Quang Huệ nói: “Các cậu phải thề là không được nói với ai đó. Thầy hôn tớ. Hôm đó, trong phòng làm viêc của thầy, thầy nói tớ không bao lâu nữa sẽ rời khỏi Bảo Trung, thầy muốn hôn tớ một cái. Tớ gật đầu. Tớ tưởng thầy sẽ hôn trán tớ, nhưng thầy hôn môi tớ. Sau đó, thầy hôn ngực tớ.”
“Cái gì? Cậu và lão làm cái chuyện đó?” Địch Chi hết hồn nhìn Quang Huệ trân trân.
“Cái gì mà chuyện đó, chúng tớ không có làm gì cả.” Quang Huệ phản bác.
“Thế sau đó hai người thế nào?” Địch Chi hỏi cô bạn.
“Thầy cởi đồng phục của tớ, ôm tớ thật lâu.” Quang Huệ nói.
Tôi thật sự rất hãi hùng. Tôi của khi đó vẫn khờ dại cho rằng tình yêu nam nữ không liên quan đến xác thịt.
“Địch Chi, tớ muốn hỏi cậu một chuyện. Có phải một người đàn ông yêu một người phụ nữ nên mới có thể hôn người đó không?” Quang Huệ hỏi Địch Chi.
“Đúng là vậy. Nhưng Quang Huệ à, cậu và Lão Văn Khang là không bình thường. Tớ thật sự không thể tin được lão lại làm chuyện này với cậu. Cậu là học trò của lão đó nha! Con trai út của lão ta cũng lớn bằng tuổi cậu.”
Quang Huệ nói: “Địch Chi, tình yêu này không phải dạng đó. Tớ không so đo tuổi tác và gia cảnh của thầy. Tớ cảm thấy giữa tớ và thầy giống như cha và con gái. Thầy hôn tớ, cũng giống như cha hôn con gái.”
“Người cha nào hôn ngực của con gái!” Địch Chi cãi lại.
“Cho nên tình yêu giữa tớ và thầy giống như cha con, cũng giống nam nữ.”
“Chẳng trách hôm đó tớ thấy cậu đi ra từ phòng của ông ta.” Tôi cảm thán.
“Các cậu phải thề, không được nói với bất kỳ ai.” Quang Huệ nói.
Tôi của ngày đó, không biết đó là một tình yêu sai trái. Địch Chi tinh tường hơn tôi, cô ấy và Đặng Sơ Phát đã yêu nhau năm năm. Quang Huệ nói chuyện này ra là muốn nghe chút nhìn nhận của Địch Chi.
Đêm hôm đó, chúng tôi ngồi uống cà phê đến rạng sáng, Quang Huệ chìm đắm trong ngọt ngào còn hơn cả mật ong. Cô ấy cảm thấy bản thân đang bắt đầu một tình yêu kinh thiên động địa.
Khi Lão Văn Khang lần nữa đứng trước mặt chúng tôi, dáng vẻ đau lòng cùng nghiêm túc phê bình học sinh bây giờ không hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo. Tôi có phần khinh bỉ ông ta, ông ta có tư cách nói “tôn sự trọng đạo”sao?
Tôi và Địch Chi đều có quan điểm nhất trí. Giữa Lão Văn Khang và Quang Huệ tuyệt đối không phải tình yêu cha con hay tình thầy trò gì đó, mà là tình yêu trai gái.”
Có một hôm, sau khi tan học tôi và Địch Chi về cùng nhau. Địch Chi nói với tôi: “Tớ đã hỏi qua Đặng Sơ Phát. Anh ấy nói một người đàn ông hôn ngực của một cô gái, chắc chắn không có chuyện không có ý đồ gì.”
“Cái gì? Cậu nói chuyện này với Đặng Sơ Phát? Cậu đã hứa với Quang Huệ là sẽ không nói với bất kỳ ai mà.”
“Sợ cái gì chứ! Đặng Sơ Phát không phải người ngoài. Huống hồ anh ấy sẽ không nói với ai.”
“Vậy cậu nên nói với Quang Huệ, đừng tiếp tục dây dưa với Lão Văn Khang nữa.”
“Trình Vận, rốt cuộc cậu có hiểu hay không vậy? Một người đàn bà quyết định yêu một người đàn ông mà nói, ai cũng không thể nào ngăn cản cô ấy!” Địch Chi thuyết giảng.
“Đó là tình yêu sao?” Tôi thắc mắc.
“Cho đến lúc này, tớ hiểu tình yêu hơn cậu.”
Đúng vậy. Tôi của khi đó dựa vào cái gì để tranh luận về tình yêu với Địch Chi đây? Cô ấy có năm năm kinh nghiệm yêu đương. Còn tôi, không có gì cả. Đối với tình yêu, tôi chỉ có ảo tưởng. Hơn nữa vì tôi xem tiểu thuyết quá nhiều, nên cho rằng tình yêu đều trong trắng thuần thiết.
“Đối với chuyện trai gái, cho đến bây giờ tớ hiểu rõ hơn cậu.” Địch Chi lại nói, vẻ mặt bạn ấy thể hiện một kiểu thần thái kiêu ngạo, để chứng minh rằng tôi không nên tranh cãi với bạn ấy.
Nhưng điều đó lại làm tôi nghi ngờ: “Cái gì mà chuyện trai gái? Cậu và Đặng Sơ Phát…”
Địch Chi xấu hổ trả lời tôi: “Không có, đừng đoán bừa!”
Rất xấu hổ khi nói rằng tôi của khi xưa cho rằng tình yêu giữa đàn ông và đàn bà là sẽ không chạy lên trên giường. Tôi của khi đó cũng tự nhủ với bản thân, cách nghĩ của Quang Huệ có lẽ cũng đúng. Tình yêu của bạn ấy và Lão Văn Khang không gò bó, lãng mạn mà đau khổ. Một người đàn ông lớn tuổi yêu một cô gái trẻ như đóa hoa nở rộ là một chuyện đau thương. Trên đời này không phải chỉ có một loại tình yêu.
Địch Chi và Đặng Sơ Phát là một đôi tình nhân trẻ khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ. Còn bí mật giữa Quang Huệ và Lão Văn Khang không muốn ai biết. Còn tôi, có thể toàn tâm toàn ý đối phó A –level[12]. Sau khi kết thúc A – level, có lẽ chúng tôi sẽ phân tán đi khắp nơi. Quang Huệ rất không muốn xa Lão Văn Khang. Vì lý do đó, bạn ấy đề nghị đi tập huấn lần cuối cùng với mọi người.
[12] A –level (General Certificate of Education Advanced Level). Chương trình học hai năm giúp học sinh chuẩn bị cho các kỳ thi đầu vào đại học được gọi là A-Level, một trong các tiêu chí để được chấp nhận vào một trường đại học tại Anh Quốc.
Thanh Hà, Lệ Lệ, Tiểu Miên, Hân Bình đều tán thành. Ngay cả Nhạc Cơ luôn luôn thờ ơ cũng đồng ý.
Địa điểm được chọn gần Pattaya của Thái Lan, bởi vì chi phí tương đối rẻ và thích hợp, lại là vùng nhiệt đới nên có chút mùi vị huấn luyện gian khổ. Tập huấn đương nhiên không thể thiếu Lão Văn Khang. Ngoại trừ Thanh Hà và Hân Bình đã đến Disneyland của Mỹ ra, thì những người còn lại trong chúng tôi đều là lần đầu tiên xuất ngoại. Người nhà đều đến sân bay tiễn, tôi lại được gặp người mẹ xinh đẹp của Lệ Lệ. Người nhà của Quang Huệ không đến, tôi nghĩ là bạn ấy kêu họ đừng tới, chắc là bạn ấy không muốn họ thấy Lão Văn Khang. Nhưng, vợ của Lão Văn Khang có đến.
Vợ của Lão Văn Khang mặc một bộ đồ giản dị, trang điểm nhẹ. Thế nhưng, đứng với chúng tôi, bà ấy trong có vẻ quá già. Cho dù bà ấy có trẻ hơn Lão Văn Khang thì cũng đã hơn năm mươi. Khi đó, tôi cảm thấy già cả thật sự là đau khổ. Bây giờ, tôi nhận ra cho rằng già cả là đau khổ thì mới thật sự là đau khổ.
Vợ của Lão Văn Khang bề ngoài hiền lành, dịu dàng. Thế nhưng, tôi chú ý đến ánh mắt nhấp nháy không yên của bà. Bà không ngừng quan sát tám cô gái chúng tôi. Bà dành nhiều thời gian chú ý Nhạc Cơ, vì bạn ấy đẹp nhất. Bà không để Quang Huệ vào mắt. Vợ là người thông minh nhất, bà có thể hiểu chồng của bà, hiểu ông chồng của mình không thể chịu đựng sự mê hoặc của các cô gái trẻ. Nhưng, vợ cũng là người ngu muội nhất, bà nhận sai mục tiêu.
Máy bay đến Pattaya, chúng tôi ở trong một khách sạn có bãi biển riêng, bắt đầu tập huấn trong bảy ngày. Tôi và Địch Chi ở cùng một phòng.
Buổi tối của ngày tập huấn thứ hai, Quang Huệ cầm một chai rượu vang trắng đến phòng của tôi và Địch Chi.
“Tớ muốn đến phòng Lão Văn Khang tìm thầy.”
“Cậu tìm lão nói chuyện sao?”
“Tớ sắp rời khỏi thầy rồi, tớ muốn đem thứ quý giá nhất của tớ cho thầy.”
“Cậu muốn ngủ cùng ông ta?” Địch Chi hoảng sợ.
Tôi còn hoảng sợ hơn.
“Tớ sẽ không hối hận, đây là tình yêu.” Quang Huệ cười nói.
“Cậu ngủ với ông ta rồi sau đó thế nào? Ông ta đã kết hôn, lớn hơn cậu ba mươi sáu tuổi. Ông ta sẽ không kết hôn với cậu. Cậu đừng ngốc nghếch nữa!” Địch Chi nói.
“Tớ không cần có tương lai.” Quang Huệ cầm ba chiếc ly, rót ra ba ly rượu. Cô ấy muốn chúng tôi nâng chén vì tình yêu của cô ấy. Thật sự là một chuyện sai lầm.
“Nếu là bạn bè, nên để tớ làm chuyện tớ muốn làm!”
“Được! Tớ cụng ly với cậu!” Địch Chi kéo tôi từ trên giường đứng dậy.
Ba người chúng tôi nâng ly, Quang Huệ ngửa ly uống cạn, còn tôi là lần đầu tiên uống rượu nho. Quang Huệ đặt ly xuống. Chúng tôi không biết nói cái gì cho phải, chỉ nhìn bạn ấy mỉm cười rời khỏi phòng.
“Tớ thấy chúng ta giống như tiễn Quang Huệ đi tìm cái chết.” Tôi nói với Địch Chi.
“Chúng ta đã lớn rồi, đã có thể tự làm những gì mình thích!”
Tôi cảm thấy chuyện này rất sai lầm. Tôi chưa từng nghĩ tới tôi lại nâng chén để tiễn biệt một cô gái trong trắng. Rồi khi trở về, cô ấy đã biến thành một người phụ nữ. Trái tim tôi không cách nào bình lặng. Tôi cùng Địch Chi giải quyết sạch số rượu vang trắng còn lại, mê man chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy Quang Huệ đang nằm ngủ giữa tôi và Địch Chi.
“Cậu và Lão Văn Khang đã…” Tôi hỏi bạn mình.
“Chúng tớ không có làm gì cả.” Quang Huệ ủ rũ nói.
“Lão Văn Khang không muốn cậu?”
“Tớ không biết. Chúng tớ nằm trên giường, cả hai đều đã cởi quần áo, nhưng lại không làm gì cả.” Quang Huệ nói.
“Quang Huệ, lão ta đã già rồi.” Địch Chi cười rất cổ quái.
“Tớ không hiểu ý cậu.” Quang Huệ nói.
“Sau này cậu sẽ hiểu thôi. Tớ đau đầu lắm, để tớ ngủ.” Địch Chi nhắm mắt lại.
Khoảng khắc đó, tôi nghĩ Lão Văn Khang là người tốt. Trong giây phút sau cùng, ông đã không đành lòng đoạt đi trinh tiết của một cô gái trẻ. Quang Huệ cũng nghĩ như vậy.
Sau này, khi chúng tôi đều có kinh nghiệm rồi thì mới hiểu ra Lão Văn Khang vào buổi tối hôm đó là bất lực, chứ không phải thương tiếc bạn ấy. Ông ta là một người đàn ông xấu từ đầu đến chân. Quang Huệ sau này vẫn không chịu thừa nhận mình bị lừa, là cô ấy không có cách nào tiếp nhận bản thân mình gặp một người đàn ông lừa đảo như vậy. Trên đời cũng không có tình yêu siêu phàm thoát tục như cô ấy từng mơ tưởng, bởi vì đàn ông không làm được.
Ngày cuối cùng ở Pattaya, chúng tôi cùng nhau ăn bữa cơm ngoài trời trên bãi biển. Tôi tỉ mỉ nghiên cứu Lão Văn Khang lại lần nữa. Ông ta đã năm mươi lăm tuổi, mái tóc nhuộm đen mấy ngày qua bị nước biển làm phai màu, phơi ra màu hoa râm vốn có. Trên gương mặt phơi nắng lâu ngày đã giăng đầy nếp nhăn. Vòng bụng để lộ hai ngấn bụng mỡ. Khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng tôi không sợ ông ta nữa rồi. Bởi vì tôi biết chuyện của ông ta và Quang Huệ. Quang Huệ yêu một người đàn ông già như vậy, thực sự khó lòng tưởng tượng nổi. Mà người đàn ông lớn tuổi đó ở giữa chúng tôi có vẻ rất vui vẻ. Ông ta muốn trước khi già yếu giống như ngôi sao sắp tắt, bắt lấy một cơ thể trẻ trung.
Đêm hôm đó, chúng tôi cùng nhau ca hát, nhảy múa. Địch Chi mang đến ca khúc mới của Lâm Chính Bình. Bài hát “Không thể nào quên em” là nói về sự chia tay của một đôi nam nữ, người nghe thấy cảm động nhất chính là Quang Huệ.
Tôi nâng chén nói: “Tình bạn vĩnh cửu.”
Trong tiếng reo ca, tôi chia tay với quãng thời gian bảy năm ở trường trung học.
Trở lại Hồng Kông không bao lâu, kết quả A – level đã có. Môn tiếng Trung và Lịch sử của tôi đạt điểm A, ghi danh khoa Trung văn Đại học Hồng Kông. Thành tích của Quang Huệ không tốt lắm, chỉ có thể ghi danh học Bách khoa, đều là do liên quan đến Lão Văn Khang. Tuy nhiên, thành tích của Địch Chi mới thật sự làm tôi bất ngờ, bạn ấy tất cả đều không đạt.
“Thi lại lần nữa đi!” Tôi khuyên.
“Không! Không muốn thi lại lần nữa, không có nghĩa lý gì.” Địch Chi nói.
Thật ra nếu mà Địch Chi không yêu đương mấy năm đó, thành tích của bạn ấy chưa hẳn đã tệ đến mức như vậy, lại là liên quan đến đàn ông.
“Chúc mừng cậu, Trình Vận. Cậu thành sinh viên rồi. Quang Huệ, cậu cũng được mà. Trường Bách Khoa rất khó vào đó nha.” Địch Chi vui vẻ nói.
Tôi và Quang Huệ đều không biết phải nói sao.
Nhạc Cơ cũng đậu trường Đại học Hồng Kông. Lệ Lệ học trường sư phạm, bạn ấy muốn làm giáo viên thể dục. Thành tích của Tiểu Miên cũng tạm được, cô ấy học khóa học y tá. Hân Bình du học ở nước Anh. Thành tích của Thanh Hà là tốt nhất, nhưng cả nhà bạn ấy muốn di dân sang Mỹ.
Địch Chi quyết định đi làm. Bạn ấy vào làm thư ký ở công ty thu âm Nhạc Âm. Nhạc Âm lúc đó là một công ty có quy mô trung bình. Ca sĩ không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều nổi tiếng, cũng rất đặc sắc. Con gà đẻ trứng vàng của Nhạc Âm chính là Lâm Chính Bình với giọng ca vút lên trời cao. Chúng tôi nghe bài “Không thể nào quên em” của anh ta mà cảm thấy như si như mê.
Mỗi ngày, Địch Chi đều báo cáo với tôi ngày hôm đó cô ấy gặp gỡ ngôi sao ca nhạc nào. Đối với công việc này cô ấy hăng hái hừng hực, làm tôi khá an tâm. Đến một ngày, cuối cùng cô ấy cũng được gặp Lâm Chính Bình.
“Anh ấy cả người mê hoặc giống y như trên hình vậy đó, còn nói chuyện với tớ nữa chứ! Không kiêu căng chút nào!” Địch Chi hưng phấn nói cho tôi biết, cô ấy dường như say đắm Lâm Chính Bình.
“Nghe nói anh ta là đồng tính.” Tôi nói.
“Người khác bêu xấu ảnh mà thôi! Nghe người trong công ty nói, ảnh có một người bạn đã mười năm, chỉ là đối phương vẫn không được ra ánh sáng thôi.”
Một tháng sau, Lâm Chính Bình bắt đầu diễn nhạc hội ở sân vận động Hồng Kham, Địch Chi giúp chúng tôi giành được chỗ ngồi ở phía trước. Xem xong nhạc hội, Địch Chi còn có bản lĩnh đưa tôi và Quang Huệ đến hậu trường chụp hình cùng Lâm Chính Bình. Trong phòng nghỉ của Lâm Chính Bình, tôi thấy một cô gái không trang điểm đang lặng lẽ sửa sang trang phục cho anh ta. Đó có lẽ chính là người phụ nữ trong bóng tối của anh ta. Cô gái đó không thu hút chút nào, muốn xứng với Lâm Chính Bình thì cô ấy còn kém rất xa. Chẳng qua những cô gái xinh đẹp e rằng không chịu đựng được cái kiểu tủi thân đó.
Vào một buổi tối, tôi và Địch Chi đi ăn. Giữa đường, điện thoại của bạn ấy vang lên, bạn ấy nhấn nút trả lời.
“Lâm Chính Bình gọi điện thoại cho tớ!” Địch Chi cười ngọt ngào hạnh phúc. Lâm Chính Bình lại gọi điện thoại cho bạn ấy vào buổi tối, chứng tỏ bạn ấy là một cô gái vô cùng có sức hút.
“Anh ta tìm cậu làm gì?”
“Ảnh nói mới vừa thu âm xong, hỏi tớ có thời gian đi uống chén trà với ảnh hay không.”
“Anh ta tìm cậu uống trà?” Tôi nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy.
Hết chương 1.3