*chuông điện thoại reo lên*
- alo...
- này, bà chết ở cái xó nào vậy? Không định đến thi à, bà còn đúng 10 phút để đến trường thôi đấy.. Đến nhanh lên nhé, ngừoi đâu mà lề mề kinh khủng luôn ý.. Thôi nhé!
Tút... Tút...
- ơ.... Tôi còn chưa giải thích gì mà ..@"@
Nhìn vào đồng hồ điện thoại, linh cuống cả lên. Ba chân bốn cẳng chạy một mạch tới trường. Đúng là đen đủi mà. Không thể hiểu nổi hôm nay là ngày gì nữa.. Nào là trễ xe bus, gặp phải cái tên đáng ghét Hạo Nam. Giờ đây lại còn bị muộn thi... Thật sự thù không còn gì có thể miêu tả độ đen hết mức này của nó. Tới trường, cổng đã đóng, nó loay hoay mãi không biết vào bằng kiểu gì.. Thì có một người con trai bước đến.
- Muộn học à bạn?
- Nhìn mà không biết à, con hỏi. - không cần biết là ai, linh trả lời luôn, mà thực lòng mà nói thì bây giờ không phải là lúc để nó quan tâm đến xung quanh.
- Trèo tường đi.
- Ờ. Có vẻ hay đấy... Bạn gì gì ơi, đỡ tôi lên được không?
- ok thôi.
Món leo trèo là thứ mà nó dở tệ nhất, hí hoáy mai mới leo lên được cái thành gạch. Đang cố gắng bám thật chắc vào thành tường để trèo lên, bỗng có một cơn gió lùa tới.., một cơn gió mát mẻ :))
- Dâu tây à?
Chợt nó khựng lại, mặt đỏ ửng lên... Nó quên mất hôm nay nó mặc váy và không kèm quần đùi @"@ . Nó buôn tay và thả mình rơi tự do, và người chịu hậu quả nhiều nhất là cái cậu con trai kia, anh nằm phía dưới nó.. Nhăn mặt đau đớn.. Còn nó thì chưa hoàn lại hồn..
- Này , em không sao chứ??
Linh bật tỉnh, nhìn anh ...
- đẹp thật...
- Hả??? - anh nghiêng đầu nhìn nó thắc mắc.
Linh ngượng chín người xua tay ..
- dạ không ạ. Anh là tiền bối cấp khoá trên sao??
- xin lỗi, anh chưa giới thiệu, anh tên là Vương Lãn , Hội trưởng hội học sinh, năn thứ 3. Vậy còn em??
Anh cười tươi. Đôi mắt biết cười cứ tít lại làm trái tim nó đập lỡ mất một nhịp... Hình như nó đã bắt đầu biết yêu rồi. Đột nhiên anh chạm vào vai nó
- Em ốm à?
- A, em không sao. Em tên Chu kiều Linh. Học sinh năm 2. Hân hạnh được làm quen với anh.
- Anh nghĩ giới thiệu thế là đủ rồi. Hình như năm hai hôm nay thi đúng không?
- Aaaa, sao bây giờ...?? - nó loạn cả lên. Vò đầu bứt tai không sao nghĩ ra cách ..
- Nắm lấy tay anh đi. Dâu tây
Nó ngượng chín ngừoi khi nghe thấy hai từ "dâu tây", linh quay lại thì anh đã leo lên trên rồi. Nó bước đến chân tường.
- nắm lấy tay anh, anh đưa em lên rồi e tự nhảy xuống nhé.
Nó gật đầu rồi nắm lấy tay anh, đôi bàn tay to, ấm áp vô cùng, anh kéo nó lên sau đó đỡ nó xuống.. Con bé cảm ơn rối rít rồi chạy một mạch đến phòng thi... Anh cười thầm...
- Cô bé này thú vị ghê ...
Chạy thục mạng vào phòng thi, may mà chưa muộn, nó thở phào nhẹ nhõm.. Vừa hay nó đến thì cô vào, và kì thi bắt đầu.