Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!

Chu Nam Kinh trở về nhà, tắm rửa ăn cơm xong xuôi liền ôm lấy máy tính. Liếc mắt nhìn con số “ 2527 chữ” mà độc giả nếu biết được hẳn sẽ khóc thét, lại so giữa việc tàn nhẫn với người khác hoặc tự hành hạ bản thân, hắn không hề do dự chọn cái đầu tiên. Mới chín rưỡi tối đã lên giường đắp chăn đi ngủ, chỉ có điều sớm quá không ngủ được,lăn qua lăn lại làm ga giường nhăn nhúm cả.

Vất vả lắm mới thiếp đi được, cảm giác mới chỉ một tiếng trôi qua, tiếng chuông điện thoại vang lên rất “tuyệt vời”. Tiếng reng reng này so với tiếng trống báo còn khốn nạn hơn. Quấy rầy giấc ngủ của người ta quả thật rất đáng chém!

Chu Nam Kinh cau mày lăn một vòng trên giường, cuối cùng không cam tâm tình nguyện cầm điện thoại.

Hắn nhìn tên hiển thị, là Ôn Hướng Hoa. Thật chỉ muốn nhấn nút đỏ, không thì ném luôn điện thoại đi cũng được.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong đầu Chu Nam Kinh, hắn tiếp điện thoại.

“Alô, muộn vậy gọi tôi có việc gì thế? “ Chu Nam Kinh hỏi, tuy không có nhìn giờ nhưng ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, chắc là cũng tối muộn rồi.

Giọng nói đầy tức giận của Ôn Hướng Hoa truyền qua điện thoại, “Anh có biết giờ là mấy giờ rồi không?”

Quần cũng cởi ra rồi, mẹ nó cậu còn hỏi tôi mấy giờ sao? Đừng nói quần, giờ này cả áo hắn cũng đã cởi… Đợi đã, hình như lẫn lộn đầu đuôi rồi thì phải!

Bị một cú điện thoại đánh thức, Chu Nam Kinh cảm thấy mình mới là người có tư cách hỏi câu đấy.

Chu Nam Kinh co rút khóe miệng, “Tôi làm sao biết được”.

“Anh vừa tỉnh à?”

“Ừ”

“Được rồi, vậy để em nói cho anh biết, bây giờ là 23h45, còn 15 phút nữa là sang ngày mới. Chương mới đâu?”

Hắn biết ngay là không có chuyện gì tốt mà! Dự cảm chẳng hề sai chút nào, linh nghiệm lần nữa quả thật khiến Chu Nam Kinh không thể bình tĩnh nổi.

Hắn hít sâu một hơi, ”Cậu nửa đêm gọi tôi chỉ để nói cái này?”

“Đương nhiên”, Tiếng nói bên kia dừng lại một chút “ Không thì nói cái gì?”


Đương nhiên là tâm sự dưới trăng chứ còn làm gì?! Phim thần tượng bao giờ chẳng vậy, cô nam quả nữ, à không, cô nam quả nam xác định tình cảm xong liền cấp tốc trau dồi bồi dưỡng, sau mấy tập vớ vẩn là có thể kết thúc bộ phim truyền hình lúc tám giờ tối, không thể nhảm hơn được nữa.

Chu Nam Kinh nhìn chăm chú điện thoại hai giây, cuối cùng không chút do dự cúp điện thoại!

Hắn cũng đâu phải siêu nhân, bí văn cả ngày còn chả làm ăn được gì, chẳng lẽ mười lăm phút có thể làm nên cơm cháo? Hoàn toàn không có khả năng mà! Ngay cả Mộ Trường Kim tốc kí năm nghìn chữ một tiếng cũng không làm được trong chừng ấy thời gian đó!

Di động bị ném qua bên chưa lâu, tiếng chuông điện thoại lại vang lên đầy cố chấp. Cái đệt, hắn cũng đâu có biết Ôn Hướng Hoa lại cố chấp thế chứ, quả thật rất phiền.

“Tôi muốn đi ngủ.” Hắn nhả ra vài chữ.

Giọng nói của Ôn Hướng Hoa nhẹ nhàng đi hẳn, “Thì anh cứ ngủ đi, em đang đi giày…”

“Đi giày làm gì?”

“Gõ cửa giục anh ra chương mới chứ gì” Nếu giục chương xong còn có thể giục lên giường thì còn tốt hơn nữa.

Phắc! Quả nhiên thế giới này rộng lớn,không gì là không thể, cái việc phát rồ như đi gõ cửa nhà người ta giục giã sáng tác cũng có thể không chút liêm sỉ thốt ra thành lời… Có muốn tác giả sống không vậy???

Trong một thoáng Chu Nam Kinh giật mình, thanh tỉnh.

“Bật máy tính chưa?”

“… Cậu đang đùa tôi đúng không?” Chu Nam Kinh khó có thể tin được.

Trả lời hắn là tiếng sập cửa đánh “rầm”, còn có thể thấy tiếng vọng.

“Đúng thế, em đang đùa anh đấy.”

… Tiếng đóng cửa cũng nghe thấy đấy! Chẳng lẽ IQ của Chu Nam Kinh hắn thấp thế à?

Hắn cảm thấy tê hết cả răng, “Cậu đừng lên đây, tôi đi bật máy tính.”


Nếu trong nhà Chu Nam Kinh chỉ có một mình hắn thì hắn không ngại. Đều là đàn ông con trai cả, chẳng lẽ lại sợ bị cưỡng bức? Thế nhưng bây giờ nhà hắn có ‘’nhiều mình”, chuyện này có hơi…. Hắn không hề muốn bị Chu Bắc Bình chuyển từ hỏi “Có bạn gái chưa?” sang “Có bạn trai chưa?’’….

Ôn Hướng Hoa phía đầu dây bên kia nở nụ cười. Thanh âm này vào tai Chu Nam Kinh nghe chói tai lạ kì. Hắn ôm notebook Apple ngồi trên giường, ánh sáng xanh từ bàn hình hắt vào làm nổi bật gương mặt như táo bón của hắn. Bí văn cùng táo bón đều rất thống khổ, cứ nhìn ánh mắt của Chu Nam Kinh là biết.

Điện thoại còn chưa cúp, màn hình còn hiển thị ‘’đang gọi’’.

Chu Nam Kinh mở WPS, tiếp tục nối lại tình tiết truyện.

Viết viết, lại nghe tiếng Ôn Hướng Hoa vọng ra, “Nam Kinh Nam Kinh, anh đang viết à?”

Nghe được câu này, Chu Nam Kinh mới nhận ra, ế, điện thoại còn chưa ngắt sao?

Chu Nam Kinh ngừng gõ, cầm điện thoại áp vào tai, “Đang viết.”

“Viết đến đâu rồi?”

“Không nói.”

“…” Dù sao sớm hay muộn cũng đều thấy, anh còn thẹn thùng cái quái gì.

Cách một chốc, Ôn Hướng Hoa lại tiếp lời, “Sao anh không onl QQ?”

Chu Nam Kinh thuận miệng trả lời, “Tôi ẩn.” Nói thật, tư thế hiện giờ khá khó, nghiêng đầu giữ điện thoại, hai tay vẫn lướt trên bàn phím. Nếu không phải tác gia là một nghề rất có tiền đồ, thì hắn đã nghĩ đến việc đi làm diễn viên từ lâu rồi. Mấy kĩ năng uốn dẻo này rèn luyện mấy lần cũng rất cần.

“Ẩn thân làm gì?”

“Trốn cậu.” Lời này không có thông qua đại não, cứ vậy mà trần-trùi-trụi phun ra trước Ôn Hướng Hoa.

Cậu ta im lặng mấy giây, sau mới ngượng ngùng nói, “Em đáng sợ thế sao?”


Có lẽ thế đi.

Chu Nam Kinh không đáp lại. Bởi vì người đối diện không nói gì thêm, hắn cũng tiếp thu truyền thống mỹ đức của dân tộc Trung Hoa, thuận tay cúp luôn điện thoại.

Thời gian đã chuyển sang một giờ sáng, Chu Nam Kinh mở công cụ đếm số lượng từ, thế mà mới ba nghìn chữ.

Hắn đành đăng nhập QQ, nhấn vào avatar của Ôn Hướng Hoa.

Bán nữ hài lão *** sài: Chúng ta thương lượng chuyện này đi. Cũng đã một giờ sáng rồi, không bằng để tôi ngủ một giấc, sáng mai dậy viết tiếp có được không?

Ôn: Chúng ta thương lượng chuyện này đi. Cũng đã một giờ sáng rồi,không bằng anh mau ra chương mới đi, để em yên tâm ngủ một giấc?

Bán nữ hài lão *** sài: Chỉ sợ không được.

Thật sự là không được, mắt díp cả lại rồi. Chu Nam Kinh cảm giác giờ mà đặt đầu xuống gối là ngủ luôn đến tối mai ấy chứ.

Ôn: ╮[╯╰]╭ Cho nên em cũng không đồng ý.

Bán nữ hài lão *** sài: Vì sao cậu lại ở dưới lầu nhà tôi chứ.

Đây tuyệt đối là chuyện tàn nhẫn nhất thế giới này…

Ôn: Em thích anh mà! Đã nói với anh rồi nha.

Bán nữ hài lão *** sài: ….

Ôn: Bây giờ anh được bao nhiêu chữ? O.O

Bán nữ hài lão *** sài: Hơn ba nghìn.

Ôn: Tốt lắm, còn gần hai nghìn chữ nữa là có thể ngủ rồi, ganbatte!

Fighting, jiayou,…

Thằng ngố này tội gì đâu… Chu Nam Kinh cau mày.


Bán nữ hài lão *** sài: Tôi có thể hỏi cậu một câu, vì sao cậu thích tôi không?

Vấn đề này, Chu Nam Kinh vốn đã có một vài liên tưởng. Nếu hắn là một em gái ngực đùi nõn nường, hay Ôn Hướng Hoa là một cô chân dài dáng chuẩn, chuyện sẽ rất dễ giải quyết. Nhưng vấn đề là cả hai người hắn đều là đàn ông có cái ‘’ấy ấy’’, loại tình cảm vi phạm luân lý đạo đức này sao lại đổ ập lên đầu hắn chứ. Nếu biết Chu Nam Kinh hắn từ nhỏ đã tam quan đoan chính, sẽ hiểu chuyện này nó như thế nào….

Ôn: …. Anh đoán!

Tôi cũng đâu phải giun đũa trong bụng cậu, sao mà đoán được…. Hơn nữa bây giờ thuốc diệt giun xịn lắm, cho dù Chu Nam Kinh hắn là giun đũa trong bụng cậu ta đi chăng nữa, cũng sẽ đến lúc bị lôi ra qua chỗ của Ôn Hướng Hoa thôi! Khoan đã, sao cái so sánh này nghe ghê tởm vậy!!!!

Chu Nam Kinh với cái thể loại trò chơi “anh đoán đi đoán đi tôi đoán hay không đoán’’ gì đó không hề có hứng thú, đóng QQ lại, ngồi lỳ trước máy tính gõ chữ. Đến hơn hai giờ sáng, cuối cùng cũng đủ số lượng từ. Trong nháy mắt, Chu Nam Kinh cảm giác mình sắp cảm động đến sắp khóc ra rồi…

Hắn mở trang web, vào giao diện tác giả,, nhấn đăng luôn, cả lỗi chính tả cũng không kịp kiểm tra lại liền đóng luôn máy tính, ngã xuống giường.

Rạng sáng 2h40, Ôn Hướng Hoa ngồi trước bàn máy tính ngáp một cái thật to. Cậu mở ra danh sách những người liên lạc gần nhất, tìm cô bé hậu kỳ, chậm rãi gõ bàn phím.

Ôn: Nam Kinh đại đại cuối cùng cũng ra chương mới, lăn đi ngủ một giấc đã, em gái vất vả rồi!

Tra Thuần: Chương mới em cũng xem rồi, chắc ngày mai khu bình luận lại xảy ra mưa máu mất!

Ôn: o[∩∩]o

Tra Thuần, Anh nói xem lời của nữ chính này là có ý gì, “nếu trên người em không còn những điểm khiến anh yêu thích, anh có còn thích em không?”? Đây mà là văn tiêu biểu của Thất điểm sao, thật không khoa học! Nam chính sao nhu nhược vậy, cả nữ chính sao lại lằng nhằng thế chớ, trực tiếp XXX đi xem nào!

Ôn: Có lẽ gần đây anh ấy cảm ngộ được chút nhân sinh gì chăng O.O

Tra Thuần: đúng rồi, anh hỏi em âm hiệu tiếng đóng cửa làm gì?

Ôn: Cho vui ấy mà.

Tra Thuần: …. Bị bại lộ tiết tháo đơn giản như vậy, ba mẹ anh biết không Sở Các?

Ôn: Bọn họ biết, là anh nói. Anh muốn về sau được sống yên ổn.

Tuy rằng đoạn tử tuyệt tôn, chỉ cần không độc thân thì ba mẹ đều vui mừng, càng khiến Ôn Hướng Hoa mừng vui.

Cậu tắt khung trò chuyện, lại qua khu bình luận tung một chuỗi hoa mới lăn lên giường đi ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận