Quay sang hai đưa đang đứng lớ ngớ giữa phòng, Thầy dịu giọng :
_ Thôi, hai em về lớp đi. Nếu có tin tức gì của Phương nhớ báo cho thầy nhé?
Gật nhẹ đầu rồi chào hai thầy, Nhật Duy và Mỹ Phương đi ra. Ra đến cửa mà hai đứa vẫn còn nghe thấy tiếng thầy hiệu trưởng vỗ bàn rầm rầm. Cả hai đều im lặng. Mãi một lúc Mỹ Phương mới nói :
_ Tố Phương không bao giờ bỏ nhà đi như vậy đâu , mà thầy hiệu trưởng cũng chẳng bao giờ giận dữ như vậy... trừ khi có chuyện ghê gớm lẵm xảy ra...
Nhật Duy cười nhẹ. Cậu mặc kệ những nguyên nhân gì đi nữa, hiện tại cậu chỉ muốn biết một điều duy nhất là Tố Phương có thể ở đâu mà thôi... Cậu hỏi nhẹ :
_ Mỹ Phương có biết Tố Phương hay chơi với những người nào không?
Mỹ Phương nhìn xuống như đang đếm bước chân mình đang đi. Cô thở hắt ra :
_ Nó chơi rộng lắm, cũng chẳng biết hết mà khoanh vùng... Nhưng theo tớ thì nó sẽ không ở mấy chỗ họ hàng hay bạn bè thân đâu, biết đâu chừng ở với bạn bụi đời cũng nên...
Nhật Duy không ngạc nhiên lắm về thông tin vừa rồi. Ai chứ Tố Phương thì có thể lắm chứ?
_ Chúng ta sẽ chia nhau đi tìm ở những khu ở của bọn bụi đời đó xem sao...
_ Ừm... để tớ đi thông báo với Bảo QUốc và QUốc Bảo...
Vậy là sau buổi học, Nhật Duy cố đạp lòng vòng qua các khu ở của những người vô gia cư, những người sống tam vật vờ... Chưa bao giờ cậu nghĩ lại có người ở trong những ngôi nhà bé tẹo , đổ nát như đang diễn ra trước mặt cậu. Những ngoi nhà to đẹp bên ngoài như một lớp vỏ bọc hào nhoáng, để che đậy những cuộc sống bần hàn.
Nhật Duy lảng tránh những cái nhìn tò mò , ngạc nhiên của những đứa trẻ nhem nhuốc, rách rưới...Cuộc sống đối với cậu là những tháng ngày sung sướng, còn những đứa trẻ này... cuộc sống là triền miên đói nghèo, khổ cực...
Nhật Duy đạp nhanh xe về nhà như chạy trốn vũng bùn đen của cuộc sống nơi đó. Chỉ nghĩ rằng Tố Phương cũng đang ở đâu đó trong những xó tối, bẩn thỉu cũng đã thấy nhói lòng thương...
Thục Uyên nhìn thấy Nhật Duy thì sung sướng reo lên. Cô bé lo lắng khi nhận ra những giọt mồ hôi trên gương mặt đỏ ửng của Nhật Duy... Đôi mắt cậu chất chứa lo âu và hốt hoảng... Và vài hạt cơm vào miệng, Nhật Duy đã bỏ bát xuống, mắt hướng xa xăm. Thục Uyên lo lắng hỏi :
_ Anh... anh làm sao thế?
Nhật Duy lắc đầu, không chú tâm lắm tới Thục Uyên. Cô bé hơi nheo mắt :
_ Anh có vẻ mệt nhỉ? Liệu có thể thực hiện lời hứa đưa em đi chơi chiều nay không?
_ Ừm.. được mà ! _ Nhật DUy gật nhẹ _ Hai giờ chiều nay anh sẽ đưa em đi vòng quanh HÀ Nội cho biết nhé? Em sẽ thấy một Hà Nội khác biệt những gì người ta nói...
Thục Uyên tròn mắt ngạc nhiên, cô định hỏi thêm nhưng lại thôi vi Nhật DUy đã đứng lên, trầm lắng lạ kỳ. Cô đâu biết Nhật Duy đang chua chát với những ý nghĩ vật lộn trong đầu... Cậu nhận ra 16 năm qua mình đã sống như một cành tầm gửi... sống trong sung sướng và nghĩ rằng đó là thường tình giống như bao người khác. Cái thế giới mà cậu đang sống có hai mặt... đối lập nhau đến cùng cực... Thục Uyên lẽ ra không nên biết điều này vì sự giàu có của nhà cô cũng có thể nuôi cô no đủ cả đời nhưng con người muốn phát triển đầy đủ trong ý thức thì phải biết được một thế giới toàn vẹn...
Chiều hôm đó, Nhật Duy đưa Thục Uyên lòng vòng qua các khu ở của dân vạn chài của những kẻ làm thuê.Rồi sau đó là những hẻm sâu, tăm tối, bốc mùi của những người làm công lang bạt... Thục Uyên lúc đầu còn ngạc nhiên, cuối cùng thì băn khoăn , cô hỏi Nhật Duy về những cái nhìn thấy và bày tỏ cảm xúc. Cô bé cũng kinh hãi những ánh nhìn, ghê sợ đời sống tối tăm ở đây. Khi vào một con hẻm tối om, mùi nước thải bốc lên khó chịu, Thục Uyên nằng nặc đòi về. Nhìn khuôn mặt trắng bệch vì sợ của Thục Uyên, Nhật Duy đành quay xe ra. " Có lẽ Tố Phương cũng không ở khu này...!" Cậu ngẫm nghĩ rồi cho xe quành ra... Hôm nay không tìm thấy Tố Phương nhưng lại được một bài học... để đời...Đã đến lúc không thể sống vô tư được nữa....
Tố Phương đến lớp với khuôn mặt đen đi rất nhiều. Hôm nay là ngày kiểm tra cuối tháng, sự xuất hiện của cô làm dao động bầu không khí lớp, nhất là thầy Bình đang làm giám thị coi thi. Thầy phát đề cho lớp rồi bỏ ra ngoài ngay. Nhật Duy thì thầm :
_ Mấy ngày nay cậu ở đâu?
Tố Phương nhìn vào đề bài, thờ ơ trả lời :
_ Chẳng ở đâu cả. Mọi chỗ đều là nhà. Hình như bài bốn là dạng mới?
_ Ừ, thầy Minh vừa dạy xong.
_ Ra vậy..
Tố Phương đáp cụt lủn rồi cắm cúi viết. Nhật Duy chưa chịu buông tha:
_ Cậu có biết bao nhiêu người lo lắng cho cậu không? Cậu có thấy mình quá đáng lắm không?
Tố Phương ngẩng lên, gắt nhỏ :
_ Mặc kệ tớ ! Cậu có để yên cho tớ làm bài không? Nhật Duy lặng thinh, chú ý đến bài tập của mình. Hơi liếc nhìn Tố Phương, thấy cô chăm chú viết như thể đang vội lắm... Mọi lần làm bài cô đều thong thả, chắc hôm nay không có ý định trở về nhà rồi !
Nhật Duy cũng vội vã viết. Phải bám theo Tố Phương thì may ra mới có thể biết cô ở đâu. Bao ngày qua, mọi ngóc ngách đã được lục tung lên mà không thấy, mọi người như điên lên, thất thần, lo lắng và... chuẩn bị nghĩ đến những chuyện tồi tệ nhất...
Từ đầu, thầy Bình đã chú ý quan sát hành động của Tố Phương. Theo thầy hiệu trưởng nói thì Tố Phương đã hết giận bố sau một thời gian suy nghĩ , thảo nào cô bé cũng về nhà. Và bây giờ thầy có nhiệm vụ là giữ chân Tố Phương cho đến hết giờ.
Mới hết nửa thời gian, Tố Phương đã làm bài xong. Cô nói nhỏ với Nhật Duy :
_ Nộp bài hộ tớ nhé? Em thưa thầy, em ra ngoài ạ?
Thầy BÌnh rời mắt khỏi tờ báo, khẽ gật đầu... Tố Phương vác vội túi sách, lao bụt ra ngoài. Thầy bình chới với, đứng bật dậy. Nhật Duy cũng lao theo...
Ra đến cổng cậu thấy Tố Phương đã nhảy lên chiếc xe phân khối lớn do một thằng con trai lái. Nhật Duy lo lắng vẫy vội một chiếc xe ôm.
_ Chú bám sát chiếc xe phân khối lớn kia nhé?
_ Ok.
Ông xe ôm cười lên khoái trá :
_ Tôi thích những phi vụ thế này lắm.
Không còn lòng dạ nào đùa, Nhật Duy bám chặt vào xe... Chiếc xe xé gió lao đi...
_ Sao, người yêu ở trên xe ấy sao?
Ông lái xe, hỏi lớn như tò mò. Nhật Duy lắc đầu chứ không nói.
Cười sang sảng, ông hơi bĩu môi :
_ Thằng đó là dân móc túi và trấn lột đấy !
Nhật Duy hơi ngạc nhiên. Không ngờ Tố Phương lại có thể... giao du rộng như thế. Cô chơi mà không chọn bạn sao?
Chiếc xe mô tô quẹo vào một con hẻm nhỏ. Nhật Duy nhớ ra đây chính là con hẻm mà đi giữa chừng cậu và Thục Uyên bỏ về... Mùi hôi hám xộc vào cánh mũi làm cậu khó thở. Ông xe ôm chỉ dừng lại ngoài hẻm, không vào trong. Nhật Duy đành phải chạy đuổi theo tiếng xe máy từ đằng trước vọng lại.
Trong bóng đen mờ mờ của con hẻm, Nhật Duy thấy những đôi mắt nhìn ra lạ lùng, nhưng ko tò mò ngạc nhiên... Tố Phương đã sống ở đây trong hai tuần lễ, không có ánh mặt trời... không có cả không khí sạch để thở... Coi thường bản thân mình đến thế sao?
Tiếng Động cơ ngừng hẳn, Nhật Duy dừng lại nghe ngóng. Cậu chậm chạp tiến vào theo vài tiếng léo nhéo ở trong một ngôi nhà vọng ra...
Tố Phương cúi người xuống để bước vào trong nhà. Ánh điện đỏ làm cho cô thêm mệt. Cô bỏ túi sách xuống giường rồi thở :
_ Mệt quá !
Một tên cười khi đưa cho Tố Phương quả táo :
_ Em bỏ quách việc học hành đi ! Học chẳng vui tí nào cả !
Tố Phương cười nhẹ, không nói gì. Một người thanh niên cao lớn, mắt xếch dữ tợn:
_ Không được nói thế ! Tố Phương phải học để có thể sống đàng hoàng , chứ sống như chúng ta sao?
_ Đại ca... em chỉ nói thế thôi mà...
Tố Phương nhìn đại ca với con mắt tinh nghịch. Dù đại ca là một tên lưu manh có hạng, nổi tiếng khắp Hà Nội này nhưng anh đã đối xử rất tốt với cô. Thời gian vừa qua anh lo lắng chăm sóc cô như chăm sóc một người em gái... Nhường cho cô ngủ, không bắt cô mó vào bất cứ việc gì và cấm đàn em rủ rê cô đi đua xe hay đi móc túi...
Đại ca tên Tứ Diên, người vùng Thanh Hóa, nhà nghèo phải lên Hà Nội kiếm sống từ năm 13 tuổi. Cậu bé ấy lớn lên bằng cách vật lộn với đời, tranh giành miếng ăn, chỗ ở... Để bây giờ trở thành một Tứ Diên 18 tuổi lạnh lùng, sừng sỏ và lõi đời. Cả băng này cũng toàn là những đứa trẻ bị đời ruồng rẫy, ghét bỏ cả. Tố Phương quen với Tứ Diên khi đang bị bọn côn đồ đánh đả thương. Tứ Diên đã giúp cô thoát khỏi bọn chúng và từ đó tình bằng hữu giữ cô và nhóm móc túi được hình thành. Tố Phương yêu mến sức sống bền bỉ của họ, nhưng không tán thành cách kiếm sống của họ. Lúc trước cô chơi với họ có chừng mực, khoảng cách, còn bây giờ... nếu lâu hơn nữa, có thể cô cũng không thể giữ được ình trong sạch... Cuộc sống quá khó khăn hơn mình tưởng rất nhiều.. _ Em có biết hôm nay là ngày gì không Tố Phương? _ Tứ Diên hỏi nhỏ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương. Cô lắc đầu. Tứ Diên vẫn giữ nụ cười trên môi :
_ Là ngày mà một Bùi Tố Phương ra đời... làm khuynh đảo cả đất trời...
Tố Phương phì cười :
_ Anh đang làm thơ đó hả? Mà đúng thật, hôm nay là sinh nhật em !
Tứ Diên móc trong túi áo ra một hộp nhỏ màu đen. Anh nói với giọng bí hiểm :
_ Đây là quà của bọn anh giành cho em. Mở ra đi !
Tố Phương vui vẻ mở chiếc hộp ra. Một dây chuyền bằng vàng sáng lấp lánh dưới ánh điện . Đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Diên, Tố Phương kêu lên :
_ Lấy đâu ra tiền mà mua cho em?
_ Em yên tâm, đây là tiền bọn anh kiếm ra rất chính đáng. BỌn anh muốn giành cho đứa em gái nhỏ đáng yêu một món quà bất ngờ. Em đừng từ chối được không?
Lặng im một chút, rồi nhoẻn miệng cười, Tố Phương nói :
_ Anh đeo cho em đi, Đại ca!
Tứ Diên gật đầu, mấy tên đàn em vỗ tay tán thưởng. Anh nhè nhẹ cầm lấy sợi dây, vòng qua cổ Tố Phương, run run khóa móc lại. Chiếc vòng mỏng manh như sáng rực hơn trên chiếc cổ cao trắng xinh của Phương. Ngắm nghía nó một chút, Tứ Diên ngập ngường khen :
_ Em... xinh thật !
Lại một tràng pháo tay tán thưởng nữa vang lên, Tố Phương chúm chím cười. Một sinh nhật tuy không tròn vẹn nhưng ấm áp hơn rất nhiều những sinh nhật đã qua... Ở đây, cô không phải chứng kiến nỗi cô đơn của mẹ, càng không phải trở thành đứa con tủi thân bên cạnh chiếc bánh sinh nhật...
Có tiếng ồn ào ngoài cửa, hai thằng con trai tức tối lôi một người nào đó vào cái nhà lụp xụp. Cả Tố Phương và Tứ Diên cùng quay ra, Tố Phương ngạc nhiên, kêu lên :
_ Nhật Duy?
Nhật Duy đứng đối diện với Tố Phương, ánh mắt lạnh lùng chiếu lên mặt cô. Tố Phương sau phút bàng hoàng, cũng im lặng nhìn lại thách thức.
_ Bạn em? _ Tứ Diên hỏi nhỏ
_ Cậu tới đây làm gì? _ Tố Phương lên tiếng trước _ Theo dõi bạn là không tốt.
_ Sống là như vậy sao? Tưởng cậu tìm được nơi tốt hơn ở nhà chứ?
Tứ Diên nhếch môi :
_ Nó không phải bạn em rồi... Bạn bè thì không thể không hiểu nhau... Tống cổ nó ra ngoài đi.
Hai thằng định nắm lấy cánh tay Duy nhưng cậu hất mạnh ra, gằn giọng :
_ Tố Phương, tớ muốn nói chuyện với cậu!
Ánh mắt đăm đăm của Duy làm Phương không thể từ chối. Cô quay sang Tứ Diên, mỉm cười nhẹ :
_ Đợi em chút, đại ca!
Tứ Diên lặng thinh. Cuối cùng thì anh cũng mất Phương... Những ngày tháng qua chỉ là một giấc mơ của một gã tiều phu nghèo, mong ước có được nàng tiên mình yêu... Phương không phải sinh ra để sống như thế này... Anh đâu đủ tư cách giữ cô đâu?
_ Đại ca!
Một đàn em kêu lên bất mãn khi nhìn Phương bước ra ngoài theo Nhật Duy. Diên mỉm cười , lắc đầu :
_ Viên ngọc phải được đặt đúng chỗ... ta đâu đủ tư cách đâu!
Tố Phương đi theo Nhật Duy, người đi trước, người đi sau, không ai nói một câu nào. Vượt qua con hẻm tối om và vào một cái quán nước nhỏ đối diện , Nhật Duy gọi đồ uống cho cả hai. Tố Phương thản nhiên chờ đợi.
_ Cậu hãy quay về đi !
_ Đừng nói cái giọng đó với tớ!
Nhật Duy nhún vai :
_ Phải nói cho đến khi nào cậu nghe ra thì thôi. Cậu sống như vậy mà không cảm thấy khó chịu ư?
_ Họ là những người tốt ! _ Tố Phương nhả từng chữ _ Và tớ sống ở đó còn yên ổn hơn cả ở nhà bố tớ!
_ Cậu ích kỷ thật! Tố Phương ngẩng phắt lên, giận dữ :
_ Đã bao là cậu không có quyền nói như thế mà...Mà cậu đến đây chỉ để giảng đạo lý thì thôi đi. Không ích gì đâu.
Tố Phương đứng dậy, định bỏ đi thì Nhật Duy đã kéo tay cô lại, xuống giọng :
_ Thôi được ! Tớ xin lỗi... Tớ chỉ muốn tìm cậu về thôi mà !
Tố Phương cộc lốc :
_ Tớ không về!
Nhật Duy hạ giọng gần như là thì thầm :
_ Cậu đừng giận như thế... cậu bỏ học là thiệt đó. Còn tương lai cơ mà. Nhiều người lo lắng cho cậu lắm, bạn bè trong lớp, Mỹ Phương, QUốc Bảo , Bảo Quốc.... lo đến sốt vó lên... Cậu về đi !
Tố Phương nghiêng đầu không nói. Nhật Duy mỉm cười :
_ Cả tớ nữa... tớ mong cậu nhiều lắm!
_ Mặc kệ cậu... Ở đây thích hơn... Tớ ghét phải nhìn thấy mặt họ lắm...
Nhật Duy nhíu mày... Tố Phương nhếch môi :
_ Bố và cô Nguyên... bỏ qua tất cả những định kiến, bỏ qua những niềm mơ ước...định đến với nhau đấy...
_ Cậu không chấp nhận được ư? _ Nhật Duy nhẹ nhàng nhìn vào mắt Phương _ Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cậu đi học nào... Cậu còn có mẹ cậu nữa cơ mà... Bỏ lại mẹ cậu để thỏa mãn tình hờn dỗi trẻ con ư?
Tố Phương chợt chạnh lòng. Cô thương mẹ vô cùng... không biết giờ mẹ thế nào? Lo cuống lên vì sự mất tích của cô, rồi lại còn công việc, nhỡ lại bị thương?...
_ Bỏ đi thế này thì... làm rào cản sao được? _ Nhật Duy giở giọng ranh mãnh _ Tưởng cậu thông minh lăm chứ?
_ Thế... cậu có thấy bố tớ và cô Nguyên... gần gũi nhau ở trường không?
Nhật Duy giấu nụ cười vào trong, cậu tỏ ra vô tư kể lể ;
_ Có, nhất là những lúc sau khi thầy hiệu trưởng mắng mỏ thầy Minh vì khiến cậu bỏ đi , cô Nguyên còn... gục đầu lên vai thầy Minh khóc nữa cơ...
Tố Phương bật dậy :
_ Không thể được ! Tớ phải về để ngăn họ...
Nhật Duy bật cười. Tố Phương không để ý nhiều... Cô hấp tấp kêu Duy chờ mình một chút, rồi bỏ vào trong hẻm. Nhật Duy ngồi chờ, nghĩ vẩn vơ... Thế là Tố Phương đã thay đổi ý định... Cô ấy sẽ trở về, không còn biến mất nữa.. Bóng hình ấy sẽ lại nhảy nhót trước mắt cậu, nói líu lo, cười sang sảng... Hai tuần, đã quá lâu rồi thì phải....
Đón Tố Phương ở đầu hẻm, Nhật Duy mỉm cười, đưa cho cô một hộp nhỏ. Nhìn qua Tố Phương biết ngay, cô lém lỉnh :
_ Vừa mới mua hả?
_ Coi thường bạn bè ghê! _Nhật Duy lắc đầu _ Mình chuẩn bị từ lâu rồi... Hôm nay cầm đi phòng trừ cậu đến lớp... tặng cậu, chúc cậu mọi điều tốt lành!
Tố Phương nhận hộp quà. Nhẹ nhàng bóc lớp giấy bọc, cô ngạc nhiên khi thấy chiếc hộp đen bằng nhựa cứng. Cô từ từ mở nắp hộp. Một đôi kịp tóc sáng lung linh dưới ánh nắng cuối cùng của ngày... Tố Phương nhận ra là nó rất đẹp và cầu kỳ. Mặt trên của kẹp là những viên hạt xoàn màu trắng tinh khiết, mặt dưới là một khối màu nâu đỏ đặc quánh có những vân tròn. Tố Phương bật lên tiếng khen :
_ Đẹp ghê cơ ! Nhưng đắt lắm nhỉ?
Nhật Duy cầm lấy hai kẹp tóc, cậu ta giữ Tố Phương lại, ân cần :
_ Tóc cậu bắt đầu dài rồi! Mỗi khi viết lại xõa ra... Để mình gài cho nhé?
Nhật Duy nhẹ nhàng cài kẹp lên tóc Phương. Không hiểu sao trái tim Phương run lên nhè nhẹ... Ừm... cậu ấy lo lắng cho cô thật lòng, bỏ qua tất cả những ương bướng của cô, chấp nhận con người thật ích kỷ vô lối... Thật không dễ dàng phải không Duy?
Nhật Duy kéo tay Phương đi dọc con phố. Cậu thấy xung quanh hình như đang chầm chậm lại...Đâu đâu cũng thấy nụ cười tươi vui... Hà Nội như rực rỡ hơn dưới cái nắng nhạt nhòa... Một ngày đẹp biết bao!... Miền đất lạ
Đầu tháng 8, Tố Phương về ở với mẹ hai tuần lễ. Hai mẹ con làm đủ thứ việc, vui vẻ và hạnh phúc. Ban ngày Tố Phương đi học và đi chơi còn buổi tối cô ở nhà với mẹ, cùng thủ thỉ tâm tình.
Đêm cuối cùng của hai tuần lễ, Phương nằm bên mẹ, nghĩ ngợi mung lung về ngày mai phải trở về... Có thể sẽ thường xuyên phải gặp cô Nguyên... Mẹ thì có gì thua kém cô ấy đâu chứ?
_ Mẹ... mẹ ngủ chưa?
_ Chưa...
Tố Phương ngồi dậy và bật đén. Mẹ cô mỉm cười :
_ Có chuyện gì thế?
Tựa người vào ngực mẹ, Phương hỏi nhỏ :
_ Mẹ... mẹ còn yêu bố không?
_ Lớn rồi à? _ bà Hiền Lan châm chọc _ Đã biết hỏi mẹ chuyện yêu đương rồi sao?
_ Mẹ...
Bà ngẩng lên nhìn trần nhà, cười nhẹ nhàng :
_ Cũng đến lúc con cần biết rõ mọi chuyện...
_ Chuyện gì à?
_ Mẹ lúc nào cũng yêu bố con... từ khi còn là một cô sinh viên trẻ trung cho đến bây giờ... một người phụ nữ cô đơn...
_ Vậy là... cô ta là nguyên nhân khiến bố mẹ ly hôn thật rồi ! _ Tố Phương buột miệng.
_ Ai?
_ Cô Nguyên... cô ấy đang quen với bố.
Mặt bà Lan chợt nhợt nhạt hẳn đi. Bà ôm nhẹ Tố Phương vào lòng, giọng yếu ớt :
_ Mẹ giành giật với người ta nhưng lại không hạnh phúc... Mẹ là người phá hoại chứ không phải cô ấy đâu con... Mẹ thật sự điên cuồng lao vào cuộc đời một người đàn ông không bao giờ là của mình... Lấy bố con bằng áp lực gia đình, mẹ tưởng là hạnh phúc. Mẹ tưởng khi hình ảnh người đàn ba kia nhạt nhòa đi, thì hình ảnh mẹ sẽ được thay thế vào... Nhưng bố con là một người chung tình... đến mức cực đoan... Mẹ cay đắng nhận ra rằng mình thất bại...
Tố Phương gục đầu xuống ngực mẹ, nghe bên trong đó cuồn cuộn một niềm đau. Yêu không phải là cái tội đâu mẹ ơi! Đừng đau lòng nữa... Con là tình yêu của mẹ, còn có con... vĩnh viễn còn có con!
Xoa đầu con một cách âu yếm, rồi lau nhẹ những giọt nước mắt trên má con, bà cảm thấy nhẹ lòng... Nó đã khóc cho bà, cho cuộc tình say mù quáng của bà... Tấm lòng nó rộng lượng biết bao!
_ Cô Nguyên đã về... Chắc bố con muốn kết hôn với cô ấy.Con hãy để bố con được tự do... Ông ấy có quyền đó mà... Cũng đã quá lâu rồi, bắt họ chờ đợi nữa là có tội đấy con à...
Tố Phương lắc nhẹ đầu :
_ Không được đâu mẹ ơi... Mẹ còn yêu bố mà !
_ Rồi cũng đến lượt mẹ đi thôi con à ! _ Bà Lan buồn buồn nói _ Đi xa một lần này...
_ Mẹ?
_ Cuối tuần mẹ bay... Mẹ được cấp trên điều qua Mỹ để làm việc. Lẽ ra mẹ không nên là thành viên của Tố chức liên hiệp cảnh sát quốc tế thì hơn...
_ Mẹ bỏ con sao?
_ Mẹ không muốn bỏ con lại... Nhưng qua đó con sẽ thấy khổ sở lắm...
Phương khóc nấc lên, lắc đầu nguầy nguậy :
_ Con là tình yêu của mẹ, con không thể xa mẹ được... Con đi với mẹ ơi!
Ôm thật chặt con vào lòng, bà Lan cũng lặng lẽ khóc. Đứa con bé nhỏ của bà, làm sao có thể để nó cô đơn... nhưng cũng không thể rời xa nó... Nguyên cuối cùng cũng giành lại được người đàn ông của mình, còn bà... lẽ nào trắng tay? Tình yêu đúng là không có tội, sao bà lại khổ sở một đời như thế? Mới chỉ bước qua tuổi ba mươi tám, nhưng bà đã làm gì để tuổi trẻ qua đi, cuộc đời chỉ là một dấu lặng!
Coi như quyết định xong, Tố Phương nhắm mắt lại như ngủ. Cô không muốn mẹ thấy mình buồn. Mẹ chẳng còn gì ngoài cô, không thể để mẹ buồn...Phương chợt nghĩ tới Nhật Duy... Không hiểu sao bây giờ lại nghĩ đến cậu ấy và buồn như thế. Cả một mùa hè, hai đứa rong chơi trên những con phố... rủ rê nhau ra biển tận Hải Phòng, lên Lạng Sơn sắm những đồ rẻ... Đi khắp nơi, nhưng nơi nào cũng có nhau, đến nỗi mỗi buổi sáng khi thức dậy Phương nghĩ ngay đến Duy , như một lẽ tự nhiên nhất... Đến lúc nào đó... không thể cũng Duy rong chơi... cô chắc chắn sẽ ân hận về quyết định này... Nhưng bây giờ….
Sáng chủ nhật, Tố Phương về nhà sớm. Cô dành với mẹ về chuyện sẽ là người thông báo về chuyến đi cho bố biết. Bố sẽ hiểu rằng Phương yêu mẹ đến nhường nào.... Dù mẹ có nhiều lầm lỗi tỏng quá khứ đi chăng nữa, vĩnh viễn mẹ vẫn là đẹp nhất, tuyệt vời nhất...
Cửa nhà không đóng, Phương nhận ra chiếc xe máy của cô Nguyên dựng trong góc phòng khách. Có nghĩa cô đã ở đây từ lâu... có thể là hôm qua, mà cũng có thể từ nhiều ngày trước. Và khi nghe thấy tiếng bố cười vọng ra từ phòng bếp, Phương nhận ra một sự thật rõ ràng... Rồi bố cũng có hạnh phúc riêng, những đứa con riêng với người mình yêu thương... đâu chỉ là có mỗi mình Tố Phương đâu?
Tố Phương đi hẳn vào bếp. Cô Nguyên trong chiếc tạp dề, vui vẻ nâng chiễ muỗi lên để bố nếm thử món ăn cô đang làm... Tố Phương chợt chạnh lòng... Có lẽ mẹ cũng mong một lần được như thế!