Hôm nay, người giúp việc mới của Pretty Boy sẽ đến. Mấy ng` kia đang ngồi chờ ở phòng khách, ko biết công ty sẽ chọn ai trong số hàng nghìn đơn dự tuyển đây.
Tiếng chuông cổng vang lên, Jun ra mở cổng. Cậu trở vào nhà, theo sau là 1 cô gái trẻ, trông khá xinh xắn nhưng có vẻ hơi quê. Nhỏ ta cười toe rồi nói với thái độ hết sức thân thiện.
- Chào các anh chị, em là Bora, từ h em sẽ làm giúp việc cho nhà mình. Vì là lần đầu tiên em đi làm giúp việc nên có gì sai sót mong anh chị bỏ qua.
- Chào em, anh là Jun/JK/Ken/Ren/Ju.
- Chào. Jay/Ice – 2 nàng mặt lạnh tanh.
- Em ở đâu ạ?
- Em ở trên lầu, phòng cuối, bên phải – Jun cười vui vẻ, mặt hớn hở làm Jay càng ghét con nhỏ giúp việc này.
- Ko đk – đồng thanh – đó là phòng của Ri mà.
- Nhưng giờ cô ấy có ở đây nữa đâu.
- Đã bảo ko là ko. Thỉnh thoảng cô ấy về đây chơi thì phải có chỗ ngủ chứ.
- Các anh chị đừng cãi nhau, em ở đâu cũng đk mà.
- Vậy thì ở nhà kho dưới tầng hầm đi – Jay
- Dạ vâng.
- Để anh đưa em xuống – Jun xông xáo chạy ra xách đồ cho Bora.
- Cảm ơn anh.
Trời ạ, cái gì thế kia, Jun cũng phân biệt đối xử đấy ak. Rõ ràng nhỏ ta ko thiễu chân cũng chẳng thiếu tay, sao phải lon ton ra xách hộ làm gì. Với cả, lúc Jay tới đây, cậu còn chẳng cả đón tiếp nồng nhiệt như đón Bora, lại còn cười tươi rói nữa chứ, đầu Jay như muốn bốc khói vậy. Nhỏ tức mình bỏ lên phòng. Mấy ng` kia chỉ biết nhìn nhau lắc đầu ngao ngán, ko biết hôm nay Jun uống nhầm thuốc hay sao mà lại hành động như vậy.
Bọn họ cũng ko thích Bora lắm, mặc dù bề ngoài nhỏ rất dễ thương, thân thiện và ngoan ngoãn, nhưng nhìn nhỏ cả bọn cứ thấy sao sao ý.
Sau 1 hồi dọn dẹp lại căn phòng, nhỏ nên nấu cơm ọi ng` ăn. Tài nấu ăn của nỏ này cũng chẳng kém nó là bao, chỉ 1 lúc thôi mà mùi thơm đã lan tỏa khắp biệt thự rồi.
- Em mời anh chị vào dùng cơm.
- Chà, trông ngon quá – JK
- Sao em đứng đó, ngồi ăn chung luôn đi – Jun
- Dạ thôi – nhỏ khẽ lắc đầu
- Bảo cô ngồi thì ngồi đi, bày đặt lắm chuyện – Jay nặng nề
- Dạ - nhỏ Bora bẽn lẽn ngồi vào ghế
Trong bữa ăn cả bọn đã biết đk hầu như mọi thông tin về Bora. Hóa ra, gia đình nhỏ bị mất trắng sau 1 trận bão lớn đã khiến nhỏ - 1 cô gái 16 tuổi đang tuổi ăn tuổi học phải bỏ học lên Seoul kiếm tiền để nuôi gia đình. Kể ra thì cũng tội nghiệp, 1 mình nuôi cả gia đình như thế thì vất vả lắm. Nhỏ còn tâm sự là rất thích đi học………….Mà hỏi đến cái gì nhỏ cũng lắc đầu: quần áo mới ko có, điện thoại ko có nốt,…..thời buổi này mà thiếu mấy thứ đó thì ko ổn lắm. Vậy là Jun lại hành hiệp trượng nghĩa, cậu hứa sẽ cho Bora đi học. Ko những vậy, cậu còn nói chiều nay sẽ đưa nhỏ đi mua sắm để cho phù hợp với việc học và sinh hoạt ở cái thành phố này. Nhỏ chỉ biết cảm ơn Jun rối rít tít mù lên, Jun thì khỏi phải nói, cứ gọi là cười típ mắt, còn Jay thì như muốn bốc hỏa vậy, cô nàng đặt phịch bát cơm xuống bàn, đứng dậy:
- Tôi no rồi.
