục câu chuyện của mình:

‘’ Tìm thấy ví tiền trong cặp cậu ta rồi mà vẫn còn già mồm không nhận.Thật không biết bố mẹ cậu ta dạy dỗ con cái kiểu gì. ‘’ – Trương Phương khẽ nói, mắt vẫn nhìn lên bảng theo dõi tiết tấu bài học.

Bạn nữ bên cạnh cũng lấy tay che miệng: ‘’ Cậu ta không có bố, không được dạy là đúng rồi. Sao loại đấy có thể bì được với chúng ta, thật không hiểu sao Lục Kiều Vũ có thể chơi với cậu ta được. ‘’

Trương Phương: ‘’ Cậu ta chỉ là con gái của người giúp việc, căn bản không xứng đáng ngồi cùng tầng lớp với chúng ta. Tớ nhất định sẽ nói với bố việc khai trừ cậu ta khỏi tường học. ‘’

Bọn họ càng nói, Kiều Vũ càng tức giận, đến độ cây bút máy màu đen trong tay cũng run lên chọc thủng cả trang giấy trắng. Lục Kiều Vũ quen Lăng Hỷ mười năm, chưa một lần cô ấy từ cô đòi hỏi bất cứ thứ gì, cũng chưa một lần động vào đồ của cô khi không được cho phép. Dù bọn họ có nói gì đi chăng nữa, cô vẫn tin Lăng Hỷ không phải loại người đó.

Giờ ra về mọi người đều ở lại trong lớp, cô Trương có nói với bọn họ là đi về trước, nhưng cả lớp nhất quyết muốn ở lại để giải quyết triệt để chuyện này.

‘’ Lăng Hỷ, em nói xem bây giờ cô phải làm gì với em đây! ‘’ – Cô Trương giương đôi mắt về phía Lăng Hỷ, nghiêm túc nói.

Lăng Hỷ đang ngồi im cũng đứng bật dậy, vẻ mặt vô cùng cương quyết: ‘’ Em không làm. ‘’

‘’ Cậu còn dám chối cãi, cậu không lấy vậy thì sao ví tiền của mình lại ở trong cặp sách của cậu? ‘’ – Trương Phương đang ngồi cũng không thể nén xuống cơn tức giận của mình đứng bật dậy nói.

‘’ Em muốn Lăng Hỷ rời khỏi lớp chúng ta, lớp chọn không thể có loại người nhân phẩm kém như vậy được. ‘’

‘’ Em cũng thế.’’

‘’ Em cũng muốn loại trừ cậu ấy. ‘’

Hàng loạt cánh tay dơ lên, Kiều Vũ lúc này mới đứng dậy, lạnh lùng nhìn thẳng về phía cô Trương lớn tiếng:

‘’ Em phản đối! ‘’

Giọng nói trầm mà lạnh, nhanh mà vô cùng rõ ràng như mũi tên xuyên thẳng vào tai của các bạn và cả lớp. Nghe được câu nói của Kiều Vũ, cả lớp đều đồng thời nhìn nhanh về phía cô. Lúc này Tố Như lập tức xen ngang: ‘’ Cậu chơi thân với cậu ta thì đương nhiên sẽ tin tưởng cậu ta rồi. ‘’

‘’ Đúng vậy.’’

‘’ Đúng thế …’’

‘’ Em phản đối cách mà mọi người đổ lỗi cho Lăng Hỷ, phản đối việc mặc định cho rằng cậu ấy là người làm sai. ‘’ – Lục Kiều Vũ nhìn chằm chằm Trương chủ nhiệm, ánh mắt lạnh lùng như muốn nhìn thấu người khác của cô khiến cho Trương chủ nhiệm trong lòng xẹt qua tia bối rối nhưng lại tức giận không thôi.

‘’ Trong cặp của Lăng Hỷ có vật chứng đầy đủ, không thể chỉ dựa vào một mình em là có thể nói rằng em ấy không sai, Lục Kiều Vũ, em đừng có mà cao giọng thanh minh khi chưa có bằng chứng ‘’. – Chủ nhiệm Trương căn bản không thua kém lạnh lùng đáp trả lại.  Đối với Lục Kiều Vũ, mặc dù là một học sinh suất sắc nhưng chủ nhiệm Trương vẫn luôn không thích cái cách mà cô ấy nhìn mình, không thích đôi mắt lúc nào cũng sẵn sàng nhìn chòng chọc vào người khác của Kiều Vũ.

‘’ Cứ ở trong cặp thì là do cô ấy lấy hay sao? Vậy nếu như trường hợp người khác vu oan cho Lăng Hỷ thì cậu ấy cũng phải cam chịu hình phạt của mọi người đưa ra à? Em không đồng ý, em muốn đưa đơn lên hiệu trưởng để điều tra. ‘’  - Kiều Vũ thái độ vô cùng cương quyết.

‘’ Đúng vậy, em thấy chuyện này vẫn cần điều tra kĩ hơn. ‘’ – Châu Từ và Lục Cảnh Hiên đồng thời đứng lên, bọn họ tiếp xúc với Lăng Hỷ một thời gian khá lâu, một cô gái ngay cả đi mua nước giùm cũng trả lại từng đồng tiền thừa không thiếu một xu thì không thể là người có tính ăn cắp được.

‘’ Điều tra? Em muốn điều tra cái gì? Em muốn cả trường đều biết rằng một lớp chọn lại có thể có người thích ăn cắp ăn trộm sao? Em để mặt mũi lớp chúng ta ở đâu? Tôi là chủ nhiệm, tôi nói đúng thì chính là đúng  . Em chỉ là một học sinh, dựa vào cái gì mà ở đây lên giọng thái độ với người lớn như thế. ‘’ – Trương chủ nhiệm mặt đỏ bừng, lớn tiếng quát về phía Kiều Vũ khi nghe cô muốn làm ầm chuyện này lên.

‘’ Dựa vào việc mẹ cậu ấy là đại cổ đông của Âu Hoa, dựa vào việc người tài trợ số một cho Âu Hoa là Sở thị, dựa vào bố của Lục Cảnh Hiên quyên góp quỹ cho trường, dựa vào Châu Từ là cháu của hiệu trưởng.  Cô Trương, cô nói xem bây giờ bọn em có đủ tư cách để lớn tiếng hay không? Đúng hay sai không phải chỉ cần xem camera là rõ sao? ‘’- Sở Phi Dương lúc này cũng không ngồi yên được nữa, mặc dù cậu ta không tiếp xúc nhiều với Lăng Hỷ,  nhưng chuyện mà Lục Kiều Vũ để tâm thì Sở Phi Dương cũng sẽ không ngồi yên một chỗ khoanh tay đứng nhìn.

Trương chủ nhiệm rất cứng rắn, nghe nói trước đây Sở Phi Dương tung hoành ngang dọc trong lớp đều vô tư vô nghĩ, nếu không phải do đầu óc thông minh e là đã sớm bị đào thải từ lâu rồi.

Bọn họ xem camera xong, nhìn thấy một bạn nữ mặt mũi bịt kín mít từ bên ngoài cửa đi vào nhét ví của Trương Phương vào trong ba lô của Lăng Hỷ. Mọi người lúc này mới vỡ òa, bọn họ căn bản không biết trong lớp có lắp camera kín,nhưng sao Sở Phi Dương lại có thể biết được rõ ràng từ vị trí của camera đến từng góc quay của nó.

Bởi vì đó là camera của Ngô Lệ gắn, để theo dõi Kiều Vũ thường xuyên tại trường học. Cho nên đừng nói đến nhất cử nhất động của cô, mà ngay cả toàn bộ người trong lớp này đều không thoát khỏi sự kiểm soát của phụ huynh bọn họ  .

Lúc này cả lớp đều im lặng, không ai nói câu gì. Bọn họ biết là đã trách lầm Lăng Hỷ  , nhưng không một ai muốn đứng ra xin lỗi. Lúc này cả lớp khẽ xì xào vài câu, sau đó có người cầm ba lô lên muốn đi về. Nhưng đáng tiếng là Lục Cảnh Hiên và Châu Từ đã chặn sẵn ở trước cửa, bất cứ ai cũng không được rời khỏi đây.

Kiều Vũ cao ngạo bước xuống bàn  Lăng Hỷ, cô ngang nhiên kéo ghế ngồi xuống một cách vô cùng tự nhiên, trong từng hành động còn có sự kiêu ngạo và lạnh lùng muốn đòi lại danh dự cho Lăng Hỷ. Kiều Vũ vắt chéo chân, ngả người ra sau ghế  nhìn một lượt các bạn bằng nửa con mắt  :

‘’ Xin lỗi đi, không phải vừa nãy các người nói rất to à.’’

‘’ Từng người một, không thì đừng ai mong rời khỏi đây. ‘’

Kiều Vũ lạnh lùng liếc bọn họ, đầu tiên cô nhìn chằm chằm Trương Phương bằng ánh mắt lạnh lùng và sắc bén như thế. Trương Phương cố nén cơn giận vào trong, là người đầu tiên bước lên xin lỗi. Đầu tiên  Trương Phương, sau đó là từng người một từng người một bước lên trước mặt cúi đầu xin lỗi.

‘’ Xin lỗi.’’

‘’ Xin lỗi. ‘’

‘’ Xin lỗi.’’



Bọn họ đúng lí ra nên nhớ đến bài học của Triệu Hồng Lam trước đây, nhưng đáng tiếc bọn họ lại không biết điều, cứ vậy mà thích động chạm đến Lăng Hỷ. Hơn bốn mươi câu xin lỗi, chỉ riêng chủ nhiệm Trương là không nói câu nào, nét mặt xám như tro lạnh lùng nhìn Lục Kiều Vũ ngang nhiên ngồi dưới cuối lớp.

‘’ Cô chủ nhiệm … em mong cô sẽ cho Lăng Hỷ một lời giải thích thật thỏa đáng. ‘’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui