Quan Tử Vân dừng xe lại ở một khu đất trống, bước xuống xe với thái độ ngạo nghễ, hắn ta khích tướng “Thằng ma già hết thời kia, đã đến lúc tái đấu rồi.”
“Quả là không biết trời cao đất dày là gì. Lần trước nếu không nhờ đám Đường Mộc Nhi, người đã thành cái xác nát bươm như Vương Lân và Giang Thiết rồi.” Mã Quân không hiểu sao tên đạo trưởng này bỗng nhiên lại hùng hổ như vậy. Lần trước, mặc dù cũng không trốn tránh hay sợ hãi, nhưng Quan Tử Vân vẫn nhận thức được sự chênh lệch thực lực. Mã Quân đã nghĩ có phải chuyện mờ ám gì đó đang diễn ra hay không?
****
Đường Mộc Nhi lấy tử trong yên xe ra một xấp bùa. Cô bước vào khu vực đang diễn ra lễ hội lửa. Đây là một lễ hội tổ chức ba năm một lần ở Vạn Long. Hôm trước, Đường Mộc Nhi đã nhớ ra nó, còn tế vật nào to lớn hơn ngọn lửa ở lễ hội này được nữa.
Thông thường những người tới đây sẽ cầu tình duyên, sự nghiệp hay sức khỏe bằng những loại bùa công nghiệp tương ứng. Cô mang theo bùa trừ ma trông có vẻ khác người, nhưng Đường Mộc Nhi nghĩ có lẽ không ai để ý đến việc đó.
Trên đường đi đến ngọn lửa, Đường Mộc Nhi nghe loáng thoáng những lời xì xầm kiểu “Ôi trời, cầu tham thế.”, “Cầu cho cả họ hay gì.”, “Bùa này cầu cả đời không hết.”, “Cô ấy bán bùa sỉ và lẻ à?”.
Đường Mộc Nhi không có thời gian để giải thích với họ, cô làm như không nghe và tiếp tục hướng về ngọn lửa lớn. Cô mở điện thoại lên kiểm tra vị trí của sợi dây chuyền, nó vẫn chưa đến địa điểm cần thiết.
Bỗng một người lại gần Đường Mộc Nhi và thốt lên “Cô là tác giả Đường Mộc Nhi phải không?”
“Phải, là tôi, anh là?” Cô không muốn tỏ ra thô lỗ nên dù đang cần tập trung vẫn cố gắng trả lời.
“Tôi là độc giả của cô. Ca sĩ Trang Thanh vừa mới chia sẻ sách mới xuất bản của cô trên mạng xã hội.” Người đó tiếp tục nói những lời khen về tiểu thuyết mới, Đường Mộc Nhi đã quên mất hôm nay là ngày tiểu thuyết đầu tiên của cô được xuất bản, nghe bảo đã bán được rất chạy, dự đoán sẽ nằm trong top của tuần. Điều đó làm cô rất hãnh diện, về nghề trừ ma thì cô chưa tự tin để so sánh với ông nội nhưng việc viết văn có lẽ cô đã ăn đứt rồi.
Nếu là bình thường, Đường Mộc Nhi sẽ hào hứng bắt chuyện với người này, nhưng bây giờ cô cần yên tĩnh, xe của Quan Tử Vân đã vào vị trí.
“Xin lỗi anh, tôi cần lấy cảm hứng cho quyển tiểu thuyết tiếp theo.” Đường Mộc Nhi nói, cô bắt đầu niệm chú và tung từng lá bùa vào lửa. Người kia nhìn theo và trầm trồ, không ngờ nhà văn lại lấy cảm hứng bằng cách này.
****
“Những người còn lại đâu?” Trước khi ra tay giết Quan Tử Vân, Mã Quân cần làm rõ việc này, hắn không muốn mắc thêm cái bẫy nào nữa.
“Ồ, sao ta phải trả lời chứ? Nếu ngươi cúi đầu nói làm ơn thì ta sẽ suy nghĩa lại.” Quan Tử Vân vẫn tỏ ra không sợ chết, điều đó khiến Mã Quân phát điên lên.
Một làn khói đen nổi lên bao phủ khu vực xung quanh Mã Quân và Quan Tử Vân, từ trong đó, những chiếc móng vuốt không rõ của sinh vật gì liên tục xuất hiện. Không ra tay toàn lực như đối với Vương Lân và Giang Thiết, Mã Quân cố tình giữ cho Quan Tử Vân còn sống. Hắn ta thét lớn “Nói mau lên, nếu không ta sẽ cho ngươi đau đớn hơn đấy.”
Quan Tử Vân cười khẩy “Tạ Lương Tâm đang ở núi Thông Thiên, Hạ Vĩnh Thành đang ở hồ Thủy Kính, Triệu Giai Nhân đang ở rừng Vạn Thú còn Tạ Lâm đang ở mỏ sắt ngoại ô.”
Mã Quân hiểu ra mọi chuyện, nếu hắn đoán không sai thì những địa điểm đó sẽ tương ứng với vị trí trong ngũ hành trận pháp. Điều đó có nghĩa là họ đang giăng ra một trận pháp khổng lồ bằng cách cho mỗi người dán bùa lên các địa điểm tương ứng. Dù trận pháp có quá to thì với kích cỡ vật tế như vậy thì hiệu quả vẫn là rất lớn, với pháp lực cỡ Đường Mộc Nhi cũng đủ để trấn áp ma lực của Mã Quân.
Lúc này mới nhận ra đã là quá muộn, Mã Quân cảm nhận được trận pháp đang xâu xé linh hồn của mình. Hắn ra sức dồn ma lực phản kháng nhưng không thể chống lại được. Những giây phút cuối cùng, hắn quyết tâm không thể ra đi một mình, một chiếc móng vuốt xuất hiện cắt ngang cổ của Quan Tử Vân. Tên đạo trưởng chỉ còn nhìn thấy cảnh Mã Quân từ từ biến mất rồi sau đó một màn đêm kéo tới.
Bản thân hắn ta cũng biết cái chết là không thể tránh khỏi. Lúc đề ra kế hoạch này, Đường Mộc Nhi đã cảnh báo rằng có ba người sẽ gặp nguy hiểm nhất đó là Đường Thân, bản thân cô và người làm mồi nhử.
Ban đầu, Tạ Lâm, Hạ Vĩnh Thành và Triệu Giai Nhân tranh nhau vị trí đó, nhưng Quan Tử Vân đã giành lấy. Hắn đưa ra lí luận “Tôi có pháp lực cao nhất ở đây, chỉ sau hai ông cháu họ Đường, nếu có tình huống bất ngờ vẫn có thể đối phó được. Kế hoạch này chỉ có thể làm một lần, nếu để những kẻ không đủ năng lực đảm nhiệm sẽ không ổn.”
Triệu Giai Nhân đã nhận xét “Có lẽ ông cũng không đến nỗi xấu xa lắm, bác Tạ Lương Tâm nói phải.”
Đường Mộc Nhi cũng cảm thấy thế, Quan Tử Vân có lẽ tham lam, chống đối xã hội, không ý thức được hậu quả mình gây ra, tóm lại là một kẻ tệ hại, nhưng hắn ta chưa từng muốn ai phải chết.
Quan Tử Vân cảm thấy thật buồn cười, hắn luôn muốn làm kẻ xấu, đơn giản vì hắn thấy làm người tốt thật ngu ngốc và chỉ chịu thiệt thòi. Hắn có lí do riêng để giành lấy vị trí này, nhưng lí do đó là gì? Đến tận giây phút này hắn vẫn không nghĩ ra.
****
Sau sự kiện của Mã Quân, nhóm trừ ma đã giải tán. Triệu Giai Nhân đã trả được thù cho anh trai nên cô ấy trở lại chuyên tâm luyện tập cho các cuộc thi thể thao. Hạ Vĩnh Thành thì vẫn tiếp tục công việc cảnh sát của mình. Tạ Lương Tâm quyết định từ bỏ công việc trừ ma vì thấy mình không còn xứng đáng nữa. Tạ Lâm thì vẫn đồng thời thực hiện hai ước mơ của mình là salon tóc và làm thầy trừ ma. Hiện tại, anh cảm thấy mình đã tạm đủ năng lực để trừ ma riêng, nhưng anh và Đường Mộc Nhi giao hẹn có thể hợp tác với nhau khi cần.
Hôm nay, cô lập một trận pháp để đưa ông nội cô sang bên kia thế giới. Dù không muốn chia cách, nhưng cô và ông nội đều hiểu hồn ma thì không nên ở lại nhân giới.
“Cháu sẽ không quên ông đâu. Nếu ở bên kia có chức năng phù hộ, ông phù hộ cháu trúng vài chục tờ số nhé.” Đường Mộc Nhi nói lời chia tay ông nội.
“Ông nghĩ là không có đâu, nếu không mọi người ai cũng trúng số rồi. Nhưng chắc chắn ông sẽ luôn cầu mong cho cháu những điều tốt nhất.” Đường Thân nói “Dự định sắp tới của cháu sẽ như thế nào?”
“Cháu sẽ đem chuyện đụng độ với Mã Quân viết thành sách, mong rằng vẫn bán chạy. Nhưng đó chỉ là dự định phụ thôi.” Đường Mộc Nhi đáp.
“Thế dự định chính của cháu là gì?”
“Là làm một cô gái trừ ma.” Cô đáp.
…-HẾT-…