- Em nấu ko hợp khẩu vị của chị ạ? Chị nói đi để em còn rút kinh nghiệm.
- AAA – Jay hét lên – Tức chết mất thôi – nói rồi nhỏ đi lên phòng.
- Hình như chị ấy ko thích em – Bora mặt buồn, ngồi xuống ghế.
- Tôi cũng no rồi – mấy ng` kia đứng dậy.
- Sao mấy ng` cũng vậy, mới ăn đã no sao? – Jun
Như thường lệ, hiện bọn nó đang có mặt ở căng tin với đủ loại đồ ăn vặt, nước giải khát trên bàn. Thấy Ren cứ tủm tỉm nãy h, nó tò mò.
- Ê quả tạ, có j vui mà cười như khùng nãy h vậy?
- Bí mật – lại cười, lần này mồm ngoác ra rồi.
- Em đúng là cái đồ vô tâm.
- Sao anh nói vậy? – Ren trố tròn mắt nhìn JK, mặt ngây thơ vô(số) tội.
- Em có biết hôm qua mọi ng mất công chuẩn bị sinh nhật cho em ko, ko về thì cũng phải báo cho ng` ta chứ, làm tụi này cứ tưởng em chết ở xó nào rồi đấy. Mà fan gửi cho em 1 đống quà ở nhà kia kìa, làm tụi này khuân mỏi cả tay.
- Uk thì……thông cảm chon ng` ta đi, sinh nhật đầu tiên bên cạnh ng` yêu mà. Mà anh gửi lời cảm ơn fan hộ em chưa?
- Rùi, ông nội.
- Hóa ra là thế. Kinh kinh – mấy ng` kia h mới lên tiếng.
- Sao dạo này bồ ngủ sớm vậy. cứ có vụ j hay muốn rủ bồ, gọi điện thì giúp việc nhà bồ toàn kêu là bồ ngủ rồi.
- Hay cô quen đk anh nào rồi phải ko? – Jun tiếp lời.
- Anh thì biết cái j, ăn đi cho tôi nhờ - Jay đút snack vào miệng Jun rồi quay sang Ice – Con này nó thích ngủ mà chị.
Nó thì đăm chiêu suy nghĩ vì chẳng tài nào nhớ nổi mình đi ngủ lúc mấy h nữa. Nó nhìn thẳng vào mắt Jay, nó cảm nhận đk hình như Jay đang trốn tránh ánh mắt của mình thì phải, kì lạ.
………..Đang trên đường về lớp, nó chặn Ren, cười toe, nó không biết là nụ cười này của nó đã làm cho tim ai đó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực……
- Dù biết là muộn nhưng anh muốn j nào?
- ………………….- chết lâm sang
- Anh sao vậy? ý tôi là quà sinh nhật ý – nó xua tay loạn xạ trước mặt Ren.
- Đk ở bên em như vậy là món quà lớn nhất dành cho anh rồi – Ren nói như ng` mất hồn, nhưng nhịp tim đã ổn định trở lại.
Nó nhìn cậu khó hiểu: “anh nói cái j vậy?”
Biết mình nói hớ nên Ren vội sửa chữa, mặt tỉnh bơ (cũng phải thôi, anh này cũng đóng phim mà).
- Tôi diễn đạt chứ. Đó là lời thoại trong phim “Cần em” tối qua trên kênh MBC đấy.
Nói xong cậu phóng như bay về lớp, tránh ở lại đó lại nói hớ cái j thì nguy. Nó nhún vai nhìn theo cậu:
- Lời thoại phim mà nói như thật ý…………suýt nữa làm ng` ta hiểu lầm.
Mấy ng` kia uể oải bước vào nhà. Ai về phòng nấy để thay đồ cho thoải mái, cả buổi bị gò bó trong cái bộ đồng phục rồi mà. Thay đồ xong, 5 chàng và 2 nàng xuống dưới nhà nấu mì gói và đánh chén tại phòng khách.
Suốt cả ngày nằm lì trong phòng, cuối cùng Elena cũng chịu xuống, ai nhìn cũng phì cười vì gương mặt bầm tím của nhỏ ta. Ko 1 ánh nhìn…………..ko 1 lời chào……………..nhỏ ta bước qua cứ như mọi ng` có mặt là không khí vậy………………..bình thường, nhìn thấy Ju ở đâu là nhỏ ta có mặt ở đó, chứng tỏ hôm nay nhỏ ta bất bình thường………………..mọi ng` đổ dồn ánh mắt về Ju như mong chờ lời giải thích cho thái độ của Elena, nhưng Ju dường như ko mấy để ý, cậu cúi xuống ăn nốt bát mì.
………………………….
Một lát sau, nhỏ ta bước vào. Theo sau là 1 cô gái với đôi mắt màu khói………..lạnh………..mái tóc màu đen có vài đường line màu hồng, chiếc đầm nỉ kết ren màu kem với những đường cut-out tinh tế chứ ko lố, giày cao gót da báo, 1 chiếc balo màu kem cùng tông, trông khá đặc biệt.
Ko để mọi ng` phải thắc mắc lâu, Elena kéo cô gái đó ngồi xuống ghế.
- Đây là Rola, bạn em mới từ Mĩ qua.
Vẫn ánh mắt ấy………lạnh……………
- Chào em.
Lần này chỉ có Jun và JK mở lời. Kể cũng lạ, mọi ngày Ken luôn là ng` xông xáo nhất khi gặp những cô gái xinh, thế mà hôm nay chàng ta lại im bặt, ko còn những nụ cười tỏa nắng làm bao nhiêu nàng cứ gọi là chết đứ đừ nữa………….đôi mắt màu nâu biết cười………………….buồn………….1 nỗi buồn thầm kín ………………..cậu giấu trong lòng………………hình ảnh ng` con gái đó ùa về……………….những nụ cười………..và cả……………những giọt nước mắt……………..cậu làm cô cười………nhưng……cũng chính cậu là ng`……………làm cô gái đó khóc………ko biết h ng` con gái đó sống ra sao………mong là ng` đó hãy vui vẻ sống và đừng nhớ tới cậu………………liệu cậu đã sai khi quyết định buông tay………….nhưng cậu biết mình đã có 1 quyết định đúng đắn khi để ng` đó ra đi……..cậu ko thể lừa dối bản thân………….cậu đã ko còn yêu………đó chỉ là cảm giác ko muốn ng` đó phải đau khổ……….h vị trí trong tim cậu là 1 ng`………………….nhưng thật khó để thú nhận với ng` con gái này rằng cậu yêu cô…………yêu rất nhiều…………… h cậu đang đứng giữa 2 con đường………………….1 bên là tình anh em……tình bạn……………….còn 1 bên là tình yêu……cậu ko biết phải lựa chọn sao nữa……………………đã bao đêm tự nhủ với chính mình……….rằng ng` con gái đó cũng chỉ như bao cô gái khác………..chẳng có chút nghĩa lí j với cậu cả……………….rằng cậu ko thể vì 1 ng` con gái mà làm đổ vỡ tình bạn bao lâu nay………………đó là lí do vì sao cậu luôn muốn ng` đó thấy là cậu rất xấu………..cậu tìm đến những ng` con gái khác khi nghĩ đến cô gái này……………..ng` con gái này là ai mà có thể làm 1 chàng trai nổi tiếng trong tình trường phải khó nghĩ như vậy…………………ko chỉ có Ken mà cả………………ai đó nữa cũng bị ngã gục trước ng` con gái này…………..1 ng` chưa từng biết đến tình yêu…………………. 1 ng` lạnh lùng……..chưa từng quan tâm tới bất kì cô gái nào………………….cô gái này bước đến cuộc sống của 3 chàng như 1 định mệnh…………….ai cũng có cơ hội nắm giữ trái tim ng` đẹp……….chỉ tùy thuộc xem ng` đó có biết nắm giữ cơ hội hay ko thôi……
- Đây đâu phải là nhà cô mà muốn dẫn ai đến cũng đk – Jay gườm gườm.
- Trông mặt kiêu dễ sợ - Ice khoanh tay, ngả lưng vào ghế.
- Mày nói j đi, họ đang bảo mày kiêu kìa – Elena huých nhẹ vai Rola(nói = tiếng Anh).
- WHAT?
- Hóa ra là cô ta ko hiểu tiếng Hàn hả?
- Nó chỉ biết sơ sơ thôi – Elena.
Thì ra Rola ko phải là 1 ng` con gái khó gần, chỉ là tiếng Hàn của cô ko tốt lắm nên mới vậy. Trong suốt buổi hôm đó, nhỏ nói nhiều y như 1 cái máy vậy, gặp j cũng hỏi, cả nhà rộn lên bởi những trận cười, từ lúc nó chuyển về nhà bà, biệt thự yên ắng hẳn, lâu lắm rồi căn nhà này mới có những tiếng cười sảng khoái như vậy. Vì vậy ai cũng rất quý Rola, 1 cô gái dễ gần, thật khó hiểu khi Rola lại có thể chơi với Elena, đó chỉ là mấy ng` kia nghĩ thôi, còn Ju, cậu biết rất rõ con ng` của Elena, thật ra nhỏ ko phải là 1 con ng` đáng ghét như mọi ng` vẫn nghĩ, chỉ vì yêu cậu mà nhỏ mới trở nên như vậy, cậu cảm thấy mình cũng có 1 phần trách nhiệm, đó là lí do vì sao cậu ko bao h trách cứ Elena sau những việc đã xảy ra.
Cả bọn quyết định sẽ nói = tiếng Anh luôn, trừng nào Elena còn ở đây.
Sau bữa tối, Rola lên sân thượng để hóng gió. Mở cửa, nhỏ đá phải 1 thứ gì đó, tiếng lách cách vang lên……………..là vỏ lon bia…………..1 giọng nói lạnh băng vang lên………….cảm giác còn lạnh hơn cả băng ở Bắc cực.
- Đi xuống!
Nhỏ tìm nơi phát ra âm thanh lạnh ng` đó. Ánh trăng chiếu vào gương mặt mĩ nam với mái tóc bạch kim vuốt keo dựng lên………….tai đeo phone, tay cầm lon bia, lưng dựa vào tường, mắt nhắm hờ.
Nhỏ mạnh dạn lại gần và ngồi xuống, mắt mở to nhìn gương mặt đó. Đẹp……..rất đẹp……….
- Ngắm đủ chưa?..........xong rồi thì đi đi – giọng nói đó lại vang lên.
…………………
- Tôi sẽ ko nói j, nhưng tôi vẫn sẽ ở đây, bên cạnh anh………
Nhỏ ngồi xuống cạnh Ken, có vẻ như nhỏ đã quen với những kiểu chàng trai này rồi……………….lạnh lùng………………cũng phải thôi, bạn trai nhỏ cũng là 1 chàng trai lạnh lùng, mang tiếng là yêu nhau nhưng có khi cả buổi cũng chẳng nói với nhau câu nào……………..
…………..Ken vẫn nhắm mắt, nghe mp3 và uống bia. Rola tựa mặt vào đùi gối, ngoảnh sang nhìn Ken. Bất chợt, cậu mở trừng mắt nhìn nhỏ làm nhỏ giật mình.
- Anh là Ken………………….
Cậu nhìn Rola khó hiểu.
- Tôi là bạn của Ley, em gái chị Rainy.
Nhận đk câu trả lời, cậu ngoảnh mặt đi.
- Chị Rainy ko nói nhiều về chuyện tình cảm của 2 ng`. Tuy nhiên,…………..trong những giấc mơ……..cái tên được chị ấy nhắc đến…..lại luôn là anh…………chắc chị ấy yêu anh nhiều lắm. Tôi có kêu chị ấy đi phẫu thuật vết sẹo ở trên mặt, nhưng anh có biết chị nói j với tôi ko, chị nói rằng đây là hình phạt dành cho chị, rằng chị đáng bị như vậy. Lúc đó tôi cứ thắc mắc mãi ko biết anh là ng` như thế nào, h thì biết rồi…………….ko giống trong tưởng tượng của tôi lắm……….anh cao và đẹp trai hơn nhiều………….nhưng chị Rainy nói anh là 1 ng` vui vẻ, hay cười, chị ấy yêu anh cũng chính vì nụ cười và đôi mắt biết cười của anh……….nhưng tôi thấy anh ko như chị ấy nói………………….đôi mắt anh ko chỉ lạnh mà còn buồn nữa, anh gặp chuyện j sao?
- Giờ Rainy………………….cô ấy thế nào……………
- Anh vẫn còn quan tâm chị ấy nhỉ? Nhưng phải báo cho anh 1 tin xấu rồi……………Rainy……………chị ấy không được khỏe lắm…….
- Sao? – mặt ken tối sầm xuống.
- Sau khi trở về Mĩ, chị bị mắc chứng trầm cảm nặng, ngại giao tiếp với ng` khác.
- Rainy……………..sao em……..chẳng phải…..em đã hứa với anh là sẽ sống tốt sao…………….anh lại bị em lừa rồi…….- ken đặt tay lên trán, gục đầu xuống.
- Anh bình tĩnh đi.
Ken ko nói j nữa, cậu trở về phòng, h cậu muốn yên tĩnh, yên tĩnh 1 mình……….yên tĩnh để có thể suy nghĩ……………yên tĩnh để nhớ về ng` con gái đó…………ng` con gái dù đã ko còn ở trong trái tim cậu nữa nhưng vẫn chiếm giữ 1 phần rất quan trọng trong kí ức của cậu…………..đủ để cậu biết cảm giác lần đầu tiên rung động là như thế nào………..lần đầu tiên thấy hạnh phúc khi ng` đó cười………..và………..đau khi ng` đó khóc………….lần đầu tiên cảm giác như thế giới này bỗng hoàn toàn sụp đổ khi ko có ng` đó bên cạnh…………….và là lần đầu tiên biết đau vì 1 ng` con gái……………..phải chăng Rainy đã mang lại cho Ken quá nhiều lần đầu tiên nên cậu mới khó quên cô và không thể thừa nhận rằng……….ko chỉ có Rainy mới là ng` có thể đem đến cho cậu những cảm giác đó…………..
…………………………………………………………
Nó đến biệt thự Pretty Boy vì có chuyện cần nhờ Ju giúp đỡ, chẳng là con chó yêu của bà ngoại nó đột nhiên bỏ ăn, mà bà nó thì lại về quê thăm họ hàng rồi, biết Ju nuôi Fox từ lâu nên nó đến đây nhờ cậu giúp đỡ ( chị này gà quá, đưa đễn chỗ bác sĩ thú y có phải là nhanh hơn ko).
Mọi ng` cũng đang có mặt ở phòng khách, trừ Ken.
Nó và Rola thì cứ gọi là sốc toàn tập khi nhìn thấy nhau (lí do sẽ nói sau). Nghe mọi ng` nói Ken đang tự kỉ ở trên phòng nên nó lên xem cậu thế nào, chuyện con chó để tính sau.
Thấy cửa phòng mở, nó đứng chần chừ mãi rồi quyết định bước vào. Bước vào ko phải vì nó nghĩ Ken cần nó mà bước vào vì nó nghĩ cậu cần 1 ai đó chia sẻ, lắng nghe cậu, thế thôi.
Ken đang đứng ở ngoài ban công, nó từ từ tiến lại với tiếng bước chân nhẹ nhất có thể, nhưng ko hiểu sao cậu vẫn phát hiện ra và ngoảnh mặt lại làm nó giật bắn mình. Nó gãi đầu cười gượng.
- Vào đây làm gì hả nhóc – cười.
Nó biết nụ cười kia của cậu ko vui 1 chút nào, sao Ken cứ phải như vậy, lừa dối cảm xúc của chính mình, để làm gì cơ chứ, thế là vui sao??????
- Thì lâu ngày ko gặp anh nên nhớ anh vậy thôi – cười toe.
- Nhóc học nói dối từ khi nào vậy? – lại cười – “có thể là em nhớ……nhưng ng` đó………….ko phải tôi, phải ko em?”.
- Thì từ anh đó.
- Từ tôi?
- Phải. Anh đang buồn sao phải cố cười làm gì, muốn khóc thì cứ khóc đi, nước mắt sẽ cuốn trôi tất cả những phiền muộn.
