Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!

Từ nhỏ đến lớn, Ôn Hướng Hoa sống không hổ cái danh ”con nhà giàu”, cũng không thèm giả vờ khiêm tốn xưng là điểu ti* hoặc trạc ải*. Cậu ta không biết thế nào là giả heo ăn lão hổ, nên căn bản là cả trường đều biết, trong trường có một học sinh nhà rất giàu, rất có tiền, hôm trước được đón về bằng Rolls Royce….

*Trái nghĩa với cao phú soái, hình như được chú thích …

Mặc dù tiền đó không phải do chính tay cậu ta kiếm ra, nhưng dùng thì vẫn sướng tay mà….

Lúc các bạn ở trường mới biết đến cục gạch thì cậu ta đã xài nokia đời thứ ba, khi mà mọi người mới được ăn bột trái cây hay hoa quả khô thì cậu ta được ăn táo chín cây căng mọng. …Nói chung, không thể theo kịp cậu ta được.

Giống hệt như thần tượng Nam Kinh của cậu ta bên Thất điểm vậy, cậu ta không có cách nào khiến anh ta trả lời bình luận của mình dù chỉ vài chữ. Và đại khái là cái nhân sinh vỏn vẹn chưa đầy hai chục năm của cậu ta cứ suy sụp dần….

Giữa một biển tác giả mịt mờ, tìm được một tác giả để yêu mến thật lòng thực rất khó. Một tác giả nếu trong thời gian dài không ra tác phẩm thì cho dù có yêu thích đến mấy thì theo thời gian cũng tan thành mảnh vụn.Mà nếu nhiều năm sau người tác giả đó quay về lấp lại hố cũ thì ta đọc không còn xúc động như trước. Đơn giản thì Ôn Hướng Hoa coi trọng những tác giả như thế này: Nhân phẩm tốt, chương mới ra có bảo đảm, không rớt tiết tháo, không thần triển khai*, viết một hơi hết bảy năm. Nói thế tức là, chỉ cần phù hợp ba tiêu trí bên trên thì Ôn Hướng Hoa có thể chuyển từ người qua đường sang fan chân chính, mà nếu có tác giả nào hội tụ đủ cả bốn thì…. Fan chân chính đam mê ca khúc khải hoàn!!! Fan não tàn đến đây!!! Đừng có ngăn cản tui!!!!!!!!

*Ý chỉ tình huống hoặc phân tích vấn đề nhanh vọt, super nhanh, vượt qua cả suy đoán của độc giả, mỗi chương mâu thuẫn lại tăng lên một bậc. Vừa được dùng để ám chỉ thời gian, cũng để chỉ tình huống truyện.

Cậu ta đã từng trên một topic trên Thất điểm bàn về Nam Kinh, dịu dàng nhẹ nhàng phun ra một vạn bốn nghìn chữ, một nghìn để chỉ trích chủ topic, một vạn ba nghìn chữ còn lại để phân tích. Cậu ta viết cái đó hết ba ngày, chỉnh sửa hết bảy lần. Cuối cùng khiến topic kia được dán nhãn [HOT], không phải bởi sự cay nghiệt chê bôi của người chủ, mà là do người ta đến xem bình luận của Ôn Hướng Hoa.

Bởi vì cậu ta là fan não tàn; cho nên lúc đang chơi WOW, người khác đang kêu gào “Vì liên minh!”; thì cậu ta đang đánh dở chợt phát hiện Nam Kinh ra chương mới, liền quyết định mở một cái máy khác. Máy bên trái đọc truyện, máy bên phải đánh World of Warcraft…

Bời vì cậu ta là fan não tàn, cho nên luôn luôn tuân thủ câu “Nam Kinh nói gì cũng đúng. Cho dù Nam Kinh sai cũng phải cho đó là đúng”, không gì lay chuyển nổi. cái nguyên tắc này khiến cậu ta thi tốt nghiệp trung học ít lỗi trong bài ngữ văn hẳn đi.

Bởi vì cậu ta là fan não tàn, cho nên lần duy nhất được tác giả trả lời bình luận là “Ờ”; cậu ta liền đổi avatar QQ, Weibo, nick diễn đàn.. thành ảnh cap của lời bình đó…. Bạn bè chê là ava mới của cậu ta chả ra sao, nhưng Ôn Hướng Hoa nói, kệ, mình cậu ta hiểu là được rồi.

Từ trước đến nay, Ôn Hướng Hoa vốn không phải là người thuộc “Đảng bác ái”, nhân sinh phóng đãng đến mức lôi điểm cũng thấp. 1vsN, nam xuyên nữ, chủng điền văn, chinh phục em gái bách hợp, dạy dỗ nhân thê ôn nhu, nhân vật chính vừa nhớ thương tình cũ vừa lăng nhăng cùng với người khác… Đều do cậu ta lôi!! Lôi con mẹ nó còn phải chửi cậu ta lôi!!!

*Lôi: Chỉ hàng động hoặc lời nói của một người khiến người khác không thể đáp lại được, rất bất đắc dĩ, rất ‘lạnh”, khiến người ta sinh cảm giác ”kinh sợ”. Lôi còn chỉ chuyện khiến con người ta kinh ngạc cực độ, giật mình, hoặc rung động. Trong tiểu thuyết thì nó có nghĩa là tình tiết được tác giả thổi phồng hoặc làm quá lên, cường điệu hoá. Túm cái quần thì nó là ”cẩu huyết”.

Nhưng đọc văn được hai ba năm, tần suất gặp lôi của cậu ta giảm dần, cũng bởi do thói quen mà ra. Một thế giới tam quan ngay chính thành thục ổn trọng được xây dựng suốt trung học, chỉ vì một thằng nhân vật phụ mặt lạnh như tiền tà mị cuồng luyến IQ thấp mà… mà các em gái đua nhau yêu… yêu… mấy thằng chết tiệt đó.

Cho nên tác giả không viết lôi văn như vậy thật chỉ khiến Ôn Hướng Hoa  dùng tiền dựng nên một cái tháp thật cao, sau đó nhốt anh ta lên tầng cao nhất, mỗi ngày đều ngồi trong phòng viết văn. Viết đến chết thì thôi.

Ôn Hướng Hoa từng bình luận dưới một chương truyện như sau: Nam Kinh đại đại, hôm nay là sinh nhật của em đó! Chúng ta chơi một trò chơi đi, hôm nay chương mới có bao nhiêu chữ, em đánh thưởng cho anh bấy nhiêu đồng! Được hông hông hông~~ Cầu mod cho lên TOP, chuyển lời cho~~~

Hồi ấy mod có mỗi hai người, một là bản thân tác giả, hai là một cái clone tên “Oa oa rơi xuống đất”. Rất nhiều người phỏng đoán đây là clone của Lý Qua Qua, nhưng “Oa oa rơi xuống đất” vẫn không hề lên tiếng thừa nhận.

“Oa oa rơi xuống đất” có lẽ thấy ID này quen quen, nên đưa cậu ta lên top, và đương nhiên cũng chuyển lời giúp.

Lý Qua Qua: “Trong cơn say khêu đèn xem tiện: Nam Kinh đại đại, hôm nay là sinh nhật của em đó! Chúng ta chơi một trò chơi đi, hôm nay chương mới có bao nhiêu chữ, em đánh thưởng cho anh bấy nhiêu đồng! Được hông hông hông~~ Cầu mod cho lên TOP, chuyển lời cho~~~” Cậu có muốn làm gì không?

Chu Nam Kinh: Để tiết kiệm tiền cho cậu ta, hôm nay tôi định viết ba nghìn chữ thôi.

Lý Qua Qua: … Ê!!! Tiết kiệm cái này thì có mà chết đói à!! Ít nhất cũng phải viết thêm đi chứ!!

Chu Nam Kinh: Tôi là một tác giả tốt biết chăm sóc độc giả.

Lý Qua Qua: Cậu dám nói thế á? Vậy thì trả lời bình luận của một phần một vạn fan trước đi nhé! Mấy năm nay ngoại trừ “Không xem thì chút” với “Ờ” ra thì cậu có nói cái gì khác không?!!!

Chu Nam Kinh: Tôi bị chính tiết tháo cao thượng của mình mà lệ nóng ngập hốc mắt đây này.

Lý Qua Qua: …. Lệ nóng cái đầu cậu!! Còn không đi viết truyện đi!!!

Chu Nam Kinh: Cậu có biết không, mới có một bí thư mời khách đi ăn cơm, cuối cùng một người uống rượu đến mức tử vong đấy.

Lý Qua Qua: =.= Cậu muốn làm gì?

Chu Nam Kinh không trả lời.

Cùng ngày, Chu Nam Kinh quả thật y như lời, chương mới chỉ có đúng ba nghìn một trăm sáu mươi ba chữ, ngắn đến mức khiến người ta cảm giác như tác giả chỉ nói mấy câu là hoàn… Ôn Hướng Hoa nội tâm rớm máu, nhìn một chữ thiếu một chữ. Hai chương cách nhau khoảng hai mươi tư giờ, trừ tám tiếng đi ngủ thì mỗi giờ viết được một trăm sáu mươi sáu chữ, thật tài năng quá đi…. Cậu ta ngồi lỳ trước máy tính đến tận nửa đêm, sau khi xác nhận ta chương mới sẽ không thêm lên một chữ, mới tâm hóa tro tàn mà chuẩn bị tiền đánh thưởng.

Ba nghìn một trăm sáu mươi đồng không thiếu một phân. Còn tặng kèm thêm bốn tờ vé tháng.

Nếu không có những chuyện xảy ra sau đó, có lẽ cả đời hai người bọn họ chỉ dừng ở mối quan hệ độc giả – tác gia mà thôi, quá lắm là :Fan lắm tiền x đại thần tác gia.

Tình cảm không được đáp lại thực sự rất mệt mỏi, Ôn Hướng Hoa cũng bội phục bản thân sao có thể ngu ngốc bảy năm như một ngày thế này.

Sau khi lên đại học, WOW hay Warcraft đều bị cậu ta bỏ hết, chuyển sang ”mặt trận” QQ và LOL. Âm nhạc vang lên, bắt đầu YY*, trải qua biết bao trận chiến đẫm máu cuối cùng vượt từ mức điểm cơ bản lên hơn hai nghìn. Nhưng sức chiến đấu của cậu ta luôn dừng tại hai nghìn…. Bởi vì về sau cậu ta lại bắt đầu nhiễm một trò mới khác.

*YY ở đây là chỉ phần mềm YY.

Một lần sau khi đánh tổ đội, một cô bé thấy chơi với nhau có vẻ vui, liền xin nick QQ. Tầm một tháng sau, cô bé đột nhiên hỏi cậu, anh giai có thích ca hát không?

Ôn Hướng Hoa hỏi cô muốn làm cái gì. Cô bé nói, giọng của anh giai cũng tuyệt lắm, muốn nghe anh hát một bài!

Dù gì cũng đã chơi với nhau hơn một tháng, khi đánh tổ đội cô bé đã giúp đỡ rất nhiều, hồi sinh cũng ưu tiên cậu trước, huống chi ca hát cũng chẳng việc gì khó. Ôn Hướng Hoa mở chat voice của QQ ra, hát bài “Tối huyễn dân tộc phong”.

*Có thể nghe bài này ở đây.

Đây cũng chẳng phải bài cậu ta ưa thích gì cho cam, chẳng qua thằng cha phòng bên cạnh suốt ngày lải nhải hát mà thôi.

Ôn Hướng Hoa trăm triệu lần cũng không thể nghĩ rằng…. Một hủ nữ bá chủ giới võng phối, mỗi ngày không lên weibo, không onl diễn đàn không đọc Lục Giang, vậy là lại chơi LOL….. Đùa cậu đây sao…

Cô em hỏi, anh thích con trai à.


Ôn Hướng Hoa nói, anh không thích con trai, anh chỉ thích Nam Kinh.

Em gái lại hỏi tiếp, là cái người hay viết tiểu thuyết á? Vậy tùy anh thôi, có hứng thú ca hát không?



Đó là sự mở đầu của cuộc đời luẩn quẩn của cậu ta. Vừa vào đam mỹ sâu tựa biển, từ nay tiết tháo là người qua đường. Ôn Hướng Hoa không biết xấu hổ lăn lộn chốn ấy hai năm, tính hướng dẹo qua dẹo lại giữa ”cong” và ”thẳng”. Cho nên mọi người dần dần đổi câu hỏi từ “Cái đệt, có người để ý tính hướng của Sở Các sao?” thành “Xem ra hôm nay không có cơ hội để đại đại thích mình rồi….”

Sau đó có một ngày đặc biệt, có người tỏ tình với cậu ta. Hơn nữa còn là nam.

Theo lý thuyết thì Ôn Hướng Hoa cũng không được tính là trạch nam. cậu ta thường xuyên ra ngoài đi chơi, cũng hấp dẫn rất nhiều người. Từ lúc cấp hai đã biết chơi trò ”mập mờ” cùng mấy bạn gái, lên cấp ba cũng có không ít cô tỏ tình với cậu, cho nên cậu ta luôn thắc mắc vì sao lên đại học chả ma nào thổ lộ với mình….

Sau cậu ta mới biết cái đất Hàng Châu này “Trai thẳng ba chân tìm không thấy, hai đùi trắng nõn gay đầy đường”, khiến nơi đây có một đám ”sinh vật” đặc biệt, chuyên đi quan sát xem rồi đoán người khác là thẳng hay cong, xuất phát hoàn toàn từ sở thích cá nhân…. Thật bất hạnh, Ôn Hướng Hoa bị những người đó nhận định là ”cong”, khiến vô số em gái học thuộc sẵn cả lời tỏ tình từ đêm trước đã rơi lệ mà buông bỏ đối tượng.

Ôn Hướng Hoa đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mỉm cười từ chối.

Thứ nhất, cậu ta không quen người này, giờ mà nhận lời chỉ tổ khiến bản thân ghê tởm cùng người khác cười chê. Thứ hai, người tên Tôn Như Hứa này không phải loại hình cậu ta thích.

Thế nhưng Ôn Hướng Hoa trăm triệu lần cũng không nghĩ nổi, hai năm sau, bản thân sẽ come out với gia đình, chạy đến Nam Kinh theo đuổi người ta.

Lúc ấy cũng đã qua Tết dương lịch, Ôn Hướng Hoa quay trở lại Ôn Châu nửa năm chưa về. Đương lúc chuẩn bị ăn cơm, mọi người quây quần bên bàn, cậu ta mới mỉm cười hỏi bố, “Bố, sau này con có thể không kết hôn với phụ nữ được không?”

Thực ra lúc ấy trong lòng sợ muốn chết, nhưng bề ngoài không có chút gì là sợ hãi.

Ôn Văn – bố của Ôn Hướng Hoa ngẩng đầu nhìn cậu, “Sao thế? Không muốn có một người phụ nữ nào bầu bạn cả đời?” Mẹ của Ôn Hướng Hoa vừa nghe vậy đã quay ngoắt đầu sang lườm chồng.

Ôn Hướng Hoa nhớ rõ, bố mẹ mình đều khỏe mạnh cả, không bệnh tim hay cao huyết áp, mấy ngày trước đi khám sức khỏe bác sĩ còn nói hai cụ còn sống đến tám mươi tuổi….

Cho nên, Ôn Hướng Hoa mở miệng, thong thả mà kiên định, “Con không thích phụ nữ.”

Ôn Văn nghiêng đầu nhìn cậu, Ôn Hướng Hoa cũng nhìn lại ông.

Mời giây sau, ông mới quay đi, vân đạm phong khuynh nói, “Ăn cơm trước đã.”

Bữa cơm này rất an tĩnh. Nhà họ Ôn vốn có quy định, khi ăn cơm không được nói chuyện, chính vì thế mà Ôn Hướng Hoa càng thêm thấp thỏm.

Một bữa cơm mà như kéo dài mãi không hết, cảm giác như thể ngồi trên bàn chông, ngay sau đó còn phát hiện ra mới đó mà nửa tiếng đã trôi qua rồi.

Ôn Văn ngồi xuống một bên ghế salon, rót cho mình một chén trà, cũng cho Ôn Hướng Hoa một chén.

“Sao tự dưng lại nói thế?”

“Bởi vì con thích một người.”

“Hửm? Ai?”

“Bố không biết đâu”, Ánh mắt Ôn Hướng Hoa lóe lên.

Ôn Văn nhấp một ngụm trà, hỏi tiếp, “Sao con lại thích cậu ta?”

“Không biết.”

“Vậy con nghĩ loại tình cảm này sẽ kéo dài bao lâu?”

“Ít nhất hiện tại con thích anh ấy.”

Một lúc lâu sau không ai nói gì.

Ôn Hướng Hoa mở miệng, “Sau khi tốt nghiệp đại học con sẽ dọn đến Nam Kinh.”

Ôn Văn đặt chén trà xuống, lại pha tiếp chén nữa cho mình. Bình thường việc mà ông thích làm nhất chính là phẩm trà, nhưng xem ra hôm nay ông coi trà không khác gì nước lọc.

“Con nói xem, bố có nên học tập trong phim, đóng tài khoản con lại không?” Ôn Văn nhướn mắt, nhìn con trai như đang cười.

Không thể không nói, hai bố con nhà này lúc nào cũng bày ra vẻ mặt vui cười, bất kể tình huống ra sao.

Ôn Hướng Hoa trả lời, “Con gửi tiền vào tài khoản của chị họ nhờ bà ấy mua phòng hộ, tiền mua vé máy bay con đang cất ở phòng kí túc xá, gửi ở quán cơm trước cổng trường thêm hai nghìn, đồ gì cần mua đã mua đủ, để lại khoảng một vạn để xài nữa. Giờ bố có đóng băng cũng vô dụng.”

Sau đó hai người tiếp tục không nói gì. Ôn Văn là không nói, còn Ôn Hướng Hoa là không biết nói gì.

Mãi cho đến lúc đi ngủ, Ôn Văn mới rời ghế vào phòng ngủ. Ôn Hướng Hoa ngồi lại salon thêm chốc nữa mới về phòng mình.

Cậu mở di động ra, gửi đi một tin nhắn ngắn.

“Học trưởng học trưởng có đây không?” [Ôn Hướng Hoa]

Sáng hôm sau mới có hồi đáp.

“Tôi đây. Chuyện gì thế? [Tôn Như Hứa]


“Vốn có việc, nhưng giờ thì hết rồi ╮(╯▽╰)╭” [Ôn Hướng Hoa]

Có lẽ do tin nhắn này quá nhạt nhẽo, Tôn Như Hứa không đáp lại.

Đợi đến lúc ở Nam Kinh cũng đã là mấy ngày sau. Chị họ đến bến xe đợi sẵn. Ôn Hướng Hoa khen cô đã về nhà chồng nhiều năm mà vẫn không khác xưa.

Chị họ nở nụ cười, lái xe chở cậu đến phòng mới, trong nhà đã sắm sửa đầy đủ nội thất. Ôn Hướng Hoa lúc trước còn không tính toán kĩ, nhưng chị chu đáo mua cho cả rồi.

Trong nháy mắt, Ôn Hướng Hoa cảm kích đến tột đỉnh.

Thế nhưng vừa đưa cho Ôn Hướng Hoa chìa khóa nhà, chị liền bảo Ôn Hướng Hoa tìm một cái ghế ngồi, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, tao nhã nhếch chân lên.

Chị đặt túi xách của mình sang bên cạnh, “Chị nghe nói người em thích tên Tôn Như Hứa?”

Ôn Hướng Hoa không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.

Chị họ lấy di động ra từ trong túi áo, mở album ảnh ra, sau đó giơ màn hình ra trước mặt Ôn Hướng Hoa, “Là người này à?’

Ảnh trên đó chụp chính diện, hệt như ảnh chứng minh nhân dân.

Ôn Hướng Hoa nhìn. Tốt xấu gì cũng đã quen biết nhau hai năm, không đến nỗi không nhận ra đây là ai. Cho nên cậu đáp một tiếng, “Vâng”.

Chị họ thở dài, thấy Ôn Hướng Hoa có vẻ không hiểu gì liền nói tiếp, “Thực ra, em thích ai chị không có quyền can thiệp”. Trở thành một nữ phụ trong đam mỹ quả thực là một lời nguyền ác độc, “Tính hướng của em ra sao chị cũng không thèm để ý. Thế nhưng lần này chị khuyên em, đừng qua lại với người như Tôn Như Hứa.”

Ôn Hướng Hoa ngỡ ngàng, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt cậu ta. Cậu mở to mắt, “Vì sao chứ?”

“Chị tìm người điều tra….” Chị họ cẩn thận quan sát nét mặt của Ôn Hướng Hoa, thấy không có gì khác lạ lắm mới nói tiếp, “Chị phát hiện, cậu ta không chỉ làm loạn với người khác ở Hàng Châu mà đến Nam Kinh cũng vẫn thế. Ở công ty đã có bạn gái, xem ra cũng hòa thuận, nhưng sau lưng thì thường hẹn hò, thuê phòng…. Cho nên, em hiểu ý chị chứ?”

Ôn Hướng Hoa đột nhiên nở nụ cười, “Em không tin”.

“Chị biết, ai cũng đều có ấn tượng tốt về mối tình đầu của mình, nhưng chị không thể không nói, tình đầu này em chọn sai lầm rồi, nhất định là kiếp trước làm quá nhiều việc xấu mới bị hoa mắt thế vậy”, Chị họ nhíu mày, “Chị đồng ý giúp em mua phòng tại Nam Kinh, nhưng cũng không muốn hại em, nếu không chị áy náy cả đời mất. Nếu em đã nguyện ý thì cả đời không kết hôn cũng chẳng sao, bố em không nuôi thì chị nuôi em, chị đây cũng có tiền… Nhưng mà có một căn bệnh, dù tiền bạc cỡ nào cũng không chữa được, em biết chứ?’

“… Chị lừa em đúng không?” Một giọng nói gào thét trong lòng, thậm chí ngay lúc Ôn Hướng Hoa không kiểm soát được đã thốt ra khỏi miệng.

Chị họ bày vẻ vân đạm phong khinh, “Chị thà coi như nói dối em còn hơn.”

Ôn Hướng Hoa lại im lặng không nói gì, nụ cười trên mặt hơi cứng lại.

Chị họ đi rồi, lúc đi còn nói nhanh một câu,”Tự mình ngẫm đi em nhé.”

Khi chị biết Ôn Hướng Hoa vẫn cứ qua lại với Tôn Như Hứa, chị đã gọi điện cho cậu.

“Em vẫn còn liên hệ với thằng đấy sao?”

“…. Vâng.”

“Lên giường với nó chưa?”

“…. Chưa.”

“Hôn môi thì sao?’

“Có rồi.”

Chị họ quyết định rất nhanh, “Em là tiện công trong tiện công tra thụ sao? Ngày mai theo chị đến bệnh viện kiểm tra mau.”

“…”

Có lẽ cảm thấy bản thân hơi gay gắt, chị cố dịu giọng, “Ngày mai chị sẽ tới tìm em… Hy vọng em thật sự không cần phải liên hệ với cậu ta nữa.”

Ôn Hướng Hoa vẫn không lên tiếng. Ngay lúc chị nghĩ cậu ta còn đang lúc bướng bỉnh, chợt chị nghe thấy tiếng nghẹn ngào, “Nhưng em thích anh ấy.”

Nháy mắt chị cảm giác có cái gì đó bổ trúng mình… Hình như vật kia có hình dạng ngọn sét.

Ngày hôm sau, Ôn Hướng Hoa không tình nguyện bị chị họ lôi đi bệnh viện. Kiểm tra xong nhận lấy kết quả, không có bệnh gì lạ. “Bệnh lạ” ở đây ám chỉ bệnh hoa liễu.

Chị họ thở phào trong lòng. Ôn Hướng Hoa cũng thế.

Nhưng ngay sau chuyện này, Tôn Như Hứa đã đưa ra đề nghị chia tay.

Không biết có phải do chị họ làm hay không, nhưng Ôn Hướng Hoa cũng đã lờ mờ nhận ra, bản thân khó có thể tiếp tục loại tình cảm này nữa.

Không được đáp lại quả thực rất mệt mỏi, đặc biệt người mà bạn toàn tâm toàn ý lại không hề để bạn vào mắt.

Cho dù như vậy, nhưng khi nghe tin, trái tim vẫn run lên như thể có ai nện vào…. Nhiều năm sau, Ôn Hướng Hoa giải thích đấy là do chẳng qua lời chia tay không phải do mình đề xuất mà thôi. Còn độ tin cậy thì còn cần phải kiểm tra lại, đủ để tự bào chữa là được.


Đêm hôm đó chính là lần được đọc hai chương* mà bản thân vẫn mong ngóng.

*Tầm chương 9, 10, 11 của truyện.

Ôn Hướng Hoa vùi trong chăn, rớt vài giọt nước mắt già mồm cãi láo, sau phát hiện là không thể kìm nén được nữa.

Đàn ông không dễ khóc, ấy là Ôn Văn dạy cậu từ lâu lắm rồi.

Trong lòng vẫn bức bối như thế, khó chịu đến mức muốn móc tim ra khỏi lồng ngực.

Cậu rất muốn đến trước mặt Tôn Như Hứa mà gào, Nam Kinh mà ra hai chương thì chúng ta chia tay!!

Thế nhưng những lời này đã được định trước là chỉ có thể ngẫm ở trong lòng mà thôi….

Không dây dưa, không hỏi nhiều, không nghĩ ngợi nữa, sau mới học được cách bình tĩnh lại. Cuối cùng thì người kia cũng trở thành một người qua đường, xa lạ giữa cả thành phố rộng lớn.

Có lẽ đó là kết cục tốt nhất rồi.

Chẳng qua trải qua chuyện như vậy, Ôn Hướng Hoa cảm thấy tương lai cuộc đời mình có lẽ sẽ cứ thế mà chết.

Gặp gỡ Chu Nam Kinh, đúng là việc ngoài ý muốn trong số những việc ngoài ý muốn, quả thực có thể nói là nhân sinh biến chuyển ngang với tốc độ của máy bay chiến đấu vậy.

Cậu ta ban đầu cũng không biết người nói chuyện phiếm với mình là Chu Nam Kinh. Trong ấn tượng của Ôn Hướng Hoa thì Chu Nam Kinh là một người vô cùng cao ngạo, cho dù là nữ vương công hay ngạo kiều thụ thì cũng không thoát được bốn chữ ”lạnh lùng cao quý”. Là người mà tuyệt đối không ai dám đùa giỡn, đòi bao dưỡng cả.

Ban đầu thấy anh ta nói “liên hệ Nam Kinh” là cậu đã thấy nghi nghi.. Nhất là khi cậu ta thấy được cái bình luận kia.

*Tiếp tục nội dung kế tiếp của chương 10.

Giữa một bạt ngàn trang re-up lại thì không thể không nói, với một kẻ như Chu Nam Kinh mà mò được Lục Giang thì thật không hổ là một hành động vĩ đại!

Chi Tử Hoàng khóc lóc với cậu: Sở Các Các, tôi bị người ta bắt nạt hu hu QAQ

Ôn: Xảy ra chuyện gì?

Chi Tử Hoàng: Hôm qua có một thằng cha thần kinh bắt nạt tôi…. Bắt nạt tôi sẽ chết yểu!!! Tôi cho ông xem này…

Nói xong cô liền gửi qua một đường link… Nhìn tên người gửi là “Phong hỏa Nam Kinh” cậu liền nháy mắt liên tục.

Hơn nữa bài đăng chỉ được gửi trong vòng ba tiếng sau khi cậu và Lão sài nói chuyện về “Chi tử hoàng” ngày hôm qua. Mà còn không đăng ký.

Nghi hoặc mới tạm lắng xuống đột nhiên bùng lên, loại cảm giác này giống như một fan trong suốt đột ngột nhận ra đại đại mình yêu thích lại để lại bình luận ở văn mình. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm, cũng không phải là bình văn, nhưng cũng đủ để khiến người ta sinh ra ảo tưởng.

Ảo tưởng là một chuyện, ảo tưởng trở thành sự thật cũng là một chuyện khác.

Ôn Hướng Hoa nhịn không tra hỏi, mà tiếp tục tán gẫu như bình thường với Lão sài. Đến một hôm cậu mới ‘‘vô tình’’ nhắc đến cái tên “Phong hỏa Nam Kinh”.

Đối phương mấy phút không trả lời….

Là anh ấy phải không? Nhất định là vậy rồi….

Không không, hay là tại mình nghĩ nhiều? Cái ý nghĩ kì lạ này mà cũng có thể sao, đây cũng đâu phải phim truyền hình.

Hai giọng nói cùng vang lên trong đầu, khiến Ôn Hướng Hoa vừa rối rắm vừa hưng phấn.

Chính thức xác nhận, phải kể đến lúc nhìn thấy weibo của “Quả thận”. Là một fan não tàn, đương nhiên cậu ta luôn phải để ý đến tình địch, rất có thể lại tiến hóa từ não tàn sang si hán….

*Chương 15

Đương lúc lơ đãng lại bắt gặp cái weibo này, quả thật khiến người ta mừng như điên!

IP của tài khoản Lục Giang có thể dò được, QQ cũng không vấn đề, chỉ có điều Thất điểm lại hơi phức tạp…. May mắn là, cậu có đóng góp rất nhiều cho quỹ của trang, có thể xin được IP của Nam Kinh.

Hai địa chỉ là một. Ôn Hướng Hoa nhìn kết quả này, bật cười.

Đó là cảm giác vui sướng như thể  được tiền đập vào mặt…. Được, trong nhà Ôn Hướng Hoa cũng chỉ có tiền, vàng bạc gì cũng chẳng hiếm lạ, mọi người thử tự ngẫm cái cảm giác này đi là biết ngay. Ngay lúc đó cậu ta không suy nghĩ cái gì kiều diễm, chỉ hạnh phúc như thể được bắt tay với thần tượng vậy.

Tức giận là giả vờ, hờ hững cũng là giả vờ, thực tế, nhiều lúc cậu chỉ muốn lao đến chọc chọc Chu Nam Kinh, sau đó òa lên hỏi hắn, hôm nay ra thêm chương có được không?

Nhưng nóng vội không ăn được hết đậu hũ, từ bạn bè đến người thân, vẫn còn cả một chặng đường dài.

Lúc ấy cậu ta những tưởng thành bạn bè của đại thần = chơi đùa vui vẻ cùng đại thần = được đền đáp lại = tu thành chính quả = bạn tốt cả đời.

Cho nên cậu sẽ không bao giờ nghĩ được, buổi sáng hôm đó Chu Nam Kinh lại tung cho cậu một tin quan trọng đến thế.

Bán nữ hài lão dâm sài: Tôi nghe xong kịch truyền thanh của cậu rồi.

Nháy mắt, trong lòng như có thứ gì đó sống lại, nhân sinh như được khai sáng, trở nên muôn màu muôn vẻ… Hình như đã lâu rồi…. Cũng muốn được yêu….

Thứ tình cảm này khiến cậu ta xấu hổ, nhưng cũng không nhịn được mà suy nghĩ xa vời. Hy vọng đó vừa mãnh liệt lại vừa mỏng manh, mãnh liệt như muốn hóa thành thật ngay trước mắt, mà mỏng manh cũng hệt như một tạp niệm trong phút chốc.

Cậu ghét nhất bị lừa gạt, mà hết lần này đến lần khác không để ý, bị Chu Nam Kinh lừa lên lừa xuống.

Cậu lặng lẽ nhìn hình bóng người đàn ông này rõ nét dần trong lòng mình, nhìn bản thân tôn thờ anh ấy, cẩn thận quan sát mỗi lần người đó thay đổi, phỏng đoán tâm trạng anh để chọn một câu đối đáp cho hợp.

Làm như vậy quả thực mệt chết được, thế nhưng chính cậu ta lại thấy, thích thú làm không biết mệt là gì.

Rồi có ngày cậu ta phát hiện ra, cuộc sống của mình hoàn toàn vây theo anh mất rồi. Ôn Hướng Hoa biết mình đã ”xong”.

Thật may mắn, cậu lại có được sự dũng cảm để nói lời yêu.

Không cần oanh oanh liệt liệt, mục tiêu tấn công cũng theo những nguyên tắc của bản thân.


Chu Nam Kinh chỉ cần đồng ý bước sang phía cậu một bước thôi, thì còn lại khoảng cách bao nhiêu cậu cũng sẽ bước nốt được.

Em chỉ muốn anh biết, ba chữ “em yêu anh” không phải do vui đùa mà nói ra.

Em thích truyện của anh, anh lại khiến nhiều nhân vật sống lại như thế. Nhưng nói thực là em còn thích người đàn ông đã viết ra tác phẩm này hơn, bởi người đó còn hoàn mỹ hơn so với tưởng tượng của em.

*Không thể không nói, cha Ôn rất biết cách làm người ta tụt mood -_-

Vài năm sau.

“Chu Nam Kinh, tối nay anh muốn ăn gì?” Ôn Hướng Hoa xách một chiếc túi to đi dạo quanh siêu thị, gọi điện thoại hỏi, mắt đảo nhìn đám người nhốn nháo xung quanh.

Giọng nói của Chu Nam Kinh truyền qua điện thoại, “Tối em muốn ăn gì?”.

“Em đang ở chợ…. Đông quá”, Ôn Hướng Hoa than thở.

Chu Nam Kinh có vẻ rất ngạc nhiên, giọng nói cũng không giấu nổi cảm xúc, “Em thế mà cũng đi chợ cơ à, thất kính thất kính.”

Ôn Hướng Hoa trả lời qua loa, “Vừa đi trung tâm mua đồ…. Nhân tiện tạt qua chợ.”

Chu Nam Kinh “À” một tiếng, nghĩ một lúc mới nói, “Mua rau cần với gan heo đi, tôi nhớ trong siêu thị có bán đấy, em tự chọn nhé, nhớ nhìn ngày đó, chọn cái gì mới mới một chút. Sau đó mua thêm một cây cải thảo với hai khuôn đậu nữa, đừng lấy tào phớ, non quá không ngon.”

Ôn Hướng Hoa nghe lời, cúp điện thoại, mua đủ đồ ăn về nhà. Sau đó mở TV xem, đợi Chu Nam Kinh tan tầm.

Ôn Hướng Hoa tìm được việc ở Bắc Kinh, cũng không khác nghề cậu ta thích là mấy, là làm MC đài truyền hình, mỗi tháng tiền lương ba bốn vạn, người nghe rất nhiều, hiệu quả lợi ích đều cao. Ôn Hướng Hoa u oán nghĩ thầm, quả nhiên cả đời này mình chỉ có thể bán giọng ăn cơm người…. Trước đây cậu còn muốn làm người mẫu đó~

Chu Nam Kinh vẫn làm giáo viên, một tháng cộng thêm trợ cấp cũng được tám nghìn…. Bởi vì trong lớp có nhiều học sinh cá biệt nên gần đây được tăng lên ba nghìn một ngày, tuần sáu buổi.

Lúc Chu Nam Kinh về đến nhà trời đã sẩm tối, hơn năm giờ rồi.

Tuy rằng cả hai đều có nhà riêng, lại còn cùng một tòa nhà, nhưng ở chung với nhau cũng đã lâu, ở tại nhà của Ôn Hướng Hoa, còn căn nhà kia của Chu Nam Kinh thì khi nào các cụ lên thì tiếp.

“Sao hôm nay tan tầm sớm thế?” Chu Nam Kinh thay dép, đặt một chồng giấy tờ lên bàn cơm, lại cởi áo khoác vắt lên giá.

“Buổi chiều em có việc đặc biệt phải làm…” Ôn Hướng Hoa nói. Cậu ta đứng dậy khỏi ghế salon, đi tới trước mặt Chu Nam Kinh.

Hắn nhìn người con trai đang đến gần mình này, nghi hoặc hỏi, “Em lại làm chuyện xấu gì à?”

“Nam Kinh… Tháng trước em tiêu hơn một trăm vạn, anh đoán xem em đã làm gì?”

Chu Nam Kinh hơi hơi nghiêng đầu nhìn cậu, “Mua phòng?”

“Không phải.”

“Chơi cổ phiếu?”

“Cũng không.”

“…. Đừng nói em lại lên Thất điểm đánh thưởng đấy nhé!”

“…. Đương nhiên là không!”

Chu Nam Kinh thật sự không nghĩ ra đáp án nào nữa, nên đành hỏi, “Thế em làm gì?”

Ôn Hướng Hoa rút từ trong túi ra thứ đồ cậu ta nói là ”trên một trăm vạn”.

Đợi đến khi thứ đó được đặt vào tay mình, Chu Nam Kinh mới nhận ra đây là cái gì.

Là nhẫn kim cương, hơn nữa còn khảm tận bốn viên.

Ôn Hướng Hoa có vẻ rất đắc ý, “Nam Kinh, đây là nhẫn cho chính em đặc biệt thiết kế đó, màu F*, bốn viên 5 cara, viên nào cũng có giấy chứng nhận quốc tế GIA, độ tinh khiết 13EX…. Là tiền lương tích góp ba năm của em mới mua được đấy!”

*Đây là cách lên màu khi nung kim cương với một số kim loại màu khác ở nhiệt độ và áp suất cao, sau đó hạ nhiệt độ đột ngột. Ví dụ như Natri sẽ tạo màu vàng, Kali màu tím…

… Đừng tưởng nói thế là có thể che giấu sự thật đây là một chiếc nhẫn nữ!!

Ôn Hướng Hoa nhìn sắc mặt của Chu Nam Kinh. Vẻ mặt hắn không nhìn ra nổi vui buồn.

Cậu ta lại lên tiếng, “Nam Kinh, em đeo lên cho anh nhé?”

Nói xong liền nắm lấy tay hắn. Cậu cảm giác tay đối phương run lên, có lẽ muốn rút lại, cũng có thể là lý do khác.

May mắn là ngoại trừ lúc đầu hơi run run ra thì Chu Nam Kinh cũng không từ chối. Ôn Hướng Hoa đeo nhẫn cho hắn, là ngón áp út.

Câu mà đã được cậu nói trăm nghìn lần rồi lần nữa được thốt lên, “Em yêu anh.”

Khó có được một hôm Chu Nam Kinh không quay đầu, mà là nhìn sâu vào mắt Ôn Hướng Hoa, nói một cách nghiêm túc, “Hôm nào tôi cũng sẽ đưa em một chiếc nhẫn.”

“Được”, Ôn Hướng Hoa nở nụ cười.

Bởi vì sợ anh không biết, cho nên lần nào cũng muốn nói ra.

Anh chính là mặt trời của em, tỏa sáng vĩnh viễn không bao giờ tắt.

==============

Suy nghĩ tác giả: Thực ra ban đầu tui tưởng tượng thế này nè, Ôn Hướng Hoa là một thanh niên tốt, vừa bá đạo lại trẻ con, thích cười, xấu hổ nhè nhẹ, tuy nhiên lại khá hào phóng, đủ trở thành ”con nhà người ta” khiến lớp người trên vừa thấy đã thích.

=_= Kết quả… viết thành: Hâm, hâm, hâm….

==============

Suy nghĩ của tui: Cả truyện hai thằng như bị dớ, bà 7 thỉnh thoảng tương mấy câu sến súa đọc mà rởn cả da gà =_=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận