Lâm Phương Văn ra mắt một năm, lần đầu tiên nhận được tiền bản quyền của anh, là một con số ấn tượng.
“Em thích quà gì?” Anh hỏi tôi.
“Không cần tặng quà cho em đâu.” Tôi nói có phần trái lương tâm. Tôi đương nhiên muốn nhận quà của người yêu rồi.
Anh nhìn tôi chằm chằm, giống như nhìn thấu tâm sự của tôi: “Em thích quà gì, nói đi.”
“Anh thích tặng quà gì cũng được.” Tôi thành thật nói với anh.
Tôi vẫn luôn hồi hộp mong chờ món quà đó, hơn nữa càng ngày càng tin sẽ là một chiếc nhẫn. Thế nhưng, tôi nhận được không phải là chiếc nhẫn, mà là một cây đàn violin.
“Sao anh lại tặng đàn violin cho em.” Tôi rất khó hiểu.
“Bộ dạng em kéo đàn violin sẽ rất đẹp.” Anh trả lời.
“Nhưng em không biết kéo đàn violin.”
Đó là một cây đàn violin đắt tiền. Anh tặng tôi, không quan tâm tôi có sử dụng nó hay không. Đó là món quà đầu tiên anh tặng tôi, tôi không nỡ lãng phí nó.
“Cậu có biết thầy dạy kéo violin nào không?” Tôi hỏi Địch Chi.
“Cậu muốn học đàn violin á?” Cô bạn rất kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
Địch Chi bật cười thật lâu bên đầu kia điện thoại, rồi mới nói: “Cậu học violin? Cậu quên cậu mù tịt nhạc điệu sao? Cậu hát còn lạc giọng nữa là. Cậu có biết đàn violin là dễ bị lạc nhịp nhất không?”
Tôi đứng đối diện với chiếc gương lớn, gác đàn violin lên trên vai, đặt cây vĩ lên dây đàn. Tôi bắt chước giống như những nhà vĩ cầm nổi tiếng thế giới, kéo đàn vô cùng nhập tâm.
Bộ dạng kéo vĩ cầm của tôi thật sự đẹp à?
Địch Chi nhanh chóng giúp tôi tìm được một thầy dạy vĩ cầm. Ông đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm dạy học, đã từng dạy dỗ một thần đồng violin tám tuổi khi xưa, rất nhiều người đều ngưỡng mộ muốn được thầy dạy cho.
Thầy violin họ Dương, tên Vận Nhạc. Đảo ngược cái tên đó lại thành “Nhạc Vận Dương”[1], thì rất phù hợp với nghề nghiệp của ông. Ông chỉ cao hơn cây đàn violin một chút, đó có lẽ là nguyên nhân ông chỉ có thể kéo đàn violin. Mặc dù đang trong lớp học tại nhà riêng của mình, ông vẫn mặc âu phục chỉnh tề, cử chỉ nho nhã. Chắc hẳn ông là một mỹ nam… vào hai mươi năm trước. Tôi dám khẳng định ông đội tóc giả, tôi không thấy được chân tóc của ông. Ông ta thu học phí đắt như vậy, lại không đi đặt một bộ tóc giả có chất lượng một tí, thật quá keo kiệt. Trên tường nhà ông ta treo đầy hình ông chụp cùng học trò. Học trò của ông đều là những đứa trẻ, có lẽ tôi là người già nhất. Mặc dù trước mặt Địch Chi tràn đầy tự tin, thực ra tôi một chút lòng tin cũng không có. Tôi trời sinh đã mù nhạc, cho rằng mình cả đời sẽ cách biệt với âm nhạc. Nhưng tôi không ngờ mình lại vì một người đàn ông mà đi học nhạc.
[1] Nhạc Vận Dương - 乐韵扬: có nghĩa là tiếng nhạc cất cao.
Trong lúc chờ đợi, một học sinh khác của Dương Vận Nhạc đến. Hóa ra tôi không phải là học trò già nhất, người đàn ông kia cũng gần ba mươi tuổi. Anh ta đeo một đôi kính rất dày. Đôi mắt ti hí rất giống hai hạt đậu tằm, anh ta cận ít nhất cũng bốn năm độ. Chúng tôi tán gẫu với nhau. Tôi hỏi anh ta sao lại học violin. Anh ta nói anh ta đánh cược với bạn bè, học được một loại nhạc cụ trong vòng một năm.
“Giữa đàn violin và đàn nhị, tôi chọn học đàn violin.” Anh chàng cận thị nói với tôi. Tôi cho rằng anh ta đã có lựa chọn sáng suốt. Bộ dạng anh ta thế kia, lại còn kéo đàn nhị, sẽ giống nhân sĩ mù.
“Vậy sao cô học đàn violin?” Anh ta hỏi ngược lại tôi.
“Vì tình yêu.” Tôi ngọt ngào cho một người xa lạ biết.
Buổi đầu tiên của khóa học violin chính thức bắt đầu. Dương Vận Nhạc cẩn thận xem xét cây đàn violin của tôi.
“Mới bắt đầu học không cần cây đàn tốt như thế.” Ông vô cùng thương tiếc, giống như tôi sẽ làm hư cây đàn này.
“Chính vì cây đàn này, em mới đi học.” Tôi nói.
“Tốt! Bây giờ chúng ta bắt đầu bài học đầu tiên. Thầy muốn nói trước với em. Thầy rất nghiêm khắc, thầy nghiêm mới có trò giỏi.”
“Lúc nào thì em mới có thể học kéo được một bản nhạc?” Đó là vấn đề tôi quan tâm nhất.
Sắc mặt ông ta trầm xuống: “Chỗ thầy không phải lớp học cấp tốc.”
“Em cần phải…” Ông nói lấp lửng.
Tôi đưa violin đặt lên vai, chuẩn bị làm theo những gì ông ta nói: “Em phải thế nào ạ?”
“Em cần phải đóng học phí trước.”
Đúng vậy, tôi quên đóng học phí. Dương Vận Nhạc thật ra là một nhà âm nhạc mười phần con buôn.
“Buổi học đầu tiên, thầy sẽ dạy em kéo dây suông. Em thử kéo đại xem sao.”
Tôi đem cây vĩ đặt lên dây đàn rồi kéo một chút, vô cùng chói tai, tự tôi cũng làm cho mình hoảng sợ. Nhưng Dương Vận Nhạc như không có chuyện gì. Ông đã quen với tình cảnh này.
“Thầy Dương, em phải nói cho thầy biết trước, em hoàn toàn mù nhạc.” Tôi thanh minh với ông trước.
“Hai mươi năm qua, thầy đã dạy vô số học sinh, cũng đã dạy dỗ mấy thần đồng rồi, không ai làm khó được thầy.” Ông kiêu ngạo khoe ra.
Buổi học đầu tiên, tôi học các động tác kéo đàn cơ bản. Mỗi bức tường trong phòng học nhà họ Dương tất cả đều là gương. Tôi ngắm bộ dạng kéo violin của mình. Tưởng tượng có một ngày, tôi sẽ cùng Lâm Phương Văn, đôi tình nhân hợp tấu với đàn violin và kèn harmonica.
“Sao em lại đến học đàn violin?” Ông hỏi tôi.
“Vì tình yêu ạ.” Tôi dõng dạc trả lời.
“Tốt, động lực này vô cùng tốt. Nếu như không bị vứt bỏ, thì em nhất định sẽ học được.” Ông nói.
“Bây giờ mấy người trẻ tuổi thật hạnh phúc!” Dương Vận Nhạc cảm thán, “Có thể vì tình yêu mà đi học thứ gì đó. Khi xưa, thầy vì cuộc sống mà học đàn violin.”
“Rất tốt. Cuộc sống là động lực rất tốt.” Tôi nói, “Bằng không chết đói rồi.”
Tôi không kể chuyện học đàn violin với Lâm Phương Văn. Tôi muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.
Buổi học thứ hai, tôi bắt đầu học kéo một bài hát, là bài hát khi học lớp một đã hát –“Twinkle Twinkle Little Star”. Tôi vẫn lệch điệu rất lợi hại, khiến người khác sởn tóc gáy.
Tôi trốn trong nhà học kéo đàn mỗi ngày.
“Cậu… Rốt cuộc cậu có nghe được nốt nhạc do cậu kéo ra không vậy?” Địch Chi bực bội hỏi tôi.
“Không được.” Tôi ảo não, “Tớ là kẻ mù nhạc mà! Tớ chỉ nhớ được phương pháp, giống như cái máy làm theo lập trình sẵn vậy.”
“Cậu không nên la Trình Vận. Trong tế bào của cậu, căn bản không có âm luật.” Quang Huệ nói.
“Nha sĩ của cậu thế nào rồi?” Tôi hỏi Quang Huệ.
“Anh ta tốt, chỉ là quá phiền, mỗi ngày đều phải gặp mặt tớ. Tớ ôn bài kiểm tra, anh ta cũng muốn ngồi bên cạnh tớ.”
“Anh ta yêu cậu thế còn muốn gì nữa.” Tôi nói tiếp.
“Cậu có làm chuyện đó với anh ta không?” Địch Chi hỏi bạn.
“Không có!” Quang Huệ trịnh trọng nói.
“Còn cậu?”
“Không có!” Tôi cũng nhanh miệng trả lời.
“Hai người các cậu thực sự là thánh nữ đồng trinh mà.” Địch Chi cảm thán.
“Cậu đúng là ham muốn đến phát điên rồi!” Chúng tôi cùng hét lên.
“Báo cho các cậu một tin vui. Tớ quen bạn trai mới rồi.” Địch Chi reo lên, “Anh ấy làm diễn viên đóng thế.”
“Là kiểu bạt mạng trong phim hả?” Tôi hoảng sợ.
“Đúng thế.” Cô nàng tươi cười như hoa, “Anh ấy sẽ chết bất cứ lúc nào. Lần đầu tiên gặp anh, là ở chỗ dàn dựng phim trường. Anh đi ra từ ngọn lửa hừng hực, cái cảnh đó thật là tráng lệ.”
“Hình như đang đóng phim mà.” Quang Huệ chen vào.
“Đúng thế. Sau đó nói ra mới biết, hóa ra chúng tớ đều đồng thời có cảm giác với nhau ở giây phút đó. Tớ cảm thấy anh ấy giống như vừa vào sinh ra tử để đến gặp tớ.”
“Bắt đầu bao lâu rồi?” Tôi hỏi cô bạn.
“Một tuần cộng một ngày. Hôm qua vừa đúng một tuần chúng tớ quen nhau.”
“Lần này đừng kích động, phải nhìn rõ đối phương mới được.” Tôi chân thành khuyên bạn. Sợ bạn mình lại bị đàn ông lừa.
“Tớ biết, cậu yên tâm đi. Tớ tưởng anh làm diễn viên đóng thế thì rất thô lỗ, nhưng anh rất chu đáo, cái này gọi là con người sắt đá nhu tình.” Cô ấy ôm đầu gối của mình, say sưa tưởng tượng.
“Say mê thì say mê, nhưng không nên chảy nước miếng lên đầu gối của mình chứ.” Tôi tốt bụng nhắc nhở bạn.
“Anh ta tên gì?” Quang Huệ hỏi.
“Vệ An.”
“Nghe qua như nhân viên bảo vệ.” Tôi nhận xét.
“Kỹ thuật đóng thế của anh ấy vô cùng giỏi. Anh ấy từng bay qua mười tám chiếc xe trong phim điện ảnh. Anh ấy nói với tớ, ước mơ lớn nhất của anh ấy là có một ngày có thể đến Trung Quốc, bay qua Vạn Lý Trường Thành.”
“Nằm mơ giữa ban ngày.” Tôi nói.
“Cũng không hẳn không có khả năng.” Địch Chi biện hộ cho anh ta.
“Cậu có từng nghĩ công việc của anh ta rất nguy hiểm, là một nghề nghiệp nguy hiểm giống một số nghề như nhân viên cứu hỏa, cảnh sát và sát thủ không?” Quang Huệ hỏi Địch Chi.
“Sợ nhất là không chết, mà lại tàn phế, yêu cầu cậu phải chăm sóc anh ta. Cậu biết không hả? Cậu tuyệt đối không phải là kiểu phụ nữ chịu chăm sóc ông chồng tàn phế suốt đời suốt kiếp mà không oán không thán đâu. Cậu không tình sâu nghĩa nặng như vậy đâu.” Tôi cũng nói chêm vào.
“Tớ chính là thích anh ấy không thể cho tớ cảm giác an toàn. Anh ấy có thể chết bất cứ lúc nào, bởi vậy mỗi giây mỗi phút chúng tớ ở bên nhau đều tràn ngập kích thích, đều sợ một giây sau đó sẽ thành vĩnh biệt. Mỗi lần anh cách xa tớ, tớ đều nhớ đến cảnh anh trong biển lửa hừng hực. Tớ chưa từng lo lắng cho một người xé ruột xé gan như thế. Tớ thích cái cảm giác bất cứ khi nào cũng có thể thành góa phụ này.”
Với suy nghĩ của Địch Chi, tôi không cảm thấy kỳ quái. Bạn tôi là kiểu người ham chơi, thích mạo hiểm. Trước hết sẽ hỏi: “Trò chơi nào nguy hiểm nhất?” Sau đó sẽ lập tức chạy đi chơi trò đó.
Yêu Đặng Sơ Phát vì anh ta là anh hùng dưới nước. Lâm Chính Bình càng không cần phải nói, anh ta là ngôi sao rực rỡ. Chỉ có kỹ thuật viên phòng thu âm kia là ngoại lệ. Quãng thời gian đó, cô ấy quá đau buồn.
Ưu điểm của Địch Chi là không bao giờ chùn bước, khuyết điểm là thường xuyên lỡ bước.
“Lúc nào thì cậu để tớ được chiêm ngưỡng phong thái anh hùng đóng thế của anh chàng nhà cậu đây?” Tôi trêu Địch Chi.
“Ngay bây giờ luôn. Tớ bảo anh ấy đến đón tớ, chúng ta cùng đi ăn.”
Vệ An lái chiếc xe thể thao Nhật Bản màu đen của anh ta đến đúng giờ. Anh ta cho tôi cái cảm giác như là một tên lưu manh ở vùng mới bị giải phóng đến Tiêm Sa Chủy[2]. Anh ta giống một anh chàng trẻ tuổi mới phát tài, mặc quần áo mua ở khu Tiêm Sa Chủy, có thế thôi.
[2] Tiêm Sa Chủy: nằm phía nam bán đảo Cửu Long, thuộc khu Tiêm Vượng, là một trong những khu vực phát triển cao, vẫn là khu vực trung tâm của Hồng Kông.
Anh ta dường như gấp rút thể hiện bản thân. Anh ta lái xe với tốc độ một trăm tám mươi km. Tôi và Quang Huệ nắm chặt tay nắm cửa, không dám nói lời nào. Chỉ có Địch Chi còn có thể liến thoắng với chúng tôi.
“Một tháng sau là lễ trao giải Kim Khúc[3]. Bài ‘Ngày mai’ đã rõ ràng có thể trở thành mười bài Kim Khúc. Lâm Phóng rất có khả năng lấy được giải lời bài hát hay nhất. Anh ta có mời cậu cùng đến lễ trao giải không?”
[3] Giải Kim Khúc: là lễ trao giải âm nhạc và phim ảnh nổi tiếng của Hồng Kông.
“Không nghe anh ấy nhắc đến.”
“Cậu là bạn gái anh ta, không cớ nào lại không tìm cậu đi cùng anh ta!” Địch Chi nói.
Cuối cùng cũng tới nơi, tôi và Quang Huệ thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ không muốn tự tử cùng với các cậu đâu.” Tôi than với Địch Chi.
Lâm Phương Văn quả thực chưa từng nhắc đến lễ trao giải với tôi. Chẳng nhẽ anh không định đến buổi lễ cùng tôi sao?
Năm nay, ba người bạn bè tốt chúng tôi cùng quang minh chính đại yêu đương, quyết định đón giao thừa cùng nhau. Địa điểm do tôi tự quyết định đó là Casablanca. Tôi hi vọng sau này đêm giao thừa mỗi năm, tôi và Lâm Phương Văn đều có thể trải qua cùng nhau.
Tôi nhắc nhở Lâm Phương Văn: “Từ lúc này, anh đừng quên nữa. Giả sử anh quên tặng bài hát cho em, em sẽ không tha thứ cho anh.”
Hết chương 3.1