Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma

Những giọt nước trong hồ phun lên như những viên ngọc, trong nước có vài loại cá vàng tự do tự tại bơi qua bơi lại. Tiểu Mễ ngồi cạnh hồ, ánh sáng dưới hồ, chiếu trên người cô, cả người cô tỏa ra ánh sáng mê người.

Trong tay không biết lấy đâu ra thức ăn vật nuôi, cô hứng phấn rắc nó vào nước, một mảnh dài hẹp cá lục đục bơi tới trạn giành thức ăn, xem ra mấy con cá này đều rất đói, thật đáng thương,  “Ha ha, ăn đi, ăn đi, không cần khách sáo, may mà người các ngươi gặp là ta, nếu chờ chủ nhân các ngươi đến cho ăn, các ngươi sớm đã đói chết phải không?” Tiểu Mễ nói chuyện với mấy con cá trong nước.

“Chúng nó sao có thể hiểu được tiếng người chứ?” Tiếng nói mê người từ phía sau truyền đến, Lẫm Lạc khoác hai tay trước ngược tựa vào một chiếc cột trụ, nhàn nhã quan sát cô.

“Anh thì biết gì a, là động vật thì đều có trí thông minh.” Tiểu Mễ thích thú nhìn hình ảnh mấy con cá tranh giành thức ăn, hoàn toàn không chú ý, thật tự nhiên đáp lời hắn.

A ~~ không đúng, rõ ràng chỉ có một mình cô, tại sao lại có tiếng nói của đàn ông. Cô giật mình quay về phía sau. Ánh sáng nhạt, thân hình thon dài, nhìn thật lóa mắt, giống như một thiên thần siêu phàm, phong thái giống một vị vương giả. Rõ ràng là khoảng cách gần như vậy, lại cảm giác như rất xa xôi không thể chạm vào.


“Là anh.’ Tiểu Mễ nhanh chóng nhìn ra hắn là ai, là tên vô lại  lần trước ở sân bay gặp phải, lại là một tên vô lại đẹp trai, hắn có hóa thành tro cô cũng nhận ra được; hắn không phải đến để báo thù chứ, báo thù cái tát kia. Tiểu Mễ vội vàng đứng dậy, kích động lui về phía sau vài bước, một bộ ra vẻ từ chối hắn lại gần, sợ hắn giống như sói mãnh liệt chayj tới, đem cô cắn cắn.

“Còn nhớ rõ tôi? Thật sự là sự vinh quang và may mắn.” Hắn vừa trêu đùa và bước tới gần cô.

“Đừng … Đừng tới gần đây, tôi… Tôi có võ đấy.” Xèo xèo ngô ngô nói xong, hai tay cô đã bày ra tư thế đánh võ.

Quả nhiên Thích Lẫm Lạc dừng bước lại, cách cô khoảng năm bước chân, hai tay đút túi quần, nhìn vẻ mặt hoảng sợ, tư thế thú vị của cô, đôi mắt thâm túy trần đầy hứng thú, nhíu nhíu mày kiếm, cố gắng kìm nén không bật cười.

“A? Phải không?” Lẫm Lạ phối hợp với cô, cố ý hoài nghi hỏi cô.

Nhìn thấy hắn có chút nghi ngờ, cô vội vàng giả bộ một người mạnh mẽ, “Đương nhiên, tôi đã từng học qua võ công của Trung Quốc.”

“Tốt lắm, bản thân tôi muốn được lãnh giáo.” Khóe miệng giương lên một câu châm biếm, lại bước tới.


Tiểu Mễ thấy tình hình này, cô lúng túng bước lùi lại hai bước, thảm, về điểm này cô không có chút thủ đoạn, phải lộ bộ mặt thật. Bước tiếp theo, giày cao gót đập thật mạnh lên nền đá cuội ghập ghềnh, cổ chân bị trẹo mooth chút, thân hình nhỏ bé mất đi trọng tâm, nghiêng người về phía cái ao, “A ___” cô sắp ngã xuống hồ nước, sắp làm bạn với âấy con các rồi, sau đó sẽ ướt sũng, Trong não đầy hình ảnh cô bị rơi xuống nước.

A, như thế nào còn chưa bị ngấm nước a? Không phải cả người lơ lửng trên mặt nước sao? Cô chậm rãi mở mắt ra, trước mắt hiện ra một gương mặt tuấn tú, nụ cười mê người, trên người phát ra loại ánh sáng như đá quý sáng rọi, ma lực này cực kì hấp dẫn, kì quái chính là trên người hắn có mùi hương rất quen thuộc, Tiểu Mễ không khỏi mê muội.

Hóa ra Lẫm Lạc vừa vặn đỡ lấy cô, hoàng tử ôm công chúa, hình ảnh này chẳng phải chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích thôi sao?

Thật sự rất lãng mạn.

Ô ô … Tưởng Tiểu Mạn từ một nơi bí mật gần đó chăm chú nhìn, một bên cảm động đến nước mắt sắp rớt ra ngoài, một bên cầm chiếc máy ảnh kĩ thuật số chụp lại hình ảnh động lòng người này, ( * ^ _ ^ *) hì hì …, hai người thật sự rất xứng đôi a.

“Có vẻ cô cũng thích gần gũi tôi nha?” Lẫm Lạc nói thì thầm bên tai cô, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ.


Bên tai chấn động, Tiểu Mễ mới giật mình hoàn hồn, phát hiên mình còn ở trong lòng hắn, thậm chí còn không chịu buông.

Gương mặt nháy mắt đổi màu, giống như trái táo chín đỏ mọng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, càng cúi thấp hơn, xấu hổ mở miệng nói, “Cái này… Mau buông tôi ra.”

Tiểu Mễ thẹn thùng trước mắt hắn, khiến cho hắn càng muốn trêu đùa cô, “Tự nhiên cô cũng không muốn rời đi, chúng ta đây liền…” Cố ý nói một nửa rồi dừng lại, để cho cô hiểu lầm lung tung.

Tiểu Mễ đầu quả dưa lập tức nghĩ đến “Có sắc” gì đó, giãy dụa nói: “Mau buông tôi ra, anh là đồ vô lại, đại háo sắc, nếu còn không buông, tôi sẽ gọi người đó.” Sắc mặt khẽ thay đổi, dường như rất tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận