Chương 2
Edit: Kún Lazy
"Tới phòng nghỉ của tôi chườm đá là được rồi." Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô: "Có thể đi được không?"
"Chắc là có thể, nhưng tôi muốn nghỉ một chút, chân của tôi đau quá." Cô vừa nói vừa cố gắng đứng dậy, nhưng chân trái vừa chống xuống thì lập tức đau đến thấu xương. Anh Lâm nâng tay trái sờ cằm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt nói: "Chờ tôi một chút." Sau đó anh đứng dậy, đi về phía trụ bóng rổ, cuối cùng lại kéo theo một vật gì đó trở về.
Đổng Hoan trừng mắt nhìn xe đẩy, như thể chiếc xe đẩy sẽ há to miệng rồi nuốt chửng cô vậy.
"Tôi không muốn!" Mất mặt chết mất!
"Hả? Sao cô biết ý định của tôi?" Rất thông minh nha! "Không thì cô vẫn còn một sự lựa chọn, đó chính là để tôi bế về phòng nghỉ của tôi... Tôi cũng không phản đối cách này đâu, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải chịu được mùi mồ hôi trên người tôi. Thế nào? Chọn một trong hai đi." Anh giơ hai ngón tay, mỉm cười chờ đợi sự lựa chọn của cô.
"Tôi ở đây nghỉ ngơi là tốt r ——"
"Nếu mặt của cô không được chườm đá sớm thì ngày mai sẽ sưng lên như đầu heo đấy." Anh Lâm cắt ngang lời cô, chỉ một câu đã hạ gục Đổng Hoan.
Phụ nữ là sinh vật yêu cái đẹp, đặc biệt là đối với một người coi trọng bề ngoài như Đổng Hoan thì đây thật sự là một loại đả kích.
Vì vậy, cô không còn sự lựa chọn nào khác là chờ anh Lâm dọn hết đống đồ trên xe đẩy sang một bên rồi cô nâng người ngồi vào trong xe, hai chân gập lại thả ra bên ngoài để tránh đè phải mắt cá chân.
Anh Lâm nhắc đám học sinh gây ra rắc rối nhặt hết mấy bản vẽ rơi tán loạn dưới đất, đem đến văn phòng của Đổng Hoan coi như lấy công chuộc tội, sau đó đến sân bóng rổ bên kia vẫy tay nói tạm biệt với mấy cậu học sinh, cuối cùng đẩy chiếc xe đẩy cọt kẹt đi đến khu phòng ở của nhân viên.
"Sao muộn như vậy mà cô còn ở trong trường?" Trên đường đi, anh bắt đầu tán gẫu.
"Vậy tại sao muộn như vậy mà anh vẫn còn ở trong trường?" Đổng Hoan hỏi lại.
"Chơi bóng."
"Anh có thể chơi bóng à?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Vì sao lại không thể? Năm giờ là tôi tan việc, trường học cũng không có quy định nhân viên bảo trì không thể ở lại trường để chơi thể thao sau khi tan việc."
Anh ngừng lại một chút. "Sau khi dọn dẹp vườn hoa đằng sau khoa kế toán xong thì tôi vốn định trở về phòng nghỉ, nhưng mấy cậu học sinh cứ mời tôi chơi bóng, đương nhiên là tôi cung kính không bằng tuân mệnh rồi."
"Anh thường hay chơi bóng với học sinh à?"
"Cũng không thường xuyên lắm, còn cô thì sao? Sao muộn như vậy mà vẫn chưa về nhà?"
"Có mấy học sinh ở lại hỏi tôi về bài giảng."
Nói xong, hai người lại trở nên trầm mặc, anh Lâm cũng không thử tìm chủ đề nữa, chỉ nhìn bóng lưng đang ngồi trên xe đẩy, nơi đáy mắt hơi lóe sáng —— lạ thật, anh tò mò về cô gái này đã được một khoảng thời gian rồi.
Mặc dù anh và Đổng Hoan vào trường Hoa Hân cùng một thời điểm, nhưng bởi vì công việc khác nhau khiến ấy năm qua bọn họ không thể gặp mặt. Nói như thế có vẻ hơi khoa trương nhỉ? Nhưng anh lại cảm thấy khá tốt, anh cũng không phải là hiệu trưởng, không cần biết hết tất cả giáo viên trong trường, mặc dù là nhân viên bảo trì duy nhất của trường Hoa Hân, nhưng anh cũng không cho rằng tất cả giáo viên phải biết đến mình, biết mình là người như thế nào.
Mãi đến giữa tháng sáu năm nay, lúc gần kết thúc năm học thì đài truyền hình tới trường mời cô tham gia chương trình 'Những cô giáo xinh đẹp', thế nhưng lại bị cô từ chối, điều này khiến anh thay đổi cái nhìn về cô.
Được làm khách mời của chương trình 'Những cô giáo xinh đẹp' đối với mọi cô giáo mà nói, hẳn là một việc vô cùng trọng đại! Đủ xinh đẹp để được lên TV, thậm chí còn có khả năng được nổi tiếng, viễn cảnh màu hồng trước mắt thật sự rất dễ khiến cho người ta động lòng.
Thế nhưng Đổng Hoan lại từ chối, khiến cho người ta phải rớt mắt kiếng, dù hiệu trưởng đã tận tình khuyên bảo, thế nhưng cô không cần là không cần, lại còn nói —— Đổng Hoan tôi không cần dựa vào bề ngoài để được nổi tiếng.
Tự tin như vậy, kiêu ngạo như vậy, tràn đầy sức hấp dẫn như vậy.
Khiến cho toàn trường xôn xao.
Mà anh, một người vốn không hay quan tâm đến những chuyện vụn vặt lại bắt đầu thay đổi, trở nên vô cùng hứng thú, muốn gặp cô một lần, thế nhưng xui xẻo lại trúng dịp nghỉ hè.
Cho đến giữa tháng tám, tất cả giáo viên bộ môn phải quay về trường để chuẩn bị chương trình giáo án, anh nhận được thông báo đến phòng làm việc của ban văn nghệ để thay bóng đèn, sau khi hoàn thành, anh tò mò liếc mắt nhìn về phía cô gái vẫn không bị mình làm ảnh hưởng đến công việc kia, trông thấy bảng tên trên bàn cô, anh bất ngờ phát hiện đây chính là 'cô giáo xinh đẹp' mà anh vẫn luôn muốn gặp một lần, vậy nên anh cứ nhìn cô chằm chằm, muốn quan sát cô kỹ hơn một chút.
Lúc đó có lẽ là do ánh mắt của anh quá nóng bỏng, vậy nên đã khiến cô chú ý. Hai người dùng mắt đánh giá lẫn nhau, anh lại tinh tường phát hiện cô né tránh ánh mắt anh khoảng ba giây, khi cô phát hiện mình gần như bị yếu thế thì lập tức quay lại trừng mắt nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh để lộ ra vẻ quật cường.
Kế tiếp là lần thứ hai bọn họ chạm mặt. Sở dĩ anh giả làm 'cây thần' hoàn toàn là do ngẫu hứng nhất thời, không ngờ cô lại đáng yêu như thế, vậy mà lại tin là thật. Sau khi bị bại lộ, lửa giận hừng hực bùng lên chói lòa trong đôi mắt của cô, sặc sỡ đến lóa mắt, cũng đã in dấu trong lòng anh, khiến anh không có cách nào quên được, đó là cửa sổ tâm hồn xinh đẹp nhất mà anh đã từng được thấy.
Nóng bỏng và lấp lánh như có thể thiêu đốt anh bất cứ lúc nào.
Anh phát hiện, cô là con mèo nhỏ không bao giờ cho phép mình chịu thua hay biểu hiện thất thường trong bất cứ tình huống nào, lòng tự tôn cùng sự tự tin luôn là áo giáp của cô.
Thật là một cô gái cao ngạo! Nhìn tư thế của cô lúc này mà xem, lưng thẳng, tay phải đặt trên thành xe để ổn định thân thể, tay trái thì đặt nhẹ trên mắt cá chân bị thương, hoàn toàn giống như một nữ vương cao quý đang ngồi trên kiệu chứ không phải là một người bị thương đang ngồi trên xe đẩy.
Cô như vậy, nếu biết anh có ý nghĩ muốn tháo bỏ lớp áo giáp bên ngoài để nhìn xem rốt cuộc cô đang che giấu bí mật gì trong đầu, không biết là cô sẽ có phản ứng thế nào? Ôi, thật sự là không ổn rồi, kể từ khi biết cô chưa có bạn trai, hứng thú của anh đối với cô càng trở nên mạnh mẽ như kiểu măng mọc sau cơn mưa vậy ... Hai người đến khu nhà nghỉ chuyên dành cho nhân viên, anh Lâm đỡ Đổng Hoan ngồi xuống ghế, sau đó cúi người, tay phải nâng gò má của cô xoay sang một bên, xem xét tình trạng vết thương.
Đổng Hoan nhất thời không kịp phản ứng, hít phải mùi mồ hôi không giống với đám học sinh kia, mà là một hơi thở tràn đầy nam tính, cô đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện anh đang dựa sát vào mình.
Cô lập tức nín thở, thân thể bỗng dưng cứng đờ, gò má nhất thời trở nên tê dại, không biết là vì bị bóng va trúng hay vì bị anh chạm vào.
"Quả nhiên là sưng lên rồi..." Thấy đôi mắt của Đổng Hoan ánh lên một tia lo lắng, anh vừa cười vừa nói: "Nhưng cũng không quá nghiêm trọng, tranh thủ chườm đá thì vết sưng sẽ giảm bớt. Cô chờ một chút, tôi đi lấy đồ chườm đá."
Thấy thân thể cao lớn của anh Lâm rời xa mình, biến mất ở phía sau màn cửa, Đổng Hoan thở ra một hơi, giơ tay chạm vào khuôn mặt sưng vù, lại buồn bực nghĩ, vừa rồi anh ta nói thêm câu sau, chẳng lẽ là để an ủi cô sao? Cô thật sự lo lắng sáng mai khuôn mặt của mình vẫn còn sưng to, vậy thì làm sao cô có thể nhìn mặt đồng nghiệp và học trò đây?
Mấy phút sau, anh Lâm cầm theo hai cái túi chườm đá lớn nhỏ khác nhau, cùng với một cái khăn lông quay ra.
Đầu tiên, anh lấy túi chườm nhỏ bỏ vào trong khăn mặt, sau đó áp vào vết thương trên má cô, ra hiệu bảo cô giữ lấy, sau đó anh ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương trên chân cô. Đổng Hoan phát giác ý đồ của anh, cô vội vàng rụt chân về dưới ghế.
"Chân của cô bị trật rồi mà? Tốt nhất là nên để cho tôi xem."
"Tôi tự làm là được rồi." Để anh chạm vào chân của cô? Xấu hổ chết mất!
Anh Lâm lại không nghe theo lời cô, kéo cái ghế nhỏ bên cạnh đến rồi ngồi xuống, sau đó dùng sức khiến Đổng Hoan không có cách nào chống cự được, kéo chân trái của cô tới, tháo giày cao gót, đặt bàn chân trần của cô lên trên đùi mình.
Đổng Hoan chống cự không có hiệu quả, giãy mãi mà không thoát được khỏi sự khống chế của anh, đành phải chịu thua, để mặc cho anh làm việc.
Bàn chân trắng nõn của cô gái nằm trong lòng bàn tay to dày của đàn ông, cảm nhận được vết chai sần trong lòng bàn tay của anh, làn da thô ráp so với nhiệt độ cơ thể của cô còn nóng hơn gấp mấy lần, ảnh hưởng từ thị giác cùng với xúc cảm truyền tới, khiến cho Đổng Hoan lại nhớ tới mấy tháng trước, có hai người mẫu một nam một nữ đều là bạn cô, theo yêu cầu của cô mà tạo ra tư thế uyển chuyển quấn quýt —— cường tráng và mảnh mai, trắng và đen, âm dương hòa quyện, bầu không khí mập mờ ẩm ướt khiếm trái tim đập rộn ... Đổng Hoan cảm thấy trong đầu hơi choáng váng, gò má bên dưới túi chườm đá lại có chút nóng lên.
Thiệt là, sao tự dưng lại nghĩ đến cảnh tượng kia?
Lại nhìn về người đàn ông trước mắt, Đổng Hoan ý thức được bàn chân của mình đang giẫm lên đùi anh, tư thế của bọn họ giống như nữ vương và kẻ hầu, chỉ chốc lát sau, anh sẽ cúi người rồi khiêm tốn hôn lên bàn chân ấy, nụ hôn dần dần trượt dọc theo bắp chân cô, tiến thẳng lên trên ... Ực, xùy xùy xùy xùy, lại liên tưởng vớ vẩn cái gì vậy? Khuôn mặt của Đổng Hoan càng thêm nóng rực, cô cảm thấy xấu hổ đến không giải thích được.
Ảo giác! Tất cả đều là ảo giác! Mau đem cái đống ý nghĩ ma quỷ này tống thẳng sang nước Trảo Oa đi![1]
[1] Tên quốc gia thời cổ đại, ngày nay là đảo Java ( 1 trong 4 đảo lớn thuộc quần đảo Nam Dương, Indonesia). Bởi vì nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh ngoài biển nên đa số người ta thường hay mượn nó để chỉ những nơi hư vô xa xôi.
Cô ho khụ một tiếng, dùng chuyện khác để dời sự chú ý. "Sao ở chỗ anh lại có túi chườm đá vậy?"
"Phòng y tế thường hay đóng cửa sớm, thỉnh thoảng tôi gặp học sinh ở lại chơi bóng sau giờ tan học bị trật khớp, tuy số lần không nhiều, nhưng sau vài lần thì tôi liền chuẩn bị túi chườm để đề phòng, khăn lông cũng thường xuyên đem đến phòng y tế để khử trùng."
"Oh..." Thật tốt quá, nhiệt độ trên mặt đã giảm bớt rồi.
"Cô giáo Đổng."
"Hả?"
Anh Lâm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Đổng Hoan. Đổng Hoan ra vẻ bình tĩnh, điều chỉnh túi chườm đá trên gò má, sờ sờ lọn tóc để che đi khuôn mặt ửng hồng.
"Tôi xin lỗi vì hành vi lần trước, tôi không nên... trêu cô như vậy." Ngày đó anh đã muốn nói lời xin lỗi, thế nhưng cô mang giày cao gót mà lại bỏ đi nhanh như vậy, thoáng chốc đã không còn nhìn thấy bóng dáng, anh tới văn phòng tìm nhưng cũng không thấy cô.
Sau hôm khai giảng, anh vẫn luôn tìm cô khắp nơi, nhưng không biết vì sao, suốt nửa tháng lại không nhìn thấy cô, điều này khiến anh không khỏi buồn bực, chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy, không gặp lại nhau nữa sao? Lúc trước bởi vì công việc không giống nên không có cơ hội gặp được thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ anh đã đặc biệt để ý, còn tranh thủ thời gian rảnh đến văn phòng tìm cô, ấy vậy mà vẫn không thấy bóng dáng của cô!
Không nhắc tới chuyện này thì thôi, nhắc tới lại khiến Đổng Hoan giận đến tái mặt, cô lặng lẽ buông túi chườm ra.
"Tôi phải đi rồi." Giọng nói lạnh nhạt như nước lã.
Cô cũng không phải là người thích ghi thù, vốn đã hạ quyết tâm, cho dù có xui xẻo gặp lại anh lần nữa, nhưng chỉ cần anh không nhắc tới thì cô cũng có thể duy trì mối quan hệ hòa bình. Nào ngờ anh lại khơi lại chuyện cũ, khiến cho cô nhớ lại chuyện mình bị người ta đùa giỡn vô cùng khó chịu.
Đó là chuyện khiến cô khó chịu nhất nhất nhất trên đời!
Cô ... vẫn còn tức giận ...
Anh Lâm lặng lẽ thở dài, thu lại túi chườm rồi đặt chân của cô xuống ghế nhỏ, sau đó lấy một đôi dép lê từ trong tủ ra.
"Thay đôi dép này vào đi, tuy hơi lớn so với cô nhưng vẫn tốt hơn là đi chân đất hay mang lại đôi giày cao gót bị hư. Còn nữa, về đến nhà nhớ phải chườm đá." Anh nhắc nhở.
"Nhà cô có túi chườm đá không?"
"Không." Cô vẫn làm mặt lạnh.
"Vậy thì mang hai cái túi chườm này về đi. Hôm nay với ngày mai chườm đá, sau hai ngày thì đổi sang chườm khăn nóng, mỗi lần khoảng 20 phút. Thời gian này đừng mang giày cao gót, tránh để mắt cá chân lại bị thương, biết chưa?"
"Ừ." Đổng Hoan khom người mang đôi dép màu xanh lam, anh Lâm lập tức lấy một cái túi, bỏ đôi giày cao gót màu hồng nhạt của cô vào, lại lấy thêm một cái túi khác để bỏ hai cái túi chườm.
Đổng Hoan nhận lấy hai cái túi, cũng không nói tiếng nào mà lê chân ra cửa, nhưng cổ tay lại đột nhiên bị nắm lấy.
Cô hơi quay đầu, nương vào ánh đèn trong hành lang khu nhà, trông thấy khuôn mặt thành khẩn của anh Lâm.
"Cô giáo Đổng, tha thứ cho tôi được không?"
***
"Sau đó thế nào, sau đó thế nào?"
"Cái gì mà sau đó thế nào?" Buổi tối thứ bảy, trong một cửa hàng tranh thủy mặc ở Đài Bắc, ánh mắt của Đổng Hoan cứ nhìn tới nhìn lui hai loại khung tranh, tự hỏi nên dùng loại khung tranh nào mới thích hợp với bức tranh 'Ôn tồn', vậy nên đối với sự hưng phấn của bạn tốt, cô cũng hoàn toàn không nhìn thấy.
"Cậu trả lời anh ta thế nào?" Âu Dương Bình chớp chớp mắt nhìn bạn tốt, hệt như một con chó nhỏ đang chờ cục xương phóng tới trước mặt mình.
"Cái gì mà tớ trả lời anh ta thế nào?" Đổng Hoan ngẩng đầu, híp mắt nhìn bức tường trắng đối diện, trong đầu đang thử phối hợp bức tranh và khung tranh lại với nhau.
"...Đổng Hoan!" Âu Dương Bình nổi giận.
"Hả?"
"Cậu làm ơn nghiêm túc một chút đi!" Uổng công cô tích cực bát quái, quan tâm tới cuộc sống của bạn tốt như vậy.
"Tớ đang rất nghiêm túc mà." Đổng Hoan buông khung tranh hình lục giác xuống rồi nhìn Âu Dương Bình. Chẳng lẽ cô ấy không thấy cô đang rất nghiêm túc chọn khung tranh sao?
"Ôi trời..." Âu Dương Bình đến bên cạnh Đổng Hoan, ôm lấy cánh tay cô, đồng thời cũng giật lấy cái khung tranh hình lục giác rồi để sang bên cạnh.
"Cậu trả lời anh ta thế nào? Chẳng phải cái anh chàng nhân viên bảo trì đó muốn cậu tha thứ cho anh ta hay sao? Tớ rất muốn biết câu trả lời của cậu là gì?"
"Quái lạ, sao hôm nay cậu lại tò mò như vậy?" Chuyện này thì có gì quan trọng chứ?
Âu Dương Bình trợn trắng mắt, ném cho Đổng Hoan vẻ mặt 'cái này mà còn phải hỏi à?'