Kiểm Kiểm đến lễ tang của Mạc Thiên Trạch, ngày ấy trời mưa phùn, bầu trời tăm tối giống như tâm tình của cô hiện tại vậy.
Mặc dù có nhiều gièm pha nhưng lễ tang của Mạc Thiên Trạch vẫn được tổ chức long trọng như cũ, người xung quanh mộ tư nhân có rất nhiều, Kiểm Kiểm liền đứng ở trong đám người, nhìn quan tài được đặt đầy hoa cúc bị cho vào trong hầm.
Thân nhân của anh tựa hồ vẫn chưa trình diện, đoàn người đến viếng nghìn nghịt tới tới lui lui, mãi đến lúc chạng vạng mới tan hết, chờ người cuối cùng rời đi, Kiểm Kiểm mới đi lên đi lên bậc thang của mộ, trong tay cầm giỏ tre nhỏ, bên trong là 33 bông hoa hồng champagne.
Trên bia mộ, anh vẫn ăn mặc tây trang, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, hơi câu môi, nhàn nhạt lãnh khốc, một đôi mắt sắc bén tựa hồ như chính diện nhìn cô.
"Em đến thăm anh, còn có...!con, con của chúng ta."
Hai tháng mang thai vẫn cũng chưa có biến hóa rõ ràng, cái bụng nhỏ này chính kết tinh của bọn họ hai người.
"Hoa hồng này là em lấy từ lúc sáng sớm, vừa đủ 33 đóa, anh thích không? Em đã đọc bức thư anh viết, phòng ở em cũng sẽ lưu lại, về sau, em sẽ cho con ở đó, nói cho nó là ba ba đã đi rất xa nhưng vĩnh viễn yêu chúng ta."
Xoa xoa khoé mắt ướt đẫm, đôi môi non nớt run run dán trên ảnh chụp anh.
"En...!yêu...!anh..."
Đây là nhân sinh, có một số việc lúc phát sinh có lẽ sẽ chẳng hề để ý, mãi đến khi mất đi, mới có thể thấy rõ ràng được trái tim của chính mình, đáng tiếc, đã vĩnh viễn mất đi rồi.
Mang thai tháng thứ ba, Kiểm Kiểm chính thức xử lý thủ tục thôi học, lúc rời khỏi trường quay đầu nhìn lại các bạn cười đùa vui vẻ, cô hiểu ý cười.
Sau đó, dọn vào chung cư ở trung tâm thành phố, cũng là khi đó, cô mới biết được, Mạc Thiên Trạch không chỉ để lại phòng ở mà còn có cả tài sản.
"Tôi là luật sư của chủ tịch Mạc, ba trăm triệu này là không lâu trước đây chủ tịch Mạc chuyển vào dưới danh nghĩa của cô, anh ấy nói hy vọng cô có thể sống vô ưu vô lự, số tiền có thể tùy thời lấy ra, đúng rồi, còn bao gồm một trang viên, cô lúc nào cũng có thể tới."
Tiễn luật sư đi, Kiểm Kiểm lại khóc một hồi.
Mang thai tháng thứ năm, lúc quét tước việc nhà, cô không cẩn thận trượt chân, ngã xuống từ chỗ cao 1 mét, ôm lấy bụng đau ẩn ẩn, dọa cô chỉ khóc kêu một người.
"Chú! Chú, đứa nhỏ! Hức! Hức!"
May mà mẹ Hà trùng hợp tới đưa canh gà, lúc mở cửa ra thấy Kiểm Kiểm ngã trên mặt đất liền vội gọi xe cứu thương, ở bệnh viện một tuần, thai nhi ổn định mới về nhà.
Mang thai tháng thứ sáu, Kiểm Kiểm nhớ ra Mạc Thiên Trạch có để lại cho cô một trang viên, cô không hiểu vì sao lại là một trang viên ở xa như vậy nên tính toán đi xem thử.
Lúc mới xuống xe, cô không nhịn được bật khóc, hai bên trang viên đều là vườn hoa rất lớn, trồng đầy hoa hồng champagne, con đường vây quanh cửa lớn đi qua rất đẹp.
Đứng ở kia chỗ tượng thiên thần bằng sứ trên đài phun nước, cô xuất thần nhìn về phía vườn hoa.
"Chú..."
Khoảnh khắc ấy, cô thấy một nam nhân đứng ở giữa vườn hoa chuyển thân, nháy mắt là nước mắt rơi như mưa, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh từng bước một đi tới.
"Bảo bảo không khóc, còn đang mang thai mà khóc sẽ không tốt cho thân thể, ngoan."
Kiểm Kiểm khó tin nhìn nam nhân sờ sờ trước mắt, cô thậm chí duỗi tay bóp nhẹ mặt anh, chân thật như vậy, chân thật đến không giống như đang nằm mơ.
"Chú? Thật sự là chú? Chú, chú không phải...!Không phải đã chết rồi sao? Vì cái gì, vì cái gì lại ở chỗ này, vì cái gì không đi tìm tôi!"
Rốt cuộc không khống chế được, cô chủ động dựa vào trong lòng ngực anh, dựa vào lồng ngực rộng lớn, khóc không thành tiếng.
Anh vỗ nhẹ phía sau lưng thập phần ôn nhu.
"Tôi đương nhiên muốn đi tìm em, chỉ là tôi sợ bảo bảo không cần tôi, cho nên, tôi ở chỗ này chờ em, chờ em tới đây."
"Chú gạt tôi, tôi không tin chú, vạn nhất tôi không tới thì sao? Có phải chú không cần tôi không? Chú có biết tôi nhớ chú bao nhiêu, không có chú bên cạnh, ban đêm tôi đều rất sợ hãi!"
Ôn nhu xoa khuôn mặt nhỏ của Kiểm Kiểm, Mạc Thiên Trạch thâm tình cười nói: "Đây là tôi muốn cho chính mình cơ hội cuối cùng, tôi nói với chính mình, Kiểm Kiểm nếu không tới, vậy cứ ở chỗ này chờ, kỳ hạn là cả đời, may mắn, em đã đến rồi."
Cô tới, sinh thời, ông trời cho bọn họ lần thứ hai gặp nhau, nhân sinh thuộc về bọn họ như mới vừa bắt đầu...!
Mạc Thiên Trạch không chỉ là người chấp hành của tập đoàn Thiên Hoa mà còn là người thừa kế của toàn bộ gia tộc Mạc thị, gia tộc thần bí trăm năm sao có thể mất đi người thừa kế được? Mới đầu, Mạc Thiên Trạch xác thật là muốn tự thú rồi tự sát, đáng tiếc người trong gia tộc chỉ cần một mệnh lệnh là có thể giúp anh khôi phục trong sạch, thậm chí dễ như trở bàn tay đưa anh rời lao ngục.
- - đây là trừng phạt thuộc về tôi, tôi sẽ không rời đi.
Anh minh xác nói cho trưởng lão gia tộc, sau khi giải tán đoàn luật sư thì ba anh đi tới ngục.
- - sống sót, Mạc thị không thể không có người thừa kế, dùng một thân phận khác đi, mà trừng phạt chính là không bao giờ được gặp cô gái kia.
Trở lại Mạc thị hoành hành, nửa năm nay, anh đối với tin tức về Kiểm Kiểm đều rõ như lòng bàn tay, lúc biết cô mang thai, anh quả thực mừng rỡ như điên, mỗi ngày đều thu ảnh chụp, tưởng niệm vượt qua mỗi một ngày.
Lúc Kiểm Kiểm ngã xuống thang lầu đưa vào bệnh viện, anh không màng việc ba mình ngăn cản, dùng phi cơ tư nhân đi trở về, khi đến bên ngoài phòng bệnh ở bệnh viện, ngừng bước chân nhìn cô gái nhỏ làm nũng với mẹ mình, xác định cô đã an toàn, mới lưu luyến rời đi.
Mang thai tháng thứ bảy, hai người cử hành hôn lễ, một hôn lễ không có khách khứa và bạn bè, hai người trao đổi nhẫn, nói ước định tam sinh tam thế vĩnh viễn không chia lìa.
Từ đây, hạnh phúc bên nhau.
Ba tháng sau, Kiểm Kiểm sinh hạ một bé gái, Mạc Thiên Trạch mới được làm ba kích động ở phòng sinh ngoại, lúc tỉnh lại liền thuận miệng đặt tên bé là "Mạc Bảo Nhi", làm Kiểm Kiểm tức giận mấy ngày không để ý tới anh.
"Bảo bảo đừng nóng giận, đây là tiểu bảo bối của chúng ta, đương nhiên là nên gọi Bảo Nhi nha, rất dễ nhớ, chờ con bé trưởng thành, nếu còn không muốn thì đổi cái tên khác."
"Hừ, anh căn bản là không để bụng."
"Đừng nói như vậy, anh thề, anh chỉ là không để bụng những thứ khác mà thôi, anh đã nói về sau sẽ đối với các con thật tốt, chỉ là bọn chúng vĩnh viễn không quan trọng bằng em."
"Anh..."
Kiểm Kiểm thấy anh nói vậy, cũng không biết là nên giận hay nên cười, còn không kịp nhiều lời, đã bị Mạc Thiên Trạch hôn lấy, quấy ở bên nhau lưỡi, gắt gao dây dưa, ngọt ngào mà dài lâu.
"Bảo bảo, anh muốn."
Lời nói mới nói xong, cũng không đợi Kiểm Kiểm gật đầu, liền cởi váy dài của cô ra, cặp vú vì sinh dục mà to hơn rất nhiều.
"Anh không được ăn, đây là của tiểu Bảo Nhi!"
"Không được! Đều là của anh, vú của bảo bảo, tiểu huyệt, còn có sữa này đều là của anh, không được cho người khác!"
Bá đạo như Mạc Thiên Trạch, cho dù là con gái của mình cũng muốn ghen, cứ thế về sau nếu Kiểm Kiểm sinh con nữa, sẽ trực tiếp tìm vú em.
Màn ảnh kéo về hiện tại, chỉ thấy Mạc Thiên Trạch cúi đầu, hàm chứa đầu v* đỏ thắm, bắt đầu liếm mút, một bên xoa bóp một bên hút lấy chất lỏng ngọt lành.
Vú trướng đến lợi hại, anh đổi tay hai bên, chút sữa chảy lên thân thể mềm mại, lõa lồ, Mạc Thiên Trạch nói thẳng: "Bảo bảo sao lại nhiều sữa như vậy, ông xã uống mãi không hết."
"A! Anh, anh mau buông tay!"
Lần này tay anh không còn ở trên vú nữa mà là sờ đến hoa huy*t giữa hai chân, mới bị ngón tay anh cắm vào, Kiểm Kiểm đã kích thích tiết sữa ra.
"Chụt, chụt, d*m thủy phía dưới chảy không ngừng, mặt trên còn chảy sữa, thật là dâm đãng."
"Ưm, em muốn, ông xã...!A! Nhanh cắm vào đi ~"
Bị ngón tay của Mạc Thiên Trạch khiêu khích đến ngứa ngáy khó nhịn, Kiểm Kiểm không khỏi cầu xin, âm thanh yêu kiều rên rỉ làm Mạc Thiên Trạch phát cương, chọc chọc côn th*t vào tay cô.
"Bảo bảo muốn cái gì? Nói ra nha."
Ngón tay trong huyệt thịt không ngừng xoay tròn, Kiểm Kiểm mở hai chân chế trụ eo Mạc Thiên Trạch, đỏ mặt nhìn cự vật của anh, nói: "côn th*t nha, muốn ông xã thao em."
Cầm lấy tay Kiểm Kiểm, đặt lên côn th*t nóng rực, dọa Kiểm Kiểm duỗi thẳng gối đầu, Mạc Thiên Trạch cười xấu xa kéo cô lên, lót gối đầu dưới eo.
"Bảo bảo nhanh mở to mắt nhìn chú cắm vào như thế nào."
Kiểm Kiểm ngơ ngác thấy anh gọi, mới mở nửa con mắt, nhìn thấy đại quy đầu để ở ngay trước miệng hoa huy*t, sau đó từng chút từng chút tiến vào.
"Tiểu âm hộ của bảo bảo đang ăn nhục bổng của chú nha, thật dâm."
Cự vật dữ tợn chậm rãi tiến vào thâm nhập, Kiểm Kiểm mở to hai mắt, cảm thụ được tiểu huyệt càng ngày càng trướng, làm cô ướt một phát không thể vãn hồi, một cổ dâm dịch ướt át phun lên trên côn th*t của Mạc Thiên Trạch.
"Nha, bảo bảo chảy nước, tiểu dâm đãng đã vội vã muốn ăn côn th*t của ông xã rồi sao? Đợi lát nữa để ông xã thao em, làm chết em, được không?"
Mạc Thiên Trạch thẳng eo, quy đầu liền đâm vào chỗ sâu nhất của Kiểm Kiểm, dị thường kích thích, Kiểm Kiểm sướng đến thét chói tai, hai chân ôm lấy eo Mạc Thiên Trạch, kẹp thật chặt, không ngừng buộc chặt thịt non, làm Mạc Thiên Trạch suýt chút nữa không nhịn được.
"Nga! Thả lỏng chút, tiểu dâm đãng càng ngày càng chặt, sinh con xong mà còn chặt như vậy, đúng là trời sinh thiếu thao!"
"Vậy, vậy ông xã mau thao chết em đi, nhanh lên!"
"Được được, thao chết em! Thao chết em chỉ biết hàm chứa côn th*t!"
Dứt lời, Mạc Thiên Trạch liền một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm sâu vào, điên cuồng thọc vào rút ra, hỗn hợp dâm dịch rung động thanh cùng với tiếng kêu của thiếu nữ, một bên lại một bên quanh quẩn ở giữa phòng ngủ.
"A! Thật lớn thật sướng! Muốn chết, em bị thao đến chết, chậm, chậm một chút ~ a!"
Phụt phụt, côn th*t khi thì nhanh khi thì chậm, lại mỗi một chút đều thao ở chỗ sâu nhất, túi trứng đập ở bên ngoài hoa huy*t cũng phát cương lên, Mạc Thiên Trạch một bên thao tiểu âm hộ, một bên nhéo vú Kiểm Kiểm, văng sữa ra khắp nơi, phun cả lên mặt anh.
"Ông xã, em không chịu nổi nữa! Muốn nước tiểu! A a!"
Biết cô đến cao trào, Mạc Thiên Trạch liền nâng hai chân cô đặt lên trên vai, sau đó đè thấp xuống, càng thêm thâm nhập, thao vài cái nữa, tinh quan mở rộng ra, tinh dịch nóng rực bắn vào tử cung, cùng lúc đó, một cổ dâm dịch phun trên bụng anh.
"Nha, tiểu âm hộ dâm đãng của Kiểm Kiểm bắn rồi kìa, mặt trên sẽ phun phía dưới cũng phun, chậc, chậc,dâm đãng làm ông xã lại cương."
"Chú chú..."
.........!
Một năm sau, Kiểm Kiểm lại sinh hạ một bé trai, lần này Mạc Thiên Trạch vẫn như cũ tùy ý đặt tên, giống với Mạc Bảo Nhi, là "Mạc Bối Nhi", lần này Kiểm Kiểm là thật sự tức giận!
< Hoàn chính văn >.