Lần sau, bóng lại đánh vào Tố Phương , cô tung mạnh cú đấm vào bóng. Quả bóng bật vào mặt Jalet rồi bật ra khỏi sân. Bọn con trai ồ lên. Phương vội vã chạy lại phía Jalet đang ôm mặt :
_ Cậu có sao không? Tớ xin lỗi...
Jalet xua xua tay, nói :
_ Không sao... Nhưng cậu phải điều hòa sức mạnh ở cánh tay tùy vào khoảng cách tớ và cậu chứ?
Elizabeth đã tìm ra chỗ yếu nhất của đội B6 và cứ nhằm Tố Phương mà chuyền bóng. Tố Phương lại chuyền cho Jalet khi Jalet chưa cân bằng được sau cú đánh bóng của một cầu thủ đối địch.Quả bóng lại rớt , Jalet thì ngã sóng xoài. Jalet kêu lên :
_ Cậu phải xem ai thuận tiện thì hãy truyền , hiểu không?
_ Tớ tưởng chỉ truyền cho cậu? _ Phương cũng kêu lên bất mãn.
Trận đấu bây giờ là một trò cười cho lũ con trai A4. Tony xoa cằm , nhận xét :
_ Cô ta không biết có phải ngốc nghêch không, Henry?
Henry hơi cười, cậu nhớ lại đôi mắt sáng rực của Phương khi cô nhìn cả ba đứa trong hành lang. Đến tận giờ không hiểu sao cậu vẫn thấy đó là một người không bao giờ khuất phục, kể cả trận đấu này vậy...
_ Nếu như nhìn kỹ thì mình sẽ thấy hình như... cô ấy đang chơi với bóng thì đúng hơn... Cho mọi người cười hỷ hả xong rồi thì... đến cuối sự ngạc nhiên sẽ... là bất tận thôi...
Tony quay xuống nhìn. Hiệp một đội B6 thua liểng xiếng, hiệp hai đang diễn ra và chiến thắng vẫn nghiêng về đội của Elizabeth. Cầu thủ đội A4 phát bóng và trúng ngay Tố Phương khiến cô ngã nhoài ra. Alice vội nằm xoài đỡ quả bóng đang có nguy cơ chạm đất... Jalet đánh mạnh quả bóng thì... hỡi ôi, quả bóng không qua lưới. Cả đội nhìn nhau ngao ngán...
Tốc độ trận đấu nhanh đến nỗi chưa đầy 10 phút , đội Elizabeth đã ghi 24 -10 (? ). Chỉ cần một quả nữa thì coi như đội B6 thua... toàn diện. Từ một đường phát bóng của bạn, Elizabeth bặm môi, ném cái nhìn tàn nhẫn vè phía Tố Phương và đánh mạnh quả bóng về phía cô. Jalet lao đến định đỡ bóng thì Tố Phương nhảy lên và đập mạnh bóng. Quả bóng tưởng như rơi ở bên này lưới thì hóa ra nó xoay hai vòng và rơi nhanh xuống lưới đội A4 mà các cầu thủ chắn lưới không kịp phản ứng. Jalet kêu lên trong sung sướng :
_ Giỏi quá Tố Phương !
Đổi phát bóng, Carol phát và một cầu thủ bên kia cũng đỡ lại. Tố Phương phản công bằng đòn mạnh, Elizabeth và cả đội lao ra đỡ.. Jalet chỉ đụng nhẹ bóng và quả bóng nằm lăn lóc ở trên sân A4 ...
Nửa trận còn lại, Tố Phương thật sự tỏa sáng. Cô có những mánh lừa tuyệt vời... Đội A4 bị Phương xoay vần như chong chóng. Hiệp hai kết thúc , Đội B6 đã giành được thế cân bằng. Tụi con trai B6 thì được nước reo hò tung trời...
Sang hiệp 3, đội A4 có ghi thêm được một vài điểm , còn lại là đội của Tố Phương. Quả cuối cùng, Tố Phương xoay người lên cao hai mươi phân, đánh bóng chéo vào góc
Tụi con trai A4 kêu lên :
_ Ra ngoài kìa !
Nhưng không, khi sắp rơi thì như có một lực kỳ ảo, quả bóng cũng xoay vòng và rơi gọn trong góc sân cách mép đúng... hai mươi phân. Tiếng còi của trọng vang lên kết thúc trận đấu. Đội B6 dành chiến thắng chung cuộc 2-1. Jalet ôm lấy Tố Phương sung sương... Elizabeth bực bội bỏ về phòng thay đồ.
Henry quay sang Tony, mỉm cười :
_ Thế nào?
_ Một sự lội ngược dòng ngoạn mục _ Tony dường như vẫn chưa khỏi bàng hoàng _ Tớ chưa từng thấy cách đánh bóng có ma lực như vậy !
Henry đứng dậy , thở dài :
_ Tớ phải ra xe đây... Tự dưng thèm được là người bình thường quá đi mất !
_ Mình phải viết bài về cô bạn này mới được... Dù Elizabeth giận cũng mặc kệ...
_ Cậu làm đúng đó ! _ Henry vẫy vẫy tay...
Phương khóa tủ lại, khoác ba lô trên vai chuẩn bị ra về. Tony đứng chặn lại, mỉm cười thân thiện :
_ Cho tớ hỏi vài câu được không?
_ Không.
Tony chìa thẻ... phóng viên trường ra, nhẹ nhàng đề nghị :
_ Tớ phụ trách báo trường... Nếu cậu vẫn giận chuyện ban sáng thì... cho tớ xin lỗi... Nhưng lúc vừa rồi, cậu chơi bóng tuyệt quá...
_ Thật hân hạnh quá ! _ Tố Phương mỉa mai _ Nhưng chúng ta không có gì để nói cả. Dẹp ra cho tớ đi.
Tony ngơ ngác , nhưng Phương đã lách qua người cậu, đi nhanh xuống dưới. Tony chỉ biết đứng nhìn theo , lắc đầu ngao ngán " Không phải dân... hiền lành đâu !" Tố Phương đi dọc con phố huyên náo của bang Washington. Cô ngước mắt nhìn lên trời. Sắc xanh của trời, sắc trắng của mây mới đẹp làm sao. Ở Hà Nội chắc bây giờ trời còn tối. Bố chắc đã dậy để soạn giáo án. Mỹ Phương, Quốc Bảo, Bảo Quốc có lẽ vẫn còn ngủ vùi... Nhật Duy?
Cô dừng lại trước một tủ điện thoại công cộng. Lần khắp túi áo mà không có một xu nào, Phương nhớ ra là mình quên nó ở trên bàn học... Đang đăm chiêu suy nghĩ thì một bàn tay xòa ra cho cô hai đồng xu... Phương ngẩng lên, và ngay lập tức cau có :
_ Làm gì vậy? Tôi đâu có xin bố thí đâu?
Henry vẫn không rụt tay lại, cậu cười cười :
_ Không phải bố thí mà cho vay... Cậu đang cần gọi đi đâu mà?
_ Được thôi ! _ Phương chiếu ánh mắt mỉa mai vào Henry _ Nhưng tôi sẽ trả cho cậu khi nào và ở đâu?
Đợi Phương cầm lấy tiền, Henry xọc tay vào túi áo, ánh mắt tinh nghịch :
_ Đảm bảo trong một ngày không xa...
Phương nhún vai, bỏ vào trong bốt điện thoại. Henry hơi hẫng một chút, nhưng rồi cũng bước vào xe ô tô đang chờ sẵn. Chiếc xe phóng đi... nhưng Phương không để ý. Cô chăm chú bấm số, và lặng lẽ chờ đợi...
Nhật Duy chập chờn trong giấc ngủ muộn... giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Với lấy chiếc điện thoại, Duy nói với vẻ uể oải ngái ngủ :
_ Duy đây ạ... Ai ở đầu dây vậy ạ?
_ Tớ đây !
Nhật Duy bật dậy, tỉnh như sáo :
_ Ôi... Cậu đang ở đâu đó?
_ Tớ đang ở ngoài đường... Vừa mới đi học về. Cậu đang ngủ à?
Nhật Duy cười nhẹ :
_ Tớ đang mơ được gặp cậu... Cậu xinh lắm !
Phương im lặng... Nhật Duy luôn làm cô bối rối... không đúng lúc. Cách thể hiện tình cảm của cậu ấy... nhiệt thành quá khiến cô vẫn có cảm tưởng mình đang ở Hà Nội... Chỉ cần bước ra khỏi đây, sẽ nhìn thấy Duy cười , đứng bên cạnh và nắm lấy tay cô... Nhớ xiết bao !
_ Nếu cậu khóc lúc này thì tớ buồn lắm. Hãy chỉ khóc bên cạnh tớ thôi... vì khi đó tớ sẽ không có cảm giác như lúc này... Người mình yêu thương nhất đang khóc mà bất lực không lau được những giọt nước mắt đó... Phương à... Phải luôn cười... Nụ cười của cậu đẹp lắm đó !
Nhật Duy luôn an ủi cô , làm chỗ dựa những lúc như thế này... Phương biết mình sẽ chẳng bao giờ cô đơn nếu như còn Nhật Duy bên cạnh... Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thôi !
Tố Phương bình thản đi đến chợ dành cho người nước ngoài, mua thức ăn sãn. Hai mẹ con đều rất vụng về, nhưng được cái là dễ tính trong ăn uống. Mẹ cô bận rộn đến chóng mặt. Sáng đi từ sớm, tối mịt mới về... Cô ăn một mình, lang thang một mình trong phòng... Dường như đã quen nên cô không thấy bất mãn, chỉ thấy buồn ẹ , ình...
10 h tối mẹ ào về vội vã. Mẹ đã ăn qua loa ở tiệm gần sở... Phương im lặng nghe mẹ kể chuyện sở làm.. Lúc vui sướng, lúc giận dữ... mẹ như một cô gái trẻ mới vào nghề... Mẹ không được giao ngay việc điều tra mà phải kiểm tra những hồ sơ đã thụ lý và sắp xếp nó lại cẩn thận. Điều kỳ lạ là mẹ đã tìm ra được một vụ án liên quan đến ông Thượng Nghị Sỹ danh tiếng nhất bang... Phương uể oải chặn mẹ lại :
_ Chắc đã giải quyết xong?
_ Không ! Hồ sơ ấy chưa được ai giải quyết cả. Có lẽ nó được ém đi. Mẹ nghĩ mấy ông làm to ăn giây với nhau.
Phương đưa tay che miệng cười :
_ Giống ở Việt Nam ghê !
_ Mẹ sẽ tìm hiểu vụ này ! _ Bà Lan đứng dậy, dứt khoát nói
_ Không thể để yên như thế !
Phương bỗng có cảm giác khó chịu... Là lạ như khi cô linh cảm thấy có chuyện gì bất trắc... Định ngăn mẹ lại nhưng mẹ đã đi vào trong phòng. Phương đành im lặng ngồi nghe ti vi nói... Có thể nguy hiểm nhưng không đến nỗi như năm ngoái...
Chắc chắn là thế !
Nhật Duy ra sân bay đón Thục Uyên. Hôm nay cô bé đó quyết tâm trở về quê ngoại để... hòa nhập. Duy thấy gia đình đó chiều con quá mức. Uyên thích gì thì sẵn sàng cho cô, không kể bất cứ phiền hà nào. Uyên sẽ ở nhà cậu cho đến hết những năm học cấp ba... Cô bé còn gọi điện sang là sẽ làm phiền Duy... cho đến chết !
Duy chỉ thấy buồn cười... Kể ra thì hai đứa đã không còn là trẻ con như những năm xưa. Thời gian trôi quá nhanh... đến bây giờ.... thì sững lại. Đến là đáng ghét biết bao...
Sân bay huyên náo khiến tim Duy như dội lại một nỗi buồn. Phương cũng đã đi xa bằng một trong những chiếc máy bay kia... Nó mang người này tới, mang người kia đi xa... Không tốt nhưng cũng chẳng xấu... Chỉ có điều lạnh lùng quá...
Thục Uyên nhảy cẫng lên khi thấy Nhật Duy ôm bó hoa to. Bà mẹ khẽ nhắc :
_ Con gái phải ý tứ chứ?
Cô ngúc ngoắc đầu, đón lấy bó hoa từ Duy, mỉm cười :
_ Em rất hạnh phúc vì anh đến đón !
_ Anh cũng rất vui vì em đã quay trở về ! Tài xế mang hành lý ra xe. Thục Uyên ôm hôn tất cả những người đi đón mình, nhưng riêng Nhật Duy thì cô... buông tha. Cô ôm lấy cánh tay cậu, léo nhéo không thôi :
_ Anh Duy... em nhớ anh lắm đó ! Mẹ chẳng cho em sang bên anh... Anh bận gì mà không đến thăm em?
Nhật Duy lắc nhẹ đầu :
_ Cuối cùng thì em cũng sang đây đấy thôi !
Thục Uyên mỉm cười hạnh phúc. Cô hài lòng với thực tại biết bao... Nhật Duy đang ở bên cô, cùng cô đi dưới ánh nắng vàng tươi này... Bao ngày mong nhớ... đã được thỏa nguyện rồi...
Nhật Duy nhìn ra cửa kính... Nắng vàng nhưng không rực rỡ.... Phải chăng thiếu Tố Phương? Bao giờ thì cậu có thể đi đón Tố Phương quay trở về? Bao giờ thì được nhìn lại nụ cười ấm như nắng ấy nhỉ?...
_ Anh Duy...
_ Gì?
_ Ở lớp anh... có ai xinh không?
Nhật Duy quay sang nhìn Uyên, bình thản trả lời :
_ Nhiều lắm !
_ Thế ai xinh nhất?
Khẽ cười, Duy đưa mắt nhìn ra xa :
_ Xinh nhất hả? ừm ... Có một người... nhưng đã chuyển đi mất rồi...
_ Thế em có bằng chị ấy không? _ Thục Uyên ganh tỵ hỏi.
Hơi quay lại, Nhật Duy chăm chú nhìn Uyên, nhỏ nhẹ :
_ Mỗi người mỗi khác chứ em... và cũng còn tùy vào tình cảm người đối diện nữa.
Thục Uyên hơi quay đi. Duy lại chìm đắm trong ý nghĩ của mình. Phương sẽ luôn xinh đẹp trong ánh mắt mọi người... Không ai hơn được cô ở vẻ tươi tắn, hạnh phúc ấy... Nhưng kể cả khi Phương khóc, nước mắt cũng làm cô đẹp xiết bao...
…………………………………………….
Tố Phương tỉnh dậy vào lúc 8h sáng. Cô uể oải trên giường mất một lúc mới ra bàn ăn. Lại toàn bánh mỳ với trứng. Mấy ngày nay, mẹ hay bận rộn và luôn làm những món đơn giản. Ăn sáng kiểu này nhiều chắc chết mất !
Phương vừa ăn vừa xem thời khóa biểu. Vui thật ! Hôm nay không có thể dục và văn. Nghĩ lại hôm qua mà thấy mình dại, tự dưng lại đi gây thù chuốc oán với kẻ khác... Nhưng không làm thế thì chắc đêm qua mất ngủ vì tức quá ! Giờ cô mới thấy Nhật Duy tài tình. Cậu có thể kiềm chế được sự tức giận đến mức lạnh lùng vậy ư?
Nhìn đồng hồ, Phương hấp tấp đứng lên. Đâu còn có ông bác làm hiệu trưởng che chắn nữa mà đi muộn? Thay đồ nhanh như... gió, Phương lao ra khỏi nhà. Đang cắm cúi bước vào cổng trường, Phương cũng phải ngạc nhiên để ý khi thấy nhiều con mắt lại nhìn mình... chòng chọc. Trên tay chúng vung vẩy những tờ báo... Phương đi ngang qua bản tin trường, một tờ báo đã gài sẵn... Trên trang nhất là hình cô đang đánh quả bóng cuối cùng kết thúc trận đấu ngày hôm qua. Phương cầm lên đọc. Toàn là những lời lẽ ca ngợi... nhưng hình như nó giản dị chứ không sáo rỗng... Nhìn tác giả bài báo, Phương nhíu hết cả mày lại. Tony.. quả thật to gan !
Một giọng nói gọi giật lại :
_ Ê... cô gái Đông Dương... có thư nè !
Phương quay lại thì ra là một bạn cùng lớp. Cậu con trai đó vung vẩy trên tay hai lá thư , nói lớn :
_ Một có ký hiệu của một cô gái đẹp, một có ký hiệu hình mặt trời với trái tim..
_ Cảm ơn. _ Phương đưa tay ra, nhưng cậu bạn lờ đi, lượn quanh Tố Phương , nhăn nhở cười :
_ Nhận làm bạn gái tớ không?
_ Sao phải nhận?
_ Tớ thấy cậu đẹp lắm... Nhận làm bạn gái tớ thì tớ đưa thư cho.
_ Còn không? _ Phương gần như điên lên.
Tên con trai lắc nhẹ đầu. Phương lao tới , nhằm tay cầm thư của cậu ta mà giật. Cậu ta kéo mạnh tay lại, tung thư cho 1 thằng bạn đứng đó không xa. Phương bất chợt đứng im lại, tung tay lên và ngay lập tức tên con trai cầm thư ngã sóng xoài... Hai lá thư văng ra xa. Tố Phương đút tay vào túi quần, rồi bỏ ra... thời gian cho hành động này chỉ là... 1s. Phương toan chạy lại nhặt thư thì một cậu con trai khác đã cúi xuống nhặt. Phương bặm môi lại. Một vài đứa con gái đứng trong hành lang rú lên ngạc nhiên. Henry lờ đi, lại gần Phương, dịu dàng nhìn cô :
_ Thư của bạn đây ! Bọn họ thật là đã đùa quá mức và đã bị.. " trời " phạt thích đáng...
Phương nhận lấy hai bức thư, không một lời cảm ơn, định xoay bước bỏ đi. Henry vẫn giữ nụ cười trên môi, nói :
_ Tớ đến để... lấy nợ !
_ À... Tôi sẽ thanh toán ngay...
_ Không phải bằng tiền... Trưa nay bạn đãi tôi một món gì đó thôi, ok?
Phương nhún vai, bỏ đi không bình luận gì thêm. Henry cũng quay bước bỏ đi, trên môi cậu ta điểm một nụ cười thú vị... Không ngờ trường học lại cuốn hút cậu một lần nữa như thế này... Dù rắc rối đến mấy... chỉ cần nhìn thấy cô ấy... nhăn nhó cũng đủ vui.. Lạ lùng thật !
Sau hai tiết học là đến giờ ăn trưa .Tố Phương cùng Jalet đến phòng ăn. Cô ngó dáo dác, nhưng không tim được ghế ngồi mà lại bắt gặp ánh mắt của Henry. Henry đang ngồi ăn với Tony và Elizabeth, cậu ta nháy mắt như nhắc nhở. Phương chép miệng, mua hai cái bánh giăm_bông và bưng khay thức ăn của mình lại bàn Henry. Cô đặt khay xuống trước mặt Elizabeth khiến cô nàng kêu lên :
_ Không có chỗ đâu !
Henry vội cười :
_ Chỗ mình còn thừa này... Tony có thể ngồi sang bên kia.
Tony tròn mắt kinh ngạc, còn Phương thì bình thản :
_ Tôi đến trả nợ. _ Đưa cho Henry một chiếc bánh, Phương ngó Elizabeth, cười nhẹ _ Tức giận mau già lắm đó , cô bạn !
Henry nhận bánh, kêu lên hoan hỉ :
_ Món bánh mà tớ thích nhất !
_ Vậy thì chúc ngon miêng.
Lạnh lùng xoay lưng bỏ đi... Phương không để ý thấy bao đôi mắt... lườm nguýt mình. Elizabeth mỉa mai :
_ Cậu thích nó từ bao giờ thế?
_ Từ khi cô ấy đặt nó trên bàn này ! _ Henry thản nhiên. Cậu gạt khay đồ ăn ra, bóc bánh ăn ngon lành. Elizabeth gạt ghế, tức giận bỏ đi. Tony gằm mặt xuống bàn, cố nén một nụ cười. Không ngờ có kẻ làm Elizabeth mất mặt một cách... hay ho thế ! Đến là khâm phục !
_ Đó là nguyên do để cậu quay trở lại ngôi trường này à?
_ Ừm... có gì không?
_ Không ! _ Tony lắc đầu, rồi cười nhăn nhở _ Tớ ủng hộ cậu hai tay... bà chằn Elizabeth.. đáng sợ lắm !
Henry cười. Cậu không coi Elizabeth là bạn gái bao giờ. Cô ấy là một cô em gái thì đúng hơn ... Ngay từ nhỏ , cậu đã chiều Elizabeth như thế rồi... giờ làm sao quay ra yêu được?
Sau buổi học , Tố Phương rời trường với cái đầu đầy kế hoạch. Trước tien là vào chợ mua cơm, sau là về nhà... chát với Nhật Duy... đọc qua mấy quyển sách lịch sử... Nghĩ cũng oải nhưng bận rộn còn hơn không !
Henry đi lững thững ở đằng sau, mỉm cười nói với theo :
_ Tố Phương...
Phương giật mình quay lại, khó chịu :
_ Có chuyện gì?
_ Tớ muốn đi cùng cậu...
_ Tớ thì không. Làm ơn để tớ yên !
Henry lắc đầu. Cậu bước rấn lên phía trước , nhẹ nhàng :
_ Cậu không nên ác cảm như thế hiểu không? Lúc nào người ta cũng muốn thêm bạn bớt thù, cậu thì lại khác... Bướng bỉnh thế không tốt đâu !
Ánh mắt sâu thăm thẳm của Henry làm Phương nhớ tới Nhật Duy. Cậu cũng hay có những lời khuyên như thế, chân thành đến nỗi Phương luôn cảm thấy mình sai lầm ngay tức khắc...
Phương nén tiếng thở dài, cười vu vơ :
_ Cậu nói đúng... Nhưng đi xa tớ ra đấy !
Henry bất ngờ trước câu trả lời của Phương... Cứ nghĩ phải nài nỉ thêm nữa chứ... Tính Phương thật khó lường quá đi mất!
Cả hai dừng lại trước cổng chợ. Phương phẩy tay như đuổi, nhưng Henry lờ đi, nhìn vào trong với vẻ tò mò :
_ Tớ nghe nói đấy là chợ của người Việt Nam?
_ Không, của một số nước Đông Nam Á! _ Phương hơi khó chịu _ Cậu không về đi , định theo tớ vào đây à?
_ Ừ... Cho tớ vào với, tớ... muốn biết !
Nhìn liếc qua Henry, Phương gật nhẹ đầu. Henry theo Phương len qua cổng chợ đông người để vào khu của người Việt. Ở đây có bán những loại đặc sản ăn ngay thơm nức mũi. Mùi vị lạ đến mức Henry phải kêu lên, ghen tỵ :
_ Thật sung sướng khi quê hương cậu có nhiều mùi vị thế này !
Tố Phương cười nhẹ. Cô quay sang hỏi Henry :
_ Cậu muốn thử không?
_ Có.
Phương hấp háy mắt, bước vào một quán bán bún bò Huế và gọi luôn hai tô. Henry, kêu lên oai oái :
_ Ăn cái gì dùng thìa thì tớ mới có thể ăn được chứ?
Bà chủ nhìn Henry tươi cười :
_ Tập cho quen cậu ơi !... Ủa, trông cậu...
_ Giống Henry Taylor chứ gì ạ? _ Phương nhanh nhảu _ Bạn cháu là bản sao cóp py anh ấy mà bác !
_ Thế à... Vậy mà tôi cứ tưởng... Tôi là tôi mê cậu ta hát lắm đó !
Phương và Henry cùng cười. Nhìn hai tô bún bốc khói nghi ngút , Henry thấy ái ngại. Phương vắt chanh, bỏ tương, dấm vào cả hai bát, rồi cầm đũa lên.. Henry... e ngại :
_ Tớ không biết dùng đũa !
Phương bật cười. Cô giơ đũa của mình lên, giảng giải :
_ Đôi đũa rất công dụng đó nghe... Khi cầm phải chụm các đầu ngón tay lại. Ngón cái và ngón trỏ cầm còn ngón giữa thì kê đũa để khi mở đũa ra, gập đũa vào. Hiểu chưa? Cậu làm thử xem?
Henry cầm đũa lên, lóng ngóng suýt làm rơi. Bà chủ che tay cười. Phương giúp cậu cụm các ngón tay lại, sửa cách để đũa giữa ba ngón tay, kèm cậu gắp như là kèm một đứa trẻ tập viết. Tố Phương cười giòn khi thấy bún của Henry trơn tuột từ đầu đũa xuống khi sắp đưa được lên miệng. Henry chép miệng :
_ Công nhận là... cầm đũa cũng là một nghệ thuật!
Sau khi đợi Henry vất vả ăn xong, Phương mới ghé qua hàng mua đồ ăn tối ẹ và cô. Henry lại được phen ngạc nhiên khi biết Phương không hề có khả năng nấu nướng như người ta ca ngợi về con gái Phương Đông... Phương về đến nhà thì chậm mất nửa tiếng so với giờ hẹn với Nhật Duy. Cô vội vã mở nick, Nhật Duy cáu... hiện ra :
_ Phương...
_ Ôi.. tớ xin lỗi, nhưng mới có chậm nửa tiếng...
Nhật Duy gửi hình mặt người khóc nức nở lên, rồi trả lời lại :
_ Duy mong Phương không chịu được!
Phương lại cười, cô nói vu vơ :
_ Hôm nay Phương bắt gặp hình ảnh Nhật Duy trong một người đấy.. Cũng thấy nhớ cậu ghê
_ Ai vậy?
_ Một ca sỹ... Người mà tớ đã gây hấn trong lễ khai giảng ấy!
Nhật Duy hơi choáng, cậu im lặng chờ Phương kể tiếp nhưng cô đã chuyển đề tài :
_ Mai cậu khai giảng hả?
_ Không phải mai mà là vài tiếng nữa...
_ Mãi rồi tớ cũng lẫn lộn hết thời gian bên này và bên nhà mất! _ Phương kêu lên.
_ Tớ sẽ không để cậu lẫn lôn _ Nhật Duy nghiêm túc _ Cậu sẽ phải sớm trở về thôi mà, đúng không?
Phương cười. Đúng vậy ! Vài năm sẽ không làm cô quên nổi giờ giấc ở Hà NỘi được. Nếu cô quên, thì NHật Duy sẽ nhắc, cậu bao giờ cũng ở bên cạnh, lặng lẽ bảo vệ cô cơ mà...
Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, Phương vẫn không quên dặn Duy xin lỗi bạn bè ình. Cô đã ra đi như thể chạy trốn , không một lời từ biệt, không một cuộc chia tay đúng nghĩa... Chắc sẽ có người giận cô... nhưng biết làm sao được? Phương không muốn mình òa khóc trước lớp... Con người yếu đuối như thế sẽ làm nhiều người bối rối, day dứt không yên...
Sự ồn ào của lớp học khiến Nhật Duy nguôi ngoai.. Xuân Anh từ đâu đâm sầm vào DUy, để chữa ngượng, cậu ta cười :
_ Một tuần không gặp... Vui chứ?
Nhật Duy cũng mỉm cười lại, nhưng không nói gì. Nhật Duy để cặp vào chỗ, bên cạnh Phương Doanh vẫn ngồi đúng vị trí thứ ba.. Duy chạnh lòng , thở dài. Trống báo hiệu tập trung, cả lớp lục tục kéo nhau ra. Phương Doanh chì chiết :
_ Lại đến muộn, không tha cả buổi lễ quan trọng này?
Nhật Duy quay lại, nhẹ nhàng thông báo :
_ Không phải đến muộn mà... không bao giờ đến nữa...
Nhiều bước chân dừng lại tò mò. Xuân Anh kêu lên :
_ Bỏ học sao?
Nhật Duy lắc đầu, nhìn Xuân Anh như đang an ủi :
_ Bạn ấy sang Mỹ cách đây một tuần...
_ Từ hôm liên hoan lớp ấy ư? _ Phương Doanh bất chợt kêu lên, lòng trống rỗng. Cô đã đặt quyết tâm năm nay phải vượt qua Phương về mọi mặt... nhưng bây giờ...
_ Tớ ghét Tố Phương ! _ Doanh gục mặt xuống _ Cậu ấy là kẻ thua cuộc khi chưa phân thắng bại mà đã bỏ đi... Tớ ghét lắm!
Xuân Thi ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhè nhẹ trên lưng bạn, an ủi dịu dàng:
_ Phương sẽ vui khi biết cậu mong cậu ấy ở lại biết bao... Cậu đừng khóc nữa mà... Bây giờ, chỉ còn một cách duy nhất để chiến thắng cậu ấy thôi... đó là đưa lớp ta đứng đầu toàn trường... Ok đi Phương Doanh?
Cả lớp bất chợt vỗ tay. Xuân Anh hết đỏ mặt, hét lớn :
_ Cùng tiến lên phía trước nào, Tố Phương !
Nhật Duy mỉm cười... Sẽ hạnh phúc lắm đây, Tố Phương... Ai cũng yêu quý cậu và vì thế đừng buồn nữa.... Cùng tiến lên nhé Phương?
Phương đến trường với tâm trạng không được vui lắm. Hôm nay phải làm bài luận môn văn học cổ điển ( Không biết có môn này không? ). Cô đã ớn nhất môn văn rồi mà lại còn biết bằng tiếng Anh nữa mới sợ ! Mặc dù đã đọc được khá nhiều, nhưng Phương vẫn chưa đủ tự tin... Jalet thì vẫn cười, dù nó bảo trong đầu nó không có gì cả...
Đề thi ngắn nhưng khó hiểu... Phương không có lời bình nào khi rời khỏi lớp. Jalet có vẻ thích kêu ca... nói mãi cho đến khi đứng xếp hàng để lấy cơm trưa...cho cả hai.
Phương ngồi sẵn một bàn, và trong lúc chờ đợi bèn làm một việc mà... chưa khi nào cô làm, đó là lôi quyển sách lịch sử nước Mỹ ra đọc.
Henry đặt khay đồ ăn xuống, hỏi :
_ Chăm chỉ thế sao?
Phương vẫn không ngẩng lên, nói lạnh nhạt :
_ Chỗ đó có người rồi!
Henry cười :
_ Một bàn có thể ngồi bốn người mà... Tớ sẽ ngồi chỗ cậu vậy !
Tony từ đâu chạy ào vào, nói như không thèm thở :
_ Ngồi chung với nhé?
_ Chỗ đó của Mark ! _ Jalet hét lên từ đằng xa.
Tony thản nhiên :
_ Theo điều tra thì Mark đã nghỉ vì ốm !
Jalet bĩu môi, ngồi phịch xuống. Cô chỉ tay về phía bàn Elizabeth :
_ Có người đang chờ các cậu kìa !
Henry xúc món súp, nhún nhẹ vai :
_ Mắc mớ gì đến tớ?
Phương gập sách lại, cầm thìa lên. Tony húng hắng giọng :
_ Tuần sau thi đấu rồi... Các cậu tập được nhiều không?
Jalet ậm ờ trong cổ họng, Phương hơi ngẩng lên :
_ Cũng chưa có gì...
_ Tớ phỏng vấn cậu vài câu được không? _ Tony hấp tấp _ Một vài câu thôi...
_ Đừng gọi tớ là " Cô gái Đông Dương dễ thương " nữa ! _ Phương ra điều kiện, Tony gật đầu mừng như bắt được vàng...
Henry ngẩng đầu lên, mỉm cười chúc mừng ban. Tony hỏi ngay :
_ Cậu chơi bóng lâu chưa?
_ Không lâu lắm !
_ ừm... Cậu ... đã có bạn trai chưa?
Cả bàn cùng dừng lại, Henry nhìn Tony ý nghĩa. Jalet cũng hướng đôi mắt tò mò về Phương. Phương cười nhẹ :
_ Rồi... Cậu ấy đang ở Việt Nam!
Gần như một tiếng sét ngang tai Henry... Cậu im lặng, nhìn ra xa, cố trấn tĩnh mình... Đó cũng là sự thật hiển nhiên thôi... Phương quá cuốn hút cơ mà !
_ Cậu ấy chắc... đẹp trai lắm nhỉ? _ Jalet hỏi vẻ rụt rè...
Phương lại cười , trầm ngâm suy nghĩ :
_ Mọi người ai cũng nói thế... Đối với tớ, quan trọng nhất là cậu ấy luôn ở bên tớ, trong mọi hoàn cảnh...
Tony cùng Jalet gật đầu, cố mường tượng ra anh chàng của Phương. Riêng Henry thì lại cắm cúi xuống khay đồ ăn, lạnh lùng hẳn...
Khi chia tay với hai cô gái, Tony cùng Henry đi về phía lớp mình. Tony cười nhẹ :
_ Cậu định đầu hàng à?
_ Không ! _ Henry nói với vẻ ghen tỵ _ Nhưng tớ vẫn thấy bực tức... Tại tớ quen Tố Phương muộn hơn cậu ta... Nếu như cùng lúc thì chưa chắc mọi chuyện đã như vây giờ... Không đời nào tớ chịu buông tay đâu...
_ Cậu thật... dũng cảm !
Khẽ lắc đầu, Henry dừng lại ở chiếc cửa sổ của hành lang, nhìn ra ngoài trời... Cậu nói nhỏ như chỉ với chính mình :
_ Khi gặp Phương, tớ mới thấy mình khác hẳn đi... Sống để cho bản thân mình chứ không phải vì gia đình hay vì danh tiếng... Cô ấy là niềm ham sống của tớ, cậu biết không Tony? Tony gật đầu. Cậu nhìn ra bên ngoài... Trời hơi nắng, ấm áp và lung linh... Không gian bình yên đến mức Tony cũng phải ngạc nhiên với chính mình... Lâu lắm rồi, cậu không dừng lại để ngẫm nghĩ, để ngắm nhìn cuộc sống... Mới có 17 mà như một ông già... Quay cuồng trong nhịp sống này... bỏ quên tất cả những gì bình yên nhất... Thật phí phạm biết bao... Ở bên Phương... người ta có cảm giác muốn dừng lại, tận hưởng những thứ mà mình bỏ quên... Henry cần Phương... rất cần !
Cuộc thi đấu bóng chuyền nữ của trường Phương học khai mạc bằng trận thi đấu giữa lớp Phương và lớp 11A3. Đội của 11B6 ra quân trong tiếng reo hò vang dội. Henry và Tony ngồi lẫn trong đám con trai lớp 11B6, hò reo hết mình. Đám fan của Henry thấy thần tượng cổ vũ cho đội nào thì nhào theo đội ấy , nên tên đội 11B6 được hô vang khắp sân đấu.
Khi tiếng còi vang lên, bóng được chuyền vào sân nhanh như cắt. Phương hầu như tránh né hết những quả bóng lao vè phía mình, để mặc cho đồng đội đỡ... Đội A3 không hề lơ là khi hiệp đầu đang nghiêng dần về phía mình. jalet khổ sở khi nhắc nhở Tố Phương từ hiệp 1 đến lúc giải lao. Tụi con gái cười Tố Phương tưởng như là muốn nổ tung nhà thi đấu. Alice bực dọc :
_ Sao trên trời lại sinh ra giống con gái cười vô duyên vậy nhỉ?
_ Ai sinh đâu ! _ Carol vừa lau mồ hôi vừ càu nhàu _ Chúng tự ngoi lên mặt đất đó chứ... Đúng là lũ vô duyên...
Tiếng còi vào hiệp hai vang lên. Cả đội lại động viên Phương lần nữa... Không ai trách cô khi cô nhởn nhơ... vì nghĩ rằng đó là chiến thuật... Không hiểu sao, ở Phương người ta tìm thấy được sự tin tưởng... đến lạ lùng !
A3 phát bóng trước, chúng tìm cách ghi điểm, và số điểm tăng lên vòn vọt... Tiếng la hét cho B6 giảm dần... thay vào đó là nỗi thất vọng khi Phương lòng ngóng đỡ bóng... Tỷ số tăng lên vòn vọt và dừng lại ở con số... vực thẳm 24_7... Đội trưởng đội A3 tung quả bóng cho 1 con nhỏ rồi con bé đó đẩy nhẹ qua bên B6. Jalet đỡ và phản công dữ dội, bóng bật ra xa. Đội trưởng đội A3 đỡ bóng, lại truyền cho con nhỏ vừa nãy đứng ở đầu lưới. Có lẽ cả đội B6 lầm tưởng con nhỏ đó sẽ đánh nhẹ... nên đã đứng kề sát bên rào lưới. Mặt ai cũng căng lên. Con nhỏ đó rít lên, uốn mình theo quả bóng. Quả bóng bay vèo vượt qua tầm tay của cầu thủ B6... khiến cả đội không kịp trở tay. Phương nhún mình, vòng hai vòng trên không như nhào lộn, cô dùng ngực hất quả bóng và cũng trả đòn bằng quả dội bóng như trái phá. Đội A3 ngây ra trong chiến thắng bị tuột khỏi tay. Cả sân ào lên vì bất ngờ. Bóng mạnh vậy mà đến nửa đường thì xoay 2 vòng trở lại,. đập vào đầu con nhỏ vừa đập bóng và rơi xuống đất. Trọng tài huýt còi :
_ 8-24. Đổi phát bóng.
Alice ôm lấy eo Tố Phương mà reo mừng. Tài năng của Tố Phương đã xuất hiện. Jalet gỡ được ba điểm, Carol được hai, Alice cũng được 2 , còn lại do Tố Phương nỗ lực... Nhưng nói là nỗ lực thì cũng không đúng hẳn, cô thường dùng những mánh lừa hiệu quả như làm ảo thuật với bóng, làm xiếc theo bóng... đủ trò khiến nhiều phen khán giả ồ lên thích thú như đang xem... xiếc chứ không phải trận đấu bóng nữa.
Kết thúc trận đấu là kết quả mỹ mãn cảu B6. Bình luận viên hét toáng trong loa " Thật chưa từng thấy một sự lội ngược dòng nào hay như vậy , Đội B6 quá tuyệt trong những mánh lừa bóng... Đó có phải chiến thuật của họ? Tuy vây, chúng ta cứ tin tưởng rằng lớp A4 đã có khắc tinh !"
Jalet cười tươi khi Mark tặng cô một bó hoa thật to. Anh cũng không thiên vị mà còn tặng mỗi cô trong đội một bó nữa.. Jalet phổng mũi tự hào :
_ Thấy anh ấy có ga lăng không?
Alice không để ý mà quay sang hỏi Tố Phương :
_ Có phải đó là cách chơi của cậu?
_ Như thế nào? _ Phương lơ đãng hỏi lại.
_ Cậu cố tình để đội mình thua như vậy để cho đội đối phương lơ là?
_ Chiến thuật hả? _ jalet bồi thêm.
Phương lắc đầu cười.
_ Chiến thuật gì đâu. Tớ không cố tình tạo cho địch lơ là. Các cậu vẫn thấy đội A3 chơi rất tập trung đấy thôi... Tớ chỉ muốn tạo cho tớ một động lực để cố gắng... Nếu tớ không bị dồn vào thế bí thì tớ không thể chơi được. Càng khó khắn thì tớ càng thích thú...
Carol lắc đầu ngao ngán :
_ Nhưng bọn tớ thì cứ giật thót liên tục... Nếu vì một lý do nhỏ xíu nào đó mà tụi mình hỏng quả đó thì...
_ Tớ thi đấu thất thường lắm !_ Phương vừa buộc dây giầy, vừa nói _ Do vậy tớ rất băn khoăn khi nhập đội... Thôi, giờ tớ phải về rồi... Bye !
Ra đến cổng, cô gặp Henrry đang cầm bó hoa đi đi lại lại. Phương mỉm cười :
_ Cậu chờ tớ hả?
_ Ừ... Chúc mừng cậu !
Phương nhận bó hoa và khen đẹp. Henry cũng cười... Bây giờ Phương thật sự đã trở thành bạn của cậu, không lảng tránh cũng không dè chừng nữa... Cô chơi vô tư không nghĩ ngợi.... khiến Henry vừa thích thú nhưng cũng vừa đau lòng... Hình như đối với Phương... những người con trai khác không hề tồn tại...chỉ vì cậu con trai ở quê nhà kia ư?