Chiều gái nhắn tin bảo bận chút chuyện nên không đến được. Mình cũng đồng ý luôn vì không muốn gái biết mình bị đánh. Ở nhà nằm mà chán vcl, tự kỉ với cái điện thoại một lúc thì chán, thế là lấy lap đánh chế. Cũng lâu lắm rồi không đánh với mấy tay có tí trình độ, còn đánh với em gà thì quá thường xuyên (gái đấy ạ). Đang đánh dở trận thì có thằng bạn trong hội gọi:
- Mày đang ở đâu? - nó hỏi
- Ở nhà, có gì không?
- Con người yêu mày đang đi với thằng nào này.
- Gì? Đừng đùa kiểu đấy.
- Đùa cái l*n, không tin ra quán trà sữa ở abcxyz mà xem.
Mình cúp máy, mặc quần áo vào rồi phi thẳng ra chỗ nó chỉ. Từ xa đã thấy bóng người rất quen thuộc. Dựng xe ở bên đường, mình lấy máy gọi cho gái. Bóng người kia rời khỏi bàn và rút điện thoại ra, không thể sai được rồi.
- Alo - gái nghe
- Em đang ở đâu?
- Em đang đi uống trà sữa với mấy đứa bạn.
- Thật không?
- Ừ...
- Tại sao em nói dối anh?
Gái chạy ra, nhìn ngang ngó dọc, trong lòng mình chợt dâng lên một cảm giác thật khó tả. Từ trước đến giờ gái chưa nói dối mình lần nào thế mà hôm nay gái đã nói dối mình để đi với một thằng khác. Vô thức có một giọt nước đọng trên khoé mắt, rồi từ từ lăn xuống khoé môi, sao mà nó mặt quá! Quay đầu xe về, kí ức về những ngày tháng 2 đứa vui vẻ bên nhau chợt hiện về trong đầu như một cuốn phim quay chậm. Những ngày tháng đó sao hạnh phúc quá, ấy vậy mà giờ nghĩ đến thì chỉ thấy xót xa vô hạn.
Gái đã từng nói: “Em chỉ yêu anh, một mình anh thôi! Yêu anh nhất trên đời và sẽ mãi mãi yêu anh!”. Đúng thế, gái đã nói thế mà, sao mình lại thiếu lòng tin ở gái như thế chứ. Chạy xe đến trước cổng nhà gái, chẳng quan tâm người qua lại nghĩ gì, mình vứt xe ở đó và ngồi bệt xuống 1 góc tường và... chờ đợi. Không lâu sau có một chiếc ô tô mui trần đi đến và đậu ngay trước cửa nhà. Lúc đấy mình chỉ nghĩ đến gái nên chằng thèm để ý đến cái xe với người ngồi trong là ai. Một lúc sau gái bước xuống xe, đợi chiếc xe đi khỏi mình mới đi đến hỏi gái:
- Ai vậy?
- ... - gái cũng đang đi vào, thấy mình thì cúi mặt xuống không nói gì
- Sao em nói dối anh để đi với thằng đó?
- ... - gái vẫn không trả lời.
- Sao em cứ im lặng thế? Nói gì đi chứ.
- Mình chia tay đi - đôi tai như ù đi trước những lời gái vừa nói ra, thật khó tin!
- Em nói gì cơ?
- Chia tay đi! - mình như chết lặng khi nghe gái nói ra 2 chữ chia tay phũ phàng như thế. Một lúc sau khi lý trí đã phục hồi mình hỏi lại gái:
- Tại sao? Vì thằng đó hả?
- ..........
- Tại sao chứ? Em nói cho anh biết đi, thằng đó có gì hơn anh chứ?
- Anh ấy giàu hơn anh, có xe đẹp hơn anh thế đã đủ chưa?
- Em nói dối, em đâu phải người như thế.
- Em chán phải giải thích lắm rồi, anh về đi.
Gái quay người mở cửa và đi vào nhà bỏ lại đằng sau trái tim mình như bị bóp nghẹt đi. Nhìn theo bóng dáng em mà cơn đau nhói lên từng nhịp. Mỗi bước chân của em như kéo khoảng cách giữa 2 đứa ra xa thêm, cơn đau cũng nhói lên khủng khiếp thêm. Những giọt nước mắt mặn chát bắt đầu rơi, đôi chân cũng như không còn sức lực nữa. Ngồi thụp xuống ôm lấy đầu gối, vục mặt vào đó và lần đầu tiên trong cuộc đời mình đã khóc vì một người con gái....