Edit: Frenalis
Nếu anh là người sống nói điều này với tôi thì tôi sẽ vô cùng hạnh phúc, nhưng anh là một người đã chết, tất cả những gì anh muốn chỉ là mạng sống của tôi thôi.
Hai ngày tiếp theo, tôi bỏ cuộc, ban ngày mở cửa hàng làm vòng hoa, làm tượng giấy, ban đêm bị anh quấy rầy.
Cho đến tận đêm ngày thứ bảy, anh quấy rầy tôi suốt mấy tiếng đồng hồ, hôm nay tôi cảm thấy rất kỳ lạ, bình thường chỉ chưa đến nửa giờ là tôi sẽ kiệt sức và tê liệt, mặc anh bài bố. Nhưng hôm nay tôi rất có tinh thần, còn đạt được khoái cảm ở lần cuối cùng, bỗng đôi mắt có một cơn đau nhức kịch liệt.
Tôi hoảng sợ hét lên: "Mắt tôi, mắt tôi sắp mù rồi".
"Đừng hét, mắt em không sao đâu." Anh giữ tôi lại, "Nghe này, tôi có việc quan trọng phải làm, tôi phải rời đi trong bảy ngày, bảy ngày sau tôi sẽ quay lại với em. Đừng nghĩ chạy trốn, em trốn không thoát đâu. Em đã là sủng vật của tôi, trên người em có dấu ấn của tôi, cho dù em có chạy đến cùng trời cuối đất tôi cũng có thể tìm thấy em. "
Nghe nói anh đi tôi rất cao hứng, ước gì anh đừng bao giờ quay lại nữa, anh ở phía sau lưng tôi hôn một chút, bỗng tôi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, anh đã biến mất.
"Bang bang bang!" Cánh cửa cuốn bị đập ầm ầm vài tiếng, sau đó anh họ Hùng Duệ của tôi liền hét lên: "Khương Lâm, con khốn này, mở cửa nhanh lên."
Tôi sợ hãi vội vàng mặc quần áo vào, còn nghe thấy tiếng bước chân của vài người khác bên ngoài.
"Con khốn, mày ở trong đó vụng trộm với người khác à? Mở cửa ra đi! Nếu không tao sẽ phá cửa đấy!" Hùng Duệ chửi.
Tôi mắng Chu Nguyên Hạo ngàn vạn lần trong lòng: "Sớm không đi muộn không đi, tại sao lại đi ngay lúc hắn ta tới chứ?"
Đây chính là đàn ông, ở thời điểm triền miên, anh ta có thể dỗ ngon dỗ ngọt bạn cái gì cũng đều nói được, đến khi xảy ra chuyện thì chạy còn nhanh hơn thỏ.
Tôi run rẩy nhấc điện thoại lên gọi cảnh sát nhưng phát hiện trên điện thoại không có âm thanh gì cả. Đường dây điện thoại thực sự đã bị cắt!
Vài tiếng động lớn vang lên, ổ khóa bị đập mạnh, cửa cuốn bị kéo ra rầm một tiếng, Hùng Duệ cùng mấy tên côn đồ lao vào, mặt bị băng gạc che kín, trông đặc biệt đáng sợ.
Hắn hung dữ nói với tôi: "Gã đàn ông hoang dã đó của mày đâu rồi?"
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis
Tôi lùi lại hai bước, giọng run run nói: "Tên hoang dã nào vậy? Ở đây có đàn ông sao?"
"Đừng xảo biện với tao." Hắn tức giận gầm lên, "tao ở ngoài cửa đều nghe được tiếng kêu của mày. Sao trước đây tao không thấy mày hèn hạ như vậy?"
Phía sau có mấy tên côn đồ xông vào đập phá đồ đạc, tôi không dám ngăn cản, chúng lục soát khắp cửa hàng nhưng không tìm thấy ai nữa. Hùng Duệ nhìn tôi bằng ánh mắt tà ác, nhìn lên nhìn xuống tôi vài lần: " Nếu đã hèn hạ như vậy, chi bằng để anh họ giới thiệu cho mày một công việc tốt, để mày có một nơi thể hiện bản chất thật của mình."
Hai tên côn đồ tiến về phía tôi, một trái một phái nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài, tôi vùng vẫy tuyệt vọng kêu cứu, xung quanh các cửa hàng ban đêm thường rất đông người, tôi nhìn thấy mấy phiến cửa sổ đều sáng đèn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai bước ra cứu tôi.
Tôi bị ép lên một chiếc xe MiniBus, vừa lên xe tôi liền im bặt vì nhìn thấy có người ngồi ở ghế sau. Một người đàn ông đầy máu bị cụt một tay và một chân.
Không, anh ta không phải là người!
Hắn nhìn tôi, tôi nhanh chóng quay mặt đi, bọn côn đồ nhét tôi vào sau xe, đe dọa nói: "Thành thật một chút, nếu không tao sẽ cắt lưỡi mày".
Con ma đẫm máu đang tựa vào bên cạnh tên côn đồ, tôi sợ đến mức không nói được lời nào. Trên đường đi tôi rất sợ hãi, hồn ma rõ ràng đã bị những người này chém chết, sau khi chết lại dùng cái xe này để vận chuyển thi thể nên hồn ma bị kẹt lại trong xe.
"Anh đưa tôi đi đâu vậy?" Tôi run rẩy hỏi.
Hùng Duệ cười hắc hắc hai tiếng: "Đương nhiên là chỗ tốt."
Xe chạy hơn một tiếng mới dừng ở cửa sau một KTV, tôi bị tên côn đồ lôi ra, kéo vào KTV, đi thang máy lên tầng ba rồi được đưa vào một phòng bao xa hoa.
Một người đàn ông mập mạp cạo trọc đầu đang ngồi trên ghế sofa, mặc áo sơ mi hoa, đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay út, khuôn mặt đầy thịt mỡ.
"Lý Ca." Hùng Duệ nghiêng người tới trước, cười nói: "đây là người mà em đã nói, anh nhìn xem, nó có giá trị mười vạn không?"
"Nhìn xem." Lý Ca ôm trong lòng hai cô gái xinh đẹp mặc đồ da màu đen, nhìn biết là đang làm công việc đặc biệt.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis
Hùng Duệ đi tới nhéo cằm tôi bảo tôi ngẩng đầu lên, tôi há hốc mồm, phía sau Lý Ca quả thực có bốn cô gái khác.
Họ không phải là người!
Bốn người phụ nữ này đều trông vô cùng thê thảm, có người chỉ còn nửa đầu, có người đầy máu, có người toàn thân có vết sẹo bỏng do thuốc lá. Tất cả bọn họ đều oán hận nhìn Lý Ca, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Nhưng họ dường như bị thứ gì đó chặn lại không thể đến gần Lý Ca, tôi nhìn xuống thì thấy Lý Ca đang đeo một miếng ngọc trên cổ.
Lý Ca nhìn tôi chăm chú, gật đầu nói: "dáng dấp không tệ, để Nana dạy kỹ năng cho nó".
Hùng Duệ thật cao hứng, dùng tôi để trả món nợ mười vạn, tay hắn giơ lên. Hai tên côn đồ đem tôi nhấc lên kéo ra ngoài. Đột nhiên cánh cửa mở ra, một người phụ nữ ăn mặc hở hang phong tình chậm rãi bước vào, liếc mắt
nhìn tôi rồi thì thầm vào tai Lý Ca vài câu.
Lý Ca sắc mặt thay đổi, nheo mắt nhìn tôi rồi lại lập tức nở nụ cười: "Khương nữ sĩ, thực xin lỗi, các anh em của tôi đều là người thô bạo, đã xúc phạm đến cô, mong cô rộng lượng tha thứ."
Nói xong, hắn hét vào mặt hai tên côn đồ đang giữ tôi: "Mau thả Khương nữ sĩ ra!"
Hắn tự mình đến đỡ tôi dậy, hành động rất khúm núm khiến tôi rùng mình, hắn cười nói: "Không ngờ Khương nữ sĩ lại là người có chỗ dựa, là Lý mỗ tôi có mắt không tròng. Khương nữ sĩ đừng chấp nhặt."
Chỗ dựa? Tôi hoang mang. Tôi đến từ một cửa hàng bán vàng mã, làm sao tôi có thể có bất kỳ chỗ dựa nào?
Lý Ca dẫn tôi đến một phòng riêng sang trọng khác, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đang ngồi trên ghế sofa.
Chính ông ta!
Đêm đó chính là người đàn ông trung niên này lái chiếc Maserati yêu cầu tôi làm người giấy vẽ hình của tôi!
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis
Lý Ca rất kính trọng ông ta, hết người này đến người khác gọi ông ta là "Ngài". Người đàn ông trung niên có khuôn mặt dài, không nhìn hắn một chút nào, nhưng hắn cũng không tức giận.
"Cô có sao không?" người đàn ông trung niên hỏi tôi.
Trông tôi có ổn không?
Tôi cố nhịn xuống không mắng ông ta, nghiến răng nghiến lợi nhìn ông ta, ông ta quay đầu nói với Lý Ca: "Khương nữ sĩ còn chưa nguôi giận."
Lý Ca hơi sợ, vẫy vẫy tay, hai tên côn đồ tiến đến kéo anh họ tôi vào ném dưới chân tôi, hắn sợ hãi bò tới ôm lấy chân tôi mà khóc: "Khương Lâm, em họ, anh là bà con của em, em không thể hại anh. Hôm nay anh bị mỡ heo che mắt làm tâm trí mê muội. Em nghĩ tình ngày xưa mẹ anh cho ba em mượn tiền chữa bệnh..."
Tôi không chờ hắn nói xong, một chân đem hắn đá văng ra, tôi liếc nhìn Lý Ca, bốn ma nữ vẫn đang đi theo hắn ta.
"Muốn tôi nguôi giận cũng có thể." Tôi hất cằm nói: "đem miếng ngọc của anh đưa cho tôi."
Lý Ca không chút do dự, lấy miếng ngọc ra đưa: "Thì ra Khương nữ sĩ thích ngọc, vậy thì dễ nói chuyện, miếng ngọc này tôi đưa cho cô, tôi còn có cái tốt hơn."
"Không cần, cái này được rồi." Tôi ngắt lời hắn.
Người đàn ông trung niên đứng dậy lạnh như băng nói: "Khương nữ sĩ, tôi đưa cô về nhà."
"Ông đến cùng là ai?" Sau khi lên chiếc Maserati của ông ta, tôi cắn răng hỏi: "Tại sao ông muốn hại tôi?"
"Đến thời điểm thích hợp cô tự nhiên sẽ biết. Thời điểm không nên biết, vẫn không cần biết nhiều thì tốt hơn." Người trung niên nói xong những lời tự phụ này, liền không chịu nói thêm nữa.
Ông ta đưa tôi trở lại tiệm vòng hoa, lạnh lùng nhìn tôi nói: "Cô có thể chất thu hút ma quỷ, trong thời gian Chu thiếu gia vắng mặt, cô không được trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không cô sẽ tự gánh chịu hậu quả".
Nói xong trực tiếp nghênh ngang lên xe rời đi, tôi tức giận đến mức dậm chân. Nhưng tôi có biện pháp nào chứ, người như Lý Ca trước mặt ông ta cũng phải khúm núm giả làm cháu trai, tôi là người nhỏ bé như con kiến, chỉ có thể mặc người khác định đoạt.
Tôi chán nản quay lại cửa hàng, đồ đạc bị đập nát trong cửa hàng đã được dọn đi, không biết là ai làm, chắc là người Lý Ca, người đàn ông trung niên kiêu ngạo đến mức sẽ không thèm bận tâm đến một vấn đề tầm thường như vậy.
Giày vò lâu như vậy, tôi mệt quá nên nằm xuống ngủ ngay, khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều ngày hôm sau, mở TV lên thì thấy một bản tin của đài truyền hình địa phương.
Lý Ca đã chết.
Sáng nay hắn chết, hai cô nương ở cùng hắn cả đêm tỉnh dậy sớm, phát hiện hắn nằm trên giường, tứ chi đã bị xé toạc, giống như ngũ mã phân thây ngày xưa, hai cô gái sợ hãi đến ngất đi tại chỗ.
Điều kỳ lạ là họ ở với hắn cả đêm, hắn chết thảm như vậy mà các cô ấy lại không hề hay biết.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis
Tôi nhìn miếng ngọc trong tay, rõ ràng là Lý Ca đã làm nhiều việc ác, bị bốn ma nữ đó trả thù.
Tôi đã giúp họ. Tôi không biết điều này đúng hay sai, nhưng ít nhất trong tương lai sẽ không còn cô gái nào bị Lý Ca giết nữa
Nhưng tại sao đột nhiên tôi có thể nhìn thấy ma? Đêm qua làm tình với Chu Nguyên Hạo mắt tôi đau quá, chẳng lẽ tôi cũng mở được mắt Âm dương sao?
Điều này có nghĩa là tôi cách cái chết không xa?
Thế nhưng đều nói khi bị hút dương khí sẽ làm cho tinh thần hoảng hốt, cơ thể mệt mỏi kiệt sức, nhưng tôi gần đây không chỉ tràn đầy sinh lực mà còn cảm thấy khỏe khoắn hơn trước rất nhiều.
Tôi thực sự không thể nghĩ ra nên cũng không nghĩ xa hơn nữa mà tiếp tục mở cửa hàng kinh doanh.
Tối hôm đó tôi đang làm nhà, đột nhiên có một chiếc ô tô dừng trước cửa, một người đàn ông và một người phụ nữ bước nhanh tới nói: "Chúng tôi muốn làm hai hình người bằng giấy".
Tôi ngẩng đầu lên, người đàn ông kia ngây ngốc một lúc, nhìn tôi bằng ánh mắt khác biệt rồi cười nói: "Một cô gái xinh đẹp như em mà lại làm việc này ư?"
Người phụ nữ trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu có chút không tốt: "Hai bức tượng bằng giấy, cô có muốn làm không? giá bao nhiêu?"
Không biết vì sao, gần đây càng ngày càng xinh đẹp, lại không thể vui mừng, đối với một người bị quỷ ám không sống được bao lâu, đẹp xấu có ý nghĩa gì?
"Nó phải lớn bao nhiêu? Yêu cầu về mặt và quần áo là gì?" Tôi hỏi.
"Bọn họ lớn như người thật, một nam một nữ, khuôn mặt có thể vẽ tùy thích." Người phụ nữ nói.
Tôi gật đầu: "Một cái năm trăm tệ."
"Năm trăm?" Người phụ nữ hét lên sắc bén, "Cô định ăn cướp đấy à?"
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis