Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!

Mấy tuần gần đây, nhiệt độ Bắc Kinh xuống thấp dần, ra đường phải mặc thêm quần áo, ở nhà cũng phải mở lò sưởi.

Giữa cảnh thời tiết tệ hại thế này thì có duy nhất một tin tốt, đó chính là…. Dì bảy của Chu Nam Kinh mất….

Khụ khụ….. Đương nhiên, theo lý thuyết thì chuyện này chẳng có gì đáng hoan nghênh cả. Chỉ có điều, dì bảy này của hắn sống tại Tứ Xuyên, là vợ của anh em kết nghĩa của ba hắn, trong nhà đứng thứ bảy nên được gọi là dì bảy. Ba mẹ tuy không có quan hệ sâu sắc lắm, nhưng về tham gia lễ tang thì không thể thiếu được.

Theo tập tục địa phương thì nam giới chưa kết hôn không được phép dự lễ tang của người phụ nữ họ hàng đã có chồng…. Chu Nam Kinh chỉ đành lặng lẽ ngồi trước bàn máy tính, thắp một ngọn nến cho người dì bản thân chưa từng gặp mặt sau đó chân tay lanh lẹ, tâm tình nhộn nhạo giúp ba mẹ thu dọn hành lý.

Hai người ở đây đã được hai tháng, ngày trước chưa bao giờ họ ở lâu đến vậy. Đến lúc chia tay, mẹ Chu còn cười tủm tỉm vỗ vai con trai, ý rằng tết âm lịch họ sẽ tới, hy vọng khi đó hắn có tam hiểm nhất kim đảm bảo, lại còn có bạn gái….

Chu Nam Kinh nghĩ, hay là lúc hai người vừa lên tàu hỏa thì sẽ gọi điện thoại thú nhận với cả nhà nhỉ? Tục ngữ có câu “Sớm chết sớm siêu sinh”, bằng không cứ cho các cụ một khoảng thời gian ”giảm xóc” đã…. Mí cả để vui vẻ hơn nữa, hắn tính toán sao cho Chu Bắc Bình biết chuyện cũng là lúc lên tàu, nếu có muốn quay trở lại tẩn cho hắn một trận nhừ tử thì hắn cũng đủ thời gian mua mấy cân bì lợn đắp lên người, phòng bị đánh.

Giữa buổi sáng tràn ngập ánh sáng như thế này (tuy rằng thời tiết vẫn không tốt lên cho cam), Chu Nam Kinh liền lên QQ, vốn dự định báo cho Ôn Hướng Hoa một câu “Ê bố mẹ tôi đi rồi”, nhưng ngẫm lại thì câu đó như kiểu một thiếu niên mới lớn nhân lúc ba mẹ vắng nhà rủ bạn gái đến ”tâm sự” vậy… Cho nên hắn xóa, xóa hết cả dòng.

Chu Nam Kinh: Có đây không?

Ôn: Í, anh dùng nick này onl cơ à Sao thế?

Chu Nam Kinh: Không có gì, thấy avatar của cậu màu xám, tôi tưởng không onl = =

Ôn: Khụ khụ = = Em quên thiết lập chế độ ẩn nhưng anh vẫn thấy được, đợi em tí.

Mấy chục giây sau đã thấy Ôn Hướng Hoa quay lại.

Ôn: Được rồi

Avatar đã sang hình màu, nhìn thoải mái hơn hẳn.

Chu Nam Kinh: Ừ.

Ôn: ←← Nam Kinh Nam Kinh, hôm nay em thấy ba mẹ anh xách đồ đi ra ngoài, bọn họ đi về à? ╰[°°]╯

Chu Nam Kinh: Ừ.

Ôn:!! Thật á? Vậy chúng ta có thể thừa lúc mọi người không có mặt làm vài chuyện ”yêu thích” đi!!!

Việc duy nhất Chu Nam Kinh tính vào phạm trù “yêu” là đọc tin tức với viết văn, cho nên ý cậu ta là muốn hắn đi đọc báo hay viết văn?…. Chắc là vế đằng sau nhỉ. Nhưng có một điều là Chu Nam Kinh có một ham thích khá cổ quái, là nếu lúc viết văn có người nhìn chằm chằm thì hắn sẽ không viết ra đến một chữ. Mấy ngày trước phải ra quán net sáng tác, tốc độ của hắn bị ảnh hưởng nhiều.

Mà mắt hắn lại nhìn cậu trên của Ôn Hướng Hoa, liền nghĩ ra ngay vài thứ không tốt…


Chu Nam Kinh: Thực là cái chữ “ừ” kia là QQ tự động nhảy đấy.

Ôn: Anh lừa em! Em dùng máy tính đó! Mấy câu nhắc nhở của hệ thống về trả lời tự động cũng không có!

Chu Nam Kinh: … ….

Ôn: [:з」∠] Nam Kinh Nam Kinh

Một chuỗi cuộn sóng ở cuối câu kia làm Chu Nam Kinh nghĩ đến cái giọng điệu ngâm nga của đối phương…. Tốt nhất là không nên tưởng tượng nữa.

Chu Nam Kinh: Nổi cả da gà, cậu muốn làm gì?

Ôn: ////// Chúng ta ở chung đi…..

Baidu nói, ở chung mang nghĩa: Hai hoặc nhiều người vì một mục đích nào đó mà tạm thời ở lại cùng nhau. Cho nên….

Chu Nam Kinh: …. Cậu có mục đích gì?! =L=

Thực ra mục đích gì không quan trọng, quan trọng là ở chung [:з」∠]

Mà nói ra thì Chu Nam Kinh mơ hồ đoán được một ít, nhưng không dám nghĩ sâu xa gì. Chẳng may là một tin gì đó kinh hãi thế tục, khiến hắn cảm giác… đoạn tử tuyệt tôn vậy….

Ôn: Anh sẽ nấu cơm!!! Anh biết không = = Từ lúc dọn ra Bắc Kinh đến nay em gầy đi bao nhiêu [:з」∠]

Chu Nam Kinh: Chẳng lẽ lúc trước cậu ở Nam Kinh có người nấu cơm riêng cho cậu sao = =?

Ôn: Không có, nhưng gần nhà em có một tiệm ăn do dì em mở…. [:з」∠] Không có dầu cống đó nha! Tay nghề dì cao lắm, hôm nào dẫn anh về ăn…

Chu Nam Kinh: Cậu muốn tôi chuyển xuống lầu dưới sao?

Ôn: ╰[°°]╯ Đến đây đi! Come on baby

Cái emo kia như kiểu muốn nói, “Gel bôi trơn đây, xà phòng cũng có rồi” vậy…..

Chu Nam Kinh nghĩ nghĩ, cuối cùng gõ: Được.

Dọn từ trên lầu xuống dưới lầu thực ra cũng chẳng phải chuẩn bị gì nhiều. Chu Nam Kinh cắp theo cái máy tính, quần áo để thay giặt cũng chẳng buồn mang, cứ thế xuống tầng gõ cửa.


Ôn Hướng Hoa trịnh trọng đưa cho hắn một chùm chìa khóa, còn cười nói nếu sau này Chu Nam Kinh chán cậu rồi muốn đuổi cậu đi thì căn nhà nhà cũng có thể coi như quà chia tay…

Chu Nam Kinh ”hừ” một tiếng trong lòng. Cần gì phải quà chia tay, mà nếu có thì là hắn đưa mới đúng, tuy rằng ”quà” của hắn chỉ có thể là một ngày ra ba chương….

Thế nhưng Chu Nam Kinh ngu gì mà nói, bởi hắn biết chắc nếu mình mà nói loại ”quà chia tay” ra, Ôn Hướng Hoa sẽ không nói hai lời mà chia tay luôn… Thật đúng là càng (hoang) nghĩ (đường) càng (vô) kinh (lý).

Không nghĩ tới phòng cho khách lại được Ôn Hướng Hoa chuẩn bị kĩ càng, chăn ga gối nệm đều là đồ mới, còn có một bàn trà nhỏ và toilet. Chẳng lẽ là do sớm biết sẽ có ngày hôm nay?

Chu Nam Kinh bày biện thứ hành lý duy nhất mình mang theo là chiếc máy tính xong xuôi, quay đầu nói với Ôn Hướng Hoa vốn đứng một bên, “Cậu còn đứng trong này làm gì?”

“…”, Ôn Hướng Hoa muốn nói lại thôi, cuối cùng lấy bừa một lý do để rút lui, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Chu Nam Kinh thử đoán tâm tư Ôn Hướng Hoa, cuối cùng ra kết luận, thằng nhóc ngốc này lại phát bệnh rồi… emo ngọn nến

Sắp xếp ”đồ đạc ”xong xuôi, Chu Nam Kinh cảm giác bản thân đủ tư cách gánh vác gia đình (hử?) liền nhận trách nhiệm nấu ăn. Một người đi chợ, một người nấu cơm. Trong lúc đó, có vài lần Ôn Hướng Hoa muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng cuối cùng thì toàn “đổ dầu vào nước” hay “thịt chưa rã đông đã tống vào nồi”…. Cuối cùng Chu Nam Kinh phải đuổi người ra, cho đỡ phiền.

Ôn Hướng Hoa bị đuổi ra rồi liền ngồi xổm xuống một góc tường vẽ nguệch ngoạc. Đẹp trai có tiền là đủ rồi, nếu giờ còn biết làm việc gia đình nữa thì người khác làm sao kiếm được vợ nữa đúng không?

Cuối cùng thì đến mười hai rưỡi trưa, cơm nước đã xong xuôi.

Giữa truyền trống lâu đời của Trung Hoa là “dùng bàn cơm để trao đổi cảm tình” thì hai nhân vật chính của chúng ta lại chỉ nói vỏn vẹn hai câu trong suốt cả bữa ăn.

Câu đầu tiên là do Chu Nam Kinh nói, “Tôi với dì cậu ai nấu ăn ngon hơn?’

Câu thứ hai là do Ôn Hướng Hoa nói,”A… Em thấy hôm nay mình ổn lắm.”

…. Sau đó Chu Nam Kinh không nói gì nữa.

Không biết vì sao, nhưng giờ phút này chúng ta nên thắp một ngọn nến cho Ôn Hướng Hoa đi.

Vào buổi chiều, ai viết văn đi viết văn, ai phối âm đi phối âm, hai phòng ngủ không gần nhau, ở giữa là một phòng khách, một phòng bếp cùng một gian nhà tắm, nên cơ bản là không ai quấy rầy ai.

Ôn Hướng Hoa cảm giác bản thân có thể cho Chi Tử Hoàng tham khảo một ý tưởng sáng tác vừa vui vẻ lại vừa vô nghĩa, nội dung đại khái là có một fan hâm mộ yêu phải đại thần, tìm mọi cách để câu đại thần về….. Sau đó…. không có sau đó….

Ôn: Cậu biết không… Tôi cuối cùng cũng câu anh trai bà về nhà rồi.


Tiểu Hiên nho nhã: Tôi đã báo nguy rồi, không khách sáo!

Ôn: = = Thế mà cả buổi chiều ảnh không nói với tui đến một chữ [:з」∠]

Tiểu Hiên nho nhã: Chúc mừng!

Cái này thì có gì mà đáng chúc mừng…. Rõ ràng là là một tin tức bi thương thì có! Cái đồ không có bạn gái… Tính cách vặn vẹo! Ôn Hướng Hoa gào thét trong lòng.

Tiểu Hiên nho nhã: Dưng mờ… Hai người cùng một phòng ngủ mà không nói với nhau gì sao?

Ôn: Không có đâu. Tui một phòng, ảnh một phòng khác mà.

Chu Nhã trầm mặc mất mấy chục giây.

Tiểu Hiên nho nhã: Cái đệt!!! Dám lừa bà!!! Không ngủ cùng nhau!! Ông con mẹ nó éo biết xấu hổ mà nói là ở chung!!! Quá lắm là chuyển từ lầu trên lầu dưới thành bên trái bên phải!!!

Ôn: …

Tiểu Hiên nho nhã: Với cả tầng trên tầng dưới cách nhau quá lắm 3 mét, bây giờ hai người trái phải cách nhau mấy mét?! Hỏi đấy!

Cái vấn đề đau thương này… Tốt nhất là không nên biết đáp án thì hơn.

Vào buổi tối, vẫn là Chu Nam Kinh nấu cơm, cơm nước xong vẫn là Ôn Hướng Hoa…. dùng máy rửa bát.

Đến gần chín giờ tối, Chu Nam Kinh mới dùng QQ nói chuyện với Ôn Hướng Hoa.

Chu Nam Kinh: Ý cậu là muốn tôi ngủ ở dưới này à?

Trong lòng Ôn Hướng Hoa thầm nghĩ: Anh con mẹ nó sao lại hỏi vô nghĩa thế nhỉ?

Thế nhưng cậu ta lại gõ: O.O Tùy anh!

Tùy tôi sao? Chu Nam Kinh dụi tắt điếu thuốc, lúc này mới nhớ ra, Ôn Hướng Hoa không hút thuốc, nhưng trong phòng này lại được đặt một cái gạt tàn.

Chu Nam Kinh: Lát nữa tôi sẽ đi lên. Giờ mới nhớ ra quần áo ngủ với đồ dùng rửa mặt chưa lấy.

Ôn: (:з」∠) Vậy tí nữa anh sẽ xuống dưới này à?

Chu Nam Kinh: Cậu còn đợi tôi hầu ngủ à? Tôi nấu cơm xong rồi.

Ôn: =皿=!!! Em là đang lôi kéo anh ở chung đó! Cũng có phải lôi kéo anh nấu cơm đâu!!

Hai câu trên dưới cách nhau vỏn vẹn mười giây, tổng cộng sáu dấu chấm than, cũng có thể thấy đây là lời nói thật lòng, mà cũng có thể thấy tốc độ tay của Ôn Hướng Hoa rất nhanh.


Chu Nam Kinh tự hỏi một lát, sau mới gõ bàn phím: Vậy một lát rồi tôi xuống.

Ôh: Được! Chờ anh! Trở lại đó! Húy húy

Chu Nam Kinh khá đúng hẹn, một lát đã quay lại. Quần áo ngủ, bàn chải, khăn mặt, máy cạo râu chạy bằng điện (hử?) chia thành hai túi nhỏ. Hắn đi vòng một vòng nhà tắm, thấy dầu gọi với gel tắm còn nguyên chưa bóc tem, cũng quơ luôn vào.

Chu Nam Kinh đăng chương mới, sau đó đánh răng rửa mặt thay quần áo, nhìn thời gian mới biết hóa ra đã mười giờ, đọc tin tức, lướt qua một vòng chuyện quốc gia đại sự rồi mới chuẩn bị đi ngủ…. Sau đó, hắn phát hiện ra mình chưa làm một việc rất quan trọng.

Hắn quên gọi điện thoại cho ba mẹ mình.

Mà ngay lúc hắn đang chuẩn bị gọi thì điện thoại hắn rung lên báo tin nhắn mới.

Chu Nam Kinh mở ra xem, là Ôn Hướng Hoa. Giờ này nhắn tin cho hắn thì ngoại trừ cậu ta ra chẳng còn ai.

Ôn Hướng Hoa: Nam Kinh Nam Kinh, anh ngủ chưa?

Chu Nam Kinh mở bàn phím ghép vần ra: Chưa

Ôn Hướng Hoa: Í da anh nhắn lại nhanh ghê ////

…. Chẳng lẽ đến tối là tính cách cậu lại không bình thường như vậy à? Cũng đã đến 12h đâu.

Chu Nam Kinh: Có chuyện gì?

Ôn Hướng Hoa: Nam Kinh Nam Kinh! Anh thấy hai đứa mình không nên hôn chúc ngủ ngon à? ////

Cái kiểu kì dị đấy tồn tại trong từ điển của cậu cơ à?

Chu Nam Kinh lại không biết trả lời thế nào… Mà hắn chưa kịp nói gì thì Ôn Hướng Hoa đã nhắn đến.

Ôn Hướng Hoa: Đừng không trả lời em mà!! =口= Anh không nói gì em sẽ run tay!!

Chu Nam Kinh: …. Tùy cậu.

Ôn Hướng Hoa: Được! Nam Kinh, em ở bên ngoài này, anh ở cửa đi!

Tin nhắn lại này đến nhanh hơn hẳn các tin trước, như thể đã được gõ nháp sẵn vậy.

Lần này đến lượt Chu Nam Kinh run tay.

======================

Chương sau là chương đáng hoài nghi nhất về vấn đề công thụ của truyện:v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận