Edit: Frenalis
Những y tá đó đã bị doạ cho mặt mày trắng bệch đến mức không nói nên lời, chỉ có một người trong số họ mới bình tĩnh lại một chút, gật đầu nói: "Đúng vậy, Tiểu Lan nói rằng không hiểu sao trên vai cô ấy có một vết thương lớn, cô ấy cũng đã bôi thuốc mỡ nhưng không có tác dụng, vẫn chảy mủ."
Tôi cau mày hỏi lại: "Các cô có phải cũng bị đau nhức?"
Một y tá khác hoảng sợ nói: "Tôi, tôi cũng có, ở trên bụng."
Tôi hít sâu một hơi: "Kha tiên sinh bị quỷ đói nhập người. Loại quỷ đói này chuyên ăn mủ và máu người. Những ai thường xuyên tiếp xúc với nó sẽ dần dần hình thành các vết áp xe trên cơ thể..., đây là oán khí của chúng tạo thành, để chuẩn bị đồ ăn cho chính mình."
Quỷ đói là loại vật kiếp trước phạm tội, sau khi chết bị đọa vào cõi ngạ quỷ, bụng to, ăn rất nhiều nhưng không ăn được gì, quanh năm đói khát, coi như có tìm được đồ ăn thì đồ ăn cũng sẽ biến thành than cốc, hoặc là khi bọn chúng cho thức ăn vào miệng thì thức ăn sẽ trở thành ngọn lửa đốt cháy cổ họng của bọn chúng.
Có rất nhiều loại quỷ đói, trong đó có ba loại được ghi lại trong kinh Phật: quỷ đói không có của cải, quỷ đói ít của cải, và quỷ đói giàu có.
Quỷ đói không có của cải, bao gồm quỷ đói miệng đuốc, quỷ đói miệng kim và quỷ đói hôi hám.
Quỷ đói ít của cải gồm có ba loại: quỷ đói lông kim, quỷ đói lông hôi và quỷ đói mật, chuyên ăn mủ và máu người.
Quỷ đói giàu có gồm quỷ đói Hy Từ, quỷ đói Hy Khí và quỷ đói nói chung. Thích nhất là ăn thức ăn thừa của người khác hoặc ăn những thứ của những nhà từ thiện cho.
Tôi có chút lo lắng, quỷ đói có chút khó đối phó.
Các bác sĩ, y tá nghe tôi nói đều tỏ ra vô cùng sợ hãi, bác sĩ vội vàng nói: "Kha thiếu gia, thật xin lỗi, bệnh của Kha tiên sinh chúng tôi thật sự không chữa được, nên tôi không thể ở nơi này tiếp tục làm trì hoãn bệnh tình của ông ấy. Tôi muốn từ chức, tiền lương tháng này tôi cũng không cần."
Nói xong, anh ta bỏ chạy ra cửa mà không đợi sự đồng ý của anh em nhà họ Kha. Các y tá thậm chí cũng không nói gì, bỏ chạy không dấu vết.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Sắc mặt Kha Vi có chút không tốt, liếc nhìn Kha Chấn trên giường: "Kha Ngôn, tôi chợt nhớ ra chiều nay công ty sẽ tiếp đoàn người của Panasonic, cha giao lại cho chú, tôi thấy vị Khương nữ sĩ này thần thông quảng đại, có thể cứu được cha ".
Nói xong, hắn vội vàng cùng Shirley bước ra ngoài, như thể có ai đó đang đuổi theo sau lưng. Kha Ngôn tức giận đến không nói nên lời, Kha Vi thân là trưởng tử, thế mà lại đem cục diện rối rắm toàn bộ vứt cho anh ta.
Lúc này dì Tiết bước vào với một chậu nước: "Nhị thiếu gia, tôi phải lau người cho tiên sinh."
Kha Ngôn vội vàng nói: "dì Tiết, dì tốt nhất đừng tới gần, bệnh của ông ấy có thể sẽ truyền nhiễm."
Dì Tiết cười nói: "Không sao đâu, tôi chỉ lau người thôi."
Kha Ngôn nhìn dì Tiết mắt hơi đỏ, vợ Kha Chấn, mẹ anh ta đã qua đời nhiều năm, sau đó Kha Chấn có rất nhiều phụ nữ nhưng vẫn không tái hôn. Hiện tại Kha Chấn bị bệnh, những người phụ nữ đó đến bóng người cũng không thấy, chỉ còn dì Tiết vẫn ở bên cạnh chăm sóc ông ấy.
Tôi nhìn dì Tiết, cách bà ấy nhìn Kha Chấn đầy yêu thương, lúc còn trẻ nhất định là cùng Kha Chấn có chuyện gì đó.
Kha Ngôn quay sang tôi hỏi: "Khương Lâm, cô xem có cách nào chữa khỏi bệnh cho cha tôi không? Con quỷ đói đó có diệt trừ được không?"
Chu Nguyên Hạo ở phía sau thấp giọng nói: "Hỏi anh ta quỷ đói làm sao mà tới."
Tôi trầm mặt nói: "tôi hiện tại cảm thấy kỳ lạ, Kha tiên sinh làm sao mà bị quỷ đói quấn lên? Trên đời tuy có nhiều quỷ đói nhưng chúng hiếm khi chiếm hữu được người. Một khi đã nhập vào thì sẽ ăn mòn cơ thể con người, rất khó loại trừ".
Kha Ngôn lắc đầu: "Tôi không biết, dì Tiết, trước khi lâm bệnh cha tôi có gặp phải chuyện gì lạ không?"
Dì Tiết tỉ mỉ lau người cho Kha Chấn xong quay lại nói: "Nói đến chuyện kỳ quái, đúng là có một việc".
"Có chuyện gì vậy?" chúng tôi hỏi nhanh.
"Một tuần trước đại thiếu gia đến gặp Kha tiên sinh, nói ở bên ngoài có được một kiện đồ tốt, muốn tặng cho tiên sinh. Cậu cũng biết, mấy năm này tiên sinh rất thích sưu tầm đồ cổ."
"Là một kiện đồ cổ?" Tôi hỏi, "Là cái gì? Ở đâu?"
"Ở thư phòng." Dì Tiết nói: "Các người đi theo tôi."
Tôi, Chu Nguyên Hạo và Kha Ngôn đều đi theo đến thư phòng cuối hành lang, cảm thấy khí tức càng lúc càng mạnh, khiến Chu Nguyên Hạo rất hưng phấn.
Dì Tiết lấy chìa khóa mở thư phòng, bên trong trang trí cổ kính, lại có rất nhiều đồ cổ. Ánh mắt tôi ngay lập tức bị thu hút bởi cái kệ cổ trước mặt, hơi thở mạnh mẽ đó tỏa ra từ một thứ được đặt trên cái kệ đồ cổ này. Đó là một cái vạc ba chân nhỏ bằng đồng thau, phủ một lớp gỉ màu xanh lục bên ngoài và trông rất cũ kỹ. Thời xa xưa người ta thường dùng cái vạc ba chân để đựng thức ăn, quỷ đói bám vào đó là chuyện bình thường.
Dì Tiết chỉ vào cái vạc ba chân: "Đây là đồ cổ mà thiếu gia lúc đó đã tặng cho tiên sinh."
"Tôi có thể xem nó được không?"
"Có thể."
Tôi bước tới, định cầm lấy cái vạc đồng lên thì lại nghe Chu Nguyên Hạo nói: "Chờ một chút."
Tôi dừng tay lại, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Có vấn đề." Anh từ phía sau tôi đi ra, cúi đầu cẩn thận nhìn cái vạc rồi nói: "Đây không phải là cái vạc bình thường, đây là cái vạc ngạ quỷ được thiết kế đặc biệt để phong ấn quỷ đói!"
Tôi nhìn kỹ hoa văn được đúc trên vạc đồng, quả nhiên là nhìn thấy một khuôn mặt quỷ có chút vặn vẹo.
"Cái vạc ngạ quỷ này lẽ ra phải có ấn ký, nhưng lại bị xóa đi." Chu Nguyên Hạo kích động nói: "Cái vạc này đã phong ấn ngạ quỷ mấy ngàn năm, âm khí tích lũy rất mạnh, nếu như tôi có thể đem những âm khí này toàn bộ hấp thu, thực lực của tôi sẽ tăng cường rất nhiều. Có điều..."
Sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi, nói: "Không tốt, bên trong vạc này vẫn còn một con quỷ đói. Mau tránh ra!"
Tôi kinh hãi, một luồng khí đen thoát ra khỏi vạc, thân thể tôi chùn xuống ngã trên mặt đất, lăn lộn tại chỗ, khí đen không bám vào người tôi mà lao thẳng về phía Kha Ngôn. Tất nhiên không thể để nó chiếm hữu Kha Ngôn nên tôi rút thanh kiếm đồng tiền ra, kéo đứt dây thừng rồi ném vào làn khí đen. Một tiếng thét chói tai, những đồng xu rơi xuống đất, giữa không trung làm khí đen biến thành một con quỷ đói gầy gò đáng sợ, sau khi giãy dụa hai lần thì hoàn toàn tiêu tán.
Nhìn những đồng xu vương vãi khắp sàn nhà, tôi thấy xót quá.
Kiếm Kim Tiền của tôi không phải là vật trang trí bên ngoài mà là đồ cổ thật sự, bà ngoại nói là tổ tiên truyền lại, có tác dụng trừ tà diệt ma. Nhưng thực lực của tôi quá thấp, hoàn toàn không thể sử dụng sức mạnh của nó, khi gặp quỷ cấp cao, tôi chỉ có thể lấy nó ra, sử dụng sức mạnh mà nó bùng phát ra để thoát khỏi những con quỷ.
Cái thứ này chính là dùng một cái mất một cái. Thứ này phải cần ít sử dụng thường xuyên hơn.
Kha Ngôn bước tới và dìu tôi đứng lên, sau đó sợ hãi nói: "Cảm ơn cô đã cứu tôi"
Tôi liếc nhìn Chu Nguyên Hạo, nghiêm túc nói: "Cái vạc đồng nhỏ này là đồ tà ác, chuyên dùng để phong ấn quỷ đói, nếu giữ lại sẽ gặp tai ương. Đưa nó cho tôi, tôi sẽ tìm chùa miếu thật tốt cung phụng, miễn cho nó hại người nữa."
Kha Ngôn đương nhiên đồng ý: "Cô cứ cầm đi, loại đồ vật xui xẻo này tôi không muốn nhìn thấy nó nữa".
Chu Nguyên Hạo rất hưng phấn, tôi nhét cái vạc nhỏ vào ba lô rồi nói: "Bây giờ đã tìm ra căn nguyên thì sẽ dễ xử lý hơn nhiều. Kha Ngôn, nhờ người chuẩn bị một thùng máu heo lớn. Còn có, ở đây tôi có một toa thuốc, anh gọi người đi tiệm thuốc Đông Y mua theo toa thuốc này đi".
Toa thuốc này được bà nội ghi lại trong sách, chắc chắn hữu dụng.
Kha Ngôn lập tức gọi điện cho trợ lý, chưa đầy nửa tiếng người trợ lý đã mang một thùng lớn huyết lợn đến, máu vừa lấy từ lò mổ ra, còn rất tươi và còn đang bốc khói.
Tôi gật đầu hài lòng, để anh ta khiêng thùng máu vào phòng Kha Chấn, trên đường đi tôi thì thầm với Chu Nguyên Hạo: "Thực lực của tôi không đủ, chờ một lát anh cần phải ra thêm sức nhiều hơn nữa".
"Yên tâm." Anh khoé miệng nhẹ cười, "Em cứ làm việc của em đi."
Sau khi vào phòng ngủ chính, trước tiên tôi yêu cầu Kha Ngôn dùng dây xích sắt khóa Kha Chấn đang bất tỉnh lại, dây xích sắt được làm bằng hợp kim mới nhất, ngay cả một con voi cũng không thể phá được. Sau đó, tôi nhờ trợ lý rải huyết lợn thành vòng tròn quanh giường, tôi múc một muỗng huyết lợn, lắc lắc trước mặt Kha Chấn.
Kha Chấn tỉnh dậy ngay, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn nhưng trong mắt quỷ đói lại là cao lương mỹ vị. Đôi mắt ông ấy gần như rơi ra khỏi hốc mắt, nhìn chằm chằm vào thùng máu, liều mạng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi xiềng xích và lao tới thưởng thức đồ ăn.
.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.