Đến bệnh viện nó và Jay đang loay hoay ko biết khoa tâm lí ở đâu, may mà gặp đk chị y tá.
-Chị ơi, cho em hỏi phòng của bác sĩ Lee ở đâu ạ? – Jay
-2 em đi thẳng hành lang này rồi rẽ trái là đến phòng của bác sĩ Lee – chị y tá
-Chúng em cảm ơn chị
-Ko có gì
2 đứa nó đi theo lời chỉ dẫn của chị y tá. Đến cửa phòng của bác sĩ Lee, Jay tiến đến gõ cửa: “ Cộc cộc cộc”:
- Mời vào.
- Trời ơi, chưa nhìn thấy mặ nhưng nghe giọng đã biết là ng` đẹp trai rồi – Jay sung sướng
- Thôi, vào đi mày
Nó và Jay bước vào, trước mặt bọn nó bây giờ và 1 vị bác sĩ nhìn rất đẹp trai vs cặp kính cận gọng đen trông rất tri thức.
-Chào 2 công chúa, mời 2 công chúa ngồi
-Dạ chào chú – nó
-Chào bác sĩ – Jay định gọi bằng anh nhưng thấy nó gọi bằng chú nên thôi, nghĩ đi nghĩ lại nhỏ chọn cách gọi vị bác sĩ đẹp trai + vui tính này bằng bác sĩ.
-Trong 2 cô bé, ai là ng` có vấn đề trục trặc về tâm lí nào?
-Là nó – Jay nhanh nhảu
-Cô bé bị làm sao, có thể kể cho chú nghe đk ko?
-Cháu……. – nó ấp úng
-Cứ nói đi, biết đâu chú có thể giúp đk thì sao.
Nó nhìn vào mắt vị bác sĩ này, đôi mắt ấy ánh lên 1 điều gì đó rất chân thành và đáng tin cậy, thế là nó bắt đầu kể:
-Dạ, cháu vẫn nhớ như in cái ngày đó, cái ngày mà thần chết đã mang bố mẹ và chị đi, cái ngày mà cuộc đời cháu đã hoàn toàn bước sang 1 ngã rẽ ms, ngã rẽ của sự cô đơn và thiếu thốn tình thương. Rồi sau đó ng` mà cháu những tưởng sẽ chẳng bao giờ rời xa cháu, ng` mà bên cháu những lúc cháu cần 1 ai đó để chia sẻ, lắng nghe nỗi lòng của cháu thì bất ngờ ngờ ng` đó lại quay lưng vs cháu. Nếu ko còn yêu nữa thì ng` đó ít nhất cũng phải nói cho cháu biết chứ, tại sao lại rời xa cháu mà ko nói vs cháu 1 lời. Sao trước đó lại nói là yêu cháu, đúng là giả dối mà. Nỗi đau đó còn tăng lên gấp bội khi cháu biết ng` đã cướp cậu ấy đi ko ai khác mà chính là Danny – Cô em họ đáng yêu của cháu. Cháu…….. – nó ko thể nói tiếp đk nữa bởi bây giờ nó rất đau. Nó khóc, khóc rất nhiều khiến Jay cũng khóc theo.
-Số mày đã khổ giờ lại còn khổ hơn – Jay ôm chầm lấy con bank
-Chú hiểu rồi, 2 cháu nín đi – Bác sĩ đưa cho chúng nó khăn giấy – Vậy lí do cháu đến đây là để chú giúp tinh thần cháu thoải mái hơn phải ko?
-Đó cũng chỉ là lí do nhỏ thôi, quan trọng hơn là cháu muốn biết về tình trạng bện của cháu bây giờ cơ – nó
-Cháu mắc bênh trầm cảm, tự kỉ hay bệnh gì nghiêm trọng hơn?
-Bệnh này còn nghiêm trọng hơn trầm cảm và tự kỉ rất nhiều – Jay – Đó là bệnh “ đa tính cách”
-Sao, bệnh đa tính cách? Cháu mắc bệnh này lâu chưa?
-Dạ, nó mắc bệnh này từ nhỏ nhưng 3 năm nay thì ko thấy tái phát nữa ạ.
-Theo suy đoán ban đầu của chú thì nguyên nhân khiến căn bệnh của cháu tái phát là do những cú sốc mà cháu vừa trải qua. Cháu có thể nói rõ hơn về tình trạng của cháu khi phát bệnh ntn, có đáng sợ ko? – bs Lee e dè đưa cho tụi nó 2 cốc nước.
Jay và nó nhận lấy cốc nước từ tay bs Lee và 1 sự thật khá đau lòng đối vs nàng Jay đã xảy ra: “Trời ơi, đã có vợ rồi sao?” – Jay ngậm ngùi nhận lấy cốc nước, mắt ko rời khỏi chiếc nhẫn trên tay bs Lee. Bao nhiêu ý nghỉ về vị bs đẹp trai này trong đầu Jay đều tan thành mây khói hết, ai bảo ng` ta đã có vợ rồi cơ chứ. Thật là đáng tiếc, vì vậy cô nàng đổi cách xưng hô ngay.
-Cháu cũng chứng kiến mấy lần rồi. Lúc đó trông nó vẫn đẹp nhưng mà đẹp theo kiểu mafia, tiết kiệm lời nói vô đối, thích giải quyết mọi việc bằng hành động,… Nói chung là kinh lắm chú ạ - Jay vừa nói vừa rùng mình.
-Cháu nói là trước đó cháu đã điều trị rồi phải ko, ở đâu và do bs nào chữa trị?
-Cháu điều trị ở Việt Nam, ng` chữa bệnh cho cháu là bs Jonas.
-Vậy cháu…………
-Dạ, cháu ms ở VN sang đây.
-Ra vậy, bs Jonas là đàn anh khóa trước của chú. Chú sẽ gọi điện cho chú ấy để chuyển hồ sơ bệnh án của cháu qua bên này. Đợi chú 1 lát nhé.
Nói rồi bs Lee rút đt thoại ra và gọi cho bs Jonas.
-Alo, anh Jonas ạ, dạo này vẫn khỏe chứ?
-
-Em có chuyện muốn hỏi anh. Có phải trước đây anh đã từng điều trị cho 1 bệnh nhân bị mắc chứng đa tính cách tại VN ko?
-
-Sao vậy?
-
-Dạ? Vậy anh gửi cho em hồ sơ bệnh án của bệnh nhân này đi, em đang cần lắm.
-
Tút…………….tút…………..
Để xóa tan dấu hỏi chấm to đùng trong đầu, bs Lee quay sang nó.
-Chú nghe bs Jonas nói là cả nhà cháu đã bị thiệt mạng. Thế là sao?
-“ Xuỵt” – Chú có thể giữ bí mật cho bọn cháu đk ko, việc này lộ ra ngoài sẽ rất nguy hiểm – Jay
-Chú sẽ ko hỏi thêm gì nữa. Hồ sơ bệnh án của cháu chú sẽ đem về nghiên cứu, đây là số đt của chú, cháu có thể gọi cho chú bất cứ lúc nào – bs Lee nói rồi đưa cho Jay túi thuốc – Khi nào phát bệnh cháu cho cô bé uống thuốc này, nhớ kĩ là chỉ dùng khi mà ko thể kiểm soát nổi hành động của cô bé thôi nhé. Vì thuốc này uống nhiều sẽ ko tốt cho hệ thần kinh đâu, có khi còn phản tác dụng nữa đấy. Quan trọng nhất vẫn là giữ cho tinh thần ng` bệnh luôn thoải mái thì chú tin bệnh này ko khó chữa.
-Cháu biết rồi ạ, chào chú bọn cháu về.
-Uk, đi đường cẩn thận.
-Vâng.
-Sao mặt buồn thế? – nó nhìn Jay thì thấy gương mặt ỉu xìu của nhỏ bạn.
-Chú ấy có vợ rồi.
-Sao mày biết?
-Thì tao thấy chiếc nhẫn trên tay chú ấy.
-Thôi, mày vẫn còn trẻ mà, lo gì. Mà tay Jun cũng đk ( đẹp trai) đấy chứ.
-Nhưng tao thấy hắn cứ giống giống tên đó.
-Ai vậy, là Phong hả?
-Uk, tao vẫn nhớ ngày hôm đó……