Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!

Tháng 9 cũng đã vào độ cuối thu. Nhưng mà hôm nay trời sáng rất sớm, không nhìn ra mùa thu chút nào.

Hôm nay mặt trời nóng muốn đốt cả mông Chu Nam Kinh mới chịu lết ra từ phòng ngủ. Đánh răng rửa mặt chỉnh trang đầu tóc xong, đút vào túi mấy đồng tiền lẻ đi ra ngoài mua đồ ăn. Giờ vào mùa ớt với bí, có thể mua ớt về ngâm dưa chua.

Hôm nay chợ khá đông nên lúc Chu Nam Kinh mua đồ ăn gần như không nghe thấy tiếng điện thoại. Chờ đến lúc hắn nhận ra thì trên màn hình đã hiện ra ba bốn cuộc gọi nhỡ.

Chu Nam Kinh mở điện thoại ra, tên người gọi chỉ đơn giản một chữ: Mẹ.

“…” Hắn nhìn trừng trừng màn hình hai ba phút. Không hiểu vì sao, hắn lại nhớ đến lời nói dối của hắn với Ôn Hướng Hoa hôm trước, “Bố mẹ tôi muốn tới thăm, không thể phân thân”.

Chu Nam Kinh tự nhận chính mình không phải nhà tiên tri mà…

Sau đó hắn nghĩ đến chuyện, khi mà sau này không sáng tác nữa, cũng chưa thể đi dạy học sinh, có thể bày quán dưới chân cầu mà đoán mệnh. Bữa trước xem tin tức thấy thu nhập một ngày của thầy đoán mệnh đến hai vạn ba, còn nhiều hơn so với hắn viết tiểu thuyết! Hoàn toàn có thể đi học hỏi mà!

Mẹ của Chu Nam Kinh gọi đến, bảo Quốc khánh này sẽ lên chơi Bắc Kinh, tiện thể lão hán (chính là bố hắn) cũng muốn đến.

Nếu muốn hỏi Chu Nam Kinh đời này sợ nhất là ai, thì hắn sẽ trả lời, một là vị giáo viên ngữ văn đã mất, hai là bố hắn. Điểm chung duy nhất giữa hai người này chính là, đều là đàn ông.

Ngày trước, Chu Nam Kinh vẫn còn học ở dưới thôn, vừa mới nhập học đã nghe người ta kháo ầm lên với nhau có học sinh trong huyện đỗ đại học Thanh Hoa. Người dân trong thôn vốn quanh năm đầu tắt mặt tối, liền thức thời hiểu kiến thức có thể thay đổi số mệnh thế nào, liền nhất nhất gửi con vào trường tiểu học duy nhất ở đó.

Một trong những đại học nổi tiếng nhất TQ.

Cha mẹ của lũ nhóc hầu như đều quen thân cả, thôn trấn nho nhỏ cũng dần lớn lên. Không dưng nhắc đến chuyện cũ cũng là có lý do cả. Ông Chu vốn là giáo viên của nhiệm lớp hắn khi ấy… Cái đó thật đúng là…. một lời khó nói hết!

Trên cơ bản có thể khái quát một câu: Lên lớp đều cầm thêm một cây thước gỗ, cứ đứa nào không chú ý nghe giảng liền vụt cho một nhát.

Mấy thằng nhóc trong lớp không ai không sợ ông. Mà mấy đứa con gái lại rất kính trọng ông. Nguyên nhân cũng chỉ có một, là ông không bao giờ phê bình học sinh nữ… Nhiều lúc trong đầu Chu Nam Kinh đã nhảy ra suy nghĩ #Mẹ ơi con muốn làm con gái#….

Càng bi kịch hơn, là những thằng khác thì chỉ vụt một phát, còn đến phiên hắn thì thành “chát chát chát chát’ luôn! Mà người khác thì là ”chát” lên bàn, đến phiên hắn thì ‘chát chát chát chát” thẳng lên da thịt! Đây chính là bóng ma tâm lý thời thơ ấu của Chu Nam Kinh, sâu đậm đến mức hắn đã phải khắc lên bàn: Học thật giỏi, tìm nơi tốt, tránh chỗ này càng xa càng tốt!

Nói ngắn gọn, không cần biết là đam mỹ thế nào (mà đặc biệt là một đam mỹ sặc mùi máu tró), cũng đều có một cửa siêu lớn với đại B O S S canh giữ là cha mẹ ngăn cản đôi tình nhân. Bình thường sẽ có một bà mẹ một khóc hai nháo ba thắt cổ, với một ông bố nhồi máu cơ tim bệnh liệt giường không dậy nổi…. Sau đó trải qua một trận biến lớn, tất cả nhìn nhau cười hớn hở, cha mẹ đôi bên cùng vui, úi dà, HE Toàn văn hoàn

#Tôi nói thật là tôi không muốn đi theo cái kịch bản này hết!#

Chu Nam Kinh hoàn toàn không muốn đối mặt với bức tường thành cao ngất này. Hắn còn chưa biết bản thân có thật sự sẽ là GAY không cơ mà!

Thế nhưng ngày 1/10 này mẹ hắn lại hào hứng đến mức điện thoại cũng không ngăn được niềm vui của bà truyền sang, “Bố mẹ sẽ cùng đến Bắc Kinh! Con vui không nào?”

Chu Nam Kinh lúc ấy đang lựa đồ ăn, vừa nghe câu ấy ngón tay lập tức bấm vào miếng thịt heo trên quầy. Cũng may hắn không học nhất dương chỉ, cho nên trên mặt miếng thịt không có sao.

Bố của Chu Nam Kinh tên là Chu Bắc Bình, năm nay đã hơn năm mươi tuổi. Từ đôi mày nhíu sâu, từ gương mặt đã toát lên vẻ “Tôi rất nghiêm túc” đó, ngày còn học tiểu học, Chu Nam Kinh cùng các bạn đều lén gọi ông là Chu Bác Bì.

1/10 là Quốc Khánh TQ, “bác bì” là lột da.

Chu Bắc Bình cũng hết sức độc miệng. Tỷ như Chu Nam Kinh đang ngồi trước bàn máy tính hết sức chuyên chú viết truyện…

Chu Bắc Bình vừa tới, gõ gõ cửa, mở to mắt bắt đầu chửi: Sao cả ngày mày đều ngồi lì trước cái máy tính thế hả!! Cả một buổi sáng!!! Sao còn không ra ngoài hoạt động đi??? Mày tưởng ngồi đấy mà không ra bệnh đấy à????

Sau đó ông bắt đầu lải nhải: Bla bla bla bla bla bla bla….

Chu Nam Kinh lúc ấy đương viết đến cảnh nam chính đánh nhau, tức mình lệch tay, viết văn cũng xiên xiên xẹo xẹo.

Nam chính: Mẹ mày lắm mồm cái éo gì!!!!! Bố chả phang mày mấy gậy giờ!!!!!!!!!!!

Nam phụ: Mày tưởng mày to chắc??? Ra vẻ cái rắm!!!!!!!!!!

Chu Nam Kinh: ……….. #Mẹ nó đây tuyệt đối là do hắn viết lúc bị mộng du!#

Mẹ hắn lại có vẻ rất thích, trong mắt bà thì mỗi lần hai người va chạm đều là một lần tăng tiến tình cảm cha con…..

Thế cho nên, mấy chương gần đây hắn đều phải ra quán net mà làm, hơn nữa mỗi lần xong xuôi đi về đều thấy cha hắn đang mở TV xem eo biển hai bờ sông….

Chúng ta cũng đã nói rồi, văn học có thể gián tiếp biểu hiện nội tâm tác giả đó….. SO…..

Ôn: Sài sài nha, cậu nói thử xem vì sao tự dưng nam chính trong truyện của Nam Kinh đại đại lại trở nên nóng tính thế nhỉ?

Bán nữ hài lão *** sài: Quỷ mới biết.

Lúc gõ chữ, Chu Nam Kinh không nhịn được bảo người bên cạnh vặn nhỏ âm lượng trò chơi xuống, mẹ nó tiếng to muốn xuyên qua tai nghe rồi!

Ôn: Tôi còn tưởng nam chính là trầm ổn khí phách công, hóa ra là bạo tẩu nghĩa khí thụ hả! “Cười lạnh một tiếng, xách gậy đánh chết người” là vì biết nam phụ bị người hại nên khó chịu?

Xách gậy đánh chết người…. Vì sao nghe vào tai ác thế nhỉ…

Bán nữ hài lão *** sài: Không, có khả năng là do tác giả gần đây khá khó chịu.

Ôn: Phiền gì sao?

Bán nữ hài lão *** sài: Tôi cũng không phải tác giả, sao mà biết!

Ôn: Được rồi. Sài sài, cậu thấy sô pha này thế nào? [Đính kèm hình ảnh]

Ôn Hướng Hoa chắc đang đi mua sắm đồ dùng, trong ảnh chủ yếu là đồ gia dụng.

Bán nữ hài lão *** sài: Sô pha này dài thật.

Ôn: Tôi khá cao mà, muốn tìm cái nào có thể nằm dài trên đó. Xem TV còn có thể làm giường nữa!

Bán nữ hài lão *** sài: Cậu mua luôn giường cho rồi =L=

Ôn: Đúng rồi, Lão sài, cậu rất cao sao?

Chúng ta đều biết, Chu Nam Kinh cao 1m79, Ôn Hướng Hoa cao 1m81.

Chu Nam Kinh tin chắc tên mình trong txt là ”Bán nữ hài lão *** sài”, tuyệt đối là do muốn thân mình cao lớn. Cho nên hắn cho lên, cho lên thiệt cao

Bán nữ hài lão *** sài: Mét tám ba.

Ôn: …. Cao thiệt đó nha [⊙o⊙]!

Trong lòng Chu Nam Kinh sướng không chịu được.

Không để ý Ôn Hướng Hoa gửi tin nhắn đến nữa, Chu Nam Kinh vùi đầu viết văn. Đợi đến khi hoàn thành chương của ngày hôm nay, hệ thống quán net liền gửi nhắc nhở hắn phải nộp thêm tiền để tiếp tục lên mạng. Chu Nam Kinh nhìn đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa. Bất tri bất giác đã qua một buổi chiều… Chu Nam Kinh cảm giác, ông đây đúng là tác giả tiêu biểu của nền văn học Trung Quốc!

Hắn không hề nghỉ một chút nào, đăng luôn chương mới lên, xong xuôi liền tắt trang web.

Bán nữ hài lão *** sài: Đi ăn cơm, tôi out đây.

Ôn: A, đi thôi. Mà Sài sài, tôi hỏi cậu một câu nhé?

Bán nữ hài lão *** sài: Nói.

Ôn: Tôi đến Bắc Kinh, cậu buồn lắm hả OTZ……….

“Không có mà. Sao thế?” Chu Nam Kinh vừa mới gõ vào máy như vậy, máy tính liền…. tắt phụt.

……… Mày cho tao thêm một giây thì chết à…. emo ngọn nến

Chu Nam Kinh liền rút di động ra thật nhanh, đăng nhập QQ.

Bán nữ hài lão *** sài: Sao cậu lại nghĩ thế? [Tin nhắn được gửi từ Android Custom]

Ôn: Thuận mồm hỏi, sao tự dưng đổi lên di động vậy?

Bán nữ hài lão *** sài: Mất điện.

Ôn: [⊙o⊙] Ồ.

Ôn Hướng Hoa tùy tay bật đèn lên, tiện thể đóng luôn cửa lại.

Ánh đèn chiếu vào mặt cậu.

Không mất điện mà. Hay mình nhầm địa chỉ? Hay là thằng bạn tra sai IP?

Ôn Hướng Hoa đứng cạnh cái đèn trầm lặng suy tư.



Chỉ sợ đúng là Ôn Hướng Hoa muốn chuyển đến Bắc Kinh sống thật, tuy rằng không biết ở đâu nhưng nhìn mấy tin nhắn cậu ta gửi đến, hẳn cũng sẽ không xa…. Cùng một tiểu khu còn có thể xa đến mức nào….

Mỗi ngày đăng nhập QQ đều thấy cậu ta đăng ảnh đồ gia dụng lên, không phải tủ đầu giường thì là bàn, không phải bàn thì là máy rửa bát… Ớ khoan đã cái tên phá của kia, mua máy rửa chén làm gì! Hoàn toàn có thể rửa bằng tay mà!

Chu Nam Kinh theo đuổi chủ nghĩa thực dụng vốn tích cực đề xuất ý kiến này với Ôn Hướng Hoa, ai dè tên nhóc ranh này lại gạt phắt đi: QAQ Sắp đông rồi mà, lạnh như thế cậu giúp tôi rửa chén nhớ?

Một câu vậy thôi, đơn giản làm cho Chu Nam Kinh im lặng.

Sở Các lại đăng lên weibo, là: Vì làm GAY mà tài khoản ngân hàng còn có ba vạn….

Rốt cuộc cũng đến ngày (sinh tử) hôm nay.

Ôn Hướng Hoa nói trên di động: Sài sài sài sài Hôm nay tôi có thể vào ở rồi! Không cần ở nhà khách nữa! Zui quá đi

Bán nữ hài lão *** sài: Chúc mừng =L=

Vào lúc ăn cơm tối, Chu Nam Kinh liên tục nghe thấy tiếng đập ầm ầm. Ban đầu, hắn không để ý lắm. Lão Trường nhà ở tầng trên nuôi gà, cứ vài ngày lại rầm rầm như thế, ai không biết còn tưởng ổng đang ”luyện công”.

Nhưng mà lần này hắn nghe cứ khớp khớp sao đó. Mà tiếng này càng lúc càng gần vậy?

Chu Nam Kinh buông đũa, quay đầu sang hỏi mẹ mình, “Mẹ, bên ngoài có cái gì vậy?”

Mẹ Chu mặt rất bình tĩnh, “Không có gì, là tầng dưới có người chuyển đến”.

Chu Nam Kinh nghe tin run cả tay, văng đũa xuống bàn cơm…

Chu Bắc Bình nhíu mày rít gào, “Mày ăn uống kiểu gì vậy!!!! Lớn đùng rồi chứ bé bỏng gì đâu!”

Chu Nam Kinh yên lặng nhặt đũa lên.

Chu Nam Kinh nghiêm túc nghe bố mẹ trò chuyện.

Mẹ Chu kể, “Người mới chuyển đến tầng dưới là một thằng bé rất đẹp trai nha.”

Ba Chu nói, “Rất có lễ phép, còn biết nhường đường cho người già”.

“Đúng thế, nghe nói là chuyển từ Nam Kinh đến. Lúc tôi nói với nó con mình cũng tên là Nam Kinh, nó cười rất vui nhé!”

“Thằng bé có vẻ cũng dễ gần. Hình như là chuyển đến từ tuần trước, hôm nay mới dọn vào ở…”

“Phải rồi, nó còn biết xướng Kinh kịch nữa đó.”

“À, cậu ta còn nói có thể tìm tôi chơi cờ kìa…”

Bữa cơm mà Chu Nam Kinh trầm lặng không ăn không nói, nhị vị họ Chu lại sôi nổi thảo luận cuối cùng cũng kết thúc.

Nhìn là biết cha mẹ hắn rất thích vị ”nhà dưới”’ kia…

Chu Nam Kinh nghe đau cả ”trứng”, càng nghe càng đau… Sau đó… nát luôn!

Note từ tác giả: Chu Nam Kinh là công [:з」∠]

===============================

Ừ tình hình là hai người sắp gặp mặt nhau rồi, các bác nghĩ em nên để xưng hô của anh Nam Kinh là anh-em hay tôi-em hay là cậu-tôi như cũ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui