Edit: Frenalis
Trưởng thôn Văn sắc mặt tái nhợt: "Im ngay! Im ngay! Ngươi đang tạt nước bẩn vào người ta! Từ Bình, bác Hai của cháu là người như thế nào, cháu không biết hay sao? Cô ta đang hãm hại bác!".
Tôi lườm ông ta một cái: "Tôi chưa từng đến thôn của các người, làm sao đối với sự việc ở thôn này lại quen thuộc đến vậy? Tôi nói cho ông biết, ma nữ đó tên là Trương Mai Hoa, hiện đang cưỡi trên cổ của ông. Có phải gần đây ông cảm giác cổ rất nặng? Cột sống vai có vấn đề?"
Trưởng thôn Văn sắc mặt càng tái nhợt, nhịn không được sờ sờ cổ.
Tôi nói thêm: "Ma nữ nói có để lại bằng chứng trên người ông, thời điểm ông lôi kéo cô ấy, cô ấy đã cào vào ngực ông. Nếu ông thực sự vô tội, ông có dám cởi áo ra không?"
Ông ta theo bản năng bảo vệ quần áo của mình, Văn Từ Bình nhìn ông ta nói: "bác Hai, cháu cũng không tin lời cô ta nói, bác tốt nhất nên cởi áo ra để chứng minh mình vô tội."
Trưởng thôn Văn có chút hoảng hốt: "Bác, bác đường đường là trưởng thôn, sao có thể cởi áo trước mặt mọi người?"
Văn Từ Bình sắc mặt biến đổi, bước tới xé toạc áo sơ mi của ông ta ra, lộ ra bộ ngực, quả nhiên có bốn vết cào xước, còn chưa lành hẳn.
"Cầm thú, tôi giết ông!" Văn Từ Bình lao tới, dân làng lập tức hỗn loạn, sở trưởng Trần vội vàng sai người kéo ra.
Tư Đồ Lăng từ phía sau giơ ngón tay cái lên, tôi có chút đắc ý, nhìn ma nữ đang cưỡi trên cổ trưởng thôn Văn, cô ấy mỉm cười cảm kích với tôi.
Chỉ là mấy cảnh sát nhìn tôi với vẻ sợ hãi.
Chuyện còn lại nằm ngoài tầm tay của tôi, tôi đoán bây giờ người ở thôn Hối Long cũng không dám làm phiền tôi và Dao Dao nữa nên tôi đưa Dao Dao về nhà. Truyện Thám Hiểm
Dao Dao bị kinh hãi, lại thêm một chút vết thương ngoài da, vốn nên là ở bệnh viện quan sát hai ngày, nhưng cô ấy sợ dì Hai lại tìm đến gây phiền phức nên muốn về Nam Kinh, tôi cho cô ấy một ít tiền, lại mua vé máy bay cho cô ấy, tự mình đưa cô ấy ra sân bay, nhìn cô ấy lên máy bay rồi mới tính là yên tâm.
Tư Đồ Lăng gọi điện thoại cho tôi, nói là thành phố đã thành lập một đội chuyên án để điều tra vụ thôn Hồi Long, nên gần đây anh ấy sẽ rất bận.
Tôi thu dọn nhà cửa, định hôm nay đóng cửa sớm, nhưng có một đạo sĩ đi tới, trên dưới dò xét tôi: "Cô gái, gần đây có phải cô gặp ma không?"
Tôi sững sờ một chút, cũng bắt đầu dò xét ông ta, áo choàng của ông ta cực kỳ bẩn thỉu, bẩn đến mức tôi thậm chí không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu của nó, tóc ông ta được bới cao trên đỉnh đầu, cắm một nhánh cây vào, không biết đã bao lâu không gội đầu, tóc rất bóng nhờn như là bôi dầu bóng vậy, mặt đen như mực, râu dài, trông đặc biệt luộm thuộm.
Không biết tại sao nhưng tôi không thích vị đạo sĩ này lắm.
"Làm nghề này của chúng ta, gặp phải chuyện không thể giải thích là chuyện bình thường." Tôi cười nói: "Kính quỷ thần nhi viễn chi*, dù sao tôi nhìn thấy cũng làm như không thấy là được."
(*: Nhìn ác không thấy, nghe ác không nghe, nói ác không nói)
Đạo sĩ đột nhiên mỉm cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Cô gái, tôi nhìn tướng mạo cô là bị một nam quỷ quấn lấy. Trên đầu chữ sắc có một cây đao, cho dù nam quỷ kia dáng dấp tốt, cũng chẳng qua là huyễn tượng, sa vào trong đó, chắc chắn sẽ mất đi tinh khí và bị hại bởi hắn."
Tôi tự nhủ rằng khi ở bên Chu Nguyên Hạo, tôi không những không bị hao hụt tinh khí mà còn ngày càng sung sức, tai và thị giác nhạy bén hơn, thậm chí sức lực còn tăng thêm rất nhiều. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng chính tôi đang hút tinh khí của anh.
Tôi bất đắc dĩ cười với ông ta nói: "Đạo sĩ, đã muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, không nói chuyện với ông nữa."
Nói xong, tôi trực tiếp kéo cửa cuốn xuống.
"Ai." Ngoài cửa truyền đến một tiếng thở dài: "Lại thêm một tên ngốc bị quỷ ám."
Tôi lau mồ hôi trên trán, nếu vị đạo sĩ này xuất hiện cách đây một hai tháng thì tôi đã coi ông ta như vị cứu tinh của mình, nhưng bây giờ tôi lại có chút e ngại bọn họ.
Những gì tôi gặp ở thôn Hồi Long trước đây không phải là mơ, tôi nhớ rõ mình đã hấp thụ một con Lệ Quỷ vào trán. Kể từ lần đó, tuy tôi đã nhìn thấy rất nhiều ma quỷ trên đường phố nhưng tôi không còn cảm giác nóng rát trên trán nữa. Nhưng tôi rõ ràng cảm giác được, thực lực của mình lại tăng lên, bây giờ tôi có thể sử dụng "Lôi Thế" ba lần, mỗi lần uy lực đều lớn hơn trước rất nhiều.
Trước đây tôi có giúp đỡ một nữ quỷ tên Văn Tú, cô ấy biến thành linh khí nhập vào cơ thể tôi để báo đáp, chẳng lẽ trán tôi cũng biến Đỗ Xuân Hoa thành linh khí cưỡng bức hấp thụ?
Tôi có chút bận tâm, có lẽ Chu Nguyên Hạo chọn trúng tôi cũng không có đơn giản như vậy. Tôi thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu mình có phải là một loại quái vật nào đó không. Bây giờ tôi thậm chí còn không dám vào chùa.
Haiz. Tôi bất lực thở dài. Dù thế nào đi nữa, cuộc sống cũng phải trôi qua. Tôi phải càng sớm càng tốt trở nên mạnh mẽ hơn, nếu không khi biết được chân tướng, tôi sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Tôi từ gian phòng kho tìm thấy cuốn "Bí tịch Phù Lục" do bà nội để lại.
Mở cuốn sách ra, tôi thấy trong này có rất nhiều ghi chép về Phù Lục, rất đầy đủ, có thể nói là bao hàm tất cả. Sách yêu cầu bút, giấy, chu sa để vẽ Phù Lục, giấy bùa bán bên ngoài không phải là vô dụng, nhưng khi vẽ bùa thì tỷ lệ thành công cực kỳ thấp, dù có thành công thì hiệu quả cũng không đặc biệt lý tưởng.
Muốn vẽ một lá bùa tốt, đều nhất định phải tự làm những thứ này.
Lá bùa thì nhất định phải dùng thanh trúc, kén tằm, vỏ cây dâu cùng mấy loại dược liệu chế thành. Còn thuốc màu vẽ cũng không phải là chu sa đơn thuần, mà là lấy chu sa làm nguyên liệu chính, bổ sung thêm hơn 20 loại dược liệu để làm thành.
Cũng may bà nội còn để lại cho tôi một vài thứ, cái rương kia bên trong có một cái hộp giấy nhỏ, khi tôi mở ra thì thấy bên trong có một cây bút lông, thân bút làm bằng tre thượng hạng, phía trên còn điêu khắc mây mù. Đây là bút lông sói, cái gọi là lông sói tức là lông đuôi của con chồn, chồn ở Đông Bắc gọi là hồng bì Đại Tiên, là vật có linh tính.
Trong ghi chép của bà nội có kể rằng khi còn trẻ bà được nhờ đi Đông Bắc bắt một con hồng bì Đại Tiên độc hại.
Hồng bì Đại Tiên rất mạnh mẽ, tương truyền hơn 20 năm trước nó có ác cảm với gia tộc này, bây giờ nó quay lại để trả thù, nó nhốt cả mười ba người của gia tộc vào trong nhà và giết từng người một.
Bà nội đã chiến đấu với hồng bì Đại Tiên kia suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng đã đánh bại nó, lấy đuôi của nó để làm ra một cây bút lông sói độc đáo.
Đây quả thật là một bảo bối.
Bà nội không để lại lá bùa nào, Sơn Thành là thành phố sương mù, độ ẩm ở đây rất nặng nên bùa không tồn tại được lâu mà phải làm mới. Bà có viết lại chi tiết phương pháp vẽ bùa.
Tôi đến tiệm thuốc Đông y mua hết nguyên vật liệu, dược liệu Đông y hiện nay không hề rẻ, những thứ này vậy mà tiêu tốn hết năm đến sáu ngàn tệ.
Vừa về tới nhà tôi bắt đầu mày mò.
Đầu tiên tôi chế tạo lá bùa, đập nát toàn bộ số dược liệu, mất rất nhiều công sức để rải chất nhờn đã đập nát lên cái khung bùa, sau đó đem ra ban công phơi cho khô rồi dùng vật nặng ngăn lại, mệt mỏi mồ hôi nhễ nhại.
Việc chế tạo thuốc màu thậm chí còn phức tạp hơn, mọi quy trình đều không thể sai sót, cuối cùng khi tôi từ một nồi nước màu lớn đun sôi cô đặc chỉ còn cỡ một cái đĩa nhỏ thì trời đã sáng.
Tôi thế mà ở phòng bếp mày mò suốt một đêm.
Tôi tìm một chiếc hộp cũ mà tôi đã từng sử dụng, đổ nước bùa đã cô đặc vào đó, sau khi đông đặc thì bảo quản đúng cách, khi cần sử dụng chỉ cần lấy một miếng nhỏ hòa tan với nước là được.
Mà những lá bùa kia còn phải cần phơi nắng vài ngày mới thành hình nên tôi ra chợ gỗ mua một ít gỗ đào. Tốt nhất là tìm một cây đào trăm tuổi, tiếc là ngày nay không có cây đào tốt như vậy, cái tầm mười năm đã là không tệ.
Gỗ đào chất gỗ tinh tế, thân gỗ thơm ngát nhưng không thích hợp làm đồ nội thất, gỗ ngoài chợ dùng để làm đồ thủ công, tôi chọn được một miếng, không đắt chút nào, một ngàn hai tệ một mét gỗ.
Tôi tìm được một người thợ mộc và nhờ anh ta cắt miếng gỗ thành từng miếng vừa lòng bàn tay, rồi mang về nhà và bắt đầu vẽ bùa.
Tôi chọn bùa Khu Quỷ đơn giản nhất, ghi nhớ kỹ mẫu đó và xem lại trong đầu một lần.
Sau khi chắc chắn rằng không có gì bị bỏ sót trong quá trình này, tôi bình tĩnh lại, cầm cọ lên, chấm một ít sơn, nhắm mắt lại và cảm nhận "khí" trong cơ thể.
Khi tôi còn nhỏ, bà tôi đã dạy tôi cách dẫn khí, nhưng tôi chưa bao giờ có thể cảm nhận được "khí" và luôn nghĩ đó là khí công hay những thứ tương tự.
Nhưng là, kể từ khi ở cùng với Chu Nguyên Hạo, tôi thỉnh thoảng cảm nhận được sự hiện diện của "khí". Cảm giác này càng rõ ràng hơn sau khi tôi hấp thụ Lệ Quỷ Đỗ Xuân Hoa ngày hôm đó.
Tôi dựa theo phương pháp vẽ bùa trong trí nhớ, đem cỗ khí kia lưu chuyển trong cơ thể, sau đó truyền vào đầu bút qua ngón tay, vẽ lên gỗ đào. Những đường đỏ tươi chạy quanh trên Đào Mộc, một đường thông suốt, mắt thấy sắp hoàn thành, nhưng ở vào nét bút cuối cùng, 'khí' trong cơ thể đột nhiên bị đứt đoạn.