Cô Gái Đồ Long

Các tân khách ngồi xuống xong thì các nhà sư của phái Thiếu Lâm từng lớp một bước ra theo vai vế chữ Viên, chữ Tuệ, chữ Pháp, chữ Tướng, chữ Trang. Sau cùng mới đến Không Trí thần tăng của Ðạt Ma Ðường. Các hòa thượng đi tới chính giữa quảng trường, miệng niệm phật hiệu, rồi nói:
Ngày hôm nay được anh hùng nể mặt mà vui lòng giáng lâm tệ chùa, chùa Thiếu Lâm chúng tôi từ trên xuống dưới đều lấy làm hân hạnh vô cùng. Chỉ vì phương trượng sư huynh bị bệnh, không sao ngồi dậy được để ra đây tương kiến quý vị, cho nên mới sai bần tăng thay mặt ra đây xin lỗi quý vị.
Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm:
- Bữa nọ Không Văn đại sư đến trước linh cữu của ông ngoại ta phúng viếng mà mặt y không có vẻ gì đau ốm hết, vẫn tinh thần sảng khoái như thường, một người có nội công cao thâm như y, không khi nào đột nhiên bị đau ốm được, chẳng lẽ y bị người ta đả thương chăng?
Chàng lại nghe Không Trí nói tiếp:
- Kim Mao sư vương Tạ Tốn gây tai họa cho võ lâm, tai nghiệp rất nặng, lần này chùa chúng tôi may mắn bắt được y, nhưng chúng tôi không muốn xét riêng, nên mới cung kính mời các vị anh hùng hào kiệt trong võ lâm tới đây, để cùng bàn cách xử trí.
Không Trí mặt mũi lúc nào trông cũng ủ rũ như người đau yếu, lúc này y lại nói như người không có tinh thần, hình như y đang lo âu về bệnh tật của Không Văn vậy.
Anh hùng đại hội nầy năm xưa đã cử hành một lần ở Kinh Tỳ Quang, rồi từ đó tới giờ đã hơn một trăm năm rồi chưa có ai tổ chức lại cả, đại hội có thể nói là một việc rất lớn trong giang hồ, nhưng người chủ trì lâm thời lại ngã bệnh, quần hùng đều cảm thấy mất hết hứng thú.
Vô Kỵ đưa mắt nhìn chung quanh không thấy Viên Chân và Hữu Lượng lộ mặt liền nghĩ thầm:
- Bữa nọ ta đã vạch rõ âm mưu của Viên Chân cho ba vị cao tăng hay, không biết trong chùa đã đem chúng ra xử lý chưa? Không Văn đại sư bỗng cáo ốm, không biết có liên quan đến vụ này không?
Không Trí nói xong, liền chắp tay vái rồi rút lui ngay.
Bỗng thấy ở phía Ðông Nam có một người đang đứng đó, thân hình vạm vỡ bộ râu hoa râm bay phất phới trước gió, tay đang nghịch ba trái thiết đởm.
Người đó chính là Xuyên Ðông lão quyền sư Hạ Trụ.
Chỉ nghe thấy giọng y như tiếng chuông:
- Tạ Tốn tác oai tác quái, bây giờ y đã bị quý phái bắt được, thực là tạo phúc cho võ lâm. Không Văn, Không Trí hai vị thần tăng quả là khiêm tốn, những kẻ ác như thế bắt được là chém ngay một nhát cho xong hà tất phải hỏi người khác làm chi. Ngày hôm nay thiên hạ anh hùng hội họp ở đây, đại hội này của chúng ta gọi là Ðồ Sư đại hội đem Tạ Tốn ra lăng trì một người ăn một miếng thịt, húp một hụm máu của y để trả thù cho các bạn đã chết oan dưới bàn tay độc của y. Như vậy có phải khoan khoái biết bao không?
Thì ra Hạ Trụ có một người anh em bị Tạ Tốn giết chết. Mấy chục năm nay y chỉ muốn kiếm Tạ Tốn để trả thù, nên bây giờ y lên tiếng nói ra như vậy.
Bốn chung quanh đều có mấy chục người phụ họa ngay, ai ai cũng bảo nên đem Tạ Tốn ra giết ngay đi.
Trong lúc mọi người đang cười nói ồn ào, xôn xao, thì bỗng có một giọng rất âm thầm tiếp theo:
- Tạ Tốn là hộ pháp của Minh giáo nếu phái Thiếu Lâm không sợ gây hấn với Minh giáo thì đã sớm đem y ra giết chết rồi, hà tất phải mời chúng ta tới đây để chia bớt trách nhiệm đó làm chi. Hạ lão quyền sư cũng có hơi chút hồ đồ, để lão đệ khuyên Quyền Sư một câu là nên giữ lấy bổn thân mình trước là hơn.
Lời nói đó nghe rất chướng tai, nhưng khi lọt vào tai mọi người thì câu nào câu ấy rõ ràng vô cùng. Ai nấy đều quay về phía có tiếng nói để xem là ai. Nhưng không trông thấy rõ người đó, vì người đó bé và lùn lắm. Lúc nói chuyện lại không chịu đứng, cứ ngồi trong đám đông, cho nên không ai trông thấy rõ mặt mũi của y ra sao cả.
Hạ Trụ liền lớn tiếng hỏi:
- Phải bạn vừa lên tiếng nói đó có phải là chú em họ Tư Ðồ, biệt hiệu là Tuý Bất Tử đó không? Tạ Tốn là kẻ thù giết chết em một đại trượng phu, mình làm mình chịu, xin quý vị cao tăng của phái Thiếu Lâm hãy dắt y ra đây, để lão phu chém giết y, Ma giáo có muốn tầm thù thì cứ việc tới Xuyên Ðông kiếm họ Hà này là được.
