Cô Gái Tháng Sáu

Vương Thế Vĩ chỉ ở Mỹ ba ngày rồi đưa con trai lên đường trở về Trung Quốc.

Vương Quân ra sân bay tiễn hai cha con, nhìn chồng và con trai đứng ngang hàng với nhau trước cửa soát vé, cô vô cùng sửng sốt khi phát hiện ra rằng cả hai giống nhau như đúc, mặc dù trong tiềm thức, cô luôn cho rằng Long Long một trăm phần trăm là của cô, không liên quan gì nhiều đến chồng, tính cách không giống, hai cha con cũng không gần gũi nhau, nhưng những nét hao hao trên khuôn mặt hai người vẫn khiến cô giật mình và hiểu ra một điều rằng, Long Long cũng là cốt nhục của người đàn ông này, càng lớn sẽ càng giống người đàn ông này, chỉ một vài năm nữa sẽ chính là người đàn ông ấy khi còn thanh niên.

Sau khi gửi hành lý xong, trong tay hai cha con chỉ còn lại mỗi người một chiếc va li nhỏ, vai người cha có thêm một chiếc cặp đựng máy tính xách tay, trên tay con trai có thêm một chiếc iPad, còn lại đều rất giống, ngay cả đôi giày thể thao đi dưới chân cũng là cùng một hãng.

Nhìn người cha cũng khá hiền hậu, thỉnh thoảng còn xoa đầu cậu con, trông rất gần gũi, thân thiện.

Cô cũng cảm thấy yên tâm phần nào, chắc là con trai sẽ không bị mắng mỏ, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy lo lắng, dường như người chồng đã mai phục gần mười năm, chỉ chờ đợi giờ phút này để kéo hết tình cảm của con trai về phía anh ta.

Cô thực sự không cam lòng, tại sao lại có thể như thế chứ? Bao năm qua, chẳng bao giờ anh ta quan tâm hỏi han đến chuyện ăn uống, sinh hoạt của con, hồi nhỏ là cô và mẹ cô chăm lo cho con từng ly từng tí, sau khi sang Mỹ cô phải sáng đưa đi, tối đón về, mọi việc ăn uống, học hành, đi học, tan học, lớp tiếng Trung, lớp võ thuật, mọi thứ đều một mình cô lo liệu. Đến giờ con đã lớn rồi, biết tự chăm sóc cho bản thân rồi, anh ta lại chạy đến lôi nó về phía anh ta để độc chiếm một mình ư?

Hừ, đừng có mơ!

Nhưng cô biết mối nguy hiểm này đang rình rập ngay trước mắt. Có lẽ anh ta đã tìm được một cô bồ ở Trung Quốc, giờ tranh thù cơ hội này đưa con trai về, sau đó yêu cầu ly hôn với cô, ba người họ hợp thành một gia đình mới. Lúc ấy tòa án Mỹ phán xét thế nào cũng chẳng giải quyết được gì, làm sao người ta có thể cử người sang Trung Quốc giành lại con giúp cô?

Cô chỉ muốn kéo ngay con về với mình nhưng hai cha con đã vào cổng kiểm tra an ninh rồi nhanh chóng biến mất.

Cô thất thiểu ngồi ở sân bay một lúc như người mất hồn rồi mới chậm rãi rời sân bay, lái xe trở về căn nhà lạnh lẽo, sự cứng rắn và bất cần trước đây tựa như quả bóng bị mở nút thắt, “phụt” một tiếng hơi hết sạch, không kìm được bèn bật khóc.

Khi có con ở bên, cô thực sự cảm thấy chồng không quan trọng, cô không cần anh ta phải kiếm tiền nuôi cô, cô không cần anh phải làm việc nhà, thậm chí cô không cần ah ta phải đem lại cho cô niềm vui trong cuộc sống chăn gối, ngay cả chuyện tình cảm cũng không cần anh ta. Nhưng khi không có con ở bên, ngay cả chồng cũng trở nên quan trọng, chỉ cần anh ta không cướp con của cô, việc gì cô cũng có thể chịu đựng.

Cô khóc một lúc rồi quyết định gọi điện thoại cho chị cả để đầu óc khuây khỏa, nhưng chưa kịp trút nỗi lòng thì chị cả đã trút trước: “Ôi, ta đang định gọi điện cho ngươi đây, có chuyện nghiêm trọng lắm!”

“Chuyện nghiêm trọng gì?’

“Ta đã tìm thấy bằng chứng cho thấy lão Mục cặp bồ trong blog của con Mật Doãn Lệ rồi.”

“Thật hả? Sao lại thế? Ta thấy ngươi bình tĩnh thế kia mà.”

“Chuyện này không bình tĩnh thì giải quyết được gì chứ?”

“Rốt cuộc là thế nào?”

“Mấy ngày nay ta phân tích đi phân tích lại, đầu óc lú lẫn hết rồi, ngươi xem hộ xem có phải ta hiểu lầm không.”

“Nhưng trong blog của con bé đó có nhiều bài post như vậy, làm sao ta đọc hết được? Kiểu gì ngươi cũng phải lọc trước và nói sơ qua cho ta biết tình hình chứ!”

“Hừ, lọc cái gì mà lọc, đành đọc một lượt từ đầu thôi, chưa đọc hết ta đã tìm ra bằng chứng lão Mục ngoại tình rồi.”

“Ngươi tìm thấy những chứng cứ nào, có lưu lại đường link không?”

“Có, ta còn in ra nữa.”

“Thế ngươi gửi cho ta đường link để ta đỡ phải tìm từng bài một.”

Chị cả liền gửi đường link cho cô, cô đọc từng bài, phát hiện thấy đúng là có vấn đề thật. Những bài post đó đều có liên quan đến một người là “anh S”, mặc dù rất kín đáo nhưng vẫn có thể nhận ra anh S là giáo sư giảng dạy trong trường đại học, đáng tuổi chú, đã có vợ con, nhưng em Mật vẫn rất yêu anh, còn anh, có lẽ vì muốn xin tài trợ cho trường mà luôn tỏ thái độ mập mờ trước sự theo đuổi của em Mật, để em Mật muốin yêu mà không yêu được, muốn buông tha mà không thể buôing.

Quá trình không rõ. Nhưng có một bài post chỉ viết hai chữ “xong rồi!”. Sau đó mấy bài chỉ nói về chuyện gái trai chăn gối, dường như không hài lòng lắm với những biểu hiện trên giường của anh S, than rằng “chú vẫn là chú, chín chắn cũng phải trả giá.”

Cô đọc bài viết rồi an ủi chị cả: “Đây cũng chưa chắc đã phải ông Mục nhà ngươi. Đâu phải thành phố D có mỗi trường đại học D đâu, hơn nữa bài viết cũng không chỉ bó hẹp trong thành phố D, ai mà biết là giáo sư của trường đại học nào?”

“Chắc chắn là lão Mục, ta đã đối chiếu ngày tháng rồi, rơi đúng vào thời gian đó.”

“Thời gian nào?”

“Chính là… thời gian… có giai đoạn lão ấy bị… liệt dương, mỗi lần bắt lão làm tình lão chẳng lên được, lão ấy bảo vì già rồi, lúc đầu ta còn nghĩ hay là tại ta không chịu chăm lo cho bản thân, nhưng sau đó ta đã tập trung vào việc ăn mặc, lão ấy vẫn không lên được. Ta bắt lão ấy đi khám nhưng lão sống chết không chịu đi, ta lại tưởng lão ấy ngại nên không ép nữa, đằng nào thì đối với ta có hay không có chuyện đó cũng chẳng sao. Ta còn mong lão ấy liệt dương hẳn đi, liệt cái của nợ đó rồi thì chẳng còn chuyện ra ngoài bồ bịch nữa.”

Cô liền đùa: “Ui da, chị cả à chị cả, hồi đầu chị cũng là kiện tướng tranh giành tình yêu, sao giờ này lại hụt hơi thế? Đến nước chỉ mong chồng… để khỏi đi cặp bồ. Nếu người ta chẳng màng đến ông ấy thì ngươi còn màng đến ông ấy làm gì? Lẽ nào ngươi còn tệ hơn cả người ta à?”

“Nói thực là bây giờ ngươi bảo ta đi làm kẻ thứ ba ta vẫn làm được, ta già rồi nhưng kiểu gì vẫn có những lão già hơn ta muốn cặp bồ. Nhưng tình huống hiện tại lại khác, không phải ta đi cướp chồng người khác mà là kẻ khác cướp chồng ta, đó là hai cuộc chiến có tính chất khác nhau.”

“Tính chất khác nhau gì?’

“Trong chiến địa tình yêu này, chiến tranh giành chính quyền bao giờ cũng thua, chỉ có chiến tranh phi chính nghĩa mới giành được chiến thắng.”

“Lại còn thế nữa hả?”

“Rõ ràng là thế mà. Ngươi là vợ, chiến tranh của ngươi là chính nghĩa, vì ngươi không đi xâm lược người khác, ngươi chỉ bảo vệ đất nước của ngươi thôi. Còn con bồ đó thì sao? Chắc chắn nó là không chính nghĩa, vì nó đi phá hoại sự yên ổn, đoàn kết, phá vỡ một gia đình vốn đang sống hạnh phúc, đòi xâm chiến lãnh thổ của người ta. Nhưng ngươi thử xem xem, thế gian này có được mấy bà vợ giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh chính nghĩa này? Kể cả ngươi có khóc lóc, làm ầm ĩ, đòi tự tử, khiến lão chồng không dám ly hôn, nhưng cũng chỉ là không dám mà thôi, trái tim lão ấy đã không thuộc về ngươi từ lâu rồi, ngươi vẫn là kẻ thua trắng tay.”

“Đúng thật, nhưng lão Mục nhà ngươi phải là anh M chứ? Người ta biết là anh S cơ mà.”

“Còn lâu nó mới ngớ ngẩn dùng trực tiếp họ của lão ấy như thế. Người ta dùng chữ đệm ở giữa đó, Mục Thắng Lợi, thế chẳng phải là anh S(1) còn gì?”

(1): Chữ “Thắng” có phiên âm là “Sheng”.

“Ta cho rằng trước khi ông Mục đích thân thừa nhận thì ngươi vẫn không thể quả quyết là ông ấy ngoại tình được.”

“Ta cũng nghĩ như thế, nhưng hiện tại ta sẽ không hỏi lão ấy.”

“Tại sao?”

“Vì ta không muốn đánh những trận đánh không có sự chuẩn bị, trước hết ta phải chuyển hết tên sổ tiết kiệm sang tên ta, giấy tờ nhà cửa cũng phải sang tên ổn thỏa, đến lúc ta mới tìm lão ấy để đối chất, để lão ấy khỏi vì bị vạch trần, tức quá mà đòi chia tay, như thế sẽ dồn cho ta trở tay không kịp.”

Vương Quân thực sự bái phục sự bình tĩnh, khôn ngoan của chị cả, đến nước này rồi mà vẫn tính toán kinh tế được. Cô hỏi: “Ngươi định ly hôn với ông ấy thật à?”

“Không phải ta định ly hôn với lão ấy mà có thể lão ấy sẽ đòi ly hôn với ta. Ta biết bố mẹ lão ấy từ lâu vẫn muốn lão ấy đẻ cho nhà họ Mục một thằng con trai, nhưng ta không biết đẻ, chỉ đẻ được con gái, thế nên bố mẽ lão ấy vẫn trách ta, nói ta không nên bỏ cái thai đầu tiên, họ bảo chắc chắn đó là con trai vì cái trò ăn cơm trước kẻng đó thường cho con trai. Lão Mục cũng trách ta không nên bỏ, lão ấy cũng vì cái thai đó mà ly hôn với vợ cũ, nhưng ta lại bỏ đi.”

“Haizz, bố mẹ ông ấy cũng phong kiến quá nhỉ, giờ ai còn nói những chuyện đó nữa.”

“Chứ sao, nhưng lão Mục là đứa con có hiếu. Mặc kệ lão ấy thôi, ta có thể ly hôn với lão ấy, nhưng về kinh tế thì ta không bao giờ chịu thiệt. Ta sẽ phải làm cho lão ấy ra đi với hai bàn tay trắng, sau này tiền lương mỗi tháng phải cho ta một nửa, rồi còn phải chăm lo cho ta lúc về già.”

“Liệu ông ấy có đồng ý không?”

“Không đồng ý ư? Không đồng ý thì không ly hôn. Nếu bên kia con bồ lão ép lão ấy quá, lão ấy sẽ phải đồng ý thôi.”

“Thế con để cho ai nuôi?”

“Ngươi yên tâm, lão ấy không giành quyền nuôi con đâu, những loại đàn ông có bồ như lão ấy, đặc biệt đối phương lại chưa có chồng thường không muốn dính líu đến chuyện conc ái, ai muốn vừa bước vào cửa nhà đã phải làm mẹ kế?”

Cô cũng thấy yên tâm hơn, chắc là Vương Thế Vĩ cặp bồ thì cũng không muốn nuôi con. Chỉ cần anh ta không tranh giành con với cô, cô sẵn sàng ra đi với hai bàn tay trắng.

Nghĩ đến đây, tự nhiên cô lại thấy đầu óc thoải mái hơn rất nhiều.

Cô biết chồng không phải là người thích gọi điện thoại bào đã đến nơi an toàn nên đoán chắc hai cha con đã về đến Trung Quốc, mới liên tục gọi điện thoại cho anh, gọi rất nhiều lần mới thấy thông máy, nói mọi thứ ổn thỏa.

Cô liền nhắc: “Anh bảo là đưa Tiểu Long về nhà bác nghỉ hè…”

“Biết rồi. Thì cũng phải đợi cho người ta nghỉ một, hai ngày đã chứ.”

“Thôi anh chịu khó chăm sóc con nhé!”

“Biết rồi.”

Mấy ngày sau đó, cô không thể gọi điện thoại cho anh, thế là cô lại bắt đầu lo lắng. Gọi điện thoại cho chị cả kể lể, đến chị cả cũng cười cô lo bò trắng răng. “Đừng đoàn già đoán non nữa, ta đã nói với con bé Thiệu rồi, hai Don Juan của nhà ngươi đang về quê thăm ông bà nội.”

Tự nhiên cô cảm thấy rất bực. “Ông ấy đã bảo là đưa Long Long về nhà bác…”

“Ui da, bố mẹ ngươi là ông bà của nó, bố mẹ lão ấy cũng là ông bà của nó! Con trai ngươi về nhà ông bà ngoại nghỉ cả một mùa hè mà lại không cho người ta về quê thăm ông bà nội một vài ngày sao?”

Cô cũng thấy xấu hổ, bèn giải thích: “Chủ yếu là ta sợ Long Long bị muỗi đốt.”

Hai ngày sau, cuối cùng cũng gọi được điện thoại. Đầu bên kia vừa lên tiếng cô liền hỏi ngay: “Long Long vẫn ổn chứ anh?”

“Có gì mà không ổn? Long Long, con nói với mẹ đi, về quê chơi có vui không?”

Long Long nghe điện thoại, phấn chấn khoe: “Mẹ ơi, con nhìn thấy bò thật nhé, con bò mà mình vẫn uống sữa của nó ấy, sữa được vắt từ bò sữa đó mẹ.”

Thấy con vui như thế, cô cũng yên tâm hơn rất nhiều, bèn hỏi với vẻ rất quan tâm: “Muỗi có đốt con không?”

“Có, mẹ ạ!”

“Đốt mấy muỗi?”

Long Long đếm một hồi rồi báo cáo: “Hai mươi mốt nốt, trên lưng còn mấy nốt nữa, con không đếm được.”

Cô xót xa vô cùng. “Sao lại để muỗi đốt nhiều như vậy?”

“Bà bảo vì con lớn lên bên Mỹ nên muỗi Trung Quốc không quen mới đốt con. Như anh Tiểu Hổ đó, chỉ bị đốt mấy nốt thôi, vì anh ấy hay về quê, muỗi quen anh ấy, ông bà còn chẳng bị đốt nốt nào, vì ông bà sống ở đó cả đời, ngày nào chẳng tiếp xúc với muỗii.”

Cô không nhịn được liền hỏi: “Anh Tiểu Hổ nào con?”

“Anh Tiểu Hổ… nhà cô đó ạ!”

Cô nhớ rằng hình như con trai Tông Gia Anh tên là “Tiểu Hổ” gì đó, hồi đầu chồng đặt tên cho con trai là “Tiểu Long”, cô còn thắc mắc về chuyện này, nhưng Thế Vĩ giải thích vì con trai đẻ năm rồng.

Cô hỏi: “Cô nào hả con, có phải cô Tông không?”

“Ừm… vâng, sao mẹ lại biết tên mẹ anh Tiểu Hổ ạ?”

“Con đưa máy cho bố nghe.”

Vương Thế Vĩ liền cầm náy. “Có chuyện gì vậy?”

“Anh đưa Tiểu Long đến nhà Tông Gia Anh à?”

“Đâu có, ai bảo thế?”

“Sao Tiểu Long nhắc đến anh Tiểu Hổ gì đó, còn bảo là con trai của cô Tông nữa?”

“À, gặp ở trên xe, họ cũng về làng C.”

“Trên xe mà cũng bị muỗi đốt à?”

“Gặp trên xe nên cô ta đưa con trai đến nhà mình chơi.”

Cô bực bội vặn lại: “Chẳng phải hai nhà có mối thù đó sao? Tại sao cô ta lại lịch sự thế?’

“Có mối thù gì đâu? Đó là chuyện cô ta viết trong tiểu thuyết đấy chứ…”

“Sao lại viết trong tiểu thuyết? Trước đây mỗi lần về nhà, hai bên đều chẳng chạy đua là gì?”

Vương Thế Vĩ liền cười lớn. “Chuyện từ đời nảo đời nào rồi, em vẫn còn nhớ hả? Sau khi anh sang Mỹ, nhà bọn họ không dám chạy đua với nhà anh nữa, làm sao đua nổi?”

“Cô ta đến nhà anh làm gì?’

“Anh nói rồi đó thôi. Đến chơi. Hơ hơ, giờ thì cô ta ngưỡng mộ nhà họ Vương anh vô cùng, lại còn vòng vo tam quốc nhờ anh đưa con cô ta sang Mỹ học nữa…”

“Anh nhận lời rồi à?”

“Việc gì anh phải nhận lời? Nhưng anh cũng sẽ không từ chối.”

“Tại sao?”

“Treo cô ta ở đó cho cô a nhìn thấy nước mà không uống được, tha hồ mà chết khát!”

Cô bực bội nói: “Anh làm thế làm gì?”

“Không làm gì cả, trả thù chút thôi.”

“Trả thù cái gì?”

“Ai bảo hồi đó cô ta đá anh? Hừ, giờ thì hối hận rồi chứ?”

Mặc dù cô không tán thành việc Vương Thế Vĩ trả thù Tông Gia Anh theo cách này, nhưng điều này cũng cho thấy đối với Tông Gia Anh, anh chỉ còn hận, không còn yêu, chắc là sẽ không phát triển thành bồ bịch được.

Lại mấy ngày nữa trôi qua, anh trai cô đích thân đến thành phố D đón Long Long về thành phố E.

Cuối cùng cô mới cảm thấy như trút được gánh nặng ngàn cân.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc cho con trai, cô mới có đầu óc lo chuyện sửa sang, dọn dẹp nhà cửa. Chủ thầu người Hoa mà Vũ Thái Hà tìm hộ đã gọi điện đến từ lâu, nhưng mấy ngày hôm đó cô chẳng có đầu óc nào mà để ý đến chuyện sửa sang, hiện tại đã có đầu óc rồi, bèn gọi điện thoại cho ông chủ họ Thi đó, hẹn thời gian gặp trực tiếp để nói chuyện, ngoài ra cô còn lên mạng tìm thêm mấy chủ thầu của Tây và người Hoa, hẹn vào các thời điểm khác nhau đến căn nhà cô mới mua để trao đổi, chuẩn bị chọn một người tốt nhất trong số đó.

Mấy chủ thầu da trắng đều khá làm cao, đã đưa ra giá là không chịu xuống thang, cũng có yêu cầu chặt chẽ về vật liệu xây dựng, nhất thiết phải sử dụng vật liệu của các hãng mà họ chỉ định.

Thấy không thương lượng được giá, cô không định mời những người đó đến nữa, đến diện tích nhà cũng chẳng buồn để họ đo mà bỏ qua luôn.

Cuối cùng, cô vẫn quyết định chọn ông chủ Thi, một là vì có Vũ Thái Hà giới thiệu, hai là giá nhân công của ông chủ này khá rẻ, người cũng dễ nói chuyện, cô bảo cô tự mua vật liệu, anh ta cũng đồng ý, chỉ yêu cầu đi mua cùng cô để kiểm soát chất lượng giúp cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui