Sakura bước về trại định đánh một giấc, nào ngờ chưa đủ đen hay sao vừa gạt tấm màn ra một bên thì đập ngay vào mắt Sakura đã là mặt bình thản của tên đã hại Sakura ra nông nổi này.
Sakura thật sự chỉ muốn lượn ngay ra khỏi chỗ này nơi nào có hắn thì Sakura cực kì khó chịu.
Đang định chồn lẹ thì đột nhiên bị hắn gọi lại.Hoàng thượng: Đứng lại, làm hết việc chưa ?Sakura: Chưa đấy, thì sao !Hoàng thượng: Chưa hết thì khỏi ăn !Sakura: Không ăn thì không ăn, không thèm !Sakura lè lưỡi tưởng trò này mà dọa được tui saoHoàng thượng: Không ăn thì đi làm nốt việc đi !Sakura trợn mắt giận dữ lên hắn hétSakura: Cái tờ hợi gì mà ta phải đi làm hả, ta ăn của ngươi miếng nào đâu mà phải làm !Hắn vẫn điềm nhiên thưởng thức trà ra lệnhHoàng thượng: Nếu ngươi không làm thì chuẩn bị hốt vụn tấm mè đay đi là vừa !Sakura: Ngươi......!bộ ngươi không còn trò hay hơn sao mà chỉ biết uy hiếp người khác !Hoàng thượng: Nói tóm lại ngươi có làm hay không ?Sakura: Làm thì làm !Sakura quay lưng bỏ điHoàng thượng: Nộp trong vòng ngày hôm nay phải xong, nếu không tự biết !Karu ngồi đó nãy giờ cũng không nói nỗi câu nàoKaru: Khổ quá, mời Hoàng thượng sang đây định lựa lời xin tha cho Sakura mà ai ngờ chuyện thành ra thế này !Karu: Trời ạ ! Bây giờ mà xin đến đức lưỡi Hoàng thượng cũng không cho !Sakura vừa tức vừa tủi vừa oán hận, tức là vì thế nào thì khỏi cần nói, tủi là vì một người từng được cung phục như Sakura đây phải đi cung phụng người khác, hận là Sakura hối hận vì đã đến Hạ giới này, oán là oán hộn cái tên kia.
Sakura giờ chỉ muốn tìm một chỗ để chửi thật to cho thỏa giận.Lúc này đã là nữa đêm, trời tối mịt, cả doanh trại vắng tanh không còn một bóng người, chỉ một mình thân nhot lọ mọ đi qua đi lại trong đêm, trên tay là một chuồng tấu chương cao đến tận mũi.
Chả cần nói thì cũng biết là Sakura đang đi đâu.
Tìm tòi một hồi Sakura mới thấy cái trai to tướng vẫn còn ánh sáng đèn của hắn..