lần đầu cuộc đời đi dạo quán bar trải qua dường như so trong tưởng tượng kích thích hơn.
Sau đó trong trí nhớ của Ôn Hoan, căn bản nhớ không rõ ngày đó cô là thế nào về đến nhà.
Cô chỉ nhớ rõ mình ngồi phía sau xe mui trần, bên cạnh là Tề Chiếu.
Gió đêm thật lớn, xe thể thao tăng tốc tiếng gió tựa như sóng biển, quần áo Tề Chiếu bị gió thổi bay, hai tay của anh chống nạnh đứng lên, lớn tiếng hưỡnge đuổi theo phía sau hét: "Ngu xuẩn, con mẹ nó mày nghĩ là đuổi theo được sao!"
Làm sao đuổi được.
Tạ Khải là tay đua xe chuyên nghiệp.
Mặt mũi tràn đầy kiêu căng thiếu niên mắng xong, xoay người lại nói chuyện cùng cô.
Từ cuồng ngạo phách lối đến nhẹ nhàng bình thản.
Giọng điệu hoán đổi tự nhiên.
Anh ôn nhu nói: "Có phải là chơi rất vui không, em nhìn em cũng cười."
Cô cười đến vui vẻ như vậy, làm chính cô đều giật mình.
Từ trong quán bar lao ra bối rối sợ hãi sớm đã quét sạch sành sanh, nguyên lai cô cũng không phải là là nhát như chuột.
Bị bắt được sẽ có hậu quả gì, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.
Cô hẳn là sợ, sợ phát run, run chân hối hận khóc rống mới đúng.
Có thể cô dĩ nhiên không sợ.
Chẳng những không sợ, cô còn khát vọng hỏi anh: "... Lần sau anh còn có thể mang em đi chơi sao?"
Anh kinh ngạc trừng trừng, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, hỏi coo: "Cà lăm, nhìn không ra lá gan em rất lớn, thật không sợ?"
Cô không hề nghĩ ngợi, thốt ra: "anh đã nói, đừng sợ, cho nên em không sợ, anh sẽ bảo hộ em."
Anh sẽ bảo hộ em.
Trước nay chưa từng nói trôi chảy.
Liền đều đủ ba phần.
sau đêm hôm ấy, Ôn Hoan nhắm mắt lại về nghĩ đến lời nói của bản thân, trốn ở trong chăn, bên trong mặt đều nghẹn đỏ.
Anh nhất định cảm thấy cô rất ngu đần đi.
Tại sao có thể hỏi anh muốn bảo hộ cô.
Trong quán bar sự tình có thể làm cho lòng người còn sợ hãi, không cẩn thận nói với Tề Chiếu sai một câu, lại làm cho Ôn Hoan một đêm khó ngủ.
Cô suy nghĩ một đêm, nghĩ ngày thứ hai làm như thế nào để thu hồi câu nói kia một cách tự nhiên.
Cô mới vừa làm bạn bề của anh, cô không muốn để cho anh cảm thấy cô là người dễ dàng tạo thành gánh nặng cho bạn bè.
Ôn Hoan vắt hết óc nghĩ ra ngày thứ hai ở trường học gặp mặt nên nói gì, kết quả lời nói nghĩ kỹ, đối tượng lại không tới lớp.
sự tình đánh nhau ẩu đả trong Quán bar đã bại lộ.
người đi cùng bị bắt vào đồn công an, gọi người lớn tới bảo lãnh, trong đó một vị là Đậu Lục Bạch.
Rạng sáng năm giờ, Đậu Lục Bạch hùng hùng hổ hổ chạy về biệt thự bờ biển.
Ngày thứ hai, chủ nhiệm lớp cầm giấy nghỉ của Tề Chiếu,xin nghỉ một tuần.
Văn phòng.
Triệu lão sư đang cùng Ôn Hoan nói chuyện thay đổi cán bộ trong lớp, ngẩng đầu một cái phát hiện Ôn Hoan nhu thuận hiểu chuyện không quan tâm.
Triệu lão sư gõ bàn một cái, đề cao âm lượng: "bạn học ôn?"
Ôn Hoan lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nháy mắt mấy cái, "Lão sư... thầy... thầy nói."
Triệu lão sư tiếp tục nói đề tài mới vừa rồi: "Mặc dù em mới chuyển tiến lớp chúng ta không lâu, nhưng là trên lớp biểu hiện tốt, các lão sư đều rất hài lòng, lần này thay đổi cán bộ lớp, hi vọng em có thể tích cực tham dự."
Văn phòng lão sư nhàn rỗi nhàm chán thảo luận trong lớp học sinh, nói đến chuyển cán bộ, đều khen không dứt miệng.
Thông minh an tâm, là một hạt giống tốt.
Chính là không thích nói chuyện, cúi đầu, không dám nhìn người khác.
Triệu lão sư hi vọng có thể để Ôn Hoan mau chóng dung nhập tập thể lớp, cho nên cố ý goi Ôn Hoan vào văn phòng, thương lượng với cô đảm nhiệm chức ủy viên học tập.
Triệu lão sư nhìn một chút, phát hiện Ôn Hoan lại thất thần, rốt cục nhịn không được hỏi: " bạn học ôn, em có tâm sự gì sao? Có thể cùng thầy nói, thầy sẽ hết sức trợ giúp em."
Ôn Hoan chần chờ, cuối cùng vẫn quyết định hỏi Triệu lão sư: "thầy... Tề Chiếu... Tề Chiếu vì cái gì xin phép nghỉ... cậu ấy lúc nào về trường học?"
Vì cái gì xin phép nghỉ.
Cô đã sớm biết đáp án.
Chỉ là, không muốn thừa nhận.
Tề Chiếu bị Đậu Lục Bạch mang đi ra ngoài liền không có trở lại nữa.
Không chỉ có ở trường học, ở biệt thự đều không nhìn thấy cái bóng của anh.
Dì Đậu gửi tin nhắn nói cho cô, nói là Tề Chiếu tham gia một lớp tu thân dưỡng tính, tuần này sẽ không về nhà, hỏi cô một mình ở biệt thự có sợ hay không, sợ bà sẽ đến ngủ cùng cô
Kỳ thật biệt thự có ở người hầu có toàn thời gian, lái xe, dì Đậu căn bản không cần quan tâm. So với việc này, cô càng muốn biết, Tề Chiếu đến cùng thế nào.
Thế nhưng là, dì Đậu không chịu nói cho cô.
Mỗi lần vừa nhắc tới,dì Đậu liền nói: "Hoan Hoan là mẹ nuôi có lỗi với con, không thể xem trọng tiểu tử ngu ngốc này, con yên tâm, mẹ nuôi lần này nhất định sẽ quản giáo nó, tuyệt không để nó ảnh hưởng tới con."
Tề Chiếu khẳng định là bị dì Đậu trừng phạt.
Ôn Hoan áy náy, đem trách nhiệm đêm hôm đó về mình, có nói thêm Đậu Lục Bạch cũng không chịu nghe cô giải thích.
Dì Đậu gấp liền gọi cô là tiểu A Hương, thời điểm ra đi, đem cô ôm vào trong ngực, từng vỗ nói: "tiểu A Hương đừng khóc, không phải lỗi của con, hai ngày nữa mè liền đemTề Chiếu trở về."
Kết quả đã qua năm ngày, Tề Chiếu còn chưa có trở lại.
"th... thầy... em nguyện ý làm ủy viên học tập... Nếu như thày có thể nói cho em biết Tề Chiếu ở đâu."
Triệu lão sư nghẹn lại: " bạn học ôn, em đây như là uy hiếp thầy sao?"
Ôn Hoan yếu ớt nói: "em không phải ý tứ này."
Triệu lão sư cũng không tức giận, cho nụ cười ấm áp, kiên nhẫn hỏi: "Vì cái gì vội vã tìm Tề Chiếu ở đâu, các em mới quen biết không có mấy ngày, chẳng lẽ bạn ấy thiếu em tiền sao?"
Ôn Hoan nhỏ giọng nói láo: "đúng."
Triệu lão sư cười ra tiếng, đem sách bài tập giao đến tay Ôn Hoan, bao hàm thâm ý nói câu:
"Đừng nóng vội, Tề Chiếu chẳng mấy chốc sẽ từ Địa Ngục trở về trả lại tiền cho em."
Địa Ngục?
Ôn Hoan nhíu chặt lông mày.
Cô gái nhỏ mới từ văn phòng rời đi, các lão sư khác liền bắt đầu thảo luận.
Ngược lại không có nói Ôn Hoan chuyện gì.
Bởi vì nhóm bát quái đang tò mò Tề Chiếu.
"Lại đưa hắn đến chỗ chú nhỏ sao?"
"Đây còn phải nói, hai nhà cộng lại, tổng cộng cũng chỉ có hai người trị được Tề Chiếu, không phải Tề Lão gia tử thì chính là con trai Tề gia làm trong quân đội"
Mọi người đều biết.
Tề Lão gia tử yêu chiều cháu trai, rất ít quản dạy Tề Chiếu.
Còn lại cũng chỉ có con trai Tề gia.
Con trai trưởng Tề gia trước kia không chịu được quản giáo, không đi đường thường, vứt sạch tiền đồ tươi sáng, chuyển mà qua buôn bán.
vị trí Tề Lão gia tử chỉ có thể đẻ con trai thứ tiếp nhận, cũng may con trai thứ Tề gia không phụ sự mong đợi của mọi người, qua mấy năm đi lên, tiền đồ không thể đo lường.
Nữ lão sư phá lệ kích động: "Lần trước trên kênh quân sự lộ diện chính là chú nhỏ Tề Chiếu, khí chất kia, kia dáng người, hoàn toàn nằm trên bảng rùa vàng của năm đẹp trai khí chất.., mà lại, nghe nói hắn còn chưa kết hôn."
"Ha ha, cô thích, lần sau lấy lòng Tề Chiếu để em ấy giúp cô giật dây, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng nha."
Nói chuyện khiến nữ lão sư đỏ bừng mặt: "cô muốn chết à."
Tôn lão sư không nói gì bỗng nhiên chỉ vào người vừa mới ra ngoài, Triệu lão sư: "Để Tề Chiếu giật dây, còn không bằng để Triệu lão sư giúp cô giật dây."
Nữ lão sư hiếu kì mặt: "Triệu lão sư? Hắn nhận biết Tề Sơ Minh?"
Tôn lão sư ý vị thâm trường: "cậy ấy họ Triệu, cô nói cậy ấy thì ai không biết?"
cảng lớn căn cứ. Hoài Thị
Tề Sơ Minh một thân quân trang hiên ngang, đối với bên đầu điện thoại kia nói: "Triệu hạo, không phải anh nói chú, chú thật không thích hợp làm thầy giáo, đối với việc đủ cứ như vậy, liền vào chỗ chết trị, ngươi ngược lại thì tốt rồi, còn tìm anh đòi người."
" lúc trước Đậu Lục Bạch tìm tôi làm chủ nhiệm lớp Tề Chiếu, hiện tại tôi liền có quyền lợi hướng cậu đòihọc sinh của tôi về."
Trong điện thoại truyền đến chuông vào học, "tôi phải vào lớp rồi, sơ minh, cạu mau đưa người ra, đừng chậm trễ tiến độ dạy học của tôi."
"Thế nhưng là Đậu Lục Bạch nói..."
giọng nam Nguyên bản càng thêm nhẹ nhàng: "Sơ minh, cậu có thể có chút tiền đồ sao, mở miệng ngậm miệng chính là Đậu Lục Bạch."
Tề Sơ Minh không nói, một lát, điện thoại cúp máy, hắn phất tay gọi cán sự: "Đem Tề Chiếu từ vũng bùn bên trong đẩy ra ngoài."
Xế chiều hôm đó.
Một chiếc xe quân dụng biển số xe việt dã chậm rãi tiến vào trường trung học phụ thuộc Hoài Đại.
Trên bãi tập chơi bóng,bạn học trông thấy trong xe đi ra một bóng người, phất tay hô: "Tề Ca! Chơi bóng không!"
Tề Chiếu nội tâm phức tạp bực bội, phất phất tay, hơi thở mong manh:
"Không đánh."
Lái xe báo cáo Tề Sơ Minh: "Thiếu gia, chú nhỏ hỏi thăm cậu, hoan nghênh cậu lần sau lại đi đến làm khách."
Tề Chiếu hận đến nghiến răng: "Đi thì đi, anh nói hắn chờ đó cho ông."
Lái xe mỉm cười.
Tề Chiếu hướng lầu dạy học đi, đi vào không người trông thấy nơi hẻo lánh thân thể, thẳng tắp lập tức còng xuống.
Cố chấp mấy ngày không chịu yếu thế thiếu niên vịn tường, mắng: "Móa nó, cũng không tiếp tục đi, kém chút mệt chết Lão tử."
phòng học nhị ban
Nghỉ giữa tiết, trên bục giảng, Ôn Hoan nơm nớp lo sợ đứng trên bảng đen bên cạnh, dùng phấn viết nhiệm vụ thầy dao.
Dưới đài, có người cười: "Ủy viên học tập, chữ của cậuquá nhỏ, nhìn không rõ chúng tớ coi như không có làm việc."
Ôn Hoan hoang mang nói: "Vậy tớ... tớ viết một lần nữa."
Quay người xóa bảng, bỗng nhiên sau khi nhìn thấy người đứng ở cửa.
Anh tựa ở bên tường, hai tay ôm vai, mặt mũi tràn đầy táo bạo, đối vừa mới nam đồng học nói: " chữ Lớn như vậy cậu còn thấy không rõ, mắt mù?"
Tề Chiếu trở về.
Một chút liền nổ.
Không ai dám nhìn phòng học đằng sau sợ nhìn thấy anh mắt Tề Chiếu, gặp bất hạnh.
ngay cả Hạ Châu đều tự động tránh lui.
Khác với những người khác, Ôn Hoan lộ ra vẻ bình tĩnh
Chẳng những bình tĩnh, cô còn hưng phấn.
nháp——
"cậu đã về rồi."
Tề Chiếu mỏi mệt không chịu nổi ghé vào trong khuỷu tay, gật gật đầu, coi như đáp lại.
Ôn Hoan lúc đầu muốn hỏi, đi đâu, ánh mắt nhìn đến sắc mặt Tề Chiếu, lúc này rõ ràng, anh cũng không nghĩ
trò chuyện
Ôn Hoan tận lực để mình nhỏ lại: "anh giống như đen hơn."
Tề Chiếu lúc đầu phiền muốn chết.
Thể xác tinh thần tra tấn làm anh đánh mất lý trí.