Tư Ðồ Thiên Chung lại cười, giọng âm thầm và nói tiếp:
- Hạ đại ca, trên giang hồ ai cũng biết tiếng thanh đao Ðồ Long là võ lâm chí tôn và thanh đao đó lại trong tay Tạ Tốn. Phái Thiếu Lâm đã bắt được Tạ Tốn, khi nào lại không cướp luôn thanh bảo đao ấy? Không Trí đại sư của chúng tôi ơi, đại sư đừng giả bộ như thế nữa làm chi, mau mau đem con đao Ðồ Long ra đây cho mọi người được sáng mắt ra, như vậy là hợp lý hơn. Phái Thiếu Lâm của đại sư hàng nghìn năm nay đứng đầu trong võ lâm rồi, có con đao này không phải là nhiều mà không có cũng không phải là ít. Nói tóm lại võ lâm quý phái vẫn là chí tôn là được rồi.
Thì ra Tư Ðồ Thiên Chung suốt đời chỉ hay đùa bỡn người, không vái sư và cũng không thâu đồ đệ, nay đây mai đó, không thuộc môn phái bang hội nào hết. Bình sinh cũng ít ra tay đấu với người, nên không ai biết võ công của y ra sao. Chỉ biết mỗi lần y lên tiếng là có chuyện chế nhạo người ngay.
Trong quần hùng đã có bảy tám người liên tiếp lên tiếng:
- Lời nói có lý lắm, xin mời phái Thiếu Lâm hãy lấy đao Ðồ Long ra đây cho mọi người được sáng mắt ra.
Không Trí từ từ nói:
- Ðao Ðồ Long không có trong tệ chùa, bần tăng từ thủa nhỏ tới giờ chưa hề trông thấy thanh đao đó bao giờ, không biết trên đời này có con đao ấy thực không?
Quần hùng nghe nói, liền bàn tán xôn xao ngay.
Trên quảng trường tiếng nói ồn ào khôn tả, những người tới dự hội trước kia đều nhận đinh đại hội này thế nào cũng liên quan đến đao Ðồ Long, ngờ đâu Không Trí lại phủ nhận như vậy, ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng.
Chín lão hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ, chờ tiếng của quần hùng bớt ồn ào, rồi một trong chín lão hòa thượng đó mới bước lên hai bước, lớn tiếng nói:
- Ðồ Long đao trong tay Tạ Tốn, việc này ai ai cũng hay biết hết. Bổn phái tuy bắt được Tạ Tốn, ngờ đâu đao Ðồ Long lại không có trong người y. Việc này có liên quan đến khí vận võ lâm, nên phương trượng của bổn chùa đã tra xét y rất cặn kẽ. Tạ Tốn bướng bỉnh khôn tả, đành chết chứ không chịu nói. Ðại hội anh hùng hôm nay, thứ nhất là mời quý vị để bàn cách xử trí Tạ Tốn, hai là muốn hỏi thăm quý vị anh hùng có biết hiện giờ con đao Ðồ Long ở đâu không? Vị anh hùng nào biết tin thì xin cho chúng tôi biết ngay.
Quần hào ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám nói nữa.
Tuý Bất Tử với giọng quái dị lên tiếng nói tiếp:
- Hàng trăm năm nay trên võ lâm đồn đại ngoài đao Ðồ Long ra, còn có kiếm ỷ Thiên, nghe nói kiếm đó đang ở trong tay phái Nga Mi, nhưng sau trận đấu trên Quang Minh đỉnh ở Tây Vực thì thanh kiếm đó cũng mất tích nốt. Ngày hôm nay hội này tuy gọi là anh hùng đại hội, nhưng bọn anh thư của phái Nga Mi chẳng lẽ không tới dự hay sao?
Mọi người nghe thấy câu cuối cùng của y đều không nhịn được cười.
Tiếng cười của mọi người chưa dứt bỗng có một khách tăng ở bên ngoài chạy vào, lớn tiếng báo cáo:
- Sử bang chủ của Cái Bang đã dẫn các trưởng lão và các đệ tử của Cái Bang đến dự đại hội.
Nghe thấy ba chữ Sử Bang Chủ, Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng.
Sử Hỏa Long của Cái Bang đã bị Viên Chân giết chết, sao bây giờ lại có Sử Bang chủ nào tới dự đại hội thế.
Không Trí liền nói:
- Mời vào.
Cái Bang là một bang hội lớn nhất trên gian hồ, nên Không Trí không dám mất lòng, thân hành ra đón luôn.
Một lát sau đã có một bọn ăn mày chừng một trăm năm mươi người, quần áo lam lũ đi vào.
Mấy năm gần đây, thanh thế của Cái Bang đã kém sút rất nhiều, nhưng dù sao vẫn là một bang có tiềm lực vững mạnh trên giang hồ, nên quần hùng không ai dám coi thường bang phái này, già nửa số đều đứng dậy nghêng đón.
Mọi người thấy hai người ăn mày già đi trước, Vô Kỵ đã nhận ra hai người đó là Chấp pháp trưởng lão và Truyền Công trưởng lão.
Theo sau hai người là một con bé xấu xí, tuổi trạc mười hai mười ba, mũi ngửng lên trời, mồm rất rộng, để lộ hai cái răng bên ngoài.
Nàng ta chính là Sử Hồng Ngọc, con gái Sử Hỏa Long, tay nàng cầm một chiếc gậy trúc màu xanh, gậy đó là Ðả Cẩu Bổng, tín vật Cái Bang.
Phía sau Sử Hồng Ngọc là Trưởng bản Long Ðầu cùng Trưởng Bát Long Ðầu, rồi mới tời trưởng lão mang tám túi, đệ tử mang bảy túi, đệ tử mang sáu túi, lần này những người của Cái Bang đến dự đại hội, người thấp kém nhất cũng là năm sáu túi.
Không Trí thấy người cầm chiếc gậy tín vật là một con bé, trong lòng hoài nghi, không biết bang chủ là ai, nên nói chuyện với ai cho phải, liền chấp tay, nói chuyện bâng quơ rằng:
- Tăng chúng chùa Thiếu Lâm nghênh đón đại giá của quần hùng Cái Bang.
Các người của Cái Bang cũng chắp tay đáp lễ, Truyền Công trưởng lão lên tiếng nói:
- Sử bang chủ của tệ bang không may đã về chầu trời, các trưởng lão đều quyết lập con gái của bang chủ là Sử Hồng Ngọc cô nương lên làm bang chủ. Vị này là tân Bang chủ của tệ bang đây.
Nói xong y chỉ vào Hồng Ngọc.
Không Trí với quần hùng thấy vậy ngẩn người ra nghĩ thầm:
- Trên giang hồ này vẫn thường nói Minh giáo, Cái Bang, phái Thiếu Lâm. Các giáo môn thì Minh giáo đứng đầu, bang hội thì phải chịu Cái Bang lãnh đạo, còn các môn phái khác thì coi Thiếu Lâm đứng đầu. Minh giáo có Trương Vô Kỵ, một thiếu niên hơn hai mươi tuổi đã khiến cho người ta ngạc nhiên rồi, không ngờ Cái Bang lại bầu một con nhỏ làm bang chủ, nếu không do trưởng lão của Cái bang nói, thì không ai dám tin hết.
Không Trí không muốn phái của mình thiếu lễ phép, cứ chắp tay vái chào và nói:
-Thiếu Lâm môn hạ Không Trí tham kiến Sử Bang chủ.
Sử Hồng Ngọc của vái chào đáp lễ, nhưng mồm ấp úng mãi không sao trả lời được. Truyền Công Trưởng lão đứng bên phải lên tiếng nói thay:
- Bang chủ của tệ bang, tuổi hãy còn trẻ tất cả công việc trong bang tạm do Chấp Pháp trưởng lão hai người xử lý. Không Trí thần tăng là tiền bối đại đức không nên giữ lễ quá như vậy, chúng tôi không dám.
Hai người khiêm tốn vài câu, rồi bọn ăn mày mới vào trong lều trúc ngồi.
Người của Cái Bang đến đông như vậy, nên một lát sau mới xếp xong chỗ, Vô Kỵ thấy có hơn một trăm năm mươi đệ tử của Cái Bang, người nào cũng để tang, mặt tỏ vẻ phẫn uất, có những đệ tử túi đeo ở sau lưng, hình như có vật gì đang lóp ngóp bò bên trong.
Hiển nhiên là họ tới đây có mục đích.
Chàng thấy vậy mừng rỡ vô cùng liền rỉ tai Dương Tiêu:
- Chúng ta đã có một bọn giúp sức khá đông rồi.
Chàng lại thấy Truyền Công, Chấp Pháp hai trưởng lão, Trưởng Bát Long đầu dẫn Sử Hồng Ngọc đến trước lều trúc của Minh giáo, Truyền Công trưởng lão chấp tay vái chào và nói:
- Trương giáo chủ, Kim Mao sư vương bị bắt giữ có liên quan rất lớn với tệ giáo, ngày hôm nay chúng tôi dù có bị hy sinh hết cũng phải bảo vệ cho sư vương được an toàn, một là để đền ơn đức của giáo chủ ngày nọ và chuộc lỗi, hai là để báo thù tuyết hận cho Sử bang chủ, Cái Bang chúng tôi đều xin theo mệnh lệnh của giáo chủ.
Vô Kỵ vội đáp lễ và nói:
- Tôi không dám.
Lời nói của Truyền công chưởng lão rất lớn, hình như cố ý nói cho mọi người nghe vậy. Quần hùng nghe thấy Truyền công trưởng lão nói như vậy đều ngạc nhiên và nghĩ thầm:
- Cái Bang với Minh giáo kết thành bè đảng từ bao giờ vậy?
Chỉ có một số ít người ẩn cư ra là không rõ, còn đại đa số cũng biết năm nọ Cái Bang có tham dự cuộc đánh Quang Minh đỉnh hai bên đã quyết chiến một trận, sau cùng người của Cái Bang tấn công lên tới Quang Minh đỉnh, chết chóc gần hết.
Lúc này Truyền Công trưởng lão lại công nhiên tuyên bố toàn bang xin nghe theo lệnh của Trương Vô Kỵ và còn nói tới để báo hậu cho Sử bang chủ nữa, nên ai cũng thắc mắc không hiểu.
Truyền Công trưởng lão nói xong mấy lời đó, các đệ tử của Cái Bang đều lớn tiếng nói:
- Chúng tôi xin cung kính nghe theo mệnh lệnh của Trương giáo chủ, dù có phải leo núi cao nhảy vào vạc dầu, cũng không từ chối.
Truyền công trưởng lão quay mình lại, lớn tiếng nói tiếp:
- Cái bang chúng tôi với Thiếu Lâm xưa nay không có thù oán gì hết. Tệ bang vẫn tôn trọng phái Thiếu Lam là đệ nhất môn phái trong võ lâm, dù có đôi chút hiềm thù, chúng tôi cũng kiềm chế anh em trong bang, không bao giờ dám thất lễ với phái Thiếu Lâm cả. Tệ bang, từ Sử Hỏa Long bang chủ trở xuống rất phục đức cao vọng trọng của bốn vị thần tăng của phái Thiếu Lâm. Bang chủ chúng tôi ẩn cư để dưỡng bệnh, mấy chục năm nay không có lai vãng với ai trên giang hồ, không hiểu sao lại bị cao tăng của phái Thiếu Lâm hạ. ..
Y nói tới đây, mọi người đều ngạc nhiên, thất thanh kêu "ủa".
Cả Không Trí cũng ngạc nhiên vô cùng.
Truyền công trưởng lão lại nói tiếp:
- Chúng ta ngày hôm nay tới đây không dám tự cho mình là anh hùng hào kiệt đến dự anh hùng đại hội này. Chúng tôi chỉ yêu cấu Không Văn phương trượng chủ dùm đường sáng cho chúng tôi thôi. Không hiểu cố Sử bang chủ chúng tôi có điều thất lễ gì với Thiếu Lâm mà Thiếu Lâm cao tăng đến tận nơi đuổi tận huyệt, cả phu nhân của chúng tôi cũng bị mất nốt.
Không Trí chắp tay lên ngực nói:
- A di đà phật. Sử bang chủ không may đã từ trần, ngày hôm nay lão tăng lân đầu tiên nghe tin này. Trưởng lão cứ đổ diệt cho đệ tử tệ bang ra tay hành hung, lão tăng chỉ sợ bên trong có sự hiểu lầm gì chăng? Xin trưởng lão cho biết tình hình lúc bấy giờ ra sao?
Truyền công trưởng lão đáp:
- Không Văn, Không Trí hai vị đại sư, phật pháp cao siêu chúng tôi đau dám vu khống, chúng tôi chỉ xin đại sư cho mời một vị cao tăng và một tục gia đệ tử của quý phái ra đây đối chất thôi.
Không Trí đáp:
- Trưởng lão cứ dặn bảo, chúng tôi sẽ tuân lệnh ngay, nhưng chẳng hay trưởng lão muốn ai ra đây đối chất thế?
Truyền công trưởng lão đáp:
- Dạ.. .
Y chỉ nói được một chữ đó, rồi thì mồm đã cứng đơ không sao nói tiếp được.
Không Trí thấy vậy giật mình kinh hãi, vội chạy đến gần, nắm luôn cổ tay phải của y, thấy da thị còn nóng mà mạch đã ngưng rồi.
Không Trí càng kinh hãi thêm, vội lớn tiếng kêu gọi:
- Trưởng lão, trưởng lão. ..
Nhưng hòa thượng đã thấy chỗ giữa trán của Truyền công trưởng lão có một điểm đen như đầu câu nhang. Hiển nhiên là đã trúng phải môn ám khí tuyệt độc.
Không Trí lại lớn tiếng nói cho quần hùng rõ:
- Các vị anh hùng mình giám cho trưởng lão của Cái Bang đã bị trúng ám khí tuyệt độc và đã từ trần rồi, phái Thiếu Lâm chúng tôi nhất định không để cho kẻ nào xử dụng ám khí đó được yên thân.
Bang chúng Cái Bang nghe Không Trí nói xong kêu la ầm lên và liền đó có mấy chục người chạy tới canh xác của trưởng lão.
Trương bát long đầu vội lấy một cục đá nam châm ra để trên trán của Truyền công trưởng lão hút.
Một mũi kim bạc nhỏ như lông dài hơn một tấc đã từ từ bị hút ra.
Các trưởng lão của Cái Bang là người rộng kiến thức, biết lời nói của Không Trí là thực, những ám khí âm độc này không phải là của đệ tử của một môn phái danh chính như phái Thiếu Lâm xử dụng.
Nhưng ban ngày ban mặt đông đảo mọi người như vậy mà có người ném ám khí tấn công lén như thế, lại không một ai hay biết cả, đủ thấy võ công của người đó cao siêu như thế nào.
Chấp Pháp trưởng lão các người đều nghĩ:
- Truyền Công trưởng lão đứng hướng về phía Nam, tất nhiên phải từ đó ném tới. Lúc ấy phái đó có ánh sáng mặt trời chói lọi, truyền Công trưởng lão đang tức tối, nên không đề phòng mũi ám khí bé nhỏ này .
Các trưởng lão giận dữ, quay mặt về phía sau Không Trí, thấy chín lão tăng của Ðạt Ma Ðường, mình mặc áo cà sa đỏ, hai mắt lim dim, đứng ngay tại đó.
Sau chín hòa thượng này lại có từng hàng hòa thượng mặc áo vàng và hòa thượng mặc áo xám, quả thực không biết ai hạ thủ.
Nhưng người ném ám khí, thế nào cũng là người của phái Thiếu Lâm, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa.
Chấp Pháp trưởng lão hai mắt lệ rơi lã chã, lớn tiếng nói:
- Không Trí đại sư còn bảo chúng tôi vu oan cho phái Thiếu Lâm nữa thôi. Cứ chuyện trước mắt đây, cũng đủ thấy đại sư còn chối cãi nữa không?
Trưởng Bản Long đầu là người rất nóng tính tay cầm chiếc gậy sắt giơ lên và quát bảo:
- Ngày hôm nay chúng ta chỉ còn cách thí mạng với phái Thiếu Lâm mà thôi.
Y vừa nói dứt, ở trên quảng trường đã có tiếng khí giới kêu loảng xoảng.
Hơn một trăm bang chúng của Cái Bang đã nhảy ra giữa quảng trường rồi.
Không Trí vẻ mặt rầu rĩ, quay lại nhìn các hòa thượng của phái Thiếu Lâm, từ từ nói:
- Bổn chùa từ Ðạt Ma lão tổ ở phía Tây tới, xây dựng cơ nghiệp này, hàng nghìn năm nay các tăng lữ của các đời truyền lại chuyên tâm tụng kinh niệm phật và giữ giới luật, học võ chỉ là để phòng thân, nên mới cùng các anh hùng hào kiệt giang hồ lai vãng. Xưa này không dám làm một việc gì thương luân bại lý cả. Phương trượng sư huynh với tôi đã sớm coi nhẹ chuyện đời, có khi nào lại tái luyến hồng trần.
Không Trí nói tới đây, liền trái tay cướp luôn cây thiền trượng của một hòa thượng, thuận tay ném luôn một cái chiếc gậy sắt ấy đã cắm sâu xuống đất mất tích liền.
Những người hiểu biết lịch sử của Thiếu Lâm, biết hành động của Không Trí làm như vậy để tỏ rõ câu chuyện trước mắt chỉ có tử chiến mới có thể giải quyết được.
Lúc ấy Cái Bang với hòa thượng của Thiếu Lâm hai bên sắp đại chiến với nhau.
Quần hùng đều lo âu, nên quên cả khen ngợi Không Trí vì công lực ném gậy sắt của Không Trí ít có người làm nổi.
Không Trí đưa mắt nhìn từng mặt hòa thượng rồi từ từ hỏi:
- Ai đã phi mũi kim độc đó? Ðại trượng phu dám làm dám chịu, mau ra đây đứng cho ta xem.
Ðang lúc ấy Vô Kỵ sực nghĩ ra một kế liền nghĩ thầm:
- Năm xưa, mẹ ta giả dạng cha ta, dùng độc trâm giết hòa thượng của chùa Thiếu Lâm, khiến cha mình mang tiếng oan, nhưng kim trâm của Bạch Mi giáo khác thứ kim độc này, tất nhiên chất độc cũng khác nhau. Cứ xem chất độc của kim bạc này, và cái chết của Truyền Công trưởng lão đủ thấy thứ thuốc độc Tâm nhất khiếu của phái Tây Vực, thứ trùng độc này hỗn hợp với máu nóng trong người làm cho trái tim của người ta chỉ nhảy được một cái là ngừng liền.
Vì vậy Vô Kỵ biết Sử Hỏa Long bị Viên Chân giết chết và trong bọn hòa thượng này thế nào cũng có đồng bọn của Viên Chân, chúng giết chết Truyền Công trưởng lão là cốt ý không cho y nói tới cái tên Viên Chân. Tuy mắt của chàng rất sắc bén, nhưng vẫn không nhìn ra ai là hung thủ ném mũi kim độc đó.
Không Trí nói xong, mấy trăm tên hòa thượng của phái Thiếu Lâm không nói năng gì cả, chỉ một vài tên nói:
- A di đà phật, tội nghiệp cho chúng tôi.
Trưởng Bản Long Ðầu lớn tiếng nói:
- Hung thủ giết Bang chủ là ai, mấy vạn đệ tử của Cái Bang chúng ta đều biết rõ hết. Các người muốn giết người diệt khẩu trừ phi các người giết sạch người của Cái Bang, nhưng chúng ta đã rõ hòa thượng giết người đó chính là Viên Chân...
Trưởng Bản Long Ðầu vừa nói đến hai chữ "Viên Chân" thì Trưởng Bát Long Ðầu đã vội phi thân đến trước y đưa chén lên đỡ chỉ nghe thấy một tiếng "koong" rất ghê, cái kim bạc đã nằm gọn trong bát liền.
Không hiểu mũi kim bạc từ đâu phi tới, nhưng vì Trưởng Bát Long đầu đã chú ý và phòng bị từ trước, nên khi thấy có anh sáng bạc thấp thoàng liền giơ bát ra đỡ luôn.
Chỉ chậm nữa bước là Trưởng Bản Long Ðầu đã chết rồi.
Không Trí liền nhảy đến phía sau chín hòa thượng của Ðạt Ma Ðường và lẹ chân đá lão hòa thượng thứ tư đến "bùng" một cái rồi chộp cổ tên hòa thượng ấy, xách hổng lên và nói:
- Không Như, thì ra là mi, không ngờ mi là đồng đảng của Viên Chân.
Nói xong, thần tăng nắm vạt áo trước ngực, kéo mạnh một cái, chỉ thấy kêu soẹt một tiếng, mảnh áo trước ngực của hòa thượng đó đã rách toang.
Chỗ ngang lưng y có một cái ống gang nhỏ ló ra, đầu ống có dùi một lỗ rất bé.
Thì ra trong ống đó có lò xo rất mạnh, chỉ bỏ tay vào túi, bấm cái chốt ở trông ống, kim trong ống bắn ra liền.
Lúc bắn ám khí, khỏi cần phải giơ tay hay phẩy tay gì hết, nên dù hai người có đứng đối diện nhau và cách mấy thước thôi, cũng không sao biết người ném ám khí giết hại mình là ai.
Trưởng Bản Long Ðầu vừa tức giận vừa kinh hãi, liền giơ chiếc gậy sắt quét ngang một cái trúng ngay vào đầu Không Như, sọ tan óc lòi, chết tốt liền.
Không Như là một lão tăng cùng vai vế với bốn vị thần tăng tuy không phải là đệ tử đích truyền của phương trượng đời trước, nhưng y là người có võ công và vai vế rất cao ở trong phái Thiếu Lâm.
Tuy nhiên, vì bị Không Trí nắm giữ chặt mạch huyệt, không sao cựa quậy được, nên y mới bị Trưởng Bản Long Ðầu đánh chết một cách dễ dàng như vây.
Quân hào thấy thế đều kinh hãi, thất thanh kêu la.
Không Trí ngẩn người ra, nhìn Trưởng Bản Long Ðầu, vẻ mặt giận giữ và nghĩ thầm:
- Tên này lỗ mãng thật, chưa hỏi nếp tẻ gì đã đánh chết người của ta .
Trong lúc đang hỗn loạn, bỗng có Huyền Y nữ ni ở ngoài đi vào tay cầm phất trần, lớn tiếng nói:
- Chu Chỉ Nhược trưởng môn của phái Nga Mi cùng các môn hạ đệ tử tới đây bái kiến Không Văn phương trượng của chùa Thiếu Lâm.
Không Trí để xác Không Như xuống và nói:
- Xin mời vào.
Thế rồi y lẳng lặng đi ra nghêng đón Chỉ Nhược luôn.
Ðạt Ma Ðường chỉ còn có mấy lão tăng, nhưng tám lão tăng đó liền theo Không Trí đi ra bên ngoài. Chúng làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy. Bốn nữ ni hành lễ xong, rút lui quay mình đi ra, cả bốn khinh công lẹ làng vô cùng.
Vô Kỵ thấy Chỉ Nhược tới, hổ thẹn vô cùng, liếc mắt nhìn Triệu Minh, thấy Triệu Minh cũng đưa mắt nhìn chàng.
Triệu Minh tỏ vẻ cười, nhưng không phải cười thật, mồm vểnh lên, hình như có vẻ khinh miệt, không hiểu nàng chế nhạo Vô Kỵ hoảng sợ hay chê cười phái Nga Mi làm bộ làm tịch.
Các nữ hiệp của phái Nga Mi tới, khác hẳn Cái Bang, phải chờ hòa thượng ra nghênh đón mới chịu vào.
Các nữ ni xếp hàng đi vào có chừng tám chín nữ đệ tử đều ăn mặc áo huyền y, già nửa số đã cắt tóc, một nửa là tuổi già và trung niên, còn lại là gái tơ.
Các nữ đệ tử đi cách đó hơn trượng, có một thiếu nữ mặc áo xanh, vẻ mặt rất đẹp, từ từ bước vào, người đó chính là Chu Chỉ Nhược, trưởng môn của phái Nga Mi.
Vô Kỵ thấy mặt nàng tiều tuỵ hơn trước, trong lòng vừa thương hại vừa hối hận.
Ði sau Chỉ Nhược là hơn hai mươi nam đệ tử, mặc áo dài màu huyền người nào cũng nho nhã, chứ không vạm vỡ như các anh hùng của các môn phái khác.
Mỗi tên nam đệ tử đều cầm một cái hộp gỗ, hoặc dài hoặc ngắn, hơn trăm đệ tử của phái Nga Mi không đem theo khí giới.
Nhưng trong hộp gỗ đó chắc bên trong thế nào cũng có khí giới, nên quần hùng khen ngợi thầm:
- Phái Nga Mi rất lịch sự, đem theo khí giới mà không lộ liễu, đó là tỏ ra kính trọng phái Thiếu Lâm.
Vô Kỵ chờ các người của phái Nga Mi ngồi xuống rồi mới tiến lên vái chào Chỉ Nhược. Chỉ Nhược nói:
- Không dám, Trương giáo chủ hà tất phải đa lễ như vậy. Từ ngày cách biệt tới giờ, vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
Vô Kỵ trống ngực đập rất mạnh, nói tiếp:
- Chỉ Nhược, bữa nọ vì nóng lòng đi cứu nghĩa phụ, nên mới để lỡ ngày đại hội, trong thâm tâm tôi rất băn khoăn.
Chàng thấy những nữ đệ tử đứng bên đó, có cả Tĩnh Tuệ mà ngày nọ đã tự chặt cánh tay, chàng liền tiến tới trước mặt nữ ni cô đó, vái chào và nói:
- Trương Vô Kỵ rất thất lễ, xin cam tâm chịu để sư cô khiển trách.
Nhưng Tĩnh Tuệ né mình không chịu nhận lễ của chàng và cũng không nói nửa lời.
Chỉ Nhược liền đỡ lời:
- Nghe nói Tạ đại hiệp bị giam giữ ở chùa Thiếu Lâm này, Trương giáo chủ anh hùng cái thế chắc đã cứu được Tạ đại hiệp ra rồi phải không?
Vô Kỵ mặt đỏ bừng đáp:
- Các cao tăng của phái Thiếu Lâm võ nghệ rất tinh thâm, Minh giáo đã thua mất một trận, ông ngoại tôi không may vì dự trận đấu đó mà bị chết.
Chỉ Nhược tiếp lời:
- Một đời lão anh hùng như vậy mà mất đi thật đáng tiếc, đáng tiếc.
Vô Kỵ thấy nàng ta không tức giận gì cả, liền mừng thầm. Nhưng chàng không biết ý định của nàng ra sao, chỉ thấy mình nói câu nào cũng bị nàng vuốt nhẹ, chàng cảm thấy mất mặt vô cùng, nhưng chàng nghĩ lại bữa nọ khi mình cùng nàng ta kết hôn, trước mặt đông đảo tân khách mà mình đi theo Triệu Minh, không biết lòng nàng khó chịu đến thế nào? Còn khó chịu hơn là mình lúc này nên chàng liền nói tiếp:
- Chờ lát nữa tôi ra tay cứu nghĩa phụ, mong Chỉ Nhược nghĩ tời tình cũ nghĩa xưa mà trợ giúp cho.
Chàng nói xong câu đó bỗng nghĩ thầm:
- Trong nửa năm nay, công lực của Chỉ Nhược tiến bộ rất nhanh, ngày nọ trên hỷ đưởng, Phạm Dao là người tài ba như thế mà chỉ một hiệp đã bị nàng đẩy lui liền. Minh muội học đủ các thế võ công của các môn phái mà suýt bị nàng đánh chết tại chỗ, có lẽ người nào được làm chưởng môn phái Nga Mi, trong phái thế nào cũng có những võ công bí hiểm, bí mật truyền thụ cho, nàng là người thông minh hơn Diệt Tuyệt sư thái, cho nên nàng mới tiến bộ chóng đến thế. Nếu nàng chịu liên tay với ta, có thể phá nổi Kim Cương Phục Ma Khuyên liền.
Nghĩ tới đó chàng mừng rỡ vô cùng, liền nói:
- Chỉ Nhược, tôi có việc muốn nhờ.
Chỉ Nhược vênh mặt lên nói:
- Trương giáo chủ, xin hãy tự trọng một chút. Chúng ta nam nữ thọ thọ bất thân đừng xưng hô như ngày trước nữa.
Noi xong, nàng giơ tay về phía sau vẫy một cái và lên tiếng gọi:
- Thanh Thư, anh lại đây, đem chuyện của chúng ta cho Trương giáo chủ hay đi.
Chỉ thấy một người mặt đầy râu, bước ra vái chào và nói:
- Trương giáo chủ vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
Vô Kỵ nghe tiếng nói chính là Thanh Thư mà nhìn mãi mới nhận ra y. Thì ra y đã hóa trang thành một ông già vừa xấu vừa thô lỗ để che lấp bộ mặt thực của mình. Vô Kỵ liền chắp tay chào và nói:
- Thế ra là Tống sư ca, Tống sư ca vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
Thanh Thư mỉm cười đáp:
- Thật ra còn phải cảm ơn Trương giáo chủ mới phải. Ngày nọ Trương giáo chủ làm lễ thành hôn với nội tử mà lâm thời không thay lòng đổi dạ.. .
Vô Kỵ nghe thấy nói "thành hôn với nội tử" năm chữ, liền giật mình kinh hãi vội hỏi lại:
- Sư ca nói gì thế?
Thanh Thư đáp:
- Cám ơn Trương giáo chủ đã tác thành cuộc nhân duyên của chúng tôi.
Ðột nhiên Vô Kỵ nghĩ tới lời nói của Chỉ Nhược đêm hôm tự sát, nàng bảo nàng bị bắt tới Cái Bang thì bị Thanh Thư hãm hiếp trong ngục đã có nghiệp thai. Nghĩ như vậy chàng tựa như năm cái sét cùng đánh vào đỉnh đầu một lúc, mắt chàng bị hoa, tai ù, nên chàng không nghe thấy và trông thấy gì.
Một lát sau chàng mới cảm thấy có người nắm lấy cánh tay mình và nói:
- Giáo chủ, mời giáo chủ trở về đi.
Vô Kỵ định thần liếc mắt nhìn mới hay người đó là Hàn Lâm Nhi.
Chàng thấy Lâm Nhi tỏ vẻ đau đớn, hậm hực và nói với Chỉ Nhược rằng:
- Chu cô nương, giáo chủ là một bậc anh hùng đại nhân, đại nghĩa, câu chuyện hiểu lầm ngày hôm đó cô nương không chờ giáo chủ giải quyết đã vội lấy người... cái người... hừ...
Y định mắng Thanh Thư vài câu, nhưng vì nể Chỉ Nhược đành phải ngậm lời và chịu nhịn.
Ðối với Triệu Minh, Vô Kỵ tuy rất yêu nhưng từ trước tới nay, chàng cảm thấy mình đã có hôn ước với Chỉ Nhược rồi, ngày hôm đó vì vội cứu nghĩa phụ nên bắt buộc phải mang theo Triệu Minh đi. Chàng đoán chắc Chỉ Nhược là người nhu hòa hiền hậu, chỉ cần giải thích cho nàng hay và xin lỗi vài câu thế nào cũng được nàng lượng thứ liền. Ngờ đâu, sau cơn giận dữ, nàng lại lấy ngay Thanh Thư như thế. Lúc này trong lòng chàng đau đớn còn hơn cả lúc bị nàng ta đâm trúng một kiếm ở trên Quang Minh đỉnh.
Chàng quay đầu lại chỉ thấy Chỉ Nhược giơ chiếc tay nõn nà như ngọc, vẫy gọi Thanh Thư. Chàng thấy Thanh Thư rất đắc chí, đi đến cạnh nàng ngồi xuống, vẻ mặt như cười mà không phải là cười, rồi nhìn Vô Kỵ nói:
- Ngày hôm nay chúng tôi thành hôn không gửi thiếp mời ai hết, chỉ có đồng môn Nga Mi đến mừng thôi, đễ bữa khác tôi xin mời giáo chủ thay vào bữa rượu mừng đó vậy.
Vô Kỵ định nói câu cám ơn, nhưng không sao thốt ra lời được.
Lâm Nhi vội kéo tay chàng và nói:
- Giáo chủ đừng lý tới những hạng người như thế nữa.
Thanh Thư cười ha hả và nói tiếp:
- Còn đại ca họ Hàn kia, bữa rượu đó thế nào tôi cũng mời cả đại ca đến cùng cho vui.
Lâm Nhi nhổ một đống nước bọt xuống đất, hậm hực đáp:
- Ta uống ba lu nước đái ngựa còn hơn là uống thứ rượu xui xẻo đến chết người được của ngươi.
Vô Kỵ biết tính Lâm Nhi rất cương trực, nếu để cho chàng cãi vã trước chỗ đông đảo thế này không tiện, cho nên thở dài một tiếng rồi kéo tay Lâm Nhi trở về lều của Minh giáo.
Lúc ấy, Trưởng Bản Long Ðầu của Cái Bang, mồm thì quát tháo và tay thì đang đấu với một hòa thượng của chùa Thiếu Lâm rất kịch liệt.
Vô Kỵ nói chuyện với Chỉ Nhược cùng Thanh Thư trước lều trúc của phái Nga Mi tại phía Tây Bắc, ba người đều nói rất khẽ nên không ai chú ý đến, vả lại tất cả đều đang xem trận đấu giữa Cái Bang và Thiếu Lâm nên không ai chú ý đến hành động của Vô Kỵ cả.
Về tới chỗ ngồi Vô Kỵ trong lòng bực tức vô cùng.
Chàng nghe thấy hòa thượng mặc áo cà sa đỏ nói:
- Ta đã nói Viên Chân sư huynh với Trần Hữu Lượng đều không có trong bổn chùa, quý bang nhất định không tin sao? Truyền Công trưởng lão của quý bang không may bị thiệt mạng thì Không Như sư thúc của tệ phái cũng đã thường mạng lại rồi, vậy quý bang còn muốn gì nữa.
Trưởng Bản Long Ðầu đáp:
- Ngươi nói Viên Chân với Hữu Lượng không có ở trong chùa như vậy ai có thể tin được, trừ phi để cho chúng ta khám chùa một lượt đã.
Hòa thượng của Thiếu Lâm cười nhạt nói:
- Các hạ muốn khám chùa Thiếu Lâm thì quả thật hơi ngông cuồng một chút, một Cái Bang nho nhỏ làm gì có đủ tài ba như thế.
Trưởng Bản Long Ðầu càng tức giận thêm và nói tiếp:
- Ngươi khinh Cái Bang ta như vậy, để ta lãnh giáo tài ba của ngươi trước.
Hòa thượng chùa Thiếu Lâm lại nói:
- Từ xưa tới nay giờ ngót một nghìn năm đã không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt giáng lâm chùa Thiếu Lâm này, tuy người của tệ phái đều là những kẻ giá áo túi cơm thật, nhưng nhờ được lão tổ từ bi, nên chùa Thiếu Lâm chưa bị ai thiêu hủy hết.
Hai người càng cãi nhau càng hăng, sắp sửa ra tay đấu với nhau, Không Trí ngồi cạnh đó cũng không can thiệp gì hết.
Tư Ðồ Thiên Chung bỗng dùng giọng nửa đực nửa cái, nghe rất quái dị, lên tiếng nói:
- Ngày hôm nay các anh hùng thiên hạ đề tựu ở chùa Thiếu Lâm, có người từ hàng nghìn dặm xa xôi đến, chẳng lẽ chỉ để xem Cái Bang báo thù thôi hay sao?
Xuyên Ðông lão anh hùng Hạ Trụ liền lớn tiếng xen lời:
- Phải. Cái Bang với Thiếu Lâm muốn cãi nhau như thế nào, chúng tôi không cần lý tới, nhưng hãy dẹp sang một bên đi đã rồi sau này hai bên thanh toán với nhau cũng chưa muộn, bây giờ chúng ta hãy xử trí gian tặc Tạ Tốn trước.
Trưởng Bản Long Ðầu nghe nói nổi giận hỏi lại:
- Người này đứng có ăn nói bậy như thế. Kim Mao Sư Vương Tạ đại hiệp là một trong Tứ đại hộ giáo Pháp Vương của Minh giáo, tại sao ngươi cứ gọi là gian tặc hoài như thế?
Hạ Trụ tiếng nói kêu như tiếng chuông đáp:
- Ngươi sợ Minh giáo, ta không sợ Minh giáo, trong ma giáo có những kẻ còn khốn nạn hơn heo chó, những gian tặc lòng lang phổi chó như thế mà ngươi cũng tôn là anh hùng hiệp sĩ sao?
Dương Tiêu lướt người ra giữa quảng trường, chắp tay vái chào một vòng rồi nói:
- Tại hạ Quang Minh Tả Sứ của Minh Giáo, có một lời này muốn nói cùng tất cả anh hùng trên thiên hạ. Năm xưa Sư Vương của tệ giáo giết hại những người vô tội, như thế quả thật là không nên không phải.
Hạ Trụ lại hỏi:
- Hừ, những người bị y giết rồi, liệu có thể sống lại nhờ vài lời nói khéo léo của ngươi không?
Dương Tiêu nghênh ngang đáp:
- Chúng ta sống ở trên giang hồ giờ phút nào cũng đều nguy hiểm hết, được sống tới ngày hôm nay, người nào chả giết qua một vài người, người tài ba kém hơn một chút, nếu giết một người nào mà cũng phải đền mạng thì.. hì hì... thì mấy ngàn vị anh hùng ở đây chắc chỉ còn lại một số ít người thôi. Hạ lão anh hùng, trong đời anh hùng chắc chưa hề giết qua một ai bao giờ phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui