Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế


“......!” Bạch Hi cảm giác như thân thể mình đang ở một không gian kỳ dị toàn là bong bóng......
Phạn Phạn đang dưới dự trợ giúp của nữ nhân viên mặc một bộ váy dài theo kiểu xưa của Hoàng thất nước Anh rườm rà có màu sắc chủ đạo là màu đen.
Chỗ cổ áo trễ xuống có làn da trong suốt sáng lên như đang xoay tròn, chỗ ren nơi cánh tay áo chỗ lộ ra nhiều điểm cảnh xuân, vòng eo bị thắt lưng nâng cao lên càng thêm cao ngất yểu điệu, ba bốn tầng váy ren,d∞đ∞l∞q∞đ một đóa hoa hồng bằng ren nở rộ, làm Phạn Phạn càng thêm động lòng người như nữ thần bóng đêm.
Bạch Hi cảm thấy mình đang ngẩn người.
Mà Phổ Tư Kỳ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có đẩy mạnh tiêu thụ quần áo này, cái váy dài này không biết đã bị bỏ ở đây bao lâu rồi, thứ nhất là không có cô gái nào có phong cách phù hợp với nó, thứ hai là người làm nên cái váy này lại chú ý đến sự chân thật ban đầu, kỳ thật chính là quá mức sang quý! Nói tóm lại hắn nhất định phải làm cho tên nhóc này mua nó đi!
“Ôi chao, cô gái xinh đẹp này,d∞đ∞l∞q∞đ dáng người thu hút của cô thật sự rất thích hợp với cái váy dài này! Hãy để cho tôi được nằm sấp xuống dưới chân cô!”
“Vị khách nhân này, cậu còn không mau mua cho cho chị gái xinh đẹp bộ váy được sinh ra vì cô ấy đi? Trừ cô ấy ra thì không còn ai có thể hợp với nó hơn nữa đâu.”
“Cô ấy không phải chị của tôi!” Bạch Hi thật khó chịu, cho dù cậu thoạt nhìn thật nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi nói Phạn Phạn là chị gái của cậu chứ?
“Ách, vậy cậu xem..?” Không phải thì không phải, mày có mua hay không? Đây mới là lời trong lòng ông chủ bán hàng.
“Phạn Phạn, cô thích cái váy này không?” Bạch Hi chờ mong nhìn Phạn Phạn, rất muốn làm cho Phạn Phạn nói thích, bởi vì cái váy này thật sự rất hợp với cô ấy! Lúc nãy Bạch Hi thậm chí có cảm giác tim đập thình thịch, thấy thế nào cũng thuận mắt, thấy thế nào thì nghĩ như thế ấy, nếu có thể cứ nhìn như thế mãi, tốt nhất là...... Vĩnh viễn!
Phạn Phạn nhìn nhìn Bạch Hi, tuy rằng giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng khóe miệng đã có vết tích cười nhẹ.“Tôi thế nào cũng được.”
Nói như thế nào nhỉ? Có cảm giác trở lại hồi nhỏ cùng mẹ trốn trong tầng hầm ngầm chờ cha đi ra ngoài tìm đồ ăn......
Đó là cảm giác ở trong thế giới nguy hiểm tìm được chút ấm áp.
Khi xung quanh cậu chỉ toàn là Zombie,d∞đ∞l∞q∞đ không nơi nương tựa, chỉ có mẹ ôm ấp mới có thể cho cậu chút ấm áp.
Đó có lẽ là một khắc cuối cùng của sinh mệnh này.
Là Phạn Phạn xuất hiện, là cô đã mang cậu rời khỏi đám Zombie kia.
Là cô dạy cậu tu luyện.
Làm bạn với cậu sống trong suốt quãng thời gian không dài cũng không ngắn.
Đó là một khởi đầu mới.
Có lẽ về sau, cô vẫn cứ ở bên cạnh cậu.
Tuy rằng cậu vẫn còn nhỏ.
Nhưng cảm giác đã trải qua rất nhiều chuyện.
Ở trên đầu là vách núi đen, đột nhiên sinh mệnh lại nở ra một đóa hoa.
Trong lòng có chút đấu tranh, có Phạn Phạn làm bạn sau khi mẹ rời đi, miệng vết thương dần dần khép lại.
Thường xuyên bị vấp ngã, ngẫu nhiên sẽ có nhứng giấc mơ đầy máu me và sợ hãi.
Nếu như không có ai ở phía sau, phải dựa vào chính mình để tự bảo vệ bản thân.
Chúng ta làm bạn cùng nhau trôi nổi giữa dòng đời nhấp nhô, mơ một giấc mơ thật đẹp.
Hãy để cho tôi được mời cô, chúng tôi cùng nhau đi.
Chúng ta không thể lựa chọn được tương lai, nhưng cho dù trước mặt có chông gai, cô cũng sẽ cùng tôi đối mặt.

“Vậy bộ này đi.” Suy đi nghĩ lại, Bạch Hi hướng về phía Phạn Phạn lộ ra một cái răng nanh trắng, cười nói.
Bạch Hi, Phạn Phạn, còn có Bạch Tiểu Hoa mua được vài đồ vật ở trong tiệm của Phổ Tư Kỳ.
Nhìn xem lúc này Bạch Tiểu Hoa còn đang tắm rửa trong nhà của Phổ Tư Kỳ.
Thân hình béo mập, bộ lông năm màu, trên đỉnh đầu có lông tơ màu trắng xinh xắn. Bạch Hi vốn định đeo cho nó cái nơ con bướm, kết quả tiểu gia hỏa này ầm ĩ không chịu đồng ý,d∞đ∞l∞q∞đ không biết từ chỗ nào kiếm được cái mũ đội mà vẫn nức nở kêu.
“Phạn Phạn, chúng ta đi tìm chỗ ở thôi, ở nơi đông người sử dụng chiếc nhẫn không gian giới sẽ dễ dàng gây sự chú ý.” Bạch Hi nói với Phạn Phạn.
“Ừ.” Phạn Phạn cũng chẳng có ý kiến gì với vấn đề này.
Bọn họ đi đến một nhà trọ.
“Ông chủ, chúng tôi muốn nghỉ trọ.” Bạch Hi nhìn ông chủ nhà trọ.
“Một đêm năm đồng tiền vàng, mang nước ấm, cơm chiều.” Ông chủ ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.
“Tôi là Dị Năng Giả......” Bạch Hi có chút ngượng ngùng, tuy rằng tiền vàng vẫn dư thừa, nhưng cũng không nhiều, có thể tiết kiệm cũng là một chuyện tốt.
“Ồ? Có chứng nhận dị năng không?” Nghe vậy hai mắt ông chủ phát sáng.
“Ách...... Xin hỏi chứng nhận dị năng là cái gì? Chúng tôi mới đến có rất nhiều chỗ không biết.” Chứng nhận dị năng là cái gì? Bạch Hi tự hỏi thầm.
“Hứ, không có chứng nhận dị năng, ai biết có phải cậu thuận miệng nói để không phải trả tiền trọ hay không?” Ông chủ hừ lạnh nhìn Bạch Hi.
“Nếu cậu thật sự là Dị Năng Giả, phải tới trung tâm thành phố, nơi đó kiểm tra xem cậu có dị năng hay không, sau đó phát chứng nhận dị năng.”
“Được...... Cảm ơn ông chủ.” Bạch Hi vội vàng kéo Phạn Phạn mang theo Bạch Tiểu Hoa rời đi,d∞đ∞l∞q∞đ không muốn trả tiền trọ còn khiến người ta cực nhọc như thế, kết quả vẫn cần phải có chứng nhận dị năng.
Đi đến trung tâm thành phố, sẽ rất dễ tìm được nơi kiểm tra, bởi vì tòa nhà trước mặt có một hàng ngũ người kéo dài, trên toà nhà có viết “Trụ sở Dị Năng Giả của thành phố Hi Vọng”.
“Chào mừng ngài đến với thành phố Hi Vọng, nơi này cung cấp tin tức tốt nhất, cung cấp, chữa bệnh. Chúng tôi đều quý trọng mỗi một vị Dị Năng Giả.” Trụ sở này giống như cung điện, cứ cách 5 phút gặp ai sẽ truyền phát một lần.
“Đội ngũ dài như vậy, chẳng lẽ đều là Dị Năng Giả sao?” Bạch Hi tặc lưỡi.
“Không có dị năng còn nơi này làm gì! Mau cút!” Tiếng quát ở hàng ngũ phía trước vang lên. Ở lối vào có một quân lính ném một người đàn ông ra, hùng hùng hổ hổ gầm lên.
Hóa ra trong đội ngũ kia cũng có không ít người muốn đục nước béo để lấy được chứng nhận dị năng, bởi vì đãi ngộ của Dị Năng Giả thật sự khiến người ta đỏ mắt!
“Phạn Phạn, làm sao bây giờ? Tuy rằng không hoàn toàn là Dị Năng Giả, nhưng nhiều người xếp hàng quá.”
Phạn Phạn còn chưa nói tiếp, trong căn cứ đã truyền ra giọng nói hùng hậu.
“Chào các vị,d∞đ∞l∞q∞đ tôi là người phụ trách Dị Năng Giả của thành phố Hi Vọng, Tây Ngõa. Xin đáp ứng yêu cầu ra vào của Dị Năng Giả, người thường có thể đến phía bên phải nhận mười đồng tiền vàng, xin mọi người rời đi.”
Giọng nói này vừa vang lên gợi lên biết bao sự chờ mong trong mắt rất nhiều người, những kẻ tham lam rời khỏi cổng ra vào, đều đi về phía bên phải.
“Một người còn có mười, hai mươi đồng tiền vàng, căn cứ này cũng có quá nhiều tiền đi!” Bạch Hi trợn mắt há hốc mồm, vốn đội ngũ kéo dài đã chậm rãi giảm còn chỉ đến tầm hơn hai, ba mươi người.
“Em trai này mới tới à?” Phía trước Bạch Hi có giọng nói của một người.
“Trụ sở Dị Năng Giả là nơi có nhiều tiền nhất trong thành phố, bởi vì bất cứ đâu cũng cần Dị Năng Giả, chỉ có Dị Năng Giả mới có thể cam đoan thành thị phồn vinh, trong thành đương nhiên phải chuẩn bị phục vụ tốt cho Dị Năng Giả rồi. Mấy người bị đuổi đi vừa nãy chẳng có liên quan gì tới quần chúng cả, cũng chỉ có trụ sở của Dị Năng Giả mới có thể phóng ra số tiền lớn như thế.”
“Như vậy à!” Bạch Hi tự nói.
Không bao lâu sau, đã đến đoàn người Bạch Hi.
“Chào ngài, xin mời đi theo tôi.” Lính ở cổng vào nho nhã lễ độ, dẫn đám người Bạch Hi vào trong trụ sở.
Trong trụ sở có không ít Dị Năng Giả đi lại, bốn phía trong đại sảnh rộng rãi còn có năm cánh cửa nhỏ, không biết dẫn đến đâu.
“Xin hỏi hai vị đều là Dị Năng Giả sao?” Lúc này quân lính dã rời đi, trở về lối vào. Một cô hầu gái có khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ đi đến trước mặt đám người Bạch Hi, trong câu nói tự động xem nhẹ Bạch Tiểu Hoa.d∞đ∞l∞q∞đ Dù sao một con chó nhỏ bình thường, nhiều nhất thì nó có màu lông kỳ dị nên phải mở hai mắt để nhìn ra, cho dù là ai cũng sẽ không thể ngờ nó là dị thú có thể nghe hiểu tiếng người.
“Tôi là Dị Năng Giả.” Bạch Hi nói xong rồi bước hai bước về phía trước.
Cô hầu gái nghe vậy liền mở hai mắt ra nhìn Bạch Hi, trẻ tuổi như vậy lại là Dị Năng Giả, thực sự là không gặp nhiều đâu.
“Tốt, Dị Năng Giả xin mời đi bên này, người nhà, bạn bè xin chờ ở đại sảnh.” Cô hầu gái hơi hơi gật đầu với Phạn Phạn.
“Phạn Phạn, cô và Bạch Tiểu Hoa ở chỗ này chờ tôi nha, tôi lập tức sẽ trở lại.” Bạch Hi nhìn Phạn Phạn, nói.
“Ừ, cẩn thận một chút, tuy rằng nơi này nhiều người như vậy, nhưng nếu có người lòng dạ xấu muốn làm hại nhóc, liền vào chiếc nhẫn không gian. Phải cẩn thận.” Phạn Phạn cũng chưa thực sự tới khu an toàn, nhưng đáng sợ nhất không phải là Zombie, dị thú, kỳ hoa dị thảo, mà là lòng người, đạo lý này Phạn Phạn vẫn biết rõ.
“Vâng, tôi đã biết.” Bạch Hi gật gật đầu, đi theo phía sau thị nữ tiến về phía cánh cửa.
“Vị tiên sinh này, ngài không cần lo lắng, trụ sở Dị Năng Giả của thành phố Hi Vọng chúng tôi tuyệt đối coi lợi ích của Dị Năng Giả là lợi ích của chúng tôi.” Cô hầu gái mang Bạch Hi rời khỏi đại sảnh sau đó nhỏ giọng nói.
Bạch Hi nghe vậy chỉ gật gật đầu, ở đây cậu sẽ không tín nhiệm ai 100% cả, thời thơ ấu đã dạy cậu rất nhiều. Hiện tại cậu đã có phong phạm của một đại nhân bé nhỏ.
“Tới rồi, tiên sinh, mời đi vào kiểm tra dị năng của ngài.” Cô hầu gái hơi cúi đầu nói với Bạch Hi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui