_ Công việc của chúng ta sắp tới sẽ là bàn bạc về số lượng, màu sắc, chủng loại... Thật ra cũng cần rất nhiều về thời gian vì chúng tôi muốn có một bản kế hoạch tường tận của quý công ty về từng chất liệu và màu sắc... Mặt hàng của chúng tôi cần đến nhiều tính năng mềm... mát...
Duy gật đầu... Anh tránh không nhìn sang bên cạnh Paul, bỏ qua cả những gì đang cào xé tim mình, bỏ qua những mệt mỏi đang giày vò đầu óc... Anh quyết tâm không để mình gục ngã... dù biết bây giờ mình đang rất đuối trong dòng nước chảy siết của nỗi nhớ, của niềm yêu thương...của sự cô đơn, trơ trọi... Phương ơi... biết làm sao để bắt đầu lại sau 5 năm xa cách? Làm thế nào lại được nắm tay Phương đi dưới hàng cây hoa sữa thơm ngào ngạt, làm thế nào để lại được nghe thấy tiếng cười trong vắt như pha lê... Và làm sao để Duy có thể ngừng thương nhớ Phương?...
" Bởi nhớ thương là đau khổ.... Càng nhớ càng muốn mình lao trở lại... Phương làm sao có thể trở lại để xứng đáng nguyên vẹn với tình yêu ấy nhỉ? " _ Phương chua chát nghĩ thầm... HÌnh như cô thấy nước mắt đang chảy thành từng dòng trong ***g ngực , trong tim... Cô cố thở thật chậm, cố gắng để mắt và tai vào Paul, vào lời nói của anh , nhưng... không được nữa. Nhật Duy ngồi ở bên kia, cách một khoẳng cách rất ngắn là Phương có thể nắm được bàn tay gầy gầy của cậu đang để hờ hững trên bàn. Đôi bàn tay vân ấm áp như ngày nào, đôi bàn tay vẫn dịu dàng như thế, kể cả với một kẻ phản bội... Phản bội? Phương cắn chặt môi... Phía trước của cô và Duy là một đại dương. Cô không đủ sức bơi lại với Duy, chỉ biết đứng trông ngóng lại phía ấy... Trông ngóng mãi, nhưng không cho phép mình đợi chờ, Phương chẳng có tư cách ấy... Cuộc sống của Duy phải có người xứng đáng hơn Phương gấp vạn lần để lo lắng và chăm sóc... dù trái tim Phương có vỡ tan đến mức nào đi nữa... Duy phải căm ghét kẻ phản bội này thôi ! Căm ghét và lãng quên đi...
_ Chúng tôi có thể thúc đẩy nhanh tiến độ được không? _ Duy bất ngờ lên tiếng
Paul ngạc nhiên :
_ Ngài có chuyện gì sao?
_ Cũng không có gì nhiều ! _ Duy cười vu vơ _ Một tuần thì... cũng quá dài...
Vinh cũng gật đầu. Anh thấy thời gian dài sẽ bất lợi cho Duy. Cậu ta cứng rắn trong tất cả trừ chuyện tình cảm với Phương... Ở đây thêm nữa, đối mặt thêm nữa, thì làm sao có thể chịu đựng nổi?
_ Tôi rất mong hai ngài ở lại ! _ Paul hơi ngả lưng ra sau, đưa mắt nhìn sang phía Phương, dịu dàng nói _ Tố Phương là người Việt Nam, cô ấy nhiều năm muốn biết thật rõ về quê hương mình... Thật sự nếu như các Ngài có thể ở lại, làm bạn với Phương thì tốt quá !
Phương ngỡ ngàng nhìn lại Paul, ánh mắt anh rực lên một niềm yêu thương không dấu giếm. Cô vội cúi đầu. Giờ thì đã biết vì sao khi anh gạt tất cả các công ty vải lớn trên thế giới để chọn Huy Hoàng... Và anh cũng chẳng biết, anh đã đưa bao người vào những tình huống không thể rút chân ra !
_ Người Việt Nam ở đây đâu có ít ỏi gì? _ Vinh lên tiếng _ Cô Phương chắc không phải là người khép kín và...
_ Cô ấy luôn cô đơn ! _ Paul cắt lời, giọng anh như có lỗi _ Vì thế, tôi mới mong...
_ Anh Paul ! _ Phương nhíu mày như nhắc nhở... Cô giấu bàn tay run rẩy dưới gầm bàn, cố gắng giữ giọng tự nhiên _ Chúng ta nên tôn trọng ý muốn của các quý ngài đây !
Duy hơi nhún vai :
_ Không ai từ chối nổi việc làm bạn với một người khả ái và tài năng như cô Phương đâu !
Và bỏ qua đôi mắt sững sờ của Phương, Duy nhẹ nhàng nói với Paul :
_ Tôi rất sẵn lòng với kế hoạch của ngài, thưa ngài Burton !
Paul cười. Anh thấy dễ chịu bởi vẻ lịch thiệp và dịu dàng của Duy... Lúc chọn lựa đối tác, anh đã khá bất ngờ khi đọc tư liệu về vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này. Anh ta cũng bằng tuổi Phương, thành đạt từ khi mới rời ghế nhà trường, trở thành một nhà ngoại giao khá giỏi... Tất cả những đối tác từng làm ăn với công ty Huy Hoàng, khi được hỏi đều hết lời ca ngợi Nhật Duy... Anh ta quá xứng đáng làm bạn với Phương , giúp cô nguôi ngoai nỗi nhớ nhà , nhớ tiếng Việt... Và có thể, anh hy vọng, với vẻ bặt thiệp hiếm thấy ấy, Nhật Duy sẽ làm cho Phương vui tươi trở lại, quên đi những hận thù xưa cũ... Cuộc đời đối với Phương sẽ đẹp lên rất nhiều !
Duy nhìn thẳng vào mắt Phương, lần thứ hai trong buổi gặp gỡ này... Anh thấy có những ngấn nước rất trong. Nhưng anh biết cô sẽ không khóc ở đây , không để lộ ra những yếu đuối của mình... Năm năm xa cách, Phương đã khóc bao nhiêu lần? Và ai là người lau những giọt nước mắt ấy cho cô? Người đàn ông kia chăng?
Duy nhìn sang Paul, giấu ánh mắt ghen tỵ vào nụ cười xã giao mà anh có được sau ba năm đi giao dịch... Quan sát ngấm ngầm con người ngồi trước mặt, anh nghĩ đến chuyện đen tối nhất... Mất Phương và mất tất cả !
Trong đầu Phương là một mớ hỗn độn lo lắng... Cô biết mình không quên được Nhật Duy, vĩnh viễn không quên được Duy... Ba năm qua, cô biết tin tức của Duy qua Việt Hùng, hạnh phúc khi anh có những tiến bộ vượt bậc, đau khổ khi anh có một người con gái khác... Như vậy còn chưa đủ sao? Cô vẫn phải đối diện với anh, đối diện với trái tim mình trong thời gian tới... như thế nào đây?
_ Em cũng rất vui khi có bạn bè mới ! _ Phương vụt nói như bị ai đó điều khiển , trái tim cô run rẩy _ Nhưng... đã mời khách mà không đón tiếp chu đáo thì ngại quá...
_ Ngài có đồng ý chuyển đến nhà của chúng tôi trong thời gian lưu lại đây ! _ Paul cắt lời không để Phương nói tiếp. Phương hơi hẫng. Cô không có ý đó, mà đang lựa lời để mình có thể tránh trong tình huống này. Lúc này, không hiểu sao Paul lại hấp tấp quá thể?
Vinh ậm ừ trong họng. Nếu theo nguyên tắc ngoại giao thì người ta không thể từ chối trong trường hợp này... nhưng... Anh liếc mắt sang Duy, dành cho Duy cơ hội định đoạt. Đây có thể là cuộc chiến mà số phận dành cho Duy...tự anh phải chiến đấu thôi !
_ Tôi xin từ chối yêu cầu này được không? _ Duy hơi nghiêng đầu _ Tôi có một người bạn ở đây, hiện tại anh ấy vẫn đến thăm tôi ở khách sạn, và tôi không muốn chuyện đó làm phiền gia đình ngài... Còn chuyện... ! _ Duy lại cười, không ai biết rằng sau nụ cười ấy là một sự cố gắng vượt bậc của lý trí _ Tôi rất muốn tham quan New York ... liệu cô Phương có dành cho tôi cơ hội có được một... hướng dẫn viên xinh đẹp?
Paul cười. " Một lời đề nghị quá lịch thiệp ! "... Phương cũng cười đáp lại... Và gần như trở thành một diễn viên thực thụ, cô nhẹ nhàng :
_ Rất hân hạnh, thưa ngài !
_ Rồi em sẽ biết rất rõ về Việt Nam, về Hà Nội ! _ Paul nắm nhẹ lấy tay Phương, hơi ngạc nhiên khi thấy bàn tay cô lạnh giá. Anh quay hẳn sang nhìn cô... Phương nhè nhẹ lắc đầu như ngầm ý " em không sao " để trấn an anh... Paul gật đầu, rồi tiếp tục : _ Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp !
" Không dám đâu ! " _ Vinh nghĩ thầm. Anh thấy hành động vừa rồi của Phương và Paul, lòng không khỏi chua xót cho Duy... Ở đây, giống như một trò đùa của số phận... người bất hạnh nhất trong trò đùa này vẫn đang cố gắng mỉm cười như thể mình là một kẻ ngô nghê !
_ Tôi cũng mong thế ! _ Duy nâng ly rượu lên như chúc mừng... Anh ít khi dùng rượu trong các cuộc giao dịch làm ăn... nhưng hôm nay, nếu không có vị cay xé này, anh sẽ không còn tinh thần được nữa... Ít ra ở đây, cũng có cái cay như cõi lòng anh !
Cuối cùng buổi đàm phán cũng kết thúc. Nhật Duy và Vinh ra xe về khách sạn, để lại cái hẹn vào sáng ngày mai, Phương sẽ trở thành hướng dẫn viên du lịch cho Duy... Vinh chẳng biết trong đầu Duy đang nghĩ những gì, muốn hỏi nhưng vẻ lầm lỳ của Duy làm anh e dè... Tốt hơn hết là im lặng, đứng dẹp qua bên cạnh mà theo dõi... Trong cuộc chơi sóng gió này, chỉ có... hai nhân vật chính mà thôi !
Trước khi mở cửa phòng mình, Duy quay ra nói với Vinh :
_ Em sẽ ở một mình chiều nay... _ Ừ !
Duy đẩy cửa vào, mệt mỏi đi vào phòng ngủ. Nhưng ngang qua phòng bếp, anh thấy ai đó đang lúi húi làm gì đó... Anh ngạc nhiên, hỏi lớn khi nhận ra Henry :
_ Henry , cậu về sớm thế?
Henry quay người ra, với nụ cười tươi :
_ Sao? Công việc thế nào? Có thành công không? Tớ đang làm một món tuyetej hảo để đãi cậu và anh Vinh...
Rồi anh quay vào với món ăn của mình, nói vọng ra :
_ Thực ra tớ có đảo qua đài truyền hình và người ta bảo đã xong không có việc gì nữa... Cũng bực chút ít... nhưng tớ nghĩ là tớ sẽ có thời gian với cậu nên...
Duy tựa người vào cửa bếp, cắt ngang :
_ Cậu biết hôm nay tớ gặp ai không?
Henry đùa những vẫn không quay ra :
_ Chắc là một cô gái đẹp phải không?
_ Đúng, một cô gái đẹp ! _ Nhật Duy chua chát _ Đẹp đến không ngờ... Cậu giấu tớ về việc Tố Phương làm việc trong MC phải không? Henry sững sờ bỏ rơi con dao trên tay. Nhật Duy cười nhẹ :
_ Cô ấy đấy ! Tớ đoán chắc là cậu và cô ấy vẫn liên lạc... Sao lại giấu tớ? Sao vậy hả?
Henry quay ra, cố làm vẻ mặt thản nhiên :
_ Vì tớ muốn cô ấy là của mình tớ ! _ Anh lên giọng thách thức _ Cậu biết tớ thích cô ấy từ lâu rồi phải không? Tớ đã giấu cậu vì thế đấy !
Duy nắm tay đập mạnh vào tường, giọng rít lên vì giận dữ :
_ Đừng che giấu nữa ! Cậu không phải là hạng người như thế ! Cô ta muốn cắt đứt hoàn toàn với tớ phải không? Cô ta muốn như thế và cậu làm theo như thế ! Thật là điên khùng biết bao?
Henry ngồi xuống ghế, đầu óc anh tỉnh táo vô cùng... Bây giờ, đối diện lại với chính nỗi tuyệt vọng của bản thân... anh chợt thấy mình sáng suốt hẳn ra... Vĩnh viễn anh không thể nào là một trong hai người trong tình yêu vĩnh cửu của đôi trai gái ấy... Phương yêu Duy và Duy cũng thế... Họ yêu và chờ nhau... nhưng lại làm nhau đau khổ...
_ Tớ chờ cô ấy rất lâu ... ngày nào cũng như cả thế kỷ vậy... Chỉ cần nhắm mắt lại là tớ có thể thấy cô ấy đang cười... Suốt 5 năm như thế đấy. Mọi tình cảm phải đóng băng lại để tiếp tục sống, thật cố gắng để thành đạt... Cô ấy hứa khi tớ thành đạt , cô ấy sẽ trở về... Hình như đó chỉ là một lời hứa ,phải không?
Nhìn đôi vai trĩu nặng của bạn, Henry nghe trong lòng như có bão. Anh đứng dậy, bám nhẹ lấy đôi vai ấy, cố nói dịu dàng như xoa nhẹ nỗi đau trong Duy :
_ Tớ chỉ có thể khẳng định với cậu một điều : Nếu cậu vững tin , cậu sẽ được hạnh phúc... " Từ bỏ " không có trong từ điển của cậu phải không?
_ Không ! _ Duy khẽ lắc đầu. Tận sâu trong những con sóng của lòng mình, anh không thấy những hình dáng của từ ngữ đó... Nếu không có những kỷ niệm của một năm đó... không biết anh còn đủ sức để phán đoán như bây giờ? _ Hạnh phúc là những chắt chiu trong những trái đắng đau khổ, phải không Henry?
Henry ngạc nhiên, anh bắt gặt một tia sáng bừng lên trong đôi mắt sâu thẳm của của Duy... Tự nhiên trong lòng anh trào lên một niềm tự hào lẫn khâm phục ! Hình như không bao giờ khuất phục là tính cách đặc trưng của những con người bé nhỏ đáng yêu , đáng phục này ... Anh có những người bạn quá đỗi tuyệt vời ! Trong tuyệt vọng họ vẫn không bao giờ ngừng hy vọng !
Buổi tối hôm đó, Duy ngồi đàn cho Henry nghe những bản tình ca đượm buồn thay vì những câu chuyện tâm sự mà hai người đã nghĩ là sẽ nói với nhau từ hôm qua. Việc gặp Phương đảo lộn mọi thứ trong hai anh... Không nói nhưng ai cũng hiểu...
Tiếng vĩ cầm da diết khắp không gian...hòa cùng tiếng gió vi vút... Chưa bao giờ Henry cảm thấy nhẹ nhõm như bây giờ. Tiếng đàn ve vuốt tâm hồn anh, ngân nga cùng với những cung tình cảm mà anh đã chôn chặt bao năm... Nhật Duy hiểu và chia sẻ những cảm xúc ấy... Bất giác anh ngân nga hát theo điệu nhạc...
Nhật Duy dừng đàn, mỉm cười :
_ Vậy mà cậu cũng hiểu nó nói gì, đúng không?
_ Vì cậu là bạn tớ mà ! _ Henry bóng bẩy đáp trả lại.
Nhật Duy nhìn vào mắt bạn, nghiêm túc chuyển đề tài một cách đột ngột :
_ Mai tớ sẽ có buổi đi chơi với Tố Phương !
Henry ngạc nhiên mất mấy giây, sau đó anh nghĩ đến một kết thúc đẹp và mỉm cười :
_ Đáng lẽ nó phải xảy ra cách đây 4 năm rồi phải không? Bây giờ... Paul cũng là một đối thủ... nặng ký !
Duy cũng cười vu vơ nhưng không nói. Anh không thấy điều đó là chuyện đáng buồn... Anh biết bây giờ, người mình vượt qua không phải là Paul mà là một ai đó, mơ hồ và rất khó xác định... Những điều đã kéo Phương ở lại mảnh đất này 4 năm trời... và có thể là mãi mãi...
_ Ngày mai , sẽ là một ngày đẹp ! _ Henry ngước mắt nhìn lên trời và chép miệng... Duy lại bắt đầu đàn... Dáng vẻ của Duy khiến trái tim anh xúc động. Làm sao trên đời này lại tồn tại một con người tuyệt vời như thế? Và có phải vì quá tuyệt vời mà số phận ghen tỵ, bắt Duy phải chờ đợi,phải đau khổ? Khi nào thì ánh mắt của Duy mới hết buồn sâu thẳm nhỉ? Ánh mắt Henry chạm phải ánh mắt của Duy... Và anh dự cảm được một điều chắc chắn , không còn bao lâu nữa... nhưng chắc chắn còn phải gập ghềnh...
Sáng sớm khi Henry và Duy bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Duy nhấc máy, không ngạc nhiên khi người tiếp tân khách sạn nói rằng anh có khách chờ ở dưới. Phương bao giờ cũng thích chủ động , và có lẽ lần này cô muốn... dắt anh đi đến một nơi nào đó theo sự lựa chọn và sắp đặt của cô. Nhưng chờ đợi 5 năm đối với anh là quá đủ rồi !
_ Phương đã tới rồi à? _ Henry cười _ Liệu cô ấy có biết tớ đang ở đây không nhỉ?
_ Chắc có... Nhưng cô ấy đang còn để tâm sức vào chuyện... gạt tớ tiếp tục thế nào nữa...
_ Làm gì có ! _ Henry cười vang lên như vừa nghe chuyện khôi hài _ Phương thông minh lắm đấy. Cô ấy chả cần nghĩ cũng có thể làm cậu điêu đứng rồi !
Duy đi vào nhà tắm, không phản bác gì câu nói ấy. Mà nói chung thì anh thấy cũng đúng. Chỉ cần cô cười, hoặc im lặng lạnh lùng thì đến... mười thằng anh cũng chẳng biết làm gì ngoài chuyện lóng ngóng tìm cách xin lỗi... Đó là chuyện của 5 năm trước, bây giờ, liệu có đổi khác gì không?
Duy nghe tim mình đập mạnh một cái , lo sợ cuống cuồng... Nếu như trong tâm trí của cô ấy, tình cảm của 5 năm về trước chỉ là thứ tình cảm trẻ con của hai đứa 16... Và cô ấy quên... theo thời gian, theo những dòng nước chảy siết của cuộc sống... Như thế thì anh phải làm sao?
Đập mạnh tay xuống thành bồn rửa mặt, Duy cố gắng trấn tĩnh. Nhưng hình như, mọi sức mạnh, mọi cố gắng của buổi tối hôm qua đã bay đi đâu sạch. Anh lại trở về là anh _ một chàng trai nhút nhát với mối tình lặng câm hơn 5 năm trời... Không biết làm cách nào để trao gửi và cũng chẳng biết làm thế nào để mình... ngừng yêu thương !
Cuối cùng thì Nhật Duy cũng chuẩn bị xong và với lời chúc tốt đẹp của Henry, anh đi xuống phòng chờ của khách sạn. Phương đang ngồi bên cạnh cốc cà phê bốc khói, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính... Bên ngoài, nắng buổi sớm nhẹ nhàng...
" Sẽ có lúc mình không phải ngăn những cảm xúc dạt dào này... ! " , Duy vừa nghĩ thầm vừa tiến lại. Nghe thấy bước chân, Phương quay lại nhìn. Trong đôi mắt ấy, Duy không thấy gì ngoài một sự lạnh nhạt cố ý... " Chúng ta không thay đổi đến mức ấy, phải không Phương? "... Trái tim Duy lên tiếng, còn trên khuôn mặt anh, lại cũng là một nụ cười khách sáo :
_ Cô đã đợi lâu ! _ Duy nói bằng tiếng Anh, và tự rủa thầm mình khi chọn ngôn ngữ ấy.
Phương đáp lại, khách sáo không kém :
_ Không có gì ! Có lẽ Ngài chưa quen với thời gian ở đây... Ngài dùng gì?
_ Tôi sợ cô chờ nữa thôi ! _ Lịch thiệp Duy nói
_ Ngài nên ăn sáng... Vì buổi đi tham quan hôm nay sẽ hơi dài đấy... nếu ngài muốn biết hết !
_ Vậy cô ăn cùng tôi? _ Duy mời mọc cùng với một nụ cười.
Phương hơi nhíu mày, trong một thoáng như khó chịu. " Cô ấy khá hơn trong việc biết kiềm chế ! " _ Duy lại nghĩ. Anh thoáng cười trong lòng khi thấy Phương nhượng bộ và cô giơ tay gọi tiếp tân.
_ Ngài dùng gì? _ Giống như cô ! _ Duy thản nhiên trả lời , rồi anh... ngây thơ nhìn ra bên ngoài... Con đường phía trước mặt dốc thoai thoải... dài típ tắp... Cũng không có cảm giác khác lắm khi ở Hà Nội... Phải chăng vì bên cạnh là có Tố Phương?
Phương lại nhượng bộ lần nữa. Cô gọi vài món ăn nhẹ cho buổi sáng, và sau đó thì mặc kệ Duy, cô quay vào với cốc cà phê của mình... Đầu óc lãng đãng theo những sợi khói bốc lên từ chiếc cốc... Không có gì trong đầu cô cả !
Duy ăn nhanh những thứ Phương gọi, thi thoảng mỉm cười khen ngon. Phương thì chậm rãi, giống như kiểu cô đang bị tra tấn mà cô lại phải cố che đập cảm giác của mình... Bực mình nhưng không dám thể hiện... Phương biết Duy đang thử sức chịu đựng của mình. Ngày xưa, cũng giống như thế...
_ Ăn xong, Ngài muốn đi đâu trước? _ Phương buột miệng hỏi. Quả thực là cô đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng những tình huống có thể xảy ra, và chọn ình những thái độ thích hợp. Muốn dẫn Duy vào những tình huống đó thì phải chủ động trước !
_ Nghe Tổng giám đốc của cô nói là cô muốn làm bạn với người Việt từ lâu, cô nhớ Tiếng Việt ! _ Duy hơi cười, anh chuyển sang nói tiếng Việt _ Vậy hãy nói tiếng Việt đi Phương !
Vậy là Phương thua ! Phương không dành được thế chủ động mà lâm vào tình trạng không thể không... nghe lời. Cô cố gắng giữ chút bình tĩnh cuối cùng sau khi nghe Duy gọi hẳn tên mình như thế, sau 5 năm !
_ Nếu như... ngài muốn !
_ Dùng từ " ngài " dành ột người bạn lâu năm không gặp, liệu có thích hợp không?
Duy bỏ hẳn dĩa xuống, nghiêm giọng trong khi Phương còn bối rối, anh tiếp :
_ Từ nãy , Phương không thấy chúng ta giống như những tên hề?
_ Không ...
_ Tôi không hy vọng gì nhiều sau 5 năm, ngoài một chữ " bạn " cả đâu !
Phương ngẩng lên, dò xét độ trung thực. Nhưng ngay lập tức cô biết mình... dại. Đôi mắt của Duy da diết chứ không như lời nói... Thật bực mình quá đi thôi !
_Phương không có ý gì khi chọn cách đối xử như thế ! _ Phương cúi xuống, một giây sau, cô ngẩng lên, bình tĩnh _ Đúng là đã quá lâu, để quen trở lại là rất khó !
" Mình cần bình tĩnh ! " _ Trong thâm tâm cả hai tự nhắc nhở mình... Và nếu Henry ở đâu, anh sẽ chẳng thể làm gì hơn ngoài chuyện lắc đầu và bỏ đi. Trong suy nghĩ của họ, mọi điểm như xuất phát cùng một lúc, giống nhau , hiểu nhau... nhưng lại phủ nhận nhau. Có lẽ thời gian cũng đã quá lâu... và có quá nhiều chuyện đau lòng xảy ra !
Cả hai kết thúc bữa ăn sáng trong im lặng. Duy lơ đãng uống cốc cà phê của mình, còn Phương cô bận tiếp chuyện với ai đó... Nghe xong, cô quay lại, dịu dàng hẳn :
_ Xin lỗi ! Bây giờ... chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu !
_ Nơi nào Phương hay tới nhất !
Phương nhướng mày, ngạc nhiên. Cô biết khi Duy quyết định, không một ai thay đổi được, nhưng cô vẫn cố ý nói :
_ Nơi đó không nổi tiếng đâu !
_ Ở đây, ngoài nơi đó ra, tôi không quan tâm đến nơi nào khác !
Phương tránh ánh mắt của Duy, thở nhẹ một cái, rồi lặng lẽ gật đầu. Cô không hiểu sao mình lại nhượng bộ như thế, cảm giác... tội lỗi cứ ứ lại nơi ***g ngực...
Duy không ngạc nhiên khi Phương dẫn anh đến trước chiếc xe ô tô mui trần màu trắng sữa. Phương thì hơi ngại ngùng... Cứ như cô đã cách rất xa Duy... và điều này vô cớ làm trái tim cô đau nhói lên. Duy mở cửa xe cho Phương, anh đùa :
_ Tôi không biết lái xe, nhưng cũng biết mở cửa xe cho phái nữ !
Phương muốn bật cười,nhưng cô nhớ ra ngay thái độ mà mình chọn để tiếp Duy nên chỉ mỉm cười nhẹ khách sáo. Đợi Duy ngồi hẳn vào trong, Phương mới khởi động... Xe rời khỏi bãi đỗ, nhập vào dòng xe cộ trên đường... Gió mơn man mái tóc buông xõa ngang lưng của Phương, nhiều sợi vô ý cạ vào mặt Duy... ram ráp... Duy thích cảm giác này. Như được sống lại, quên hết mọi thứ trên cuộc đời này, chỉ còn lại tình yêu , còn lại hai người...
Phương cho xe rẽ vào một con đường lớn và chỉ đi được một chút là những tiếng ồn ào phía ngoài lắng lại... Con đường tưởng như dài ra mãi, và hai bên đường đã xuất hiện những hàng cây lớn, mát rượi... Phía xa, những ngôi nhà lớn vững trãi và nguy nga... Duy để đầu óc thảnh thơi, không muốn đoán, cũng không muốn dò hỏi... Trong lòng anh chỉ có một niềm tiếc nuối... Thời gian bên Phương, từng phút , từng giây trôi đi không níu kéo được... Sao con người lại bất lực như thế?
_ Đây là trường Phương đang theo học. Hai phần ba của một ngày Phương đều ở đây ... Đúng ý Duy chưa?
Phương nói khi bước khỏi xe. Duy thì gật đầu. Anh biết trường này. Đó là trường đại học mà anh chọn khi thi lấy học bổng cách đây 3 năm !
_ Phương đưa Duy đi tham quan trường nhé? _ Phương vừa vuốt lại tóc, vừa hỏi.
Duy khẽ lắc đầu :
_ Phương đừng vào vai...hướng dẫn viên vội ! Bao giờ cần Duy sẽ nói...
Phương hơi quay người đi. Thấy khó nắm bắt được điều gì từ Duy... Thời gian làm cho cô trở nên xa lạ , không giống cô gái ấy... Hoàn toàn không giống !
Phương giận dữ bước đi trước. Duy theo sau, mắt lơ đãng nhìn những tòa nhà... nhìn những sinh viên đang đi lại... nhìn mái tóc Phương bay bay phía trước...
Phía trước là một hồ nước xanh thăm thẳm,lăn tăn những con sóng nhỏ. Ánh nắng bị mặt hồ phản chiếu lại, hắt lên những hàng cây bên hồ.. lá xanh những ánh vàng... Duy không muốn đi tiếp, tự nhiên kéo tay Phương lại... Ơ đây,không gian và thời gian ngừng lại...
_ Duy muốn ở đây ! _ Vừa nói Duy vừa ngồi xuống chiếc ghế đá , dưới một tán cây lớn.
Phương cũng không phản đối, cô kéo tay mình ra khỏi tay Duy, rồi mới ngồi xuống cạnh anh, ý tứ với một khoảng cách nhỏ. Duy không để ý, anh đưa mắt ngắm nhìn xung quanh , tưởng tượng ra những lúc Phương ngồi ở đây để học bài, để tìm cảm hứng cho những mẫu thiết kế của mình... Ba năm, Phương một mình hay cùng với một ai khác?
Phương gần như muốn òa khóc. Lần nào ngồi ở đây, cô cũng ước ao có Nhật Duy bên cạnh, tưởng tượng khi có Duy thì hai đứa sẽ như thế nào... Nhưng không giống như bây giờ ! Cô thấy trái tim mệt mỏi, rã rời... khi phải tìm cách che giấu những ước mong... Duy chẳng biết được hết những ước mong đó đâu ! Duy rồi cũng sẽ trở về, mà Phương thì không theo được. Vĩnh viễn ước mơ của Phương cũng chỉ là ước mơ mà thôi !
_ Không ngờ...cũng có lúc Duy được ngồi cạnh Phương!
Phương quay sang, chỉ thấy gương mặt nghiêng nghiêng của Duy, không thấy được ánh mắt buồn tha thiết của anh đang để hờ hững trên làn nước hồ phẳng lặng. Thời gian khắc họa một Nhật Duy đậm nét hơn rất nhiều. Không hề mất đi những đường nét của bao năm trước, mà những đường nét đó được tô đậm, khắc mạnh mẽ vào khoảng không, vào bất kể nơi nào có Duy... Không gian ở đây, bây giờ đã có Duy rồi giống như những lời thì thầm của Phương hàng đếm, nhưng bây giờ sao cô không thấy thỏa mãn. Cô lo sợ ! Một tuần sẽ trôi đi...
_ Phương không có gì để nói sao?
Duy quay sang, bắt gặp ánh mắt Phương nhìn mình. Trong khoẳnh khắc , anh như đọc được một điều gì đó tha thiết lắm... Nhưng Phương đã làm nó dịu lại, thờ ơ đi thấy rõ. Cô không lảng tránh nữa mà nhẹ nhàng như người ta nói về một cái gì đã xa, mờ mịt và không còn quan trọng...
_ Dĩ nhiên là Phương muốn nói nhiều... Muốn hỏi thăm về các bạn... Mà nếu Duy biết tình hình bố Phương thì Phương mong mỏi Duy cho biết về ông...
_ À, mọi người đều khoẻ ! _ Duy cười nhưng không hẳn là cười, chỉ là một cái nhếch môi ngạo mạn. Phương hơi ngạc nhiên... Ngày xưa, Nhật Duy không có nụ cười đó !
_ Nếu đó là tất cả những gì Phương muốn biết...
_ Cảm ơn ... dù nó chẳng đầy đủ chút nào ! _ Phương gượng gạo vì chưa quen với một Nhật Duy lạnh lùng như thế. Vẻ như anh biết tất cả những gì Phương nghĩ, và khinh thường sự nhát gan không dám thể hiện của cô... Nếu là năm xưa, Duy sẽ phản ứng khác. Anh kiên nhẫn chờ đợi cô thổ lộ,hoặc giả như tìm cách để cô nói... Thời gian Duy dành cho cô là vô tận...
_ Duy đã khác phải không? _ Phương buột miệng hỏi. Cô chợt đỏ mặt khi Duy nhìn cô đăm đăm _ Không...ý Phương là...
_ Thời gian làm người ta lớn lên ! _ Duy bình thản trả lời _ Giống như Phương ấy... cũng khác trước phải không?
Phương ấm ức. Đúng là cô có khác trước nhiều, nhưng riêng về những gì cô dành cho Duy thì vẫn như thế, có chăng thì càng ngày càng nhiều hơn... Không giống như những gì mẹ nói... Thời gian là bụi, dù cho tình cảm có nóng bỏng thế nào...cũng sẽ nguội dần dưới lớp bụi ấy mà thôi...
_ Không hẳn là như thế ! _ Phương trả lời, cho Duy và cho cả mẹ...
_ Đúng là không hẳn như thế !
Duy trả lời và cả hai rơi vào im lặng. Không phải vì không có gì để nói mà có quá nhiều điều để nói cũng như có quá nhiều nỗi sợ hãi ngăn họ lại...TÌnh yêu bây giờ là một khúc nhạc không lời... Gió hồ thổi mạnh hơn. Phương đưa tay lên giữ tóc. Duy ngước mắt nhìn trời... Không ngờ, một buổi sáng đẹp như thế lại có thể chứa nổi một cơn mưa bất ngờ. Duy đứng dậy vừa lúc những hạt mưa nhỏ rơi xuống. Phương cũng hốt hoảng kêu lên :
_Mưa ư? Lạ lùng thế !
Mưa nặng hạt rất nhanh. Duy không muốn Phương bị ướt, anh nắm lấy tay cô kéo chạy theo mình... Bàn tay Duy vẫn thế, ấm nóng và rộng rãi.. Bàn tay đã cứu cô khỏi những nguy hiểm , bàn tay đã xoa dịu những vết thương... và bàn tay đã trao cho cô chiếc vòng xinh đẹp...Bây giờ, bàn tay ấy đang nắm tay cô , rất chặt, tựa hồ như không muốn buông ra...
Phương cũng không muốn buông tay ra. Nếu như cuộc đời cô cứ phải chạy những cơn mưa này cũng được , chỉ cần có Duy ở bên cạnh, có Duy che chở, có Duy dẫn dắt... Chỉ cần có Duy thôi !...
Nước mắt tự nhiên trào ra như bao năm vẫn thế... Cả buổi sáng nay, cô đã phải kiềm chế nó rất nhiều. Mưa thế này, chắc sẽ che giấu được thôi !
Kéo Phương vào hiên một toà nhà gần đấy, sau khi vượt qua cả một khoảng sân rộng... Cũng không đến nỗi nào ! Duy quay sang Phương, ngạc nhiên khi thấy mắt Phương ướt nước, và cô đang bối rối lau đi. Vừa lau, cô vừa phân trần :
_ Mưa to quá...
Bất ngờ, Duy đưa tay lên, quệt mấy ngón tay của mình trên gò má Phương. Trong khi cô chưa biết phản ứng ra sao thì Duy đã đưa ngón tay lên miệng, nếm thử. Giọng anh vừa chê trách vừa yêu thương :
_ Nước mưa ở New York mặn ư?
Phương đờ người ra, không phản ứng được gì... Đó là người cô yêu, từ rất lâu, rất lâu rồi, nhưng cô phải từ bỏ...cô phải rời xa...
_ Sao nước mưa lại mặn, hả Phương? _ Duy tha thiết hỏi lại. Tay anh vuốt nhẹ những sợi tóc bị nước mưa làm lạc loài trên mặt Phương... Phương vẫn đứng im,cúi gầm mặt không biết làm gì... Trái tim cô đập hỗn loạn trong ***g ngực...
Duy thương Phương lắm, thương cả cho bản thân mình nữa... Rõ ràng cả hai cần nhau mà không biết làm cách nào thể hiện. Duy cảm thấy mình sắp phát điên lên vì những giọt nước mắt của Phương. Năm năm rồi Phương ơi... đã 5 năm rồi !
Không còn kìm nén được nữa, Duy vòng tay ôm siết Phương vào lòng... Hôn mơn man lên những sợi tóc ướt...Nó không mặn. Nước mưa không mặn ! Anh hôn lên mắt Phương, đôi mắt lại đẫm nước mắt...mặn đến nao lòng... Anh thì thầm trên gương mặt Phương, đầy ứ những cảm xúc yêu thương quặn thắt lòng :
_ Phương ơi... Nhớ Phương lắm... Nhớ hết cả cuộc đời cho 5 năm rồi !...
Phương nức nở. Cô muốn vùng ra... Vòng tay Duy chặt quá, ấm quá... Cõi lòng cô, thay cho những tiếng nức nở là dạt dào niềm vui không hiểu bắt nguồn từ đâu. Chúng biến thành nước mắt, thúc giục cô đưa tay lên ôm lấy Duy, thật chặt...
Và Duy hôn lên môi Phương, ngăn tiếng nấc lại... Nụ hôn mà Duy đã hôn rất nhiều lần trong những giấc mơ của bao năm thương nhớ... Hơn hẳn tất cả,ào ạt những cảm xúc vỡ bờ. Duy như thấy biển, thấy gió bao la, thấy vị mặn nồng, thấy ấm áp, thấy nồng nhiệt... thấy mình được sống trở lại !
Phương gục đầu xuống vai Duy, cảm thấy quen thuộc như thể trong suốt năm năm qua cô và Duy đã ở bên nhau rồi… Duy vuốt nhẹ những sợi tóc vẫn còn ướt nước của Phương, thì thầm:
_ Giống như trong những giấc mơ…
_ Trong mơ… Duy không lạnh lùng với Phương như ban nãy! _ Phương ngẩng lên trách móc.
Duy bật cười, hơi lỏng vòng tay. Phương nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt cô có thể tự do ngắm nhìn gương mặt Duy, không ngại ngùng, không… đau khổ như những giờ phút đã trải qua…
_ Một chiếc đồng hồ cũ!_ Duy hơi cười, so sánh
_ Thời gian làm người ta lớn lên … chứ không cũ đi! _ Phương lườm nhẹ, cô đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt Duy… Duy bất chợt giữ tay Phương lại, gần như đang gối đầu trên tay cô. Duy lại cười, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng cười… Phương như ngây ngất. Trong giấc mơ, cô không giữ được Duy lâu như thế này, lúc nào cũng có cảm giác hạnh phúc của mình rất chông chênh… Nhưng bây giờ, hạnh phúc như những đường nét trên gương mặt thân yêu này… Phương có thể chạm được vào, cảm nhận trái tim đang run lên nhè nhẹ…
_ Duy đã cố kéo Phương lại trong mọi giấc mơ … bằng đôi tay, bằng tình yêu … bằng tất cả những gì mà Duy có… nhưng không bao giờ giữ được giống như thế này. Nếu Duy buông Phương ra …liệu Duy có giật mình tỉnh dậy?
_ Không! _ Phương lắc đầu. Hình như có ai đó đang thít chặt trái tim cô lại. Giống như cô đã phạm phải một tội ác khi rời xa Duy…
_ Vậy … trở về được không Phương?
Phương sững người, lảng tránh nhanh ánh mắt của Duy. Nhưng Duy không chịu thua, anh nâng cằm cô lên, nhất quyết bắt cô nhìn vào mắt anh, buộc cô phải thấy những mong chờ , những khao khát …sắp bật tung giới hạn trong anh…
_ Phương… Hãy nghe Duy, hãy nhìn Duy đây… Làm sao Phương có thể bắt Duy chờ thêm nữa? Năm năm đã hết rồi? Phương đã hứa sẽ quay về bên Duy phải không? Phải không? Phương đã hứa như thế…
_ Đúng! _ Phương nấc lên, những giọt nước mắt lại rơi nhanh trên gò má_ Phương đã hứa như thế và mong mỏi như thế. Khi ra đi, Phương nghĩ 5 năm cũng không … quá dài chỉ cần mình chịu đựng, mình cố gắng… Phương có bao giờ nghĩ Phương sẽ mất mẹ đâu? Phương có mong kết cục như thế này đâu?
Khẽ lau nhẹ những giọt nước mắt trên gương mặt Phương, Duy khẽ lắc nhẹ đầu:
_ Những giọt nước mắt này… ai lau cho Phương trong suốt 5 năm qua?
_ Duy…
Duy mỉm cười nhẹ, gần như hiểu được những gì Phương nói và cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Tiếng Phương giờ đã rõ hơn mặc dù nước mắt vẫn còn ướt trên mi:
_ Vào mỗi đêm … ngôi sao trên trời luôn động viên “ Phương ơi, đừng khóc! “ … Và trong mọi giấc mơ, Duy luôn luôn là người lau những giọt nước mắt ấy. Nhiều lúc Phương cũng không hiểu tại sao mình có thể lại vững vàng như thế trong suốt bốn năm còn lại khi không còn mẹ… Nhưng bây giờ thì …
_ Duy yêu Phương!
Phương ngước nhìn lên. Một trời thương yêu, một trời mong nhớ, một trời tha thiết… Phương thấy mình chìm ngập trong đó. Hạnh phúc này có được sau 5 năm tưởng như đã vô vọng? Có phải như thế không? Phương không trả lời ngay được. Trong những giấc mơ của Phương, Duy không nói gì hết… chỉ nhìn trách móc. Bây giờ, liệu Duy đã tha thứ cho Phương? Tha thứ cho những hành động đã làm tổn thương Duy rất nhiều vào bốn năm trở lại trước?