- Nói thì hay lắm. Thế tôi hỏi cô, cô đã khóc bao nhiêu lần vì tên Rio rồi, nào, mỗi lần khóc xong cô thấy sao, hay là lại tự nhủ với bản thân kiểu: “khóc 1 lần cho hêt” sau rồi đâu lại vào đó, đêm nào cũng ướt gối, niềm đau lại tăng lên theo cấp số cộng?
- Uk thì………..- nó hết đường nói, Ken hiểu nó hơn nó tưởng.
- Có biết hôm nay là ngày gì ko?
- Ngày gì?
- Kỉ niệm 3 năm ngày tôi và Rainy………….
- Yêu nhau hả?
- Chia tay – tháo tai nghe ra, nhìn thẳng vào mắt nó.
- Tôi xin lỗi – cúi gằm mặt xuống, nói lí nhí.
- Và đúng ngày hôm nay tôi lại biết cô ấy đã khổ sở thế nào khi ko có tôi………..chứng trầm cảm………………chắc cô ấy phải buồn lắm……………. tôi đúng là 1 gã tồi – 1 giọt nước mắt lăn dài trên má.
Nó nhẹ nhàng quệt đi giọt nước mắt lăn dài trên má Ken. Trái tim cậu như đập nhanh hơn khi bàn tay mềm mại của nó chạm vào.
- Anh và chị Rainy quen nhau như thế nào vậy, kể tôi nghe đk ko?
- Rainy hơn tôi 2 tuổi, nhà cô ấy ở cạnh nhà tôi. Tôi mất mẹ từ năm lên 3, bố thì mải mê với công việc nên chẳng mấy khi có ở nhà, những ngày lễ tết, thứ tôi nhận đk từ ông, ak ko phải nói chính xác là từ thư kí của ông chỉ là những tấm thiệp, những món quà đắt tiền, những lời hứa rằng sẽ thu xếp công việc để đưa tôi đi chơi công viên, nhưng rồi tất cả chỉ là những lời hứa xuông………….nhạt nhẽo………
Nó thật sự ko ngờ Ken hằng ngày hay cười nói như thế lại có 1 tuổi thơ khá buồn, nghĩ lại nó vẫn thấy mình sung sướng hơn cậu, ít ra bố mẹ luôn dành thời gian để ở bên chị em nó.
- Có phải Rainy đã ở bên những lúc anh đó?
- Ukm. Cô ấy đã ko chịu theo gia đình trở về Mĩ để ở bên tôi- 1 thằng tồi.
- Sao anh nói vậy?
- Tại sao lúc yêu cô ấy tôi lại ko công khai với mọi ng` rằng tôi yêu cô ấy, tôi nghĩ đó là lí do khiến cô ấy trở nên như vậy………….trở thành Ley……………..
- Anh có hối hận khi để chị ấy ra đi ko?
- Cảm giác tội lỗi………….
- Anh có hận chị ấy ko?
- Trước đây thì có, nhưng h thì ko.
- Ng` ta nói còn hận là còn yêu……………..tôi hận Rio nhiều lắm……..- tự nhiên nó lại nói sang chuyện này.
- Thế có nghĩa là cô còn yêu Rio rất nhiều?
- Uk. Tôi ko thể bảo trái tim mình ngừng yêu cậu ấy đk, chắc phải bị cậu ta đá cho 1 phát đau nữa thì may ra mới có thể tỉnh ngộ, hi – ngoảnh sang nhìn Ken cười khổ.
- Dở hơi thật – cười.
Nó biết h có ng` đang đợi nó trên sân thượng nên nói chuyện với Ken xong là nó lên thẳng đó luôn.
Nghe thấy tiếng bước chân, ng` con gái quay đầu lại. 2 ánh mắt khẽ chạm nhau, nở 1 nụ cười, nó tiến đến, 2 ng` con gái ngồi trên thành tường, mắt nhìn xa xăm……………
- Lâu rồi ko gặp…….- đồng thanh rồi cùng cười phá lên.
- Sang đây lâu chưa, mà cậu là bạn của Elena hả?
- Mình cũng vừa mới sang sáng nay. Elena ko chỉ là bạn mà còn là con gái nuôi của ba mẹ mình. Họ nhặt được cô ấy trong 1 đêm mưa lớn, năm đó Elena 8 tuổi, thế là đem về. Sau này…..khi mình ko còn nữa………cô ấy sẽ thay mình……làm tròn trách nhiệm của 1 ng` con……………..- cúi mặt xuống vì ko muốn để nó nhìn thấy nhỏ đang khóc.
- Ko còn? – nó ngạc nhiên quay sang.
- Chắc chẳng sống đk bao lâu nữa, khối u ở não ngày càng lớn……
- Cậu đừng bi quan như thế, y học ngày nay rất phát triển mà, mình tin họ sẽ cứu sống cậu – nó nắm chặt lấy tay Rola, run run.
- Giai đoạn cuối rồi…………mình cũng sợ chết lắm chứ……..mình vẫn còn trẻ………..mình có gia đình…………có bạn bè…………..và cả …………anh ấy nữa…………….sao ông trời lại nỡ đối xử với mình như thế……………- ôm chặt nó, khóc nấc lên.
- Cậu đừng như……vậy mà…..- nó cũng khóc theo.
- Trước khi mình chết, mình có việc muốn nhờ cậu………và chỉ có cậu mới có thể giúp mình đk thôi……
- Việc gì cậu cứ nói, giúp đk mình sẽ làm….nhưng tại sao chỉ có mình mới có thể giúp đk cậu?
- Vì khuôn mặt của chúng ta……quá giống nhau.
Thực ra nó và Rola có khuôn mặt rất………..ak ko vô cùng giống nhau. Cả 2 biết nhau trong 1 lần nó đi điều trị căn bệnh đa tính cách tại 1 bệnh viện ở Mĩ. Lúc đó, Rola cũng đến đó để chữa bệnh. Cả 2 biết có ng` giống mình khi bác sĩ vô tình nhầm hồ sơ bệnh án của cả 2. Trong suốt 3 tháng nằm viện điều trị, nó và Rola trở thành bạn thân của nhau……..bạn thân bí mật………..ko 1 ai biết về việc này……liệu đó có phải là 1 cuộc gặp gỡ định mệnh?
- Cũng may là bọn mình ở trong 2 bộ dạng khác nhau, đầu tóc, cách make up, trang phục…………..nên khó mà nhận ra đk. Dù biết là yêu cầu của mình có phần ích kỉ nhưng cậu có thể giúp mình đk ko……….đúng là ngoài cậu ra ko ai có thể giúp đk mình nữa………
- Cậu cứ nói đi.
- Gia tộc mình có 1 quy định……………nếu đứa con huyết thống của nhà trưởng họ chết, tài sản sẽ đk chuyển cho gia đình kế tiếp, nếu gia đình đó còn con huyết thống.
- Quy định gì mà lạ vậy?
- Cha mình là trưởng họ, đồng nghĩa với việc sau khi mình chết, tài sản của gia tộc mà nhà mình đang đứng tên, bao gồm cả CRAZY sẽ phải chuyển cho chú mình. Nếu về tay chú, chắc chắn ông ta sẽ lấy nó làm mục đích để trao đổi với tập đoàn PC.
- PC?
- Ông ta muốn liên kết 2 công ty bằng cách cho con gái của ông ta là Tracy lấy con trai của chủ tịch tập đoàn PC, nhưng PC chỉ đồng ý với điều kiện phải có đk 1 nửa cổ phần của CRAZY. Vậy nên ko thể để ông ta có đk CRAZY, nếu ko công sức bao năm gây dựng của cha ông mình coi như chấm hết. Vì thế, mình muốn sau khi mình chết, cậu sẽ đóng giả mình. Ko lâu đâu, đến lúc mà cổ phần trong CRAZY hoàn toàn thuộc về gia đình mình, chỉ khoảng 2 – 3 năm thôi. Cậu giúp mình chứ - Rola nắm chặt tay nó, ánh mắt như van nài.
- Chuyện cậu nói.cuộc đính hôn giữa…con gái của chú cậu………..và………con trai tập đoàn PC………..là thật chứ……vậy ng` con trai kia chấp nhận chuyện này sao?
- Là con cái của những gia đình tài phiệt là khổ thế đấy…………….ko bao giờ có khái niệm cãi lời cha mẹ……………..nhưng đấy là đối với những gia đình khác, còn chuyện chàng trai kia có chịu sự sắp đặt của cha mẹ hay ko thì mình ko biết. Sao, cậu giúp mình chứ?
- Mình…………..
- Mình đã biết chuyện của gia đình nhà cậu, mình sẽ giúp cậu đòi lại những gì thuộc về cậu.
- Đây là 1 cuộc trao đổi?
- Có thể. 1 cuộc trao đổi mà theo mình là hết sức công bằng, đồng ý chứ?
- Mình đồng ý.
- Mình rất vui và biết ơn cậu, nhưng có thể ình biết lí do đk ko, vì cậu muốn lấy lại những thứ thuộc về mình hay là còn lí do nào khác nữa?
- 1 phần vì mình muốn Đỗ Chí Hải phải trả lại những j ko thuộc về ông ta, 1 phần vì tình bạn giữa chúng ta………và 1 phần vì ko muốn có cuộc hôn nhân đó….ko muốn ng` con trai đó phải sống 1 cuộc sống ko có tình yêu…sẽ rất đau khổ………..- nó thở dài – Bằng chứng mình đã có rồi, về Đỗ Chí Hải cứ để mình giải quyết. Mình chỉ cần cậu dọn đường giúp thôi, OK?
- OK, 1 lần nữa cảm ơn cậu. Đừng để ai biết chuyện chúng ta giống nhau và mối giao kèo này, hãy để mọi thứ là bí mật. Cậu hãy giữ lấy cái này – dúi vào tay nó 1 sợi dây chuyền, có mặt là chữ ROLA bằng đá, trên thế giới chỉ có duy nhất 1 sợi – có cái này thì mọi ng` sẽ tin cậu là mình, sau khi mình chết, mình sẽ kêu ba mẹ đến đón cậu…….còn 1 chuyện nữa………….cậu hãy chăm sóc 1 ng` hộ mình…………….
Ng` mà Rola muốn nhờ nó chăm sóc là Alvin, anh nuôi và cũng là bạn trai của cô……….Trở lại với ng con trai lúc nãy, con trai của chủ tịch tập đoàn PC – Ju Park. Có lẽ Rola ko biết Ju chính là chàng trai đó và dường như Ju cũng ko biết chuyện mình lại trở thành món hàng trao đổi của ba mẹ. Chỉ cần nghĩ tới việc cậu phải sống chung với ng` con gái mà ko có tình yêu là nó đã thấy có cái j đó nhoi nhói ở tim rồi, nhưng nó nghĩ là do Ju qua tốt với nó nên nó mới vậy thôi.
Ko hiểu vì lí do gì mà sáng hôm sau Elena lại tạm biệt mọi ng` rồi cùng Rola trở về Mĩ. Ai cũng há hốc mồm vì chuyện này vì mấy ngày trước đuổi còn ko đi mà. Thực ra thì tối hôm qua, sau khi nói chuyện với nó, trở về phòng…………..
- Sáng mai về Mĩ cùng tao – Rola nói như ra lệnh.
- Why?
- Anh Ju ko yêu mày. Hãy để anh ấy và mọi ng` ở đây đk sống yên. Nhất là Ri, đó là 1 cô gái tốt.
- Mày mới gặp cô ta thì biết j mà nói.
“Chát” – 1 cái tát làm Elena ngã xuống sàn.
- Im ngay, tao bảo về là về. Mà mày đừng tưởng tao ko biết cái vụ mày *** hại cô ấy, làm cô ấy suýt nữa thì……………
- Mày có cần phải như vậy ko, thì tao cũng đang định về mà. Mà cái vụ đó tao biết tao sai rồi, đáng kẽ ra tao ko nên hành động trẻ con như vậy, thôi thì về Mĩ tìm 1 anh chàng tây còn sướng hơn là ở đây, anh Ju thì có j là đẹp trai ( nói thế để tự an ủi mình thôi, chứ tác giả nhìn còn muốn chảy máu mũi đây nè ).
- Tốt lắm. Có đau ko? – sờ lên má Elena.
- Mẹ con quỷ, mày rat ay j mà nặng vậy, sưng má tao rồi này. Mà dạo này mày với anh Alvin ( nhân vật này cũng hơi bị quan trọng, sẽ giới thiệu sau) thế nào rồi?
- Vẫn vậy. Cả ngày có khi chẳng nói với nhau câu nào, nhưng tao vẫn cảm nhận đk tình yêu mà anh ấy, bên trong vẻ ngoài lạnh lùng là 1 trái tim